Quyển 3 Chương 1: Mị hoặc xuất giá ác lang
Ngày hè nguyên là rất nóng, hơn nữa giữa một ngày đại nhiệt như thế, lại còn ngồi trong kiệu hoa oi bức muốn chết, đương nhiên mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống. Hỉ nương sợ tân nương tử bị cái nóng làm cho mệt mỏi, còn không ngừng hỏi người bên trong kiệu, quả thật quan tâm hiếm thấy.
Đơn giản là Thu Ly phải gả cho một nhà giàu có ở Hàng Châu, không thể để cho nàng nóng mệt, người đầy bụi đất gả tới đó, bằng không chỉ sợ Thiếu gia kia không vừa ý sẽ khởi binh hỏi tội, bà khó tránh được bị trách.
“Có nóng không tân nương tử? Sắp tới nơi rồi, ngươi đừng vội a!”
Bên trong kiệu hoa truyền ra thanh âm có vẻ khí định thần nhàn “Không sao, cũng không nóng quá, bằng không nhờ bà gọi ai đó tới quạt giúp ta cũng được.”
Hỉ nương chưa bao giờ nghe tiếng của Thu Ly, vừa nghe ngữ khí ôn hòa nhu thuận, trong lòng bà khẽ động, chỉ cảm thấy thanh âm của nàng có cái gì đó thiếp tâm động nhân không nói nên lời, làm cho người nghe cảm thấy như có một trận gió từ ngực dâng lên mát đến độ cả người thư sướng. Tuy rằng tiếng nói lược trình trung tính, không giống đại đa số nữ nhân vừa cao vừa nhỏ, nhưng lại càng thêm động nhân, giống như tiếng nhạc khí.
Bà đột nhiên đối với tân nương chưa gặp bao giờ này lại có hảo cảm, làm ra chuyện bà chưa bao giờ làm chính là lấy lòng.
“Kiệu phu khiêng chắc cũng mệt chết đi, chi bằng ta giúp ngươi quạt chút nha.”
“Đa tạ bà.”
Thu Ly hơi vén hồng liêm lên để cho gió hỉ nương quạt có thể tới trên mặt nàng.
Tay hỉ nương nguyên là giơ khăn hồng lên, từ góc bà đứng có thể thấy được dưới hồng cân chính là chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của tân nương tử. Này trắng nõn trơn bóng lộ ra chút sáng giống như thiển quang của thượng hảo bạch ngọc, diễm lệ đến gần như yêu mị, tự nhiên lay động nhân tâm, bỗng dưng thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hỉ nương âm thầm thở gấp một hơi, nhịn không được trong đầu hiện lên một ý niệm: Tại sao mới nhìn cằm của nàng thì đã cảm giác tim đập dữ dội như vậy? Đủ thấy được rằng vị cô nương này hẳn phải là quốc sắc thiên hương.
“Thỉnh quạt một chút, hỉ nương.”
Thanh âm vẫn ôn hòa như cũ. Hỉ nương vội vàng thu tâm, hướng khăn hồng về phía Thu Ly. Thu Ly ngồi trong kiệu, hỉ nương không nhìn thấy được miệng đang thô lỗ nhai một nhánh cỏ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô vị.
Dáng cười có chút gì phảng phất như phớt lờ mọi thứ, nhưng lòng có thể không nghĩ như vậy. Chỉ thấy tân nương lẩm bẩm oán trách, thái độ so với ngữ khí lúc nói với hỉ nương thì đúng là khác một trời một vực.
“Thật là xa a, thế nào còn chưa tới vậy? Nhanh cưới nhanh trốn thì nhanh xong việc, bái đường xong phải mau mau quay về Miêu Cương. Ta cũng không có thời gian ở lại cái nơi như Trung Nguyên quỷ quái hỗn độn này, huống hồ giả trang nữ nhân phải ăn nói nhỏ nhẹ, lại phải õng ẹo, tuy rằng không làm khó được ta, nhưng thế này thật là quá buồn chán, một chút kịch tính cũng không có, thật là trái với bản tính của ta.”
Hỉ nương dắt Thu Ly xuống kiệu một cách yểu điệu, bước vào đại môn Giải gia. Giải gia nhà cao cửa rộng, là phong cách của đại hộ nhân gia, bên trong lại có hồng chúc (nến đỏ) cao chiếu, thoạt nhìn đầy hỉ khí. Thế nhưng tại hỉ đường thật kỳ lạ là chỉ có mấy người hầu, hơn nữa những người hầu này thấy hỉ nương dắt tân nướng tới thì lại càng mặt mày ủ ê, như là vừa ăn hoàng liên khổ qua(thuốc + mướp đắng)
“Đã tới giờ, sao vẫn còn chưa thấy bóng dáng tân lang đâu?”
Giải gia ở Hàng Châu có thể nói là một nhà đại phú đại quý. Hỉ nương sợ hãi thế lực Giải gia, cho dù nghĩ không phù hợp cũng chỉ dám nhỏ giọng hỏi.
“Thiếu gia có việc, vậy nên… vậy nên còn chưa thay hỉ y.”
Một người xem ra có vẻ khôn khéo, cũng là phó dịch cấp cao, vội vã nói lời biện bạch.
Hỉ nương không dám đắc tội Giải gia, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu nói:
“Vậy sao? Vậy chúng ta ở đây chờ một lát là được rồi.”
Đợi một lúc sau vẫn không thấy Giải thiếu gia đi ra, hỉ nương nhỏ giọng nói “Nếu…nếu để lỡ giờ, sợ rằng không được tốt cho lắm, liệu có thể đi thỉnh Giải thiếu gia nhanh tới có được không?”
Phó dịch nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn hỉ nương đang nói, mồ hôi từng hột rơi xuống.
Chỉ thấy hắn dùng tay áo lau mồ hôi rồi bịa ra một cái lý do kỳ lạ không gì sánh được “Có lẽ là hỉ y không vừa, đang đổi lại, thỉnh tân nương tử chờ thêm chút nữa!”
Thời gian chậm rãi trôi đi, đợi được tới cuối cùng, trong đại sảnh phó dịch chỉ còn lại một tiểu tư, có lẽ chức vị thấp nhất bị ép ở lại. Hắn há miệng rồi lại đóng, mồ hôi lạnh đầy người.
Hỉ nương mắt thấy tình huống càng lúc càng bất thường, sốt ruột nói “Tiểu huynh đệ, mau nhanh mời Thiếu gia của các ngươi ra đây, bằng không trời tối, tân nương tử đã phải đi lâu như vậy, mệt chết đi được rồi, còn không…”
Không đợi bà nói xong, tiểu tư nhỏ giọng khiếp sợ trả lời “Thiếu gia… Thiếu gia có lẽ … vẫn ở bên trong, ta đi gọi hắn.”
Nói là muốn đi gọi Giải thiếu gia, thế nhưng hắn đi vào rồi không có trở ra, hỉ đường to như vậy mà chỉ còn hỉ nương và tân nương hôm nay cưới còn đứng lại mà thôi. Hỉ nương sắc mặt xám xịt, không biết là xảy ra chuyện gì, thế nào mà Giải gia lại không có ai ra chủ trì, hôm nay còn thành cái gì thân nữa?
Hỉ nương thấy tình hình càng lúc càng không ổn, sợ rằng không chỉ không kiếm được ngân lượng, có khi còn có tai họa kỳ quái trước mắt, bằng không tại sao toàn bộ Giải gia hỉ đường lại vắng vẻ như vậy, bà cũng không thể chọc ngoáy vào chuyện này.
Vì vậy, bà quay sang Thu Ly nhỏ nhẹ nói, bất quá nói không được thật tình cho lắm “Tân nương tử, ta đi tiểu một lát, lập tức sẽ quay lại, ngươi ở chỗ này chờ chút nha.”
“Được, vậy hỉ nương đi.”
Hỉ nương lập tức chuồn êm, chỉ còn lại Thu Ly một mình đứng tại hỉ đường chờ đợi.
“Nhảm nhí, bày ra thủ đoạn này, ta tuyệt đối không thành thân, nghe thấy chưa?”
Nam nhân một thân hoa phục đang nghiêm mặt chăm chú nhìn tất cả thân thích có mặt tại đó, một người cũng không tha. Hắn hình như cực kỳ uy nghiêm, thân thích niên kỷ so với hắn hơn vài chục tuổi lại cúi đầu chịu cơn giận dữ của hắn, không một ai dám hé răng.
Trong mắt tràn hắn tràn ngập lãnh ý không gì sánh được có thể bắt tất cả thân thích đều bất an cúi đầu, hối hận sâu sắc mình đã làm gì để phải lội qua cái loại hỗn thủy này.
(hỗn thủy là nước bẩn, ý cả câu là phải chịu vạ oan)
Giải Phong Tình cá tính nghiêm cẩn bọn họ không phải không biết, loại sự tình này mà không được hắn đồng ý đã làm, hắn đương nhiên sẽ không bằng lòng.
Thế nhưng cô mẫu của Giải Phong Tình, cũng chính là người lên kế hoạch cho sự việc này, mặc dù bị Giải Phong Tình làm cho phát sợ nhưng bà hoàn toàn là suy nghĩ cho Giải Phong Tình. Bà không thừa nhận cái sai của mình, càng vội vàng giải thích.
“Ngươi nghe cô mẫu nói đã. Toán Mệnh Tiên này là thầy tướng số giỏi nhất trên thế gian này, người khác có cầu cũng cầu không được hắn tới đoán mệnh cho. Ngày hôm ấy hắn thấy ngươi, lại nghĩ khí của ngươi có chút cổ quái; ta thấy hắn nói ngươi tám tuổi tang mẹ, mười tuổi tang cha, mười sáu tuổi trở nên giàu sang, nói ra điều điều có lý, câu câu chính xác, vậy nên lời của hắn ngươi đương nhiên phải nghe theo.”
Giải Phong Tình nghe cái lão Toán Mệnh Tiên vô sỉ nhận nghìn lượng kia nói, sớm đã cười nhạt. Kiểu giang hồ thuật sĩ này chỉ biết dùng mấy trò bịp bợm đùa giỡn một chút để lừa tiền mà thôi. Huống hồ hắn thanh danh như kỳ tích, cuộc đời của hắn hỏi thăm một chút là biết liền, nói mấy lời qua lại sơ sài này có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ!
Hắn cả giận nói “Cái lão Toán Mệnh Tiên gì đó, căn bản chỉ là lừa tiền mà thôi, những lời của hắn ta cũng nghe qua toàn là vô căn cứ. Cô mẫu, ta ở kinh thành chuyện buôn bán đang vô cùng thuận lợi như vậy, cô lại gọi ta về, nói cái gì mà bệnh nặng, như vậy là gạt ta, rốt cuộc đây là cái đạo lý gì?”
Cô mẫu nghe hắn tức giận mắng không ngừng, nước mắt lã chã đấm ngực, giậm chân quát: “Ngươi muốn hướng ta đòi đạo lý hả? Được, ta nói đạo lý với ngươi. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, trong thiên hạ nhà giàu có, người ta mười tám tuổi thành thân đâu đâu cũng thấy, ngươi đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa thành thân là vì cái nguyên nhân gì? Ngươi đến một thiếp cũng chưa từng nạp, ngươi chẳng lẽ không sợ người ta nói thân ngươi có bệnh cho nên mới không dám cưới vợ, bằng không ngươi thế lớn quyền lớn, mọi thứ giàu sang như ý, vì sao còn không chịu thành thân?”
Giải Phong Tình giọng điệu “nhiều lời vô ích”, lạnh như băng nói “Ta không muốn thành thân là bởi vì ta ghê tởm loại nữ nhân dung tục. Hơn nữa nữ nhân đều phiền chết đi được, ta mỗi lần đến một nơi nào đó, có nhiều nữ nhân muốn gả cho ta, công khai thì nói chuyện buôn bán, còn lại mờ ám thì làm thân diễn trò, ta đã xem nhiều rồi.”
Dừng lại, ngữ khí Giải Phong Tình chuyển sang khinh thường, đơn giản là không có nữ nhân nào hắn thèm để mắt tới, “Nữ nhân đều như nhau, nhìn phát ngán. Để cầu niềm vui của nam nhân, nếu không phải giả khóc hay cười ngọt thì cũng là nháy nháy đôi mị nhãn một cách nực cười, có những biểu hiện này cũng bởi vì muốn được gả cho ta. Ta hiện tại chỉ muốn khuếch trương nghiệp bố hành (nghề vải), không có thời gian quan tâm đến nữ nhân. Chờ đến lúc ta muốn kết hôn, hô tùy tiện một cái liền có trăm nghìn nữ nhân quỳ trên mặt đất cho ta chọn, ta căn bản là không cần thành thân.”
Hắn nói tuy có vẻ huênh hoang nhưng cô mẫu của hắn biết quả thực là như vậy, tuy vậy vẫn mong muốn thuyết phục hắn.
“Thế nhưng Phong Tình à, thầy tướng nói ngươi hai mươi tám tuổi sẽ gặp một kiếp nạn khó thoát, trừ phi thành thân bằng không sợ rằng tai vạ sẽ xảy ra, vậy nên cô mới giúp ngươi mua một tân nương tử a!”
“Được rồi, cô mẫu, ta đã nói rõ ràng rồi, ta không muốn nghe mấy lời vớ vẩn này nữa.”
Giải Phong Tình mang cái vẻ mặt “chịu đủ rồi đấy”. Tính tình hắn nóng nảy cũng không muốn đối phương nói thêm gì nữa. Hắn dùng ngữ khí như thưởng bánh bao cho ăn mày mà khinh thường nói “Nữ nhân kia bất quá là dùng vài đồng mà mua vào, cùng lắm để cô ta làm tiểu tỳ, như vậy hẳn cô ta sẽ vui sướng đến khóc rống lên, cảm tạ đại ân đại đức của ta ấy chứ. Chí ít cũng không khiến cô ta phải bán mình vào kỹ viện, làm mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu. Có điều nếu muốn ta lấy cái loại nữ nhân thấp hèn lai lịch bất minh thì, hừ, tuyệt không có khả năng.”
Cô mẫu không nói được hắn, thế nhưng cái thầy tướng kia tính toán như thần đệ nhất thiên hạ, bà không khỏi nóng ruột toát cả mồ hôi.
Giải Phong Tình đã nói xong lời cần nói, cũng tuyên bố quyết định trước mặt mọi người, mọi chuyện dừng ở đây, không được có ý kiến nào khác.
Trước khi bỏ đi hắn còn lạnh lùng nói “Nữ nhân kia ở đâu? Ta tự mình đi nói mấy lời này với cô ta, như vậy là cho cô ta chút sĩ diện rồi đó. Cô mẫu à, thành thật mà nói, nếu việc này không phải do cô sắp xếp thì chỉ sợ ta đã sớm đuổi nữ nhân kia đi rồi, cô ta còn phải cảm tạ ta đã khách khí đó.”
Cô mẫu đối với hắn không có cách nào. Hắn từ trước đến nay nói một là một, đã làm thì không ai dám phản đối.
Cô mẫu biết hắn tuyệt đối không thành thân, đành phải thở dài “Nàng ta đang ở phòng khách chờ bái đường.”
Giải Phong Tình không đợi bà nói xong liền hướng phòng khách bước đi.
Phòng khách hồng chúc cao thiêu, đã đợi một canh giờ, Thu Ly có nhẫn nại nữa cũng đợi không nổi, huống chi hắn vốn không phải người có nhiều tính kiên nhẫn như thế, chẳng qua là xuất giá thay cho người ta hắn mới kiềm chế như vậy. Hắn lẩm bẩm “Làm cái trò gì thế không biết, lâu như vậy còn chưa ra?”
Hắn vừa nói xong một câu thì Giải Phong Tình dẫn theo tôi tớ và thân thích vào phòng. Một đám người phô trương như thế, Giải Phong tình thì vẻ mặt băng hàn, người nhát gan chỉ sợ đã nhũn cả chân ra. Thế nhưng Thu Ly bị hồng cân che mặt nên không nhìn thấy tình hình.
Giải Phong Tình vừa tiến đến thì đã muốn cho nữ nhân vừa được gả vào nhà giàu hãy còn bối rối này một đòn phủ đầu.
“Ngươi nghe đây, Giải gia chúng ta không chấp nhận một nữ nhân lai lịch bất minh, chi bằng dứt khoát bán mình vào làm tỳ nữ Giải gia, tuy rằng người khác có cầu cũng không được một chức sự ở đây nhưng ta thấy ngươi cũng đáng thương, bị cha ngươi bán tới đây. Ta tuy không rõ thân thể ngươi có cái gì không rõ ràng minh bạch nên mới bị bán đi, thế nhưng ta nói cho ngươi rõ, ngươi nếu muốn làm tỳ nữ Giải gia không cho phép là loại dâm loạn hạ tiện, bằng không sẽ đem ngươi đuổi ngay.”
Giải Phong Tình nhìn nàng một thân y trang đỏ thẫm đầy coi thường “Còn nữa, việc hôn nhân hôm nay đều là sai lầm, ngươi không phải được thú vào, nếu như ngươi dám trước mặt người khác nói là Thiếu phu nhân của Giải gia, ta sẽ không thừa nhận. Đến lúc đó ngươi chỉ tự rước lấy nhục, nghe đã hiểu chưa?”
Thu Ly từ đầu tới cuối không đáp trả một câu, lẳng lặng nhìn thẳng như thể không hề nghe Giải Phong Tình nói gì.
Giải Phong Tình càng thêm khinh bỉ, lạnh nhạt nói “Ta sớm biết rằng nữ nhân ngu dốt, ta nói rõ ràng như thế ngươi nghe đều không hiểu sao? Chẳng lẽ người là heo nái cực ngu đầu thai hay sao?”
Thu Ly vẫn không nói gì, đứng im như cũ, hơn nữa tư thế không biến đổi một chút nào. Không khí hình như đều tan vào thân thể hắn, người khác không hề nghe thấy tiếng hắn thở.
Giải Phong Tình thấy hắn trả lời chậm chạp, cười thập phần miệt thị. “Ngươi cái nữ nhân này, đừng tưởng rằng không biết xấu hổ giả vờ không nghe thấy là có thể thành thê tử của ta. Cái loại món hàng như ngươi, ta đây đến nhìn cũng không thèm…”
Một đạo âm thanh chậm rãi vang lên, tuy rằng rất chậm nhưng trong trẻo rung động khoảng không, như tiếng nước khinh vũ lướt qua dòng suối, càng giống khinh đạn cầm sắt (tiếng gảy nhẹ cầm sắt) ngâm nga du dương, thanh âm đẹp đẽ khiến mọi người nhất thời kinh sợ, đến Giải Phong Tình cũng ngây ngẩn cả người một lúc.
Thế nhưng không ai biết, Giải Phong Tình sở dĩ bị chấn trụ bởi vì chưa từng nghe qua thanh âm tuyệt vời như thế hay là chưa từng có người dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.
“Ngươi nói xong chưa?”
Mọi người vất vả lắm mới tỉnh táo lại, có lẽ vẫn còn đang lý giải những lời này có ý tứ gì. Ai cũng mở lớn hai mắt, sợ đến không nói nên lời, đơn giản là chưa từng nghe những lời bất kính như thế đi ra từ miệng một nữ nhân, hơn nữa còn mắng chủ nhân hoàn mỹ Giải Phong Tình của bọn họ.
Giải Phong Tình trầm giọng xuống, đầy không vui. Hắn từng chữ từng chữ đều tràn đầy giận dữ cùng với không thể tin được.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi bị điếc hay là nghễnh ngãng đấy hả? Ta nói rõ ràng như thế còn không hiểu được, ngươi là ngốc tử đần độn chuyển thế sao? Đừng tưởng ngươi làm bộ không nghe thì có thể ra vẻ ta đây thông minh. Ta nói ngươi đã thí thoại xong chưa? Nói xong rồi thì đến lượt ta; nếu nói chưa xong, dĩ nhiên vẫn đến lượt ta.”
(thí là… đánh trung tiện a = =)
Mỗi câu mỗi chữ của Thu Ly đều dùng mấy lời Giải Phong Tình vừa nói, hơn nữa so ra còn lưu loát hơn, đồng thời lại đâu ra đấy, hiển nhiên đầu óc hắn không kém gì Giải Phong Tình.
“Ngươi…”
Giải Phong Tình hiển nhiên muốn há miệng gào lên, thế nhưng Thu Ly hét so với hắn còn nhanh còn to hơn.
“Ui, ngươi hét cái gì mà hét? Mưa xuân bắn đầy mặt ta, bẩn khiếp. Ngươi có hiểu lễ tiết không a? Thế gian sao lại có cái loại người chỉ biết gào với hét như ngươi chứ hả? Ngươi chắc không biết chứ đến heo nó cũng không sủa bậy như ngươi. Ngươi nói heo ngu, xem ra ngươi cũng chẳng thông minh hơn tí nào, bớt ở đó dương dương tự đắc đi được không? Chẳng trách được đến con lợn cũng coi thường cái loại ngu ngốc như ngươi.”
Giải Phong Tình cả đời chưa từng bị ai làm nhục đến thế. Sắc mặt hắn biến xanh, nắm lấy tay Thu Ly. Dù sao trong mắt hắn Thu Ly bất quá chỉ là một tiểu tỳ nhỏ mọn không đáng kể, sống hay chết còn phải xem chủ nhân có mất hứng hay không, vậy mà nàng lại dám khiêu khích hắn như thế, hắn đương nhiên phải hảo hảo giáo huấn nàng, bằng không làm sao trị được hạ nhân!
Cử động của hắn đương nhiên là muốn cho nàng một cái tát, để cho tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này biết nặng nhẹ.
Vậy mà Thu Ly không hề nhúc nhích, chỉ cười lạnh “Quân tử động khẩu bất động thủ, tiểu nhân động thủ bất động khẩu, xin hỏi ngươi là quân tử hay là tiểu nhân đây?”
Đơn giản là Thu Ly phải gả cho một nhà giàu có ở Hàng Châu, không thể để cho nàng nóng mệt, người đầy bụi đất gả tới đó, bằng không chỉ sợ Thiếu gia kia không vừa ý sẽ khởi binh hỏi tội, bà khó tránh được bị trách.
“Có nóng không tân nương tử? Sắp tới nơi rồi, ngươi đừng vội a!”
Bên trong kiệu hoa truyền ra thanh âm có vẻ khí định thần nhàn “Không sao, cũng không nóng quá, bằng không nhờ bà gọi ai đó tới quạt giúp ta cũng được.”
Hỉ nương chưa bao giờ nghe tiếng của Thu Ly, vừa nghe ngữ khí ôn hòa nhu thuận, trong lòng bà khẽ động, chỉ cảm thấy thanh âm của nàng có cái gì đó thiếp tâm động nhân không nói nên lời, làm cho người nghe cảm thấy như có một trận gió từ ngực dâng lên mát đến độ cả người thư sướng. Tuy rằng tiếng nói lược trình trung tính, không giống đại đa số nữ nhân vừa cao vừa nhỏ, nhưng lại càng thêm động nhân, giống như tiếng nhạc khí.
Bà đột nhiên đối với tân nương chưa gặp bao giờ này lại có hảo cảm, làm ra chuyện bà chưa bao giờ làm chính là lấy lòng.
“Kiệu phu khiêng chắc cũng mệt chết đi, chi bằng ta giúp ngươi quạt chút nha.”
“Đa tạ bà.”
Thu Ly hơi vén hồng liêm lên để cho gió hỉ nương quạt có thể tới trên mặt nàng.
Tay hỉ nương nguyên là giơ khăn hồng lên, từ góc bà đứng có thể thấy được dưới hồng cân chính là chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của tân nương tử. Này trắng nõn trơn bóng lộ ra chút sáng giống như thiển quang của thượng hảo bạch ngọc, diễm lệ đến gần như yêu mị, tự nhiên lay động nhân tâm, bỗng dưng thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hỉ nương âm thầm thở gấp một hơi, nhịn không được trong đầu hiện lên một ý niệm: Tại sao mới nhìn cằm của nàng thì đã cảm giác tim đập dữ dội như vậy? Đủ thấy được rằng vị cô nương này hẳn phải là quốc sắc thiên hương.
“Thỉnh quạt một chút, hỉ nương.”
Thanh âm vẫn ôn hòa như cũ. Hỉ nương vội vàng thu tâm, hướng khăn hồng về phía Thu Ly. Thu Ly ngồi trong kiệu, hỉ nương không nhìn thấy được miệng đang thô lỗ nhai một nhánh cỏ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô vị.
Dáng cười có chút gì phảng phất như phớt lờ mọi thứ, nhưng lòng có thể không nghĩ như vậy. Chỉ thấy tân nương lẩm bẩm oán trách, thái độ so với ngữ khí lúc nói với hỉ nương thì đúng là khác một trời một vực.
“Thật là xa a, thế nào còn chưa tới vậy? Nhanh cưới nhanh trốn thì nhanh xong việc, bái đường xong phải mau mau quay về Miêu Cương. Ta cũng không có thời gian ở lại cái nơi như Trung Nguyên quỷ quái hỗn độn này, huống hồ giả trang nữ nhân phải ăn nói nhỏ nhẹ, lại phải õng ẹo, tuy rằng không làm khó được ta, nhưng thế này thật là quá buồn chán, một chút kịch tính cũng không có, thật là trái với bản tính của ta.”
Hỉ nương dắt Thu Ly xuống kiệu một cách yểu điệu, bước vào đại môn Giải gia. Giải gia nhà cao cửa rộng, là phong cách của đại hộ nhân gia, bên trong lại có hồng chúc (nến đỏ) cao chiếu, thoạt nhìn đầy hỉ khí. Thế nhưng tại hỉ đường thật kỳ lạ là chỉ có mấy người hầu, hơn nữa những người hầu này thấy hỉ nương dắt tân nướng tới thì lại càng mặt mày ủ ê, như là vừa ăn hoàng liên khổ qua(thuốc + mướp đắng)
“Đã tới giờ, sao vẫn còn chưa thấy bóng dáng tân lang đâu?”
Giải gia ở Hàng Châu có thể nói là một nhà đại phú đại quý. Hỉ nương sợ hãi thế lực Giải gia, cho dù nghĩ không phù hợp cũng chỉ dám nhỏ giọng hỏi.
“Thiếu gia có việc, vậy nên… vậy nên còn chưa thay hỉ y.”
Một người xem ra có vẻ khôn khéo, cũng là phó dịch cấp cao, vội vã nói lời biện bạch.
Hỉ nương không dám đắc tội Giải gia, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu nói:
“Vậy sao? Vậy chúng ta ở đây chờ một lát là được rồi.”
Đợi một lúc sau vẫn không thấy Giải thiếu gia đi ra, hỉ nương nhỏ giọng nói “Nếu…nếu để lỡ giờ, sợ rằng không được tốt cho lắm, liệu có thể đi thỉnh Giải thiếu gia nhanh tới có được không?”
Phó dịch nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn hỉ nương đang nói, mồ hôi từng hột rơi xuống.
Chỉ thấy hắn dùng tay áo lau mồ hôi rồi bịa ra một cái lý do kỳ lạ không gì sánh được “Có lẽ là hỉ y không vừa, đang đổi lại, thỉnh tân nương tử chờ thêm chút nữa!”
Thời gian chậm rãi trôi đi, đợi được tới cuối cùng, trong đại sảnh phó dịch chỉ còn lại một tiểu tư, có lẽ chức vị thấp nhất bị ép ở lại. Hắn há miệng rồi lại đóng, mồ hôi lạnh đầy người.
Hỉ nương mắt thấy tình huống càng lúc càng bất thường, sốt ruột nói “Tiểu huynh đệ, mau nhanh mời Thiếu gia của các ngươi ra đây, bằng không trời tối, tân nương tử đã phải đi lâu như vậy, mệt chết đi được rồi, còn không…”
Không đợi bà nói xong, tiểu tư nhỏ giọng khiếp sợ trả lời “Thiếu gia… Thiếu gia có lẽ … vẫn ở bên trong, ta đi gọi hắn.”
Nói là muốn đi gọi Giải thiếu gia, thế nhưng hắn đi vào rồi không có trở ra, hỉ đường to như vậy mà chỉ còn hỉ nương và tân nương hôm nay cưới còn đứng lại mà thôi. Hỉ nương sắc mặt xám xịt, không biết là xảy ra chuyện gì, thế nào mà Giải gia lại không có ai ra chủ trì, hôm nay còn thành cái gì thân nữa?
Hỉ nương thấy tình hình càng lúc càng không ổn, sợ rằng không chỉ không kiếm được ngân lượng, có khi còn có tai họa kỳ quái trước mắt, bằng không tại sao toàn bộ Giải gia hỉ đường lại vắng vẻ như vậy, bà cũng không thể chọc ngoáy vào chuyện này.
Vì vậy, bà quay sang Thu Ly nhỏ nhẹ nói, bất quá nói không được thật tình cho lắm “Tân nương tử, ta đi tiểu một lát, lập tức sẽ quay lại, ngươi ở chỗ này chờ chút nha.”
“Được, vậy hỉ nương đi.”
Hỉ nương lập tức chuồn êm, chỉ còn lại Thu Ly một mình đứng tại hỉ đường chờ đợi.
“Nhảm nhí, bày ra thủ đoạn này, ta tuyệt đối không thành thân, nghe thấy chưa?”
Nam nhân một thân hoa phục đang nghiêm mặt chăm chú nhìn tất cả thân thích có mặt tại đó, một người cũng không tha. Hắn hình như cực kỳ uy nghiêm, thân thích niên kỷ so với hắn hơn vài chục tuổi lại cúi đầu chịu cơn giận dữ của hắn, không một ai dám hé răng.
Trong mắt tràn hắn tràn ngập lãnh ý không gì sánh được có thể bắt tất cả thân thích đều bất an cúi đầu, hối hận sâu sắc mình đã làm gì để phải lội qua cái loại hỗn thủy này.
(hỗn thủy là nước bẩn, ý cả câu là phải chịu vạ oan)
Giải Phong Tình cá tính nghiêm cẩn bọn họ không phải không biết, loại sự tình này mà không được hắn đồng ý đã làm, hắn đương nhiên sẽ không bằng lòng.
Thế nhưng cô mẫu của Giải Phong Tình, cũng chính là người lên kế hoạch cho sự việc này, mặc dù bị Giải Phong Tình làm cho phát sợ nhưng bà hoàn toàn là suy nghĩ cho Giải Phong Tình. Bà không thừa nhận cái sai của mình, càng vội vàng giải thích.
“Ngươi nghe cô mẫu nói đã. Toán Mệnh Tiên này là thầy tướng số giỏi nhất trên thế gian này, người khác có cầu cũng cầu không được hắn tới đoán mệnh cho. Ngày hôm ấy hắn thấy ngươi, lại nghĩ khí của ngươi có chút cổ quái; ta thấy hắn nói ngươi tám tuổi tang mẹ, mười tuổi tang cha, mười sáu tuổi trở nên giàu sang, nói ra điều điều có lý, câu câu chính xác, vậy nên lời của hắn ngươi đương nhiên phải nghe theo.”
Giải Phong Tình nghe cái lão Toán Mệnh Tiên vô sỉ nhận nghìn lượng kia nói, sớm đã cười nhạt. Kiểu giang hồ thuật sĩ này chỉ biết dùng mấy trò bịp bợm đùa giỡn một chút để lừa tiền mà thôi. Huống hồ hắn thanh danh như kỳ tích, cuộc đời của hắn hỏi thăm một chút là biết liền, nói mấy lời qua lại sơ sài này có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ!
Hắn cả giận nói “Cái lão Toán Mệnh Tiên gì đó, căn bản chỉ là lừa tiền mà thôi, những lời của hắn ta cũng nghe qua toàn là vô căn cứ. Cô mẫu, ta ở kinh thành chuyện buôn bán đang vô cùng thuận lợi như vậy, cô lại gọi ta về, nói cái gì mà bệnh nặng, như vậy là gạt ta, rốt cuộc đây là cái đạo lý gì?”
Cô mẫu nghe hắn tức giận mắng không ngừng, nước mắt lã chã đấm ngực, giậm chân quát: “Ngươi muốn hướng ta đòi đạo lý hả? Được, ta nói đạo lý với ngươi. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, trong thiên hạ nhà giàu có, người ta mười tám tuổi thành thân đâu đâu cũng thấy, ngươi đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa thành thân là vì cái nguyên nhân gì? Ngươi đến một thiếp cũng chưa từng nạp, ngươi chẳng lẽ không sợ người ta nói thân ngươi có bệnh cho nên mới không dám cưới vợ, bằng không ngươi thế lớn quyền lớn, mọi thứ giàu sang như ý, vì sao còn không chịu thành thân?”
Giải Phong Tình giọng điệu “nhiều lời vô ích”, lạnh như băng nói “Ta không muốn thành thân là bởi vì ta ghê tởm loại nữ nhân dung tục. Hơn nữa nữ nhân đều phiền chết đi được, ta mỗi lần đến một nơi nào đó, có nhiều nữ nhân muốn gả cho ta, công khai thì nói chuyện buôn bán, còn lại mờ ám thì làm thân diễn trò, ta đã xem nhiều rồi.”
Dừng lại, ngữ khí Giải Phong Tình chuyển sang khinh thường, đơn giản là không có nữ nhân nào hắn thèm để mắt tới, “Nữ nhân đều như nhau, nhìn phát ngán. Để cầu niềm vui của nam nhân, nếu không phải giả khóc hay cười ngọt thì cũng là nháy nháy đôi mị nhãn một cách nực cười, có những biểu hiện này cũng bởi vì muốn được gả cho ta. Ta hiện tại chỉ muốn khuếch trương nghiệp bố hành (nghề vải), không có thời gian quan tâm đến nữ nhân. Chờ đến lúc ta muốn kết hôn, hô tùy tiện một cái liền có trăm nghìn nữ nhân quỳ trên mặt đất cho ta chọn, ta căn bản là không cần thành thân.”
Hắn nói tuy có vẻ huênh hoang nhưng cô mẫu của hắn biết quả thực là như vậy, tuy vậy vẫn mong muốn thuyết phục hắn.
“Thế nhưng Phong Tình à, thầy tướng nói ngươi hai mươi tám tuổi sẽ gặp một kiếp nạn khó thoát, trừ phi thành thân bằng không sợ rằng tai vạ sẽ xảy ra, vậy nên cô mới giúp ngươi mua một tân nương tử a!”
“Được rồi, cô mẫu, ta đã nói rõ ràng rồi, ta không muốn nghe mấy lời vớ vẩn này nữa.”
Giải Phong Tình mang cái vẻ mặt “chịu đủ rồi đấy”. Tính tình hắn nóng nảy cũng không muốn đối phương nói thêm gì nữa. Hắn dùng ngữ khí như thưởng bánh bao cho ăn mày mà khinh thường nói “Nữ nhân kia bất quá là dùng vài đồng mà mua vào, cùng lắm để cô ta làm tiểu tỳ, như vậy hẳn cô ta sẽ vui sướng đến khóc rống lên, cảm tạ đại ân đại đức của ta ấy chứ. Chí ít cũng không khiến cô ta phải bán mình vào kỹ viện, làm mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu. Có điều nếu muốn ta lấy cái loại nữ nhân thấp hèn lai lịch bất minh thì, hừ, tuyệt không có khả năng.”
Cô mẫu không nói được hắn, thế nhưng cái thầy tướng kia tính toán như thần đệ nhất thiên hạ, bà không khỏi nóng ruột toát cả mồ hôi.
Giải Phong Tình đã nói xong lời cần nói, cũng tuyên bố quyết định trước mặt mọi người, mọi chuyện dừng ở đây, không được có ý kiến nào khác.
Trước khi bỏ đi hắn còn lạnh lùng nói “Nữ nhân kia ở đâu? Ta tự mình đi nói mấy lời này với cô ta, như vậy là cho cô ta chút sĩ diện rồi đó. Cô mẫu à, thành thật mà nói, nếu việc này không phải do cô sắp xếp thì chỉ sợ ta đã sớm đuổi nữ nhân kia đi rồi, cô ta còn phải cảm tạ ta đã khách khí đó.”
Cô mẫu đối với hắn không có cách nào. Hắn từ trước đến nay nói một là một, đã làm thì không ai dám phản đối.
Cô mẫu biết hắn tuyệt đối không thành thân, đành phải thở dài “Nàng ta đang ở phòng khách chờ bái đường.”
Giải Phong Tình không đợi bà nói xong liền hướng phòng khách bước đi.
Phòng khách hồng chúc cao thiêu, đã đợi một canh giờ, Thu Ly có nhẫn nại nữa cũng đợi không nổi, huống chi hắn vốn không phải người có nhiều tính kiên nhẫn như thế, chẳng qua là xuất giá thay cho người ta hắn mới kiềm chế như vậy. Hắn lẩm bẩm “Làm cái trò gì thế không biết, lâu như vậy còn chưa ra?”
Hắn vừa nói xong một câu thì Giải Phong Tình dẫn theo tôi tớ và thân thích vào phòng. Một đám người phô trương như thế, Giải Phong tình thì vẻ mặt băng hàn, người nhát gan chỉ sợ đã nhũn cả chân ra. Thế nhưng Thu Ly bị hồng cân che mặt nên không nhìn thấy tình hình.
Giải Phong Tình vừa tiến đến thì đã muốn cho nữ nhân vừa được gả vào nhà giàu hãy còn bối rối này một đòn phủ đầu.
“Ngươi nghe đây, Giải gia chúng ta không chấp nhận một nữ nhân lai lịch bất minh, chi bằng dứt khoát bán mình vào làm tỳ nữ Giải gia, tuy rằng người khác có cầu cũng không được một chức sự ở đây nhưng ta thấy ngươi cũng đáng thương, bị cha ngươi bán tới đây. Ta tuy không rõ thân thể ngươi có cái gì không rõ ràng minh bạch nên mới bị bán đi, thế nhưng ta nói cho ngươi rõ, ngươi nếu muốn làm tỳ nữ Giải gia không cho phép là loại dâm loạn hạ tiện, bằng không sẽ đem ngươi đuổi ngay.”
Giải Phong Tình nhìn nàng một thân y trang đỏ thẫm đầy coi thường “Còn nữa, việc hôn nhân hôm nay đều là sai lầm, ngươi không phải được thú vào, nếu như ngươi dám trước mặt người khác nói là Thiếu phu nhân của Giải gia, ta sẽ không thừa nhận. Đến lúc đó ngươi chỉ tự rước lấy nhục, nghe đã hiểu chưa?”
Thu Ly từ đầu tới cuối không đáp trả một câu, lẳng lặng nhìn thẳng như thể không hề nghe Giải Phong Tình nói gì.
Giải Phong Tình càng thêm khinh bỉ, lạnh nhạt nói “Ta sớm biết rằng nữ nhân ngu dốt, ta nói rõ ràng như thế ngươi nghe đều không hiểu sao? Chẳng lẽ người là heo nái cực ngu đầu thai hay sao?”
Thu Ly vẫn không nói gì, đứng im như cũ, hơn nữa tư thế không biến đổi một chút nào. Không khí hình như đều tan vào thân thể hắn, người khác không hề nghe thấy tiếng hắn thở.
Giải Phong Tình thấy hắn trả lời chậm chạp, cười thập phần miệt thị. “Ngươi cái nữ nhân này, đừng tưởng rằng không biết xấu hổ giả vờ không nghe thấy là có thể thành thê tử của ta. Cái loại món hàng như ngươi, ta đây đến nhìn cũng không thèm…”
Một đạo âm thanh chậm rãi vang lên, tuy rằng rất chậm nhưng trong trẻo rung động khoảng không, như tiếng nước khinh vũ lướt qua dòng suối, càng giống khinh đạn cầm sắt (tiếng gảy nhẹ cầm sắt) ngâm nga du dương, thanh âm đẹp đẽ khiến mọi người nhất thời kinh sợ, đến Giải Phong Tình cũng ngây ngẩn cả người một lúc.
Thế nhưng không ai biết, Giải Phong Tình sở dĩ bị chấn trụ bởi vì chưa từng nghe qua thanh âm tuyệt vời như thế hay là chưa từng có người dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.
“Ngươi nói xong chưa?”
Mọi người vất vả lắm mới tỉnh táo lại, có lẽ vẫn còn đang lý giải những lời này có ý tứ gì. Ai cũng mở lớn hai mắt, sợ đến không nói nên lời, đơn giản là chưa từng nghe những lời bất kính như thế đi ra từ miệng một nữ nhân, hơn nữa còn mắng chủ nhân hoàn mỹ Giải Phong Tình của bọn họ.
Giải Phong Tình trầm giọng xuống, đầy không vui. Hắn từng chữ từng chữ đều tràn đầy giận dữ cùng với không thể tin được.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi bị điếc hay là nghễnh ngãng đấy hả? Ta nói rõ ràng như thế còn không hiểu được, ngươi là ngốc tử đần độn chuyển thế sao? Đừng tưởng ngươi làm bộ không nghe thì có thể ra vẻ ta đây thông minh. Ta nói ngươi đã thí thoại xong chưa? Nói xong rồi thì đến lượt ta; nếu nói chưa xong, dĩ nhiên vẫn đến lượt ta.”
(thí là… đánh trung tiện a = =)
Mỗi câu mỗi chữ của Thu Ly đều dùng mấy lời Giải Phong Tình vừa nói, hơn nữa so ra còn lưu loát hơn, đồng thời lại đâu ra đấy, hiển nhiên đầu óc hắn không kém gì Giải Phong Tình.
“Ngươi…”
Giải Phong Tình hiển nhiên muốn há miệng gào lên, thế nhưng Thu Ly hét so với hắn còn nhanh còn to hơn.
“Ui, ngươi hét cái gì mà hét? Mưa xuân bắn đầy mặt ta, bẩn khiếp. Ngươi có hiểu lễ tiết không a? Thế gian sao lại có cái loại người chỉ biết gào với hét như ngươi chứ hả? Ngươi chắc không biết chứ đến heo nó cũng không sủa bậy như ngươi. Ngươi nói heo ngu, xem ra ngươi cũng chẳng thông minh hơn tí nào, bớt ở đó dương dương tự đắc đi được không? Chẳng trách được đến con lợn cũng coi thường cái loại ngu ngốc như ngươi.”
Giải Phong Tình cả đời chưa từng bị ai làm nhục đến thế. Sắc mặt hắn biến xanh, nắm lấy tay Thu Ly. Dù sao trong mắt hắn Thu Ly bất quá chỉ là một tiểu tỳ nhỏ mọn không đáng kể, sống hay chết còn phải xem chủ nhân có mất hứng hay không, vậy mà nàng lại dám khiêu khích hắn như thế, hắn đương nhiên phải hảo hảo giáo huấn nàng, bằng không làm sao trị được hạ nhân!
Cử động của hắn đương nhiên là muốn cho nàng một cái tát, để cho tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này biết nặng nhẹ.
Vậy mà Thu Ly không hề nhúc nhích, chỉ cười lạnh “Quân tử động khẩu bất động thủ, tiểu nhân động thủ bất động khẩu, xin hỏi ngươi là quân tử hay là tiểu nhân đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất