Miêu Cương Khách

Chương 8: Hầu hạ

Trước Sau
Trời đã khuya, gió đêm se lạnh thổi vào, Cừu Nhạn Quy nghiêng đầu tựa vào mép giường, đôi mắt trong veo không nhắm lại mà tràn ngập sự cô đơn do gió đưa đến, trông như con thú con bị thương.

Hắn không dám hồi tưởng lại những việc đã xảy ra trong thời gian này, chỉ có thể thả lỏng suy nghĩ, lẳng lặng ngây người.

Lâu sau.

Tiếng bước chân từ xa lại gần, hắn nhớ tới lời Ảnh Thập nói lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng thẳng người, mím môi nhìn ra cửa.

Một luồng gió mạnh kỳ lạ thổi mở cửa, người có dung nhan tuyệt sắc không nhanh không chậm tiến vào, nhìn thấy người ở đầu giường mới không nhịn được mà cong môi.

"Ô." Tả Khinh Việt đặt hộp cơm trong tay xuống, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, "Sao nhìn ỉu xìu thế?"

Cừu Nhạn Quy không thoải mái cựa một xíu, rồi gục đầu tiu nghỉu, thấp giọng nói, "Sao có thể, thiếu chủ nghĩ nhiều rồi."

1

Nói nhảm, ngươi bị trói thì vui nổi chắc.

"Có phải đang thầm rủa ta trong lòng không đấy?" Tả Khinh Việt ung dung nhìn hắn, khoan thai nói.

Cừu Nhạn Quy giật thót, vô thức ngẩng đầu nhìn y, liền đối diện ngay với ánh mắt như cười như không của Tả Khinh Việt, hắn kiên trì nói, "Thuộc hạ không dám."

Sao người này giống biết thuật đọc tâm vậy.

Không bắt hụt tia hoảng hốt vụt qua đáy mắt hắn, Tả Khinh Việt hừ cười tùy ý gõ ván giường, "Biết hầu hạ người khác không?"

Cừu Nhạn Quy tức tốc ngẩng đầu lên, lập tức mở miệng nhưng rồi như nghĩ đến điều gì, lại im lặng ngậm miệng.

Tả Khinh Việt nhướng mày, "Muốn hỏi cái gì?"

Thích khách hắng giọng, kiên quyết lắc đầu, "Không có gì...... Hầu hạ tạm được."

Hắn hầu hạ các chủ cũng đã nhiều năm, nhưng chỉ là mấy chuyện bưng trà rót nước.

"Được, vậy về sau ngươi theo bên cạnh ta hầu hạ....hiểu rồi chứ?" Tả Khinh Việt thờ ơ ngáp một cái, sau đó đứng dậy cầm hộp cơm để trước án.

Cừu Nhạn Quy gật đầu, "Dạ."

Điểm tâm trong hộp cơm toả hương thơm ngào ngạt, Tả Khinh Việt bưng dĩa nhỏ qua ngồi xuống, nhàn nhã cầm một cái lên.

Cừu Nhạn Quy hơi thụ sủng nhược kinh, "Thiếu chủ, không......"

Cần như vậy.

Lời còn chưa nói ra Tả Khinh Việt đã bỏ điểm tâm vào miệng, híp mắt cười hì hì bình luận, "Không tệ."

1

Cừu Nhạn Quy mở miệng, đoạn do dự nuốt lời về, hắn từ từ dựa đầu lên mép giường, vừa định nhắm mắt lại liền bị người ta vỗ.



Tả Khinh Việt lấy miếng điểm tâm đút qua, Cừu Nhạn Quy ngờ vực nhìn một hồi, ngập ngừng nói, "Thiếu chủ, cho ta sao?"

Tả Khinh Việt hừ cười: "Ừ."

Tâm tình Cừu Nhạn Quy phức tạp, cẩn thận sáp qua, từ từ mở miệng.

Khoảnh khắc sau.

Tả Khinh Việt: "Chắt chắt chắt."

Cừu Nhạn Quy: "......"

Mặt Tả Khinh Việt lộ vẻ sửng sốt, "Sao không ăn, không hợp khẩu vị hả?"

Cừu Nhạn Quy tức đỏ cả mặt, lập tức rụt đầu về dựa mép giường không thèm ngẩng lên, dù hắn biết rằng như vậy không hợp quy củ thì cũng không chịu được kiểu sỉ nhục này.

Đầu bị sờ.

Hắn ngẩng phắt lên, cơ thể bị trói gian nan thẳng lưng, dây thừng kéo căng lập tức thít chặt tay hắn sưng tấy, Cừu Nhạn Quy đỏ mắt nhìn Tả Khinh Việt, "Thiếu chủ không cần phải vậy, thuộc hạ....."

Âm sắc của hắn chập chờn dễ thấy là đã bị chọc giận, nhưng còn chưa dứt câu đã bị nhét một cái bánh vào mồm, mềm dẻo thơm ngọt, khiến cho hắn bất ngờ ngớ ra.

Trên mặt Tả Khinh Việt không có ý cười nhưng cũng không u ám, rặt cái điệu chẳng hề quan tâm, ngón tay trắng nõn thon dài thô bạo nhét điểm tâm vào, thấy hắn muốn nói chuyện thì nhét thêm một cái nữa.

1

Cừu Nhạn Quy tự biết nếu như mình bị sặc thì e Tả Khinh Việt sẽ không cứu hắn nữa, chỉ đành nhẫn nhịn nhai điểm tâm trong miệng.

Bất giác hai dĩa điểm tâm đã trôi vào bụng, lửa giận của Cừu Nhạn Quy cũng bị nuốt trở xuống, chút quật cường cuối cùng trồi lên xuôi theo cuống họng hoá thành một tiếng "Ợ" rất khẽ.

Tả Khinh Việt cười nhạo một tiếng, "Ăn no rồi?"

Bây giờ Cừu Nhạn Quy đã bị phá cho tịt hơi, ủ rũ dựa vào mép giường, "......Ừm, đa tạ thiếu chủ."

Tả Khinh Việt không nói gì mà trực tiếp tắt đèn, cởi y sam để lên bình phong, cũng không có ý tránh né.

Thị lực ban đêm của thích khách rất tốt, Cừu Nhạn Quy im lặng ngó đất, hít thở nhẹ lại.

Giường đệm mềm mại trũng xuống, Tả Khinh Việt không ngó ngàng hắn nữa, chỉ lo nằm yên nhắm mắt lại.

Tả Khinh Việt chậm chạp ngước lên, mím môi.

1

Không hiểu sao hắn ảm thấy sau khi thiếu chủ ra ngoài một hồi hình như tâm trạng xấu đi.

Nhưng chuyện này đó giờ không liên can đến hắn, hắn chỉ cần bảo vệ chủ tử cho tốt là được, song đôi khi lại có suy nghĩ trông Tả Khinh Việt, thật ra rất trống trải.

Giống như sự tĩnh mịch mà hắn cảm nhận được trong lần hành thích trước đó, sau vẻ đẹp đẽ vô song là một vùng hoang vu vắng lặng.

****



Sáng hôm sau.

Cừu Nhạn Quy cả đêm không ngủ, mang nặng tâm sự nhắm mắt dưỡng thần, cũng may hắn không cần phải nghỉ ngơi quá lâu, đừng nói là một đêm, thức gần ba đêm cũng có thể chịu được.

Vậy nên khi Tả Khinh Việt hơi hơi nhúc nhích là hắn đã mở mắt ra.

Cơ thể bị trói cả đêm đau nhức khó chịu, hắn khẽ cau mày ưỡn người lẳng lặng nhìn người trên giường.

Tóc đen xoã tung khắp giường đệm, thụy dung của Tả Khinh Việt yên bình, ban đêm Cừu Nhạn Quy đã lén nhìn vài lần, nom rất rất vô hại, có thể xưng là tư thái thiên nhân.

Nếu như tỉnh dậy cũng có thể bình thường một chút, vậy tốt không còn gì bằng.

Tả Khinh Việt sau cái nhúc nhích kia thì không phản ứng nữa, Cừu Nhạn Quy mím môi chờ y mãi, nhẹ nhàng hoạt động xương bả vai, vết thương chỗ đó từng bị xuyên qua vẫn chưa lành lại, giờ đây càng thêm thốn.

"Chậc." Âm thanh buồn bực vang lên.

Cừu Nhạn Quy cứng đờ sống lưng, nhìn thấy Tả Khinh Việt nhíu mày mở mắt ra, rì rì ngồi dậy, "Mới sáng ra ồn cái gì?"

Ai ồn với ngươi.

Dù lòng tràn đầy ấm ức nhưng miệng vẫn thành khẩn, "Thiếu chủ thứ tội."

Dây bạc lao tới trước mặt, hô hấp của Cừu Nhạn Quy nghẹn lại, cắn răng nhắm mắt, giây lát sau dây thừng bị cắt đứt, cơ thể bị trói suốt đêm lập tức thả lỏng, đau mỏi và tê dại theo đó mà tới khiến vẻ mặt hắn không khỏi méo mó.

Ánh mắt Tả Khinh Việt dừng trên biểu cảm đột nhiên sinh động của hắn, lông mày vốn nhíu chặt dần dần dãn ra, trở về dạng vẻ lười nhác xấu xa như trước đây, "Thoải mái không?"

Cừu Nhạn Quy tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên ngẩng đầu, "Thiếu chủ......?"

Má bị vỗ nhẹ hai cái, đầu ngón tay hơi lạnh, nụ cười của Tả Khinh Việt có ẩn ý khác, "Nhớ kĩ cảm giác này, lần sau sẽ còn thoải mái hơn."

Ta sẽ không có lần sau.

Cừu Nhạn Quy thầm nghĩ sau này làm việc phải cân nhắc cho kĩ, tuyệt đối sẽ không chịu nhục nhã như ngày hôm nay, ngoài mặt chỉ im lặng gật đầu, không muốn hé răng.

Tầm mắt của Tả Khinh Việt dạo quanh mặt hắn giây lát, rồi lười biếng ngáp một cái, "Được rồi, tới hầu hạ đi."

Cừu Nhạn Quy nghe vậy vội vã hoạt động gân cốt, cảm giác đau nhức khủng khiếp khiến hắn suýt lảo đảo, cắn răng đi tới bình phong lấy y phục.

Sau đó tới trước giường của Tả Khinh Việt.

"Thiếu chủ, mời xuống giường "

Tả Khinh Việt chậm chạp xuống giường, giang tay mặc người hầu hạ, Cừu Nhạn Quy làm rất cẩn thận không bắt bẻ được gì, chỉ là phục sức rườm rà khiến hắn hoa mắt chóng mặt, mặt mày nghiêm túc hệt như đang đánh cờ.

Chẳng qua cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Tả Khinh Việt đã mặc xong y phục ngồi trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn để một chiếc lược bạc được chế tác tinh xảo.

Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy cứng đờ.

Toi rồi, hắn không quen làm chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau