Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 4 Chương 4: Quyển 4 Chương 4

Trước Sau
Ngày hôm sau, Thủy Đào Hoa sáng sớm đã tỉnh, cả đêm qua ngủ không ngon. Cái tên bổn qua kia nói ngày hôm nay sẽ tới đón có phải nhất định sẽ tới không? Hắn nếu như không đến là hay nhất, thế nhưng trông vẻ mặt hắn hôm qua không có vẻ gì là thế cả. Hắn nếu tới thật thì bản thân nhất định không biết phải làm thế nào mới ổn!

Lo trái lo phải nhưng không nghĩ ra diệu kế khả dĩ thoát thân, đành phải trước tiên là nằm ngủ giả bệnh. Dù sao mọi người đều biết hắn thân thể suy yếu nên cha mới không cho hắn ra ngoài, làm vậy có thể trở thành lý do tuyệt hảo để từ chối Lãng Đằng Dạ.

Hắn giả bộ ngủ chưa được bao lâu chợt nghe tỳ nữ vội vã chạy vào.

“Quận chúa, Lãng tướng quân tới.”

Thủy Đào Hoa không ngờ tên này không chỉ tới mà lại còn tới sớm thế. Hắn thấp giọng nói “Hắn nhất định là ở phòng khách, đi nói với cha ta là ta đau đầu, không thể ra.”

Sắc mặt tỳ nữ nhất thời trắng bệch, bởi vì nàng bị hành động của Lãng Đằng Dạ làm cho càng hoảng sợ “Không có a! Tướng quân không tới phòng khách, mà trực tiếp đi vào nội viện; tuy rằng tổng quản hết lời can ngăn, nói nam nhân không nên đi vào nội viện, thế nhưng Lãng tướng quân vẫn đi. Bước chân hắn lại dài, có lẽ rất nhanh sẽ vào tới đây đó.”

Tỳ nữ vừa nói xong thì cửa phòng “két” một tiếng bị mở ra.

Lãng Đằng Dạ toàn thân tỏa ra một luồng anh khí. Hắn chậm rãi bước tới bên giường Thủy Đào Hoa, cúi đầu nói “Quận chúa, người hôm nay khó chịu sao?”

Thủy Đào Hoa trừng mắt nhìn, dường như còn chưa thích ứng được với việc kẻ này đã thực sự ở trong phòng mình. Nam nhân này cũng thật là to gan lớn mật, ngang nhiên xông thẳng vào hương khuê của nữ nhân, loại sự tình này e rằng không mấy nam nhân dám làm.

Hắn giả vờ sợ hãi nói “Đúng vậy, Lãng tướng quân, đầu ta đau quá a, quả nhiên là do hôm qua bị trúng gió, đoán rằng mấy ngày tới đều không thể ra ngoài.”

“Vậy sao?” Lãng Đằng Dạ quay mặt sang hướng tỳ nữ, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan “Quận chúa từ trước đến nay làm gì để tiêu khiển?”

Tỳ nữ bị cặp mắt chích nhiệt của hắn làm cho mặt đỏ tim đập “Quận chúa thích chơi đàn, cũng thích họa tranh.”

“Có phải quận chúa rất ít khi ra ngoài không?”

“Dạ phải.” Không rõ hắn vì cái gì mà hỏi như vậy, tỳ nữ cứ theo thực tế mà trả lời.

“Thì ra là thế.” Lãng Đằng Dạ suy nghĩ một chút, trong một khoảnh khắc liền đưa ra quyết định, sau đó hắn xoay sang Thủy Đào Hoa nói “Xin thứ cho ta thất lễ, Đào Hoa quận chúa.”

Đào Hoa còn đang chưa hiểu Lãng Đằng Dạ nói vậy là có ý gì đã bị bế bổng lên, làm hắn hãi hùng nhảy dựng lên.

Lãng Đằng Dạ nói “Thỉnh ôm lấy ta, Đào Hoa quận chúa, để tránh khỏi ngã xuống. Còn nữa, người không phải bị bệnh, chỉ là ở lâu trong khuê phòng không vận động nên thân thể mới yếu ớt. Sau này ta mỗi ngày đều sẽ tới đón người ra ngoài phơi nắng, một thời gian sau sức khoẻ tự nhiên sẽ cải thiện.”

Thủy Đào Hoa lập tức thất kinh. Cái tên nam nhân này cho rằng hắn đang luyện binh hay sao vậy? Mỗi sáng sớm? Tức là mỗi ngày mình đều phải gặp hắn? Cố nhịn xuống tiếng thét chói tai đã ra đến cửa miệng. Trời a, hắn có chết cũng không muốn cùng cái tên này mỗi ngày cùng một chỗ! Thủy Đào Hoa giả bộ cười cười “Đa tạ hảo tâm của tướng quân, quả thực ta chợt thấy đầu choáng váng, thỉnh …”

“Ta sẽ lập tức mang ngươi đi ra ngoài, cũng sẽ mang theo một đại phu hạng nhất theo bên người, nếu quận chúa thật có gì không khỏe, nhất định có thể lập tức cứu chữa.”

Thủy Đào Hoa há to miệng, vội vàng lấy lý do “Cha ta từ trước đến nay không thích ta ra ngoài xuất đầu lộ diện, tướng quân, xin ngươi hay là…”

Hắn còn chưa nói xong, Lãng Đằng Dạ đã ôm hắn đi ra khỏi cửa phòng. Thanh âm của Lãng Đằng Dạ rất trầm ổn, nhưng tràn ngập một loại sức mạnh khiến kẻ khác toàn thân không nhịn nổi mà nóng lên. “Xin đừng lo lắng, Đào Hoa quận chúa, về phần Vương gia cứ để ta lo.”

Hắn ôm Thủy Đào Hoa đi tới phòng khách, Đức vương gia vừa mới biết hắn xông vào nội viện, hôm qua là bởi vì quá kinh ngạc nên không kịp ngăn cản, hôm nay ông không thể cho phép tên nhóc họ Lãng này tại nhà ông dương oai được. Ông tức giận kêu lên “Ngươi ôm Đào Hoa nhà ta làm gì?”

Lãng Đằng Dạ cúi đầu nhìn Đức vương gia, thanh âm vẫn trầm ổn như cũ, không vì sự tức giận của Đức vương mà có chút kinh hoảng nào “Đức vương gia, ta hôm nay muốn đưa quận chúa ra ngoài du ngoạn, cho nàng phơi nắng một chút.”

“Ta không cho phép!” Đức vương gia rống lên, khiến cả gian phòng chấn động rung rinh.

Lãng Đằng Dạ trên mặt vẫn giữ biểu tình bình thản, nhưng thanh âm càng trầm xuống, tràn ngập sự quyết đoán khiến người nghe vô pháp chống cự “Ngài nói gì? Đức vương gia, ta chưa nghe rõ.”

Đức vương gia lại rống lên một lần nữa, có điều ông bị bách lực của Lãng Đằng Dạ bức cho lui một bước, tiếng cũng nhỏ đi một chút “Ta nói ta không cho phép.”

“Thỉnh lập lại lần nữa, vương gia, ta hình như là nghe không rõ lắm.”

Thanh âm của Lãng Đằng Dạ trở nên phi thường trầm thấp, hơn nữa so với vừa nãy càng bình ổn, có điều thế lực như lôi đình. Hai con mắt bắn ra lưỡng đạo duệ quang nghiêm lệ tột cùng, bất luận kẻ nào nhìn phải ánh mắt này chắc chắn khiếp sợ thối lui ba bước, đến Đức vương gia cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy ông lui về sau vài bước, thanh âm nhất thời tắc tại cổ họng, thế nào cũng không phát ra được.

Thủy Đào Hoa lần đầu tiên ở trong lòng vì phụ thân mà nỗ lực cổ động, nói nhiều một chút, cha à, mau lên, chớ có thua a!

“Thỉnh lập lại lần nữa, Đức vương gia” Lãng Đằng Dạ tiếp tục tiến lên phía trước một bước, tự mình hỏi lại lần nữa, biểu tình trên mặt có thể nói là tới mức khiến người ta phát sợ, tràn ngập vạn trượng uy thế cường liệt.

Đức vương thấy thế, lui thêm vài bước, như là động vật bị nhốt chung với dã thú trước mặt, phát ra thanh âm rất nhỏ, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dùng tay áo lau mãi không hết.

“Ta nói là… đừng chơi muộn quá, về sớm một chút.”

( =)))))))))))))))))))



Thủy Đào Hoa không khỏi trợn mắt á khẩu.

Lãng Đằng Dạ lại lộ ra thần sắc bình tĩnh, cúi đầu nói “Vâng, Đức vương gia, ta sẽ cẩn thận tuân mệnh ngài, hoàng hôn sẽ đưa quận chúa về nhà.” Hắn quay sang Thủy Đào Hoa, vẻ mặt trở nên tương đối nhu hòa “Quận chúa, cha người đã đồng ý, vậy chúng ta đi thôi.”

Thủy Đào Hoa ngây người. Ai mà ngờ sự tình lại thành ra như vậy, hắn giữa ban ngày ban mặt, bị kẻ hắn ghét nhất trên đời ôm ra cửa, vậy mà đến một lạng cơ hội cự tuyệt cũng không có.

Lãng Đằng Dạ từ lâu đã chuẩn bị sẵn. Hắn mượn một chiếc nhuyễn kiệu, có thể cho Thủy Đào Hoa ngồi ở trong, không phải chịu xóc dọc đường đi.

Thủy Đào Hoa ở trong kiệu thật sự là kiên nhẫn không nổi nữa, bởi vì hắn căn bản là không biết Lãng Đằng Dạ muốn dẫn hắn đi đâu. Hắn muốn nhấc bố cân trong kiệu lên mà nhìn ra bên ngoài để xem mình hiện tại đang ở cái chỗ nào.

Thế nhưng hắn vừa xốc lên, Lãng Đằng Dạ cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu, quay đầu nhìn về phía hắn “Sao vậy quận chúa?”

Đào Hoa sợ hắn mà nhìn lâu bản thân sẽ bị nhận ra là hắc y quái đạo kia, vội vàng đem mành buông xuống “Không có việc gì, chỉ là muốn mở ra cho gió lùa vào thôi.”

Đợi cho cái mông hắn ngồi đến phát đau rồi cỗ kiệu mới hạ xuống. Tiểu tỳ nhấc kiệu liêm lên. Thủy Đào Hoa đi ra, mới biết được bọn họ đã đi tới ven rừng.

Lãng Đằng Dạ nói “Tiếp theo đều là sơn đạo, không thích hợp để ngồi kiệu. Quận chúa, người cưỡi ngựa nhé, bằng không phó dịch sẽ phải rất vất vả.”

Thủy Đào Hoa lần đầu tiên thấy có một quan lớn lại chiếu cố tới phó dịch, hắn thực sự lấy làm kinh hãi. Nhưng ngựa chỉ có một, hơn nữa Lãng Đằng Dạ lại đang cưỡi, hắn đi cưỡi con ngựa nào đây?

Hắn còn đang do dự thì Lãng Đằng Dạ đã khom người xuống, thoáng cái đã ôm hắn đưa lên lưng ngựa, để hắn ngồi ở phía trước mình. Có câu nam nữ thụ thụ bất thân, ngay cả hắn thực ra không phải nữ nhân, thế nhưng tên hỗn đản này rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Cứ như vậy ngang nhiên mà ôm hắn lên ngựa.

Đang lúc hắn còn không biết nên phản ứng thế nào, Lãng Đằng Dạ đã thúc ngựa tiến về phía trước. Ngựa của hắn là ngựa tốt nhất, rất nhanh đã ly khai lâm khẩu, đi vào trong rừng.

“Quận chúa, bám chắc vào y phục của ta, ta sẽ đi nhanh một chút.”

Mỗi câu hắn nói đều là mệnh lệnh, như thể đang ra lệnh cho hạ binh. Thủy Đào Hoa chỉ thấy ngựa phi như bay, làm hắn vô thức nắm chặt y phục của Lãng Đằng Dạ, bởi vì nếu nắm không chắc hắn rất có thể sẽ sớm ngã ngựa mà quy tiên.

Thủy Đào Hoa cũng không phải chưa từng cưỡi ngựa, thế nhưng cái loại kỵ pháp liều mạng bất cần đời này hắn lần đầu tiên mới thấy. Đợi tên hỗn đản đi chậm lại thì hắn đã đầy người mồ hôi lạnh, thậm chí đã túm y phục của tên kia đến thành nếp. Nếu không phải bởi vì hiện tại hắn đóng vai nữ nhân thì hắn đã sớm rống lên chửi mắng tên hỗn đản này rồi.

Ngựa đi chậm lại, ánh sáng xung quanh bị cây cối trong rừng che khuất nên có chút âm u. Thế nhưng phóng tầm mắt nhìn xa tới vô cùng đều là muôn sắc hoa say lòng người, dưới chân ngựa bước qua đều là cánh hoa mỹ lệ, đẹp đến độ khiến người ta thấy khó mà tin vào mắt mình. Thủy Đào Hoa chưa từng thấy cảnh tượng thế này, hắn kinh ngạc há hốc mồm, đến việc muốn mắng người cũng quên mất tiêu.

“Thật là đẹp.”

Lãng Đằng Dạ cho ngựa bước đi rất rất chậm rãi. Bọn họ ở giữa cảnh sắc mỹ lệ tới khó tin, tựa như trong mộng. Lãng Đằng Dạ một tay cầm cương ngựa, một tay vòng qua eo Thủy Đào Hoa. Thủy Đào Hoa đang bị cảnh sắc xung quanh làm cho chấn động đến choáng váng, vậy nên cũng không chú ý tới hành động vô lễ của Lãng Đằng Dạ.

Bọn họ đi tới phía sau một gốc đại thụ mỹ lệ, hắn liền ôm Thủy Đào Hoa xuống ngựa. Sau đó Lãng Đằng Dạ lấy ra một cái khăn trải xuống đất, rồi mang xuống một bình rượu treo trên lưng ngựa, đưa chén cho Thủy Đào Hoa.

“Quận chúa có từng uống rượu chưa?”

Rất ít khi, có điều cũng không thể để bị xem thường, vậy nên Thủy Đào Hoa chỉ gật mạnh đầu một cái.

Lãng Đằng Dạ rót một chén rượu cho hắn. Trời đất lúc đó tĩnh lặng như thể không tồn tại thanh âm; Lãng Đằng Dạ cùng hắn thưởng thức mỹ cảnh, cũng không nói bất luận câu gì, có điều lại cảm nhận được rất rõ ràng một thế giới chỉ có hai người bọn họ, vô cùng thân thiết.

Thủy Đào Hoa đã uống đến chén thứ sáu, trên mặt một mảng đỏ ửng. Đương nhiên, Đào Hoa không biết được mình như vậy đẹp đến thế nào, nhưng Lãng Đằng Dạ lại có thể thấy rất rõ. Hắn buông chén rượu đang cầm trong tay ra, một tay kia lấy đi chén của Thủy Đào Hoa; Thủy Đào Hoa lúc này vẫn là mơ mơ hồ hồ, tùy ý để Lãng Đằng Dạ nắm chặt eo kéo tới gần hắn.

Ngay khi chuyện gì cũng chưa kịp tự hỏi thì mặt hắn đã bị xoay về phía Lãng Đằng Dạ. Thần tình Lãng Đằng Dạ lập tức trở nên ngang tàn, nhanh như chớp, hắn cái gì cũng chưa kịp làm, đã vừa vặn bị người kia hôn; hơn nữa không chỉ dùng môi chạm vào nhau mà thôi, mà dùng chính cánh môi để mút lấy, răng khẽ cắn cùng cái lưỡi linh hoạt trêu đùa, nụ hôn vừa phóng đãng vừa nồng nhiệt, thoá dịch dây dưa từ khóe miệng tràn ra. Thủy Đào Hoa nghĩ muốn đẩy ra, nhưng tay Lãng Đằng Dạ đã chế trụ mặt hắn, không cho hắn có mảy may cơ hội cự tuyệt.

“Đồ hỗn đản này, cái… gì…”

Thủy Đào Hoa bất giác lộ ra bản tính, hắn còn chưa mắng xong, Lãng Đằng Dạ ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói “Chân ta đã ổn rồi, thuốc hôm đó ngươi bôi cho thật công hiệu, hắc y quái đạo à.”

Thủy Đào Hoa nhất thời mục trừng khẩu ngốc, Lãng Đằng Dạ ở bên tai nở nụ cười nhẹ. Thủy Đào Hoa chưa từng thấy Lãng Đằng Dạ cười, chưa từng. Có người nói rất ít ai từng thấy nụ cười của hắn, mà hiện tại hắn lại ghé vào lỗ tai mình cười vừa khàn khàn lại vừa êm tai, nhưng mang theo một chút vị đạo tà ác tuyệt đối không phát sinh ở Lãng Đằng Dạ, điều này khiến Thủy Đào Hoa toàn thân cứng đờ.

Thanh âm cười khẽ của Lãng Đằng Dạ càng lúc càng thấp, hắn cắn lên lỗ tai Thủy Đào hoa. Thủy Đào Hoa lập tức lấy tay muốn đẩy người kia ra, nhưng Lãng Đằng Dạ không chỉ ngăn trở mà còn chăm chú tỏa trụ thân thể hắn, đẩy hắn nằm ra đất, tựa hồ bản thân có dùng lực thế nào cũng bị Lãng Đằng Dạ ngăn chặn chặt chẽ. Không cách nào động đậy được, hắn chỉ có thể để mặc cho Lãng Đằng Dạ chiếm lấy, mà Lãng Đằng Dạ vẫn như cũ mang một khuôn mặt tươi cười tà ác.

“Đào Hoa quận chúa, từ lần ngươi tới khiêu chiến với ta, ta bỗng nhiên đối với ngươi rất có hứng thú, vậy nên mới dụng tâm điều tra ngươi một phen, thế mới biết ngươi vốn là thân nam nhi, lại chính là hắc y quái đạo Hoàng thượng muốn truy bắt. Ngươi đã từng vào nơi hậu cung cấm nam nhân, được Hoàng thái hậu ban thưởng, lại từng ở yến hội dùng thân phận nữ nhi giấu diếm lừa gạt hoàng thượng, đây là tội khi quân tày trời, tin này nếu truyền ra, Đức vương phủ không chỉ ngươi mà ngay cả đến chó mèo cũng sẽ đi đời nhà ma. Đào Hoa quận chúa, Đức vương phủ liệu có thể vì một mình ngươi mà chết trăm nghìn người không.”

Ngực Thủy Đào Hoa bị hắn dùng lực đè ép, lúc này Lãng Đằng Dạ trước mặt hắn, cười như sài lang (sói) vừa đắc ý vừa hài lòng. Hắn càng giãy dụa thì lại càng bị Lãng Đằng Dạ đè cho đến không thể thở nổi.

Thủy Đào Hoa tức giận gầm lên “Ngươi… ngươi là ai?”

“Ta là Lãng Đằng Dạ a, ngươi sao lại bạc tình vậy, định nói ngươi không nhìn ra ta sao?” Hắn khều khều cằm Thủy Đào Hoa, giọng điệu cực kỳ tà khí.

Khẩu khí của hắn tuyệt đối không giống Lãng Đằng Dạ, mà giống như du đãng lưu manh đầy sắc tâm vô ác bất tác (không chuyện ác nào là không làm) “Ngươi không phải là Lãng Đằng Dạ, Lãng Đằng Dạ không như thế này…”



“Đúng vậy, Lãng Đằng Dạ là một đại tướng quân theo khuôn phép, từ nhỏ đến lớn, nếu không phải là xem binh thư, hay cau mặt, thì là phải mọi chuyện đều biểu hiện hoàn mĩ, cho cha hắn được tới Đức vương phủ kiêu ngạo khoe khoang. Ngươi biết trên vai ta có bao nhiêu áp lực không? Từ sau khi mẫu thân ta mất, ta càng phải nỗ lực sắm vai một Lãng Đằng Dạ tốt, mệt muốn chết; ngươi thì trái lại, chỉ cần giả dạng làm nữ nhân thì sẽ vô sự, khiến ta biết được sự thực phải chịu chấn động lớn, hóa ra mỗi ngày lúc ta đóng vai đại tướng quân, ngươi chỉ cần ở nhà đánh đàn ung dung sống qua ngày, thật khiến người ta bất bình, hại ta từ lúc biết được thân phận của ngươi rất muốn khiến ngươi phải khổ sở.”

“Uy, ngươi nói chuyện quái quỷ gì vậy, là ta hận ngươi mới đúng! Đều là bởi vì ngươi ta mới bị người ta coi thường, lão cha nói ta ẻo là, đều là do ngươi hại, ngươi nghĩ ta thích giả làm nữ nhân lắm chắc, giả nữ nhân là nỗi đau cả đời của ta, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không?” Thủy Đào Hoa điên cuồng hét lên, đem hận ý trong lòng toàn bộ nói ra rõ ràng.

Lãng Đằng Dạ nghe Thủy Đào Hoa nói xong ngược lại cười đến rất vui vẻ “Ngươi đây hận ta nhất, ta đây lại hận ngươi nhất, xem ra thực sự là hoàn mỹ, dù sao bất luận ta làm gì với ngươi, ngươi vẫn luôn luôn trách ta, vậy cho ngươi một lần đủ trách cả đời luôn!”

Thủy Đào Hoa bối rối còn chưa hiểu hắn nói gì ngay lập tức chấm dứt khi tay Lãng Đằng Dạ luồn vào ngực hắn, hại ngực hắn một trận sợ hãi. Hắn giãy mạnh, không rõ cảm giác nhất thời bùng lên là gì “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi… sờ ta làm gì?”

“Chẳng gì cả” Lãng Đằng Dạ cười đến càng thêm thần thái phi dương “Đào Hoa, màn khua môi múa mép trước mặt Hoàng thượng thật là đặc sắc, ta nghe xong nhịn không được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng khiến ta nhịn không được muốn đối với ngươi vừa gặp đã yêu. Đào Hoa, ta thật là yêu ngươi a!”

Thấy hắn càng lúc càng sờ xuống phía dưới, Thủy Đào Hoa không khỏi từ xấu hổ chuyển thành tức giận. Tại sao hắn lại nhìn ra được mình hôm đó đều là nói vớ vẩn? “Ngươi thật ghê tởm, buông ra, đồ biến thái…”

Lãng Đằng Dạ càng cười lớn “Rượu uống có ngon không?”

Nhìn hắn cười quỷ dị như vậy, Thủy Đào Hoa kinh ngạc nghi ngờ quát lớn “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Chẳng có ý tứ gì, có điều ngươi thực sự là quá ngốc, ngươi chưa từng nghe qua câu nói Hồng Môn Yến sao? Đó chính là ‘yến vô hảo yến, hội vô hảo hội’. Đào Hoa, ngươi ngốc lắm, sao lại liều mạng đi theo ta a? Bất quá thấy ngươi đã hảo tâm bôi thuốc chữa cho chân ta, ta cũng rất hảo tâm bỏ thêm chút dược. Dù sao chân ta cũng là do ngươi cố ý lộng đoạn, ngươi bôi thuốc cho ta cũng là phải thôi. Mà dược kia là ta hạ, vậy nên ta cũng sẽ giúp ngươi, huống hồ chỗ này ẩn mật, không có người đến, là nơi ta đặc biệt tìm ra, là nơi ái chi địa ta muốn cùng lần đầu tiên của ngươi.”

“Hắc, ta là nam a, ngươi không phải là muốn cùng ta … làm việc kia chứ hả?” Thủy Đào Hoa thiếu chút nữa thì chóng mặt ngất xỉu, tên nam nhân này… nam nhân này quả thực là siêu cấp tà ác.

Lãng Đằng Dạ lộ ra hàm răng, cười đến ám muội, còn cố ý hỏi “Là việc gì a?”

“Uy, có chuyện gì chúng ta thương lượng, ta thật là nam mà, ngươi cùng với nam nhân làm cái việc kia không có cái gì lạc thú đâu, đúng không?”

“Cái này thì cứ chờ làm xong đã mới biết là có thú vị hay không. Đào Hoa, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi dục tiên dục tử.”

Thủy Đào Hoa nhìn mặt hắn càng lúc càng sát vào, chết cũng không ngờ tới hóa ra đây mới là bộ mặt thật của Lãng Đằng Dạ. Hiện tại Đào Hoa chỉ cầu bản thân có thể mau mau thoát thân. Hắn lập tức kêu lên thất thanh “Ta có bệnh hoa liễu, ngươi làm việc kia với ta, sẽ bị truyền nhiễm đó, ta nói thật đó.”

“Vậy sao? Ngươi có bệnh hoa liễu?” Lãng Đằng Dạ nghe vậy nhíu mày.

Xem ra kế này có vẻ hữu hiệu. Thủy Đào Hoa lại tiếp tục ba hoa “Đúng vậy, rất nghiêm trọng, có lúc phát tác lên khiến ta đau nhức muốn chết.”

Lãng Đằng Dạ bỗng nhiên nắm lấy hạ thân hắn. Chỗ trọng điểm trên thân thể bị nắm, Thủy Đào Hoa không khỏi thét lên.

Lãng Đằng Dạ cười nhẹ nói “Bệnh hoa liễu a? Ta đây kiểm tra xem có nghiêm trọng không?”

“Ngươi đừng có sờ bậy, buông ra… buông ra…” Thủy Đào Hoa hoảng loạn kêu lên, bao nhiêu mưu kế toàn bộ vì hoảng quá mà không dùng được, chỉ cảm thấy ý thức đều đặc quánh lại một mớ. Dù có giết chết hắn hắn cũng không cách nào tin được người trước mặt là Lãng Đằng Dạ.

Đối với loạn rống loạn kêu của hắn, Lãng Đằng Dạ chỉ cười đến run người, nhưng tay hắn vẫn tuyệt đối không thả lỏng chậm rãi xoay quanh. Thủy Đào Hoa cắn môi dưới, nén chịu khoái cảm dị thường, lửa trong cơ thể dường như thoáng cái toàn bộ bốc lên đầu, từ mũi phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng.

Lãng Đằng Dạ hôn hai gò má hắn, một tay kéo y vật trước ngực ra để cho trước ngực bằng phẳng trắng như tuyết hiện ra trước mắt Lãng Đằng Dạ; ánh mắt Lãng Đằng Dạ sáng lên lấp lánh như sao. Thủy Đào Hoa trốn thế nào cũng không thoát, chỉ có thể cố sức giãy dụa thân thể. Trong nháy phát giác phía trên eo mình có một vật thể cứng cứng nóng nóng dục động.

Trực giác của Thủy Đào Hoa cho hắn biết đó là cái gì của Lãng Đằng Dạ. Hắn sợ đến đỏ bừng mặt. Không thể nào? Hắn là nam a! Lãng Đằng Dạ sao lại có thể nhìn hắn thì có phản ứng?

Lãng Đằng Dạ thấy hắn đỏ mặt, cười càng thêm vui vẻ, vuốt ve thượng thân của hắn, tại trên môi hắn nói nhỏ “Sao vậy? Sao lại đỏ mặt? Ngươi thanh thuần thế này, còn muốn gạt ta ngươi có bệnh hoa liễu? Tiểu hài tử hư hỏng gạt người phải bị hảo hảo xử phạt mới được, đầu tiên phạt là đem ngươi hôn đến không thở nổi.”

Thủy Đào Hoa hung ác nói “Ngươi đừng có tới gần, ta thực sự sẽ cắn ngươi đó!”

Hắn còn chưa nói xong, môi đã bị Lãng Đằng dạ lấp kín. Hắn vốn định cố sức cắn nhưng Lãng Đằng Dạ đã giữ chặt lấy hai gò má hắn khiến hắn vì đau mà phải mở miệng, để Lãng Đằng Dạ tùy ý hôn đi hôn lại; đừng nói là cắn, đến phát ra thanh âm cũng không có cách nào.

Tên sắc quỷ Lãng Đằng Dạ này dùng hết vẫn pháp (cách hôn) tại miệng hắn không ngừng khuấy đảo, hôn đến độ hắn không thể thở được, lại còn liếm hắn, hơn nữa kỹ thuật lại cao siêu, không bao lâu sau Thủy Đào Hoa bị hôn đến độ toàn thân không còn chút sức lực nào.

“Ngươi thật đáng yêu, Đào Hoa quận chúa, ta thật muốn từng miếng từng miếng cắn ngươi tiếp…”

“Hỗn đản, thả ta ra… thả ta ra…” Thủy Đào Hoa không ngừng chửi rủa.

“Ta sẽ thả ngươi, chờ chúng ta đều hứng thú xong ta sẽ thả ngươi ra.”

Lãng Đằng Dạ cười càng thêm phóng đãng. Hắn nâng thân thể Thủy Đào Hoa lên, mà Thủy Đào Hoa lại phát sinh tiếng thét chói tai như nữ nhân mà bản thân hận nhất đời. Lãng Đằng Dạ thêm lực ở tay, tiếng thét chói tai rất nhanh biến thành âm thanh thở gấp nồng nàn, sau đó Lãng Đằng Dạ cởi ra nút cài áo của mình, lộ ra vóc người cường tráng mà Thủy Đào Hoa hận nhất.

Thủy Đào Hoa nhìn thấy thì mặt đỏ rực lên như lửa, giơ tay lên muốn đánh lại bị Lãng Đằng Dạ hóa giải từng cái một. Lãng Đằng Dạ ôm lấy hắn, tách hai chân ra, tay cũng không chút khách khí vuốt ve tại nơi ẩn mật của hắn.

Vì vậy tại trong rừng cây mà mọi âm thanh đều câu tịch không ngừng truyền ra thanh âm kích tình, tiếng chửi rủa hỏa nhiệt tới cực điểm cùng tiếng thút thít khi đạt được cao trào cứ đan xen vào nhau, khoái cảm quá mức mạnh mẽ khiến Đào Hoa khóc tới độ đời này chưa bao giờ chảy nhiều nước mắt tới như thế.

Mà hắn ở ngay trong cái rừng cây không bóng người này, bị Lãng Đằng Dạ hôn khắp toàn thân, kêu đánh kêu giết thế nào, Lãng Đằng Dạ chính là cũng không dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau