Quyển 8 Chương 9: Quyển 8 Chương 9
Hoa Tuyệt Hàn ở ngoài cửa chờ, có thể nghe được rõ ràng âm thanh từ bên trong cánh cửa truyền ra.
Hắn nghe được tiếng hôn, lập tức trán nổi gân xanh. Hắn liều mạng che lỗ tai, rồi lại nghe được tiếng nam nhân thở dốc hạ lưu, hắn chịu không nổi đứng dậy, mù quáng nhắm nơi không tên mà đi.
Trước mắt hắn một mảnh hỏa hồng, căn bản không thấy rõ lắm tình hình trước mắt, chỉ cần gặp thứ gì chặn trước mặt hắn liền không thèm nhìn mà giết hết. Máu nóng phun lên toàn thân hắn, nhưng một chút vui sướng cũng không có.
Tố Phi Ngôn sao có thể chịu loại sỉ nhục này? Tố Phi Ngôn sao có thể bị những con người hạ lưu đó ôm? Vừa nghĩ tới những nam nhân dâm loạn kia vuốt ve thân thể mỹ lệ của Tố Phi Ngôn thì hắn liền muốn phát điên.
Hoa Tuyệt Hàn càng nghĩ càng không thể chịu đựng được, lập tức quay đầu trở lại gian nhà của Tố Phi Ngôn, một cước đã văng cửa, rống giận “Cút cho ta! Cút! Bằng không ta sẽ giết các ngươi.”
Thấy trên áo hắn lưu máu tươi của động vật, biểu tình dữ tợn lại méo mó, chung độc trên tay còn không ngừng phát sinh tiếng vang kinh khủng, những người vây quanh giường Tố Phi Ngôn sợ đến mức lập tức chạy.
Y phục của Tố Phi Ngôn đã bị cởi phân nửa, Hoa Tuyệt Hàn lần thứ hai cầm lấy khăn ẩm lau giúp Tố Phi Ngôn, không sót chỗ nào.
Hắn đem thân thể băng lãnh của Tố Phi Ngôn chăm chú ôm vào ngực, lời nói mang theo tiếng khóc “Tố Phi Ngôn, ta sai rồi, ta biết ngươi dù chết cũng không nguyện ý để những người dơ bẩn này chạm vào một cọng lông của ngươi. Ngươi không sợ chết, càng không thể chịu đựng được loại ô nhục này, dù là cách này thực sự có thể cho ngươi linh hồn đi chăng nữa, dù ngươi có thể thực sự sống sót, ngươi chắc vẫn nguyện chọn cái chết.”
Hắn mãnh liệt hôn lên đôi môi băng lãnh của Tố Phi Ngôn, nước mắt đau lòng chảy xuống “Ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn, ta yêu ngươi, cho dù ta không phải con người, không thể cho ngươi linh hồn, ta cũng nguyện moi tim ra để yêu ngươi. Những ngày không có ngươi khiến ta muốn phát điên, ta lần đầu tiên biết cái gì gọi là cảm giác đau lòng.”
Hắn yêu thương vuốt mái tóc màu ngân bạch của Tố Phi Ngôn “Lời ngươi nói giờ ta đã hiểu, Tố Phi Ngôn, vì sao ngươi không nói ngươi yêu ta? Ta tự nhận thông minh gấp trăm lần con người, thế nhưng ngu xuẩn tới mức không phát hiện rằng ngươi yêu ta. Ngươi đem thân thể cho ta, ta không chỉ không ôn nhu với ngươi một chút, còn đi theo một đám nữ nhân ngốc để cầu ái, ta ngu xuẩn như vậy, sao ngươi không mắng ta?”
Hoa Tuyệt Hàn càng nói tâm tình càng thêm thống khổ “Ngươi ở ngay bên ta, ta hầu như mỗi ngày đều ôm ngươi, vì sao không phát giác ra ngươi yêu ta như thế? Ta không chỉ không có phát giác ngươi không hạnh phúc, còn khiến ngươi mang theo tiếc nuối mà chết… Ngươi lúc nấu bữa cơm cuối cùng cho ta thì lòng ngươi nghĩ gì? Tố Phi Ngôn, ta yêu ngươi, cũng chỉ yêu mình ngươi, ngay cả người có diện mạo giống ngươi cũng không thể làm ta động tâm. Ta yêu ngươi tới mức tim như bị dao cắt, có thể nào dễ dàng chịu đựng những người khác sờ vào ngươi.”
Hắn mặc y vật cho Tố Phi Ngôn, đưa Tố Phi Ngôn gắt gao ôm vào ngực “Ngươi thuộc về ta, bất luận ngươi sống hay chết đều chỉ thuộc về một mình ta, Tố Phi Ngôn, ta thực sự rất yêu ngươi, yêu tới mức nguyện ý đem sinh mệnh giao cho ngươi.”
Hắn hôn đôi môi băng lãnh của Tố Phi Ngôn, nước mắt làm ướt gương mặt Tố Phi Ngôn. Vì yêu kịch liệt mà thấy đau đớn, cũng vì yêu cuồng liệt mà thấy ngọt ngào, hăn thực sự có thể được nếm rồi. Tố Phi Ngôn cũng yêu hắn như thế này, hắn trước nay cũng không biết.
“Ta muốn ở bên ngươi, Tố Phi Ngôn, ngươi sống ta cùng ngươi sống, ngươi chết ta cùng chết với ngươi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Hoa Tuyệt Hàn lại một lần nữa hôn đôi môi đỏ mọng của Tố Phi Ngôn, cảm giác tuyệt vọng cường liệt mà đau đớn, hắn không kiềm được tiếng khóc thất thanh, ngã vào trên người Tố Phi Ngôn, co giật một chút rồi không nhúc nhích nữa.
***
Ngoài phòng gió thổi vào, không có cửa ngăn trở, gió mạnh lại càng lạnh đến xương.
Ánh trăng chiếu vào trên mái tóc ngân quang của Tố Phi Ngôn, xinh đẹp không gì sánh được. Hoa Tuyệt Hàn ngừng thở, cho rằng mình đang mơ, lại nhớ tới lần đầu thấy Tố Phi Ngôn, chỉ có điều Tố Phi Ngôn khi đó mới là một thiếu niên, còn người hiện tại đứng thẳng trước mặt hắn là Tố Phi Ngôn lúc bình thường.
“Cửa là bị ngươi đá hỏng?” Tố Phi Ngôn hỏi lạnh như băng.
Nếu như đây là mơ, Hoa Tuyệt Hàn tình nguyện mơ thêm một chút, hắn mê muội nhìn Tố Phi Ngôn xinh đẹp tuyệt luân, vô thức gật gật.
Tố Phi Ngôn cho ngay hắn một cái tát, vừa rát vừa đau có thể khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mơ này cũng thật là quá quỷ dị nha, sao hắn lại mơ thấy Tố Phi Ngôn đánh hắn?
Tố Phi Ngôn diện vô biểu tình nói “Ngày mai nếu ngươi không sửa lại cửa thì liền cút đi cho ta, ta không cho phép ngươi ở đây nữa, không có cửa thì ở thế nào được? Chỉ có cái loại không não mới có thể đạp hỏng cửa thôi.”
Hoa Tuyệt Hàn vỗ vỗ mặt, cảm giác nóng rát không phải giả, hơn nữa chố bị móng tay Tố Phi Ngôn cào qua còn hơi hơi đau.
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng phát giác thân thể yếu đến nỗi không dậy nổi.
Hắn âm thầm lấy làm kinh hãi, nghĩ thực sự quá mức tưởng tượng. Hắn là chung thú tinh lực hơn người, bất kể tiêu hao thể lực thế nào, cũng chưa bao giờ tới mức không ngồi dậy nổi. Hắn cố động đậy thân thể, trái lại thân thể càng thêm mềm nhũn ra.
Tố Phi Ngôn đi tới bên giường nhìn hắn giãy dụa (sâu giãy:))), càng thêm không vui nói “Ta cho phép ngươi động đậy sao?”
“Sao lại thế, ta nằm mơ càng lúc càng quái dị?”
Hoa Tuyệt Hàn lẩm bẩm, Tố Phi Ngôn đột nhiên hắt nước lên mặt hắn, hắn lạnh tới nỗi cả người run lên, càng đừng nói tới gió lạnh thổi thấu tới tận xương.
“Giấc mơ này quái dị quá, ta không mơ nữa!” Hoa Tuyệt Hàn lớn tiếng hét.
Tố Phi Ngôn ngồi bên giường trầm giọng nói “Yên lặng cho ta, hiện tại thử động chung trong cơ thể xem thế nào?”
Hoa Tuyệt Hàn nghe lời làm theo, nhưng phát giác chung trong cơ thể không bị khống chế, hắn thất kinh, thiếu chút nữa lại ngất đi.
Hắn là một con chung thú, trong cơ thể có tất cả chung trên thế gian, những chung này là động lực giúp hắn sống sót, chỉ cần có một phần không bị hắn khống chế thì sẽ có ảnh hưởng tới sinh mệnh hắn, huống chi hiện tại có gần một nửa không thể sai bảo được, cũng khó trách trong lòng hắn lại run sợ như vậy.
Hoa Tuyệt Hàn kinh hãi nói “Tai sao lại như vậy? Tại sao ta không thể khống chế được?”
Hắn thấy Tố Phi Ngôn nhíu mày, tiếp đó lại ngay trước mặt hắn cởi y vật ra, hắn càng nghĩ càng thấy giấc mơ này quỷ dị, Tố Phi Ngôn sao lại không cần hắn mở miệng đã chủ động cởi y vật ra?
Thế nhưng mộng này xuân sắc vô biên, hắn kỳ thực cũng không quá phản đối. Hắn nhìn lõa thể tuyết trắng mỹ lệ của Tố Phi Ngôn, nhịn không được muốn in xuống vô số dấu vết.
Tố Phi Ngôn ngồi lại lên giường, vòng tay qua cổ Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn hưng phấn muốn hôn hắn, Tố Phi Ngôn nhưng nói lạnh như băng “Ngươi nếu còn muốn cái mạng ngươi thì đừng có lộn xộn sắc tâm, ngươi hiện tại động chung trong cơ thể lại xem.”
Hoa Tuyệt Hàn không hiểu ý của Tố Phi Ngôn, nhưng vẫn thử một chút “Đỡ hơn, có điều còn một phần ba không thể khống chế.”
Sắc mặt Tố Phi Ngôn trầm xuống, hắn lấy cao trơn ra, dính một ít lên ngón tay mình, đột nhiên đâm vào trong cơ thể, hiển nhiên là đang làm mềm chỗ tư mật của mình. Hắn hành động như thế này Hoa Tuyệt Hàn chưa từng thấy qua, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dưới bụng lập tức có phản ứng.
Thế nhưng nhãn thần Tố Phi Ngôn vẫn băng lãnh như trước, cúi đầu hôn nhẹ lên dục vọng của Hoa Tuyệt Hàn, thấy Hoa Tuyệt Hàn từ lâu không kiềm chế được, liền chủ động ngồi lên người Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn toàn thân hưng phấn tới cực điểm, sắp sửa lộn xộn lên, Tố Phi Ngôn lại cho hắn một cái tát thật mạnh.
“Ngươi điên rồi sao? Đến mạng của mình cũng từ bỏ, hiện tại thử lại xem chung trong cơ thể làm sao rồi?”
Chung trong cơ thể Hoa Tuyệt Hàn như thể sống lại tán loạn hết lên, có thể khiến toàn thân hắn tràn ngập sức sống. Hắn hiện tại hưng phấn cực kỳ, chỉ là Tố Phi Ngôn xinh đẹp lại mạnh dạn ngồi ở trên người hắn, làm hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mỹ thái của Tố Phi Ngôn. Huống chi hắn hiện tại tinh lực dâng trào, bởi vậy hắn kéo eo Tố Phi Ngôn lại, ra sức thẳng tiến.
Tố Phi Ngôn chống đỡ thân thể chính mình, đôi môi không kìm được khẽ nhếch, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy lửa giận “Ngươi đang làm gì? Không phải ta bảo ngươi thử chung trong người hay sao?”
Hoa Tuyệt Hàn căn bản không nghe Tố Phi Ngôn nói gì, trên thực tế, nếu có mỹ nhân như Tố Phi Ngôn xích lõa ngồi trên người mình thì còn ai có thể đi nghĩ xem là đang nói chuyện gì? Hắn chỉ cảm thấy mình ở trong cơ thể Tố Phi Ngôn như cá gặp nước, tràn ngập đầu óc chỉ nghĩ muốn thỏa mãn thêm “Tố Phi Ngôn, ngươi mềm quá, nóng quá, thêm một lần nữa, ta sắp phát điên rồi.”
Thấy hắn lần thứ hai thẳng tiến, Tố Phi Ngôn cả giận nói “Hoa Tuyệt Hàn, dừng lại, ta hỏi ngươi vẫn chưa trả lời.”
“Được rồi, chung trong cơ thể ta đều có thể động hết rồi, Tố Phi Ngôn, đây là mơ gì vậy? Ta có thể mơ lại được cùng ngươi triền miên.”
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Không phải là mơ.” Hắn quay đầu đi, không nhìn Hoa Tuyệt Hàn, thanh âm càng thêm băng lãnh, thế nhưng gương mặt hơi hồng “Ta sống lại, đến ta cũng thấy rất kinh ngạc, thế nhưng ta sống lại thì ngươi lại tắt thở, ta thử cứu ngươi, mới phát giác ngươi đem nửa linh hồn cho ta, có điều tuy ngươi thở nhưng chung trong cơ thể lại không quá ăn ý, chung trong cơ thể ta cũng là lạ, ta nhất định phải làm rõ là chuyện gì xảy ra.”
Tính mệnh của Tố Phi Ngôn so với hắn trọng yếu hơn vạn lần, Hoa Tuyệt Hàn dừng tất cả các động tác, cẩn thận nói “Chung trong cơ thể ngươi bị làm sao?”
“Toàn bộ đều chết, ta lại biến thành người bình thường, đến độc huyết cũng không thấy.”
Chuyện lớn như vậy khiến Hoa Tuyệt Hàn giật mình, nửa người trên khẽ động, nửa người dưới cũng động theo.
Động tác của hắn có thể khiến hai người phát sinh tiếng thở dốc, Tố Phi Ngôn đè lấy ngực, gương mặt đỏ ửng.
“Đừng nhúc nhích, ngươi vừa tiến vào toàn thân ta liền rất mẫn cảm. Hơn nữa ta còn chưa nói xong, độc chung cùng độc huyết vốn ở trong cơ thể ta giờ không thấy nữa, nhưng lại sản sinh một loại chung khác, hình như là bọn chúng kết hợp lại, trở nên càng mạnh. Đáp lại chung trong cơ thể ngươi, chung trong cơ thể ta toàn bộ lại biến thành chung bảo vệ tính mệnh, tất cả độc chung không thấy nữa…”
“Ý của ngươi là…”
Tố Phi Ngôn liếm đôi môi khô khốc, nhìn Hoa Tuyệt Hàn “Ta lại biến thành con người, nhưng không hoàn toàn là con người, chí ít cũng sẽ không có dịch, nước bọt độc chết người, hơn nữa ta có thể sống lâu như ngươi. Ta không hiểu những chung này có tác dụng gì, thế nhưng hình như có liên quan tới chung trong cơ thể ngươi, chúng ta vừa tới gần, chung trong cơ thể cả hai bên sẽ vượng thịnh mà hoạt động, lúc giao hợp sẽ càng thêm sôi sục.”
“Có chuyện như vậy? Chung trong cơ thể ta vốn có phân nửa không động đậy, thế nhưng…” Hắn cười xấu xa “Hiện tại toàn bộ đều động rồi, hơn nữa những tiểu tử này còn rất hưng phấn đó!”
Hoa Tuyệt Hàn nói đến hai chữ ‘hưng phấn’ thì nhẹ nhàng đẩy vào Tố Phi Ngôn một chút, nói cho Tố Phi Ngôn biết ‘hưng phấn’ này là ám chỉ chỗ nào.
Thân thể Tố Phi Ngôn mẫn cảm đến cực điểm, Hoa Tuyệt Hàn vừa đẩy nhẹ cũng đủ khiến hắn thở dốc, hắn phẫn nộ nhìn Hoa Tuyệt Hàn một chút “Đừng có không đứng đắn, hiện tại phải làm gì đây?”
Hoa Tuyệt Hàn tiếp tục nói không đứng đắn “Thì di chuyển thắt lưng của ngươi chứ sao!”
Tố Phi Ngôn đỏ mặt lên cả giận nói “Ngươi nói bậy cái gì đó?”
“Ta không nói bậy, dù sao cả hai ta đều sẽ không chết, ngươi cũng đã kiểm tra thân thể ta, không phát hiện gì khác lạ, không bằng chúng ta xem xem chung độc trên người chúng ta đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, như vậy không phải có thể thấy rõ chân tướng hay sao?”
Hoa Tuyệt Hàn chỉ vào chỗ hai người đã kết hợp “Hiện tại đã thành như vậy rồi, chi bằng cứ hảo hảo lợi dụng đi. Huống hồ ta cũng lâu rồi không được ôm ngươi, ngươi vừa tự tới như thế, ta liền huyết mạch phẫn trương, Tố Phi Ngôn, ngươi thật sự là cực kỳ xinh đẹp.”
“Ngươi hạ lưu đủ chưa?”
Ngôn ngữ băng lãnh của Tố Phi Ngôn không chỉ không dọa được Hoa Tuyệt Hàn, còn khiến Hoa Tuyệt Hàn chậm rãi đẩy thẳng thắt lưng lên, đong đưa theo quy luật.
Tố Phi Ngôn bị hắn khiêu khích tới cắn chặt môi, không muốn rên rỉ. Hoa Tuyệt Hàn nhìn dáng vẻ hắn cắn môi cố chịu đựng, ôm chặt không rời, dục hỏa trong người cấp tốc tăng lên.
Hắn cố ý làm ra vẻ đáng thương hề hề “Tố Phi Ngôn, ngươi không biết lúc ngươi chết, ta khóc thương tâm lắm, ngươi nếu thấy dáng vẻ ta thương tâm gần chết như thế, nhất định là chuyện gì cũng sẽ chiều ta.”
Tố Phi Ngôn cả kinh, đưa tay đặt trên ngực hắn, không tin nổi nói “Ngươi khóc?”
“Không chỉ khóc, còn khóc rất thảm, nước mắt đều rơi xuống mặt ngươi. Ta cầu cho ngươi sống lại, thấy ngươi vẫn không tỉnh, ta còn nói muốn chết cùng ngươi. Khi đó ngươi thực sự đã chết, chắc là không nghe thấy ta nói gì đúng không?”(thực ra cũng không hẳn là nói dối =)))
Tố Phi Ngôn không trả lời, Hoa Tuyệt Hàn liền ghé vào tai Tố Phi Ngôn, giọng ngọt như mật “Ta nói ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn ta yêu ngươi, ta nói mấy nghìn lần liền, Tố Phi Ngôn, trừ ngươi ra ta ai cũng không cần.”
Hoa Tuyệt Hàn còn chưa nói xong, eo liền cố sức đẩy một cái, hoàn toàn tiến nhập cơ thể Tố Phi Ngôn, hắn không ngừng trừu động qua lại, vừa vội vừa nhanh, lại thêm tư vị tiêu hồn nhất, khiến Tố Phi Ngôn không khỏi toàn thân run lên, dục vọng đột nhiên như vỡ tung…
Tố Phi Ngôn ngã vào trước ngực Hoa Tuyệt Hàn, mái tóc trắng của hắn vì thở dốc mà lay động.
Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve những sợi tóc trắng, ôn nhu cười nói “Thoải mái không Tố Phi Ngôn? Ta thật thoải mái a, ta nghĩ muốn khiến ngươi còn thoải mái hơn ta gấp vạn lần, từ nay trở đi ta sẽ rất dịu dàng với ngươi, dịu dàng tới mức khiến ngươi nghĩ ta rất phiền.”
Hắn xoay người, để Tố Phi Ngôn nằm ở trên giường, hôn nhẹ bắp đùi Tố Phi Ngôn, vuốt ve chỗ yếu đuối của hắn “Tố Phi Ngô, ngươi có yêu ta không?
Thấy Tố Phi Ngôn im lặng không nói, Hoa Tuyệt Hàn cười cười “Nếu ngươi nói, sẽ không nhìn ngươi nữa, Tố Phi Ngôn, ta hôn ngươi ở dây, nếu ngươi thấy chịu không nổi, thì nói một câu ‘ta yêu ngươi’, ta sẽ càng ôn nhu đối đãi ngươi. Nếu ngươi không nói, cả đêm ta sẽ không cho ngươi xuống giường, hiểu không?”
“Đủ rồi! Mau đứng lên đi, ta muốn kiểm tra thân thể ngươi, không phải muốn cùng ngươi làm việc này.”
“Chưa đủ! Tố Phi Ngôn, chờ ta thấy đủ rồi chúng ta bàn tiếp có được không?” Ngữ khí của hắn càng thêm nhẹ nhàng.
Tố Phi Ngôn muốn khép chân lại, Hoa Tuyệt Hàn không cho hắn như ý, liền liếm hôn chỗ kia, phát sinh tiếng tấm tắc ca ngợi.
“Ngươi thật là ngọt, còn mang theo hương khí, thực sự quá mê người! Ngươi xem, thân thể ngươi run dữ dội, thoải mái như thế sao? Bởi vì là ta nên mới thoải mái như thế đúng không?”
Tố Phi Ngôn không trả lời câu hỏi hạ lưu của hắn, thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn vẫn kiên trì hôn, thỉnh thoảng còn lấy ngón tay nhẹ vuốt ve chơi đùa, hơn nữa hướng phía sau tìm kiếm, muốn cho dục vọng của Tố Phi Ngôn trút hết ra.
Thấy toàn thân Tố Phi Ngôn đầy mồ hôi, dính ướt cả giường, Hoa Tuyệt Hàn liền dùng ánh mắt tràn ngập dục niệm nhìn chằm chằm Tố Phi Ngôn, ôn nhu hỏi “Ngươi rốt cuộc có yêu ta không Tố Phi Ngôn?”
Tố Phi Ngôn nhắm mắt lại không để ý tới hắn, Hoa Tuyệt Hàn cười cười, hôn lên môi Tố Phi Ngôn.
“Làm sao vậy, trách ta lạnh nhạt với môi ngươi, cho nên mới bất mãn nhắm mắt lại sao? Ta hiện tại hảo hảo hôn, chỗ nào cần chiếu cố ta sẽ hết lòng chiếu cố.”
Hắn cuồng dã tiến nhập cơ thể Tố Phi Ngôn, vừa nghe tiếng Tố Phi Ngôn thở dốc, hắn lại lập tức hôn môi Tố Phi Ngôn “Ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn, ta biết ngươi cũng yêu ta. Thân thể ngươi khát cầu ta, ta biết ngươi dùng thân thể để nói yêu ta, cho dù miệng ngươi không nói ra, thế nhưng ta vẫn biết ngươi yêu ta.”
***
Tố Phi Ngôn bị Hoa Tuyệt Hàn yêu đến tận hừng đông, khi hắn muốn xuống giường thì còn bị Hoa Tuyệt Hàn kéo lại, vững vàng ôm vào ngực.
“Đi ra ngoài đừng để cho người khác thấy ngươi, bằng không lại có một đống người tới muốn xem bệnh, đến lúc đó ta lại không độc chiếm được ngươi.” Hắn nói tuy rằng ích kỷ, nhưng trong giọng tràn ngập nhu tình mật ý trước đây chưa từng có.
Nghe vậy, thân thể ẩm mồ hôi của Tố Phi Ngôn run lên, lại nghĩ tới những lời hắn nói lúc trước, không nhịn được thấp giọng hỏi “Ngươi thực sự khóc?”
“Đúng vậy, không chỉ là khóc, ta ngay cả tim cũng nguyện ý moi ra cho ngươi!” Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve tấm lưng trần của hắn, hôn lên trán hắn.
Hắn nói tuy không như nói đùa, nhưng bởi vì biểu tình quá mức nghiêm túc, vì vậy Tố Phi Ngôn lại hỏi “Ta hỏi ngươi, đó là cảm giác gì?”
Hoa Tuyệt Hàn chơi đùa với sợi tóc trắng của Tố Phi Ngôn, đem cái trán dán sát vào người mình, nhiệt tình nhìn thẳng vào đôi mắt băng lãnh của Tố Phi ngôn, thanh âm trầm thấp nói “Ngươi không tin ta khóc đúng không? Ta nói cho ngươi, đó là cảm giác cay đắng, vừa thống khổ lại vừa ngọt ngào.”
Tố Phi Ngôn thu lại vẻ băng lãnh, có chút do dự vòng tay qua cổ Hoa Tuyệt Hàn, thân thể xích lõa tiếp cận.
Hắn không hỏi bất cứ điều gì, chỉ là đem mặt dán nhẹ vào trên ngực cường tráng của Hoa Tuyệt Hàn, lắng nghe tiếng tim đập bình ồn.
Hoa Tuyệt Hàn nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn đưa hắn kéo lại “Ta vì ngươi mà khóc gần chết, ngươi nhưng một câu yêu ta cũng không nói, dù sao sau này còn nhiều thời gian cho ngươi nói, có đúng không?”
“Chung trong cơ thể ngươi hiện tại thế nào rồi?” Tố Phi Ngôn lảng sang chuyện khác.
Hoa Tuyệt Hàn mất hứng than khóc “Ta đang dỗ ngon dỗ ngọt, ngươi lại nói mấy lời mất vui này, ta chẳng thế nào cả, lại hoàn hảo như lúc ban đầu, hình như hết thảy chung đều có thể khống chế được, vậy còn ngươi?”
“Ta không sao, lúc kết hợp, ta hình như cũng có thể khống chế chung trong cơ thể ngươi” Hắn đưa tay tới trước mặt Hoa Tuyệt Hàn, muốn dùng sức mạnh ý chí khống chế chung độc trong người Hoa Tuyệt Hàn.
Phân nửa chung độc trong cơ thể Hoa Tuyệt Hàn lập tức theo lời Tố Phi Ngôn mà động đậy, đó chứng tỏ là phân nửa sinh tử của Hoa Tuyệt Hàn là do Tố Phi Ngôn nắm giữ.
Thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn không kinh hoảng chút nào, hắn cho rằng Tố Phi Ngôn không thể nào làm ra chuyện bất lợi với hắn.
Hắn thản nhiên nói “Liên quan đến việc ta đem một nửa linh hồn cho ngươi đúng không? Vậy nên ngươi có thể khống chế một nửa chung độc trong cơ thể ta?”
“Có lẽ vậy!”
Nghe ngữ khĩ lãnh đạm của Tố Phi Ngôn, Hoa Tuyệt Hàn không giận ngược lại còn cười. Hắn nghĩ đến việc mình sau khi Tố Phi Ngôn chết làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, chính là vì muốn cho Tố Phi Ngôn sống lại, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ mình cũng có thể cho Tố Phi Ngôn một nửa linh hồn.
“Hóa ra Miêu Cương Thần tử nói trên đời này không có người có thể cho ngươi linh hồn, là vì người trên đời này không được, còn ta vốn không phải người nhân gian, cho nên mới có thể khởi tử hồi sinh?”
Thấy Tố Phi Ngôn gật đầu, Hoa Tuyệt Hàn cười đến mức hơi gian trá “Hơn nữa người có thể cho ngươi linh hồn còn phải cùng ngươi phi thường yêu nhau, như vậy mới có thể làm ngươi sống lại, đúng không?”
Nói đi nói lại vẫn là muốn Tố Phi Ngôn thừa nhận yêu hắn, Tố Phi Ngôn đối với câu hỏi này một điểm cũng không muốn trả lời.
Hoa Tuyệt Hàn mặt dày hỏi lại “Có phải như vậy không? Tố Phi Ngôn, ngươi cũng rất yêu ta, đúng không?”
“Yêu không có nghĩa là sẽ không đem quăng ngươi đi, dù sao hiện tại linh hồn cũng đã giao hoán, không thể nhanh chết như vậy nữa, ngươi ở lại bên ta hay không căn bản không quan trọng.”
Hoa Tuyệt Hàn lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới Tố Phi Ngôn lại nói như vậy, hắn nắm chặt cánh tay Tố Phi Ngôn, khẩn trương hỏi “Ngươi vừa nói giỡn với ta đúng không?”
Tố Phi Ngôn vẻ mặt băng lãnh như trước, không nhìn ra hắn là nói thật hay nói dối “Ngươi có thể dùng cái đầu trí tuệ hơn người của ngươi ngẫm lại xem có phải là nói giỡn hay không.”
Nghe vậy, không khí đi vào phổi Hoa Tuyệt Hàn dường như hơi lành lạnh.
Tố Phi Ngôn cũng không phải không thể làm, hơn nữa mình lúc trước đối xử với hắn như vậy, hiện tại nếu muốn đem mình một cước đã văng đi cũng là có khả năng.
Nghĩ tới đó, Hoa Tuyệt Hàn lập tức phiền não cười không nổi, tim hầu như muốn ngừng đập. Hắn hiện tại yêu Tố Phi Ngôn đến mức hắn cũng khó hình dung, Tố Phi Ngôn nếu thực sự muốn hắn cút đi, chỉ sợ hắn sẽ tan nát cõi lòng.
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Sáng sớm mai lập tức sửa lại cửa nghe thấy chưa?”
Hoa Tuyệt Hàn lập tức lên tiếng trả lời “Được! Ta sẽ sửa ngay, tuyệt đối không để đến trưa.”
Tố Phi Ngôn nhắm mắt ngủ, Hoa Tuyệt Hàn nhưng phiền não tới mức không ngủ nổi, trời còn chưa sáng đã nhảy xuống giường đi sửa cửa.
Cả đời hắn chỉ có phá đồ là giỏi, chưa từng sửa cái gì, hắn sửa cửa sửa đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.
Tố Phi Ngôn cũng không quan tâm đến hắn, lúc rời giường thì đi thẳng ra cửa. Chờ lúc hắn về đã là buổi trưa, vừa vặn lúc Hoa Tuyệt Hàn hao hết tâm lực sửa được cái cửa.
Hắn nghe được tiếng hôn, lập tức trán nổi gân xanh. Hắn liều mạng che lỗ tai, rồi lại nghe được tiếng nam nhân thở dốc hạ lưu, hắn chịu không nổi đứng dậy, mù quáng nhắm nơi không tên mà đi.
Trước mắt hắn một mảnh hỏa hồng, căn bản không thấy rõ lắm tình hình trước mắt, chỉ cần gặp thứ gì chặn trước mặt hắn liền không thèm nhìn mà giết hết. Máu nóng phun lên toàn thân hắn, nhưng một chút vui sướng cũng không có.
Tố Phi Ngôn sao có thể chịu loại sỉ nhục này? Tố Phi Ngôn sao có thể bị những con người hạ lưu đó ôm? Vừa nghĩ tới những nam nhân dâm loạn kia vuốt ve thân thể mỹ lệ của Tố Phi Ngôn thì hắn liền muốn phát điên.
Hoa Tuyệt Hàn càng nghĩ càng không thể chịu đựng được, lập tức quay đầu trở lại gian nhà của Tố Phi Ngôn, một cước đã văng cửa, rống giận “Cút cho ta! Cút! Bằng không ta sẽ giết các ngươi.”
Thấy trên áo hắn lưu máu tươi của động vật, biểu tình dữ tợn lại méo mó, chung độc trên tay còn không ngừng phát sinh tiếng vang kinh khủng, những người vây quanh giường Tố Phi Ngôn sợ đến mức lập tức chạy.
Y phục của Tố Phi Ngôn đã bị cởi phân nửa, Hoa Tuyệt Hàn lần thứ hai cầm lấy khăn ẩm lau giúp Tố Phi Ngôn, không sót chỗ nào.
Hắn đem thân thể băng lãnh của Tố Phi Ngôn chăm chú ôm vào ngực, lời nói mang theo tiếng khóc “Tố Phi Ngôn, ta sai rồi, ta biết ngươi dù chết cũng không nguyện ý để những người dơ bẩn này chạm vào một cọng lông của ngươi. Ngươi không sợ chết, càng không thể chịu đựng được loại ô nhục này, dù là cách này thực sự có thể cho ngươi linh hồn đi chăng nữa, dù ngươi có thể thực sự sống sót, ngươi chắc vẫn nguyện chọn cái chết.”
Hắn mãnh liệt hôn lên đôi môi băng lãnh của Tố Phi Ngôn, nước mắt đau lòng chảy xuống “Ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn, ta yêu ngươi, cho dù ta không phải con người, không thể cho ngươi linh hồn, ta cũng nguyện moi tim ra để yêu ngươi. Những ngày không có ngươi khiến ta muốn phát điên, ta lần đầu tiên biết cái gì gọi là cảm giác đau lòng.”
Hắn yêu thương vuốt mái tóc màu ngân bạch của Tố Phi Ngôn “Lời ngươi nói giờ ta đã hiểu, Tố Phi Ngôn, vì sao ngươi không nói ngươi yêu ta? Ta tự nhận thông minh gấp trăm lần con người, thế nhưng ngu xuẩn tới mức không phát hiện rằng ngươi yêu ta. Ngươi đem thân thể cho ta, ta không chỉ không ôn nhu với ngươi một chút, còn đi theo một đám nữ nhân ngốc để cầu ái, ta ngu xuẩn như vậy, sao ngươi không mắng ta?”
Hoa Tuyệt Hàn càng nói tâm tình càng thêm thống khổ “Ngươi ở ngay bên ta, ta hầu như mỗi ngày đều ôm ngươi, vì sao không phát giác ra ngươi yêu ta như thế? Ta không chỉ không có phát giác ngươi không hạnh phúc, còn khiến ngươi mang theo tiếc nuối mà chết… Ngươi lúc nấu bữa cơm cuối cùng cho ta thì lòng ngươi nghĩ gì? Tố Phi Ngôn, ta yêu ngươi, cũng chỉ yêu mình ngươi, ngay cả người có diện mạo giống ngươi cũng không thể làm ta động tâm. Ta yêu ngươi tới mức tim như bị dao cắt, có thể nào dễ dàng chịu đựng những người khác sờ vào ngươi.”
Hắn mặc y vật cho Tố Phi Ngôn, đưa Tố Phi Ngôn gắt gao ôm vào ngực “Ngươi thuộc về ta, bất luận ngươi sống hay chết đều chỉ thuộc về một mình ta, Tố Phi Ngôn, ta thực sự rất yêu ngươi, yêu tới mức nguyện ý đem sinh mệnh giao cho ngươi.”
Hắn hôn đôi môi băng lãnh của Tố Phi Ngôn, nước mắt làm ướt gương mặt Tố Phi Ngôn. Vì yêu kịch liệt mà thấy đau đớn, cũng vì yêu cuồng liệt mà thấy ngọt ngào, hăn thực sự có thể được nếm rồi. Tố Phi Ngôn cũng yêu hắn như thế này, hắn trước nay cũng không biết.
“Ta muốn ở bên ngươi, Tố Phi Ngôn, ngươi sống ta cùng ngươi sống, ngươi chết ta cùng chết với ngươi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Hoa Tuyệt Hàn lại một lần nữa hôn đôi môi đỏ mọng của Tố Phi Ngôn, cảm giác tuyệt vọng cường liệt mà đau đớn, hắn không kiềm được tiếng khóc thất thanh, ngã vào trên người Tố Phi Ngôn, co giật một chút rồi không nhúc nhích nữa.
***
Ngoài phòng gió thổi vào, không có cửa ngăn trở, gió mạnh lại càng lạnh đến xương.
Ánh trăng chiếu vào trên mái tóc ngân quang của Tố Phi Ngôn, xinh đẹp không gì sánh được. Hoa Tuyệt Hàn ngừng thở, cho rằng mình đang mơ, lại nhớ tới lần đầu thấy Tố Phi Ngôn, chỉ có điều Tố Phi Ngôn khi đó mới là một thiếu niên, còn người hiện tại đứng thẳng trước mặt hắn là Tố Phi Ngôn lúc bình thường.
“Cửa là bị ngươi đá hỏng?” Tố Phi Ngôn hỏi lạnh như băng.
Nếu như đây là mơ, Hoa Tuyệt Hàn tình nguyện mơ thêm một chút, hắn mê muội nhìn Tố Phi Ngôn xinh đẹp tuyệt luân, vô thức gật gật.
Tố Phi Ngôn cho ngay hắn một cái tát, vừa rát vừa đau có thể khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mơ này cũng thật là quá quỷ dị nha, sao hắn lại mơ thấy Tố Phi Ngôn đánh hắn?
Tố Phi Ngôn diện vô biểu tình nói “Ngày mai nếu ngươi không sửa lại cửa thì liền cút đi cho ta, ta không cho phép ngươi ở đây nữa, không có cửa thì ở thế nào được? Chỉ có cái loại không não mới có thể đạp hỏng cửa thôi.”
Hoa Tuyệt Hàn vỗ vỗ mặt, cảm giác nóng rát không phải giả, hơn nữa chố bị móng tay Tố Phi Ngôn cào qua còn hơi hơi đau.
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng phát giác thân thể yếu đến nỗi không dậy nổi.
Hắn âm thầm lấy làm kinh hãi, nghĩ thực sự quá mức tưởng tượng. Hắn là chung thú tinh lực hơn người, bất kể tiêu hao thể lực thế nào, cũng chưa bao giờ tới mức không ngồi dậy nổi. Hắn cố động đậy thân thể, trái lại thân thể càng thêm mềm nhũn ra.
Tố Phi Ngôn đi tới bên giường nhìn hắn giãy dụa (sâu giãy:))), càng thêm không vui nói “Ta cho phép ngươi động đậy sao?”
“Sao lại thế, ta nằm mơ càng lúc càng quái dị?”
Hoa Tuyệt Hàn lẩm bẩm, Tố Phi Ngôn đột nhiên hắt nước lên mặt hắn, hắn lạnh tới nỗi cả người run lên, càng đừng nói tới gió lạnh thổi thấu tới tận xương.
“Giấc mơ này quái dị quá, ta không mơ nữa!” Hoa Tuyệt Hàn lớn tiếng hét.
Tố Phi Ngôn ngồi bên giường trầm giọng nói “Yên lặng cho ta, hiện tại thử động chung trong cơ thể xem thế nào?”
Hoa Tuyệt Hàn nghe lời làm theo, nhưng phát giác chung trong cơ thể không bị khống chế, hắn thất kinh, thiếu chút nữa lại ngất đi.
Hắn là một con chung thú, trong cơ thể có tất cả chung trên thế gian, những chung này là động lực giúp hắn sống sót, chỉ cần có một phần không bị hắn khống chế thì sẽ có ảnh hưởng tới sinh mệnh hắn, huống chi hiện tại có gần một nửa không thể sai bảo được, cũng khó trách trong lòng hắn lại run sợ như vậy.
Hoa Tuyệt Hàn kinh hãi nói “Tai sao lại như vậy? Tại sao ta không thể khống chế được?”
Hắn thấy Tố Phi Ngôn nhíu mày, tiếp đó lại ngay trước mặt hắn cởi y vật ra, hắn càng nghĩ càng thấy giấc mơ này quỷ dị, Tố Phi Ngôn sao lại không cần hắn mở miệng đã chủ động cởi y vật ra?
Thế nhưng mộng này xuân sắc vô biên, hắn kỳ thực cũng không quá phản đối. Hắn nhìn lõa thể tuyết trắng mỹ lệ của Tố Phi Ngôn, nhịn không được muốn in xuống vô số dấu vết.
Tố Phi Ngôn ngồi lại lên giường, vòng tay qua cổ Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn hưng phấn muốn hôn hắn, Tố Phi Ngôn nhưng nói lạnh như băng “Ngươi nếu còn muốn cái mạng ngươi thì đừng có lộn xộn sắc tâm, ngươi hiện tại động chung trong cơ thể lại xem.”
Hoa Tuyệt Hàn không hiểu ý của Tố Phi Ngôn, nhưng vẫn thử một chút “Đỡ hơn, có điều còn một phần ba không thể khống chế.”
Sắc mặt Tố Phi Ngôn trầm xuống, hắn lấy cao trơn ra, dính một ít lên ngón tay mình, đột nhiên đâm vào trong cơ thể, hiển nhiên là đang làm mềm chỗ tư mật của mình. Hắn hành động như thế này Hoa Tuyệt Hàn chưa từng thấy qua, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dưới bụng lập tức có phản ứng.
Thế nhưng nhãn thần Tố Phi Ngôn vẫn băng lãnh như trước, cúi đầu hôn nhẹ lên dục vọng của Hoa Tuyệt Hàn, thấy Hoa Tuyệt Hàn từ lâu không kiềm chế được, liền chủ động ngồi lên người Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn toàn thân hưng phấn tới cực điểm, sắp sửa lộn xộn lên, Tố Phi Ngôn lại cho hắn một cái tát thật mạnh.
“Ngươi điên rồi sao? Đến mạng của mình cũng từ bỏ, hiện tại thử lại xem chung trong cơ thể làm sao rồi?”
Chung trong cơ thể Hoa Tuyệt Hàn như thể sống lại tán loạn hết lên, có thể khiến toàn thân hắn tràn ngập sức sống. Hắn hiện tại hưng phấn cực kỳ, chỉ là Tố Phi Ngôn xinh đẹp lại mạnh dạn ngồi ở trên người hắn, làm hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mỹ thái của Tố Phi Ngôn. Huống chi hắn hiện tại tinh lực dâng trào, bởi vậy hắn kéo eo Tố Phi Ngôn lại, ra sức thẳng tiến.
Tố Phi Ngôn chống đỡ thân thể chính mình, đôi môi không kìm được khẽ nhếch, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy lửa giận “Ngươi đang làm gì? Không phải ta bảo ngươi thử chung trong người hay sao?”
Hoa Tuyệt Hàn căn bản không nghe Tố Phi Ngôn nói gì, trên thực tế, nếu có mỹ nhân như Tố Phi Ngôn xích lõa ngồi trên người mình thì còn ai có thể đi nghĩ xem là đang nói chuyện gì? Hắn chỉ cảm thấy mình ở trong cơ thể Tố Phi Ngôn như cá gặp nước, tràn ngập đầu óc chỉ nghĩ muốn thỏa mãn thêm “Tố Phi Ngôn, ngươi mềm quá, nóng quá, thêm một lần nữa, ta sắp phát điên rồi.”
Thấy hắn lần thứ hai thẳng tiến, Tố Phi Ngôn cả giận nói “Hoa Tuyệt Hàn, dừng lại, ta hỏi ngươi vẫn chưa trả lời.”
“Được rồi, chung trong cơ thể ta đều có thể động hết rồi, Tố Phi Ngôn, đây là mơ gì vậy? Ta có thể mơ lại được cùng ngươi triền miên.”
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Không phải là mơ.” Hắn quay đầu đi, không nhìn Hoa Tuyệt Hàn, thanh âm càng thêm băng lãnh, thế nhưng gương mặt hơi hồng “Ta sống lại, đến ta cũng thấy rất kinh ngạc, thế nhưng ta sống lại thì ngươi lại tắt thở, ta thử cứu ngươi, mới phát giác ngươi đem nửa linh hồn cho ta, có điều tuy ngươi thở nhưng chung trong cơ thể lại không quá ăn ý, chung trong cơ thể ta cũng là lạ, ta nhất định phải làm rõ là chuyện gì xảy ra.”
Tính mệnh của Tố Phi Ngôn so với hắn trọng yếu hơn vạn lần, Hoa Tuyệt Hàn dừng tất cả các động tác, cẩn thận nói “Chung trong cơ thể ngươi bị làm sao?”
“Toàn bộ đều chết, ta lại biến thành người bình thường, đến độc huyết cũng không thấy.”
Chuyện lớn như vậy khiến Hoa Tuyệt Hàn giật mình, nửa người trên khẽ động, nửa người dưới cũng động theo.
Động tác của hắn có thể khiến hai người phát sinh tiếng thở dốc, Tố Phi Ngôn đè lấy ngực, gương mặt đỏ ửng.
“Đừng nhúc nhích, ngươi vừa tiến vào toàn thân ta liền rất mẫn cảm. Hơn nữa ta còn chưa nói xong, độc chung cùng độc huyết vốn ở trong cơ thể ta giờ không thấy nữa, nhưng lại sản sinh một loại chung khác, hình như là bọn chúng kết hợp lại, trở nên càng mạnh. Đáp lại chung trong cơ thể ngươi, chung trong cơ thể ta toàn bộ lại biến thành chung bảo vệ tính mệnh, tất cả độc chung không thấy nữa…”
“Ý của ngươi là…”
Tố Phi Ngôn liếm đôi môi khô khốc, nhìn Hoa Tuyệt Hàn “Ta lại biến thành con người, nhưng không hoàn toàn là con người, chí ít cũng sẽ không có dịch, nước bọt độc chết người, hơn nữa ta có thể sống lâu như ngươi. Ta không hiểu những chung này có tác dụng gì, thế nhưng hình như có liên quan tới chung trong cơ thể ngươi, chúng ta vừa tới gần, chung trong cơ thể cả hai bên sẽ vượng thịnh mà hoạt động, lúc giao hợp sẽ càng thêm sôi sục.”
“Có chuyện như vậy? Chung trong cơ thể ta vốn có phân nửa không động đậy, thế nhưng…” Hắn cười xấu xa “Hiện tại toàn bộ đều động rồi, hơn nữa những tiểu tử này còn rất hưng phấn đó!”
Hoa Tuyệt Hàn nói đến hai chữ ‘hưng phấn’ thì nhẹ nhàng đẩy vào Tố Phi Ngôn một chút, nói cho Tố Phi Ngôn biết ‘hưng phấn’ này là ám chỉ chỗ nào.
Thân thể Tố Phi Ngôn mẫn cảm đến cực điểm, Hoa Tuyệt Hàn vừa đẩy nhẹ cũng đủ khiến hắn thở dốc, hắn phẫn nộ nhìn Hoa Tuyệt Hàn một chút “Đừng có không đứng đắn, hiện tại phải làm gì đây?”
Hoa Tuyệt Hàn tiếp tục nói không đứng đắn “Thì di chuyển thắt lưng của ngươi chứ sao!”
Tố Phi Ngôn đỏ mặt lên cả giận nói “Ngươi nói bậy cái gì đó?”
“Ta không nói bậy, dù sao cả hai ta đều sẽ không chết, ngươi cũng đã kiểm tra thân thể ta, không phát hiện gì khác lạ, không bằng chúng ta xem xem chung độc trên người chúng ta đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, như vậy không phải có thể thấy rõ chân tướng hay sao?”
Hoa Tuyệt Hàn chỉ vào chỗ hai người đã kết hợp “Hiện tại đã thành như vậy rồi, chi bằng cứ hảo hảo lợi dụng đi. Huống hồ ta cũng lâu rồi không được ôm ngươi, ngươi vừa tự tới như thế, ta liền huyết mạch phẫn trương, Tố Phi Ngôn, ngươi thật sự là cực kỳ xinh đẹp.”
“Ngươi hạ lưu đủ chưa?”
Ngôn ngữ băng lãnh của Tố Phi Ngôn không chỉ không dọa được Hoa Tuyệt Hàn, còn khiến Hoa Tuyệt Hàn chậm rãi đẩy thẳng thắt lưng lên, đong đưa theo quy luật.
Tố Phi Ngôn bị hắn khiêu khích tới cắn chặt môi, không muốn rên rỉ. Hoa Tuyệt Hàn nhìn dáng vẻ hắn cắn môi cố chịu đựng, ôm chặt không rời, dục hỏa trong người cấp tốc tăng lên.
Hắn cố ý làm ra vẻ đáng thương hề hề “Tố Phi Ngôn, ngươi không biết lúc ngươi chết, ta khóc thương tâm lắm, ngươi nếu thấy dáng vẻ ta thương tâm gần chết như thế, nhất định là chuyện gì cũng sẽ chiều ta.”
Tố Phi Ngôn cả kinh, đưa tay đặt trên ngực hắn, không tin nổi nói “Ngươi khóc?”
“Không chỉ khóc, còn khóc rất thảm, nước mắt đều rơi xuống mặt ngươi. Ta cầu cho ngươi sống lại, thấy ngươi vẫn không tỉnh, ta còn nói muốn chết cùng ngươi. Khi đó ngươi thực sự đã chết, chắc là không nghe thấy ta nói gì đúng không?”(thực ra cũng không hẳn là nói dối =)))
Tố Phi Ngôn không trả lời, Hoa Tuyệt Hàn liền ghé vào tai Tố Phi Ngôn, giọng ngọt như mật “Ta nói ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn ta yêu ngươi, ta nói mấy nghìn lần liền, Tố Phi Ngôn, trừ ngươi ra ta ai cũng không cần.”
Hoa Tuyệt Hàn còn chưa nói xong, eo liền cố sức đẩy một cái, hoàn toàn tiến nhập cơ thể Tố Phi Ngôn, hắn không ngừng trừu động qua lại, vừa vội vừa nhanh, lại thêm tư vị tiêu hồn nhất, khiến Tố Phi Ngôn không khỏi toàn thân run lên, dục vọng đột nhiên như vỡ tung…
Tố Phi Ngôn ngã vào trước ngực Hoa Tuyệt Hàn, mái tóc trắng của hắn vì thở dốc mà lay động.
Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve những sợi tóc trắng, ôn nhu cười nói “Thoải mái không Tố Phi Ngôn? Ta thật thoải mái a, ta nghĩ muốn khiến ngươi còn thoải mái hơn ta gấp vạn lần, từ nay trở đi ta sẽ rất dịu dàng với ngươi, dịu dàng tới mức khiến ngươi nghĩ ta rất phiền.”
Hắn xoay người, để Tố Phi Ngôn nằm ở trên giường, hôn nhẹ bắp đùi Tố Phi Ngôn, vuốt ve chỗ yếu đuối của hắn “Tố Phi Ngô, ngươi có yêu ta không?
Thấy Tố Phi Ngôn im lặng không nói, Hoa Tuyệt Hàn cười cười “Nếu ngươi nói, sẽ không nhìn ngươi nữa, Tố Phi Ngôn, ta hôn ngươi ở dây, nếu ngươi thấy chịu không nổi, thì nói một câu ‘ta yêu ngươi’, ta sẽ càng ôn nhu đối đãi ngươi. Nếu ngươi không nói, cả đêm ta sẽ không cho ngươi xuống giường, hiểu không?”
“Đủ rồi! Mau đứng lên đi, ta muốn kiểm tra thân thể ngươi, không phải muốn cùng ngươi làm việc này.”
“Chưa đủ! Tố Phi Ngôn, chờ ta thấy đủ rồi chúng ta bàn tiếp có được không?” Ngữ khí của hắn càng thêm nhẹ nhàng.
Tố Phi Ngôn muốn khép chân lại, Hoa Tuyệt Hàn không cho hắn như ý, liền liếm hôn chỗ kia, phát sinh tiếng tấm tắc ca ngợi.
“Ngươi thật là ngọt, còn mang theo hương khí, thực sự quá mê người! Ngươi xem, thân thể ngươi run dữ dội, thoải mái như thế sao? Bởi vì là ta nên mới thoải mái như thế đúng không?”
Tố Phi Ngôn không trả lời câu hỏi hạ lưu của hắn, thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn vẫn kiên trì hôn, thỉnh thoảng còn lấy ngón tay nhẹ vuốt ve chơi đùa, hơn nữa hướng phía sau tìm kiếm, muốn cho dục vọng của Tố Phi Ngôn trút hết ra.
Thấy toàn thân Tố Phi Ngôn đầy mồ hôi, dính ướt cả giường, Hoa Tuyệt Hàn liền dùng ánh mắt tràn ngập dục niệm nhìn chằm chằm Tố Phi Ngôn, ôn nhu hỏi “Ngươi rốt cuộc có yêu ta không Tố Phi Ngôn?”
Tố Phi Ngôn nhắm mắt lại không để ý tới hắn, Hoa Tuyệt Hàn cười cười, hôn lên môi Tố Phi Ngôn.
“Làm sao vậy, trách ta lạnh nhạt với môi ngươi, cho nên mới bất mãn nhắm mắt lại sao? Ta hiện tại hảo hảo hôn, chỗ nào cần chiếu cố ta sẽ hết lòng chiếu cố.”
Hắn cuồng dã tiến nhập cơ thể Tố Phi Ngôn, vừa nghe tiếng Tố Phi Ngôn thở dốc, hắn lại lập tức hôn môi Tố Phi Ngôn “Ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn, ta biết ngươi cũng yêu ta. Thân thể ngươi khát cầu ta, ta biết ngươi dùng thân thể để nói yêu ta, cho dù miệng ngươi không nói ra, thế nhưng ta vẫn biết ngươi yêu ta.”
***
Tố Phi Ngôn bị Hoa Tuyệt Hàn yêu đến tận hừng đông, khi hắn muốn xuống giường thì còn bị Hoa Tuyệt Hàn kéo lại, vững vàng ôm vào ngực.
“Đi ra ngoài đừng để cho người khác thấy ngươi, bằng không lại có một đống người tới muốn xem bệnh, đến lúc đó ta lại không độc chiếm được ngươi.” Hắn nói tuy rằng ích kỷ, nhưng trong giọng tràn ngập nhu tình mật ý trước đây chưa từng có.
Nghe vậy, thân thể ẩm mồ hôi của Tố Phi Ngôn run lên, lại nghĩ tới những lời hắn nói lúc trước, không nhịn được thấp giọng hỏi “Ngươi thực sự khóc?”
“Đúng vậy, không chỉ là khóc, ta ngay cả tim cũng nguyện ý moi ra cho ngươi!” Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve tấm lưng trần của hắn, hôn lên trán hắn.
Hắn nói tuy không như nói đùa, nhưng bởi vì biểu tình quá mức nghiêm túc, vì vậy Tố Phi Ngôn lại hỏi “Ta hỏi ngươi, đó là cảm giác gì?”
Hoa Tuyệt Hàn chơi đùa với sợi tóc trắng của Tố Phi Ngôn, đem cái trán dán sát vào người mình, nhiệt tình nhìn thẳng vào đôi mắt băng lãnh của Tố Phi ngôn, thanh âm trầm thấp nói “Ngươi không tin ta khóc đúng không? Ta nói cho ngươi, đó là cảm giác cay đắng, vừa thống khổ lại vừa ngọt ngào.”
Tố Phi Ngôn thu lại vẻ băng lãnh, có chút do dự vòng tay qua cổ Hoa Tuyệt Hàn, thân thể xích lõa tiếp cận.
Hắn không hỏi bất cứ điều gì, chỉ là đem mặt dán nhẹ vào trên ngực cường tráng của Hoa Tuyệt Hàn, lắng nghe tiếng tim đập bình ồn.
Hoa Tuyệt Hàn nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn đưa hắn kéo lại “Ta vì ngươi mà khóc gần chết, ngươi nhưng một câu yêu ta cũng không nói, dù sao sau này còn nhiều thời gian cho ngươi nói, có đúng không?”
“Chung trong cơ thể ngươi hiện tại thế nào rồi?” Tố Phi Ngôn lảng sang chuyện khác.
Hoa Tuyệt Hàn mất hứng than khóc “Ta đang dỗ ngon dỗ ngọt, ngươi lại nói mấy lời mất vui này, ta chẳng thế nào cả, lại hoàn hảo như lúc ban đầu, hình như hết thảy chung đều có thể khống chế được, vậy còn ngươi?”
“Ta không sao, lúc kết hợp, ta hình như cũng có thể khống chế chung trong cơ thể ngươi” Hắn đưa tay tới trước mặt Hoa Tuyệt Hàn, muốn dùng sức mạnh ý chí khống chế chung độc trong người Hoa Tuyệt Hàn.
Phân nửa chung độc trong cơ thể Hoa Tuyệt Hàn lập tức theo lời Tố Phi Ngôn mà động đậy, đó chứng tỏ là phân nửa sinh tử của Hoa Tuyệt Hàn là do Tố Phi Ngôn nắm giữ.
Thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn không kinh hoảng chút nào, hắn cho rằng Tố Phi Ngôn không thể nào làm ra chuyện bất lợi với hắn.
Hắn thản nhiên nói “Liên quan đến việc ta đem một nửa linh hồn cho ngươi đúng không? Vậy nên ngươi có thể khống chế một nửa chung độc trong cơ thể ta?”
“Có lẽ vậy!”
Nghe ngữ khĩ lãnh đạm của Tố Phi Ngôn, Hoa Tuyệt Hàn không giận ngược lại còn cười. Hắn nghĩ đến việc mình sau khi Tố Phi Ngôn chết làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, chính là vì muốn cho Tố Phi Ngôn sống lại, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ mình cũng có thể cho Tố Phi Ngôn một nửa linh hồn.
“Hóa ra Miêu Cương Thần tử nói trên đời này không có người có thể cho ngươi linh hồn, là vì người trên đời này không được, còn ta vốn không phải người nhân gian, cho nên mới có thể khởi tử hồi sinh?”
Thấy Tố Phi Ngôn gật đầu, Hoa Tuyệt Hàn cười đến mức hơi gian trá “Hơn nữa người có thể cho ngươi linh hồn còn phải cùng ngươi phi thường yêu nhau, như vậy mới có thể làm ngươi sống lại, đúng không?”
Nói đi nói lại vẫn là muốn Tố Phi Ngôn thừa nhận yêu hắn, Tố Phi Ngôn đối với câu hỏi này một điểm cũng không muốn trả lời.
Hoa Tuyệt Hàn mặt dày hỏi lại “Có phải như vậy không? Tố Phi Ngôn, ngươi cũng rất yêu ta, đúng không?”
“Yêu không có nghĩa là sẽ không đem quăng ngươi đi, dù sao hiện tại linh hồn cũng đã giao hoán, không thể nhanh chết như vậy nữa, ngươi ở lại bên ta hay không căn bản không quan trọng.”
Hoa Tuyệt Hàn lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới Tố Phi Ngôn lại nói như vậy, hắn nắm chặt cánh tay Tố Phi Ngôn, khẩn trương hỏi “Ngươi vừa nói giỡn với ta đúng không?”
Tố Phi Ngôn vẻ mặt băng lãnh như trước, không nhìn ra hắn là nói thật hay nói dối “Ngươi có thể dùng cái đầu trí tuệ hơn người của ngươi ngẫm lại xem có phải là nói giỡn hay không.”
Nghe vậy, không khí đi vào phổi Hoa Tuyệt Hàn dường như hơi lành lạnh.
Tố Phi Ngôn cũng không phải không thể làm, hơn nữa mình lúc trước đối xử với hắn như vậy, hiện tại nếu muốn đem mình một cước đã văng đi cũng là có khả năng.
Nghĩ tới đó, Hoa Tuyệt Hàn lập tức phiền não cười không nổi, tim hầu như muốn ngừng đập. Hắn hiện tại yêu Tố Phi Ngôn đến mức hắn cũng khó hình dung, Tố Phi Ngôn nếu thực sự muốn hắn cút đi, chỉ sợ hắn sẽ tan nát cõi lòng.
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Sáng sớm mai lập tức sửa lại cửa nghe thấy chưa?”
Hoa Tuyệt Hàn lập tức lên tiếng trả lời “Được! Ta sẽ sửa ngay, tuyệt đối không để đến trưa.”
Tố Phi Ngôn nhắm mắt ngủ, Hoa Tuyệt Hàn nhưng phiền não tới mức không ngủ nổi, trời còn chưa sáng đã nhảy xuống giường đi sửa cửa.
Cả đời hắn chỉ có phá đồ là giỏi, chưa từng sửa cái gì, hắn sửa cửa sửa đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.
Tố Phi Ngôn cũng không quan tâm đến hắn, lúc rời giường thì đi thẳng ra cửa. Chờ lúc hắn về đã là buổi trưa, vừa vặn lúc Hoa Tuyệt Hàn hao hết tâm lực sửa được cái cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất