Chương 106
Diệp Bạch hành động một mình vốn phạm vào lỗi nặng, nhưng hắn lại thật sự lập nên công trạng cực lớn, dẫn đến công lao và lỗi lầm triệt tiêu cho nhau không phạt không thưởng, chức vị trong quân đội của hắn vẫn là tân binh.
Nguyên soái đại nhân cũng đau đầu.
Người có tiềm lực như vậy, ông cũng muốn cân nhắc lên trên, đối phương cũng thật sự không chịu thua kém công trạng không ngừng, nhưng ngược lại sai lầm cũng chưa từng ít, quả thực một người phạm tất cả lỗi mà một quân đội có khả năng phạm phải. Nếu không phải năng lực xuất chúng, nhiều lần có công trạng to lớn, thì đã sớm bị khai trừ quân tịch.
Diệp Bạch lại không thèm để ý chút nào.
“Tân binh tốt mà, tân binh không cần họp, không cần cả ngày lo đến rụng tóc giống mọi người.”
Đám quan quân: “…”
Thì ra những quân quan như bọn họ còn không thoải mái tự tại bằng một tân binh đúng không, cậu ra ngoài hỏi xem có tên lính quèn nào không muốn thăng quan, cũng chỉ có một người khác biệt như cậu thôi!
Lần này bị bắt một chuỗi trở về tổng cộng có ba mươi tám người.
Thêm Charmaha cùng với lúc trước thẩm thấu vào quân đội nhà mình bị sắp xếp điều tra ra, năm mươi người tinh hệ cấp cao đã có bốn mươi chín người ở trong khống chế.
Nguyên soái đại nhân tính toán, “Còn thiếu một người, cũng không biết trốn ở đâu.”
“Đã chết.”
Diệp Bạch bày tỏ rõ ràng, “Lúc bắt bọn họ không khống chế tốt sức lực, tên kia đã trực tiếp bị đánh chết, sau đó rơi vào trong vũ trụ, hiện tại không biết bay đến đâu rồi.”
Nguyên soái đại nhân: “…”
Ông có chút lo lắng, “Charmaha bọn họ không có biểu hiện gì à?”
Dù sao cũng là cùng tinh hệ, lúc trước Charmaha từng nói cùng tiến cùng lui, giết nó những người khác tuyệt đối sẽ báo thù cho bọn họ, còn có thể truyền tin tức về tinh hệ của mình. Cũng bởi vậy, Đế quốc vẫn luôn không động nó, không động cả mấy ‘người’ tinh hệ cấp cao bị bắt giữ khác, chỉ là vẫn luôn khống chế lại thôi.
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, “Hẳn là… bọn họ không phát hiện.”
“Phỏng chừng một hồi cho rằng người đã chạy mất?”
Nguyên soái nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đảo qua các vị quan quân, hạ lệnh tuyệt đối giữ bí mật việc này, nhất định không thể để cho ‘người’ tinh hệ cấp cao nào biết được. Diệp Bạch rũ mi mắt che lại giễu cợt bên trong, kỳ thật đám người đó sao có thể không biết, chỉ là căn bản sẽ không quản sự sống chết của đồng bạn mà thôi, hoàn toàn không giống như Charmaha nói.
Có điều lời này hắn cũng sẽ không nói ra.
Nhưng người nọ thật ra là hắn cố ý đánh chết, bởi vì dung mạo trước mặt rõ ràng chính là ‘người’ sau này lột da bạn tiên, bởi vậy hắn xuống tay không chút lưu tình.
Liên bang đã đại bại.
Lúc này thậm chí còn bại thảm hơn ba năm trước đây, quan chỉ huy gặp chuyện bỏ mình, ngay cả phó chỉ huy cũng không còn sống, con bài chưa lật là năm mươi ‘người’ tinh hệ cấp cao cũng toàn bộ bị bắt. Ít nhất hơn mười năm tới trăm năm, chỉ sợ bọn họ muốn tiếp tục phát động loạn lạc cũng có lòng mà không có sức, chỉ có thể tạm thời yên ổn xuống.
Đế quốc đại thắng trở về.
Lâm Tinh và Tương Vĩnh bởi vì công lao mà nhanh chóng thăng chức, trước mắt tới cấp bậc thiếu tá, còn Diệp Bạch…
“Cậu ấy vẫn là một tân binh.”
Giựt giựt khóe miệng, Lâm Tinh và Tương Vĩnh vô cùng cạn lời, “Lấy tài năng của cậu ấy, trận này đánh ra ít nhất cũng nên là một thượng tá, sao lại…”
Kỳ thật thượng tá tính cái gì, công lao lớn như vậy phong thiếu tướng cũng không ai có thể nói linh tinh.
Chỉ tiếc…
Tên này phạm lỗi nặng cũng nhiều như công lao của cậu ta.
“Bỏ đi.” Lâm Tinh lắc lắc đầu, “Có lẽ cậu ấy cũng không thèm để ý việc này, với cậu ấy mà nói sống cuộc sống thoải mái mới là thật, lúc ở trường học đã không thấy cậu ấy thấp đầu với ai.”
Cho dù là huấn luyện viên dạy bọn họ, ở chỗ Diệp Bạch cũng chỉ có phần bị đánh.
Bọn họ thu binh trở lại chủ tinh, Lâm Tinh và Tương Vĩnh lập tức lấy được sự chú ý rất lớn, Diệp Bạch lại co đầu rút cổ ở quý phủ của Cố thượng tướng cả một tháng. Đương nhiên cũng không ai dám nói gì, dù sao bốn mươi chín ‘người’ tinh hệ cấp cao đều giao cho hắn trông giữ, nếu đối phương có thể mỗi ngày ra ngoài đi dạo mới là không chịu trách nhiệm.
Lại nói tiếp việc này cũng là biện pháp khi không có biện pháp.
Lúc trước Charmaha vẫn luôn ở trong tay Diệp Bạch, thứ nhất là bởi vì Diệp đại meo hung hăng càn quấy không chủ động giao ra, thứ hai là bởi vì đám quan quân sợ thuộc hạ không trông giữ được.
Rất nhanh suy đoán của bọn họ đã được chứng thực.
Sau khi bị bắt, Diệp Bạch không có tâm tư đi lột da, các quan quân đương nhiên hạ lệnh trông giữ nghiêm đám ‘người’ đó, nhưng không ngờ… cái đám đó rất nhanh đã nhìn chuẩn cơ hội dự định lột da người trông coi biến thành đối phương, may mắn bị người theo dõi nơi đó phát hiện đúng lúc, ngăn cản việc này.
Lại sau đó, trọng trách trông giữ đám ‘người’ tinh hệ cấp cao đã giao cho Diệp Bạch.
Người này không sợ bị lột da.
Nhìn Charmaha thì biết, nếu có thể xảy ra thì đã xảy ra từ sớm rồi, mà thay vì để đám người bọn họ rối rắm, chẳng thà giao cho Cố thượng tướng. Mục đích á, đương nhiên vẫn là trực tiếp ném cho Diệp Bạch, chỉ nói nếu nói ra ngoài là giao chuyện quan trọng như vậy cho tân binh thì thật sự không dễ nghe, nên dùng danh nghĩa Cố Chiêu.
Rốt cuộc đám ‘người’ kia thực sự quá biết lợi dụng mọi lúc.
Ban đầu Đế quốc cũng không phải không nghĩ đến biện pháp khác, nhưng luôn bị đám người này tìm được cơ hội tiến hành nghiệp lớn lột da, cuối cùng vì phòng ngừa chọc ra việc lớn hơn nên chỉ có thể giao cho Diệp Bạch.
Hơn nữa…
Sau khi Diệp Bạch bắt đám ‘người’ này trở về, chuyện này đã trở thành kết cục đã định.
Nhưng lúc đưa ‘người’ qua, vẫn ngàn dặn vạn dò, “Ngàn vạn lần đừng lại giết chết người ta.” Rốt cuộc sợ vẫn là sự trả thù của tinh hệ cấp cao bí ẩn.
Chờ bọn họ rời đi, Diệp Bạch lại không thèm để ý ném đám ‘người’ này sang bên.
Tinh hệ cấp cao?
Chưa nói đến thứ đó có tồn tại hay không, rất sớm lúc trước hắn đã hoài nghi tinh hệ đó chỉ còn lại năm mươi người cuối cùng trốn thoát, mà bây giờ thì càng thêm khẳng định.
Charmaha thiện về nói dối, bởi vậy đã lừa gạt mọi người, chỉ không lừa được Diệp Bạch.
Dù sao có một đời, Diệp đại meo có được năng lực thăm dò lòng người, hiện tại tuy không còn nhưng rất nhiều kinh nghiệm vẫn ở đó, mặc dù Charmaha lớn lên giống trái trứng không có biểu tình gì, nhưng cũng không làm khó được Diệp Bạch. Hắn lột một tầng lại một tầng da, nắm ở trong tay trực tiếp có thể cảm giác tim đập, có thể từ trong giọng nói đoán được thật giả.
Việc có tinh hệ cao cấp là thật, nhưng Charmaha vẫn đang nói dối bọn họ.
Cười nhạo một tiếng, Diệp Bạch lười biếng nói, “Chính mày cũng không chú ý đến, mỗi lần nhắc đến tinh hệ cấp cao để uy hiếp bọn tao, rõ ràng hô hấp không vững, chột dạ không thôi.”
Charmaha: “…”
“Phô trương thanh thế mà thôi.” Diệp Bạch khinh thường nói.
Hắn chỉ một tầng da mỏng mới vừa bị lột bỏ bên cạnh, vô cùng lý trí phân tích, “”Toàn bộ da của mày đều là tao lột, trên cảm giác thì mỗi tầng không khác nhau chút nào, nhưng trong đó có dày có mỏng, có vô cùng thô to, nhưng cũng có non mịn như da thịt trẻ con, cho nên tao có lý do hoài nghi…”
“Đống da này đều là lúc mày ở tinh hệ của mình lột da đồng loại mặc vào.”
Charmaha: “…”
Nó yếu ớt rụt về sau, thật sự không rõ trong nhân loại sao lại có thể xuất hiện người thông minh lý trí như thế, có thể đoán được toàn bộ không sai chút nào.
Diệp Bạch cười lạnh.
“Vì chứng thực tao cũng lột không ít da của mày.”
Bọn họ đều tưởng là đang chơi, mà cũng thật sự thích thú, nhưng quan trọng hơn lại là vì chứng thực suy đoán của mình. Trong đó có ‘người’ mà sau này bị hắn đánh chết ném vào trong không gian, trên mức độ rất lớn cũng là vì chứng thực những người này kỳ thật căn bản không phải một tiểu đội được phái ra, mà là không sinh sống nổi nữa nên chạy nạn.
Tinh hệ đó chắc hẳn đã không còn cách nào làm cho bọn họ tiếp tục sinh tồn.
Diệp Bạch gõ bàn.
“Còn không thành thật?” Hắn cười nhạo, “Giả bộ cũng giả không giống, bọn mày rõ ràng làm theo ý mình, lúc gặp được nguy hiểm cũng không phải nghĩ đến việc đoàn kết mà là tự bảo vệ mình.”
Điểm ấy, ở lúc hắn bắt đám người này cũng đã liếc mắt một cái nhìn ra.
Charmaha không còn dám giấu diếm.
Kỳ thật bọn nó thật sự từ một tinh hệ khác tới, tự cho là tài trí hơn người, cho nên vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, tự xưng là tinh hệ cấp cao. Bọn họ cũng xưng mình là ‘nhân loại’, nhưng lại không phải là động vật sinh đẻ bằng bào thai, mà là trời sinh đất nuôi, mỗi một sinh mạng mới ra đời đều giống như là tùy cơ xuất hiện ở một nơi mới lạ nào đó.
Diệp Bạch là nghĩ như vậy, nhưng Charmaha lại vô cùng tức giận.
“Đó là thần ban ân.”
Nó ồn ào, “Thần giáng xuống ban ân, cho nên chúng ta có thể vĩnh sinh bất diệt…”
Cái gọi là vĩnh sinh bất diệt chính là không ngừng cướp lấy sinh mệnh mới ra đời, lột da mặc vào cho mình, sau đó duy trì tính mạng của mình bắt đầu vòng tuổi một lần nữa.
Mà theo kinh nghiệm lột da của Diệp Bạch.
Lúc ban đầu mới ra đời hẳn là rất nhiều, cho nên ‘da’ bên trong của Charmaha vô cùng non mịn, nhưng về sau lại rõ ràng ít đi, bởi vì nó đã bắt đầu lột thành người. Đến cuối cùng, hẳn là cả tinh hệ chỉ còn lại năm mươi người bọn họ, cho nên hợp lại đi ra ngoài muốn tìm đường sống, bởi vậy tìm tới tinh hệ hiện tại.
“Trên này có rất nhiều nhân loại hạ đẳng, có thể cung chúng ta lột vô hạn bái…”
Nói tới đây, nó thử nhìn Diệp Bạch một cái, phát hiện đối phương không bởi vậy mà tức giận muốn tiếp tục lột hai tầng da của nó, lúc này mới nói tiếp, “Chúng ta có thể dựa vào việc này sinh tồn vô hạn.”
“Đây mới thật sự là thần ban ân.”
Diệp Bạch giễu cợt, chưa từng nghe nói có thần ban thưởng thứ này, hơn nữa…
“Tinh hệ cấp cao?” Hắn khinh thường nói, “Bọn mày tưởng vậy thôi, kỳ thật tinh hệ này mới là cấp cao nhất, nơi mà bổn đại meo… người ở sao có thể không cao cấp.”
Charmaha: “…”
Tóm lại hắn trông giữ những người này, không cho phép bọn họ lột da, chậm rãi già đi giống mình.
Về phần tại sao biết được những việc này lại không trực tiếp báo lên giết chết toàn bộ, Diệp Bạch còn không ngốc, có mới nới cũ, năng lực của hắn quá mức nghịch thiên, ai biết người thượng vị suy nghĩ cái gì. Mặc dù hắn không sợ, nhưng cũng không muốn có một ngày phải đi đấu trí đấu dũng với quan cấp cao của Đế quốc, bởi vậy cứ lưu Charmaha bọn nó lại để làm hoà hoãn xung đột.
Chỉ cần tinh hệ cấp cao này còn tồn tại, những người đó sẽ không có ý nghĩ động đến hắn.
Còn về những hành động ngầm khác…
Dù sao cũng không đau không ngứa, liên quan gì đến hắn, bức nóng nảy cùng lắm thì đổi một người khác ngồi lên vương tọa Đế quốc thôi.
Nguyên soái đại nhân cũng đau đầu.
Người có tiềm lực như vậy, ông cũng muốn cân nhắc lên trên, đối phương cũng thật sự không chịu thua kém công trạng không ngừng, nhưng ngược lại sai lầm cũng chưa từng ít, quả thực một người phạm tất cả lỗi mà một quân đội có khả năng phạm phải. Nếu không phải năng lực xuất chúng, nhiều lần có công trạng to lớn, thì đã sớm bị khai trừ quân tịch.
Diệp Bạch lại không thèm để ý chút nào.
“Tân binh tốt mà, tân binh không cần họp, không cần cả ngày lo đến rụng tóc giống mọi người.”
Đám quan quân: “…”
Thì ra những quân quan như bọn họ còn không thoải mái tự tại bằng một tân binh đúng không, cậu ra ngoài hỏi xem có tên lính quèn nào không muốn thăng quan, cũng chỉ có một người khác biệt như cậu thôi!
Lần này bị bắt một chuỗi trở về tổng cộng có ba mươi tám người.
Thêm Charmaha cùng với lúc trước thẩm thấu vào quân đội nhà mình bị sắp xếp điều tra ra, năm mươi người tinh hệ cấp cao đã có bốn mươi chín người ở trong khống chế.
Nguyên soái đại nhân tính toán, “Còn thiếu một người, cũng không biết trốn ở đâu.”
“Đã chết.”
Diệp Bạch bày tỏ rõ ràng, “Lúc bắt bọn họ không khống chế tốt sức lực, tên kia đã trực tiếp bị đánh chết, sau đó rơi vào trong vũ trụ, hiện tại không biết bay đến đâu rồi.”
Nguyên soái đại nhân: “…”
Ông có chút lo lắng, “Charmaha bọn họ không có biểu hiện gì à?”
Dù sao cũng là cùng tinh hệ, lúc trước Charmaha từng nói cùng tiến cùng lui, giết nó những người khác tuyệt đối sẽ báo thù cho bọn họ, còn có thể truyền tin tức về tinh hệ của mình. Cũng bởi vậy, Đế quốc vẫn luôn không động nó, không động cả mấy ‘người’ tinh hệ cấp cao bị bắt giữ khác, chỉ là vẫn luôn khống chế lại thôi.
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, “Hẳn là… bọn họ không phát hiện.”
“Phỏng chừng một hồi cho rằng người đã chạy mất?”
Nguyên soái nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đảo qua các vị quan quân, hạ lệnh tuyệt đối giữ bí mật việc này, nhất định không thể để cho ‘người’ tinh hệ cấp cao nào biết được. Diệp Bạch rũ mi mắt che lại giễu cợt bên trong, kỳ thật đám người đó sao có thể không biết, chỉ là căn bản sẽ không quản sự sống chết của đồng bạn mà thôi, hoàn toàn không giống như Charmaha nói.
Có điều lời này hắn cũng sẽ không nói ra.
Nhưng người nọ thật ra là hắn cố ý đánh chết, bởi vì dung mạo trước mặt rõ ràng chính là ‘người’ sau này lột da bạn tiên, bởi vậy hắn xuống tay không chút lưu tình.
Liên bang đã đại bại.
Lúc này thậm chí còn bại thảm hơn ba năm trước đây, quan chỉ huy gặp chuyện bỏ mình, ngay cả phó chỉ huy cũng không còn sống, con bài chưa lật là năm mươi ‘người’ tinh hệ cấp cao cũng toàn bộ bị bắt. Ít nhất hơn mười năm tới trăm năm, chỉ sợ bọn họ muốn tiếp tục phát động loạn lạc cũng có lòng mà không có sức, chỉ có thể tạm thời yên ổn xuống.
Đế quốc đại thắng trở về.
Lâm Tinh và Tương Vĩnh bởi vì công lao mà nhanh chóng thăng chức, trước mắt tới cấp bậc thiếu tá, còn Diệp Bạch…
“Cậu ấy vẫn là một tân binh.”
Giựt giựt khóe miệng, Lâm Tinh và Tương Vĩnh vô cùng cạn lời, “Lấy tài năng của cậu ấy, trận này đánh ra ít nhất cũng nên là một thượng tá, sao lại…”
Kỳ thật thượng tá tính cái gì, công lao lớn như vậy phong thiếu tướng cũng không ai có thể nói linh tinh.
Chỉ tiếc…
Tên này phạm lỗi nặng cũng nhiều như công lao của cậu ta.
“Bỏ đi.” Lâm Tinh lắc lắc đầu, “Có lẽ cậu ấy cũng không thèm để ý việc này, với cậu ấy mà nói sống cuộc sống thoải mái mới là thật, lúc ở trường học đã không thấy cậu ấy thấp đầu với ai.”
Cho dù là huấn luyện viên dạy bọn họ, ở chỗ Diệp Bạch cũng chỉ có phần bị đánh.
Bọn họ thu binh trở lại chủ tinh, Lâm Tinh và Tương Vĩnh lập tức lấy được sự chú ý rất lớn, Diệp Bạch lại co đầu rút cổ ở quý phủ của Cố thượng tướng cả một tháng. Đương nhiên cũng không ai dám nói gì, dù sao bốn mươi chín ‘người’ tinh hệ cấp cao đều giao cho hắn trông giữ, nếu đối phương có thể mỗi ngày ra ngoài đi dạo mới là không chịu trách nhiệm.
Lại nói tiếp việc này cũng là biện pháp khi không có biện pháp.
Lúc trước Charmaha vẫn luôn ở trong tay Diệp Bạch, thứ nhất là bởi vì Diệp đại meo hung hăng càn quấy không chủ động giao ra, thứ hai là bởi vì đám quan quân sợ thuộc hạ không trông giữ được.
Rất nhanh suy đoán của bọn họ đã được chứng thực.
Sau khi bị bắt, Diệp Bạch không có tâm tư đi lột da, các quan quân đương nhiên hạ lệnh trông giữ nghiêm đám ‘người’ đó, nhưng không ngờ… cái đám đó rất nhanh đã nhìn chuẩn cơ hội dự định lột da người trông coi biến thành đối phương, may mắn bị người theo dõi nơi đó phát hiện đúng lúc, ngăn cản việc này.
Lại sau đó, trọng trách trông giữ đám ‘người’ tinh hệ cấp cao đã giao cho Diệp Bạch.
Người này không sợ bị lột da.
Nhìn Charmaha thì biết, nếu có thể xảy ra thì đã xảy ra từ sớm rồi, mà thay vì để đám người bọn họ rối rắm, chẳng thà giao cho Cố thượng tướng. Mục đích á, đương nhiên vẫn là trực tiếp ném cho Diệp Bạch, chỉ nói nếu nói ra ngoài là giao chuyện quan trọng như vậy cho tân binh thì thật sự không dễ nghe, nên dùng danh nghĩa Cố Chiêu.
Rốt cuộc đám ‘người’ kia thực sự quá biết lợi dụng mọi lúc.
Ban đầu Đế quốc cũng không phải không nghĩ đến biện pháp khác, nhưng luôn bị đám người này tìm được cơ hội tiến hành nghiệp lớn lột da, cuối cùng vì phòng ngừa chọc ra việc lớn hơn nên chỉ có thể giao cho Diệp Bạch.
Hơn nữa…
Sau khi Diệp Bạch bắt đám ‘người’ này trở về, chuyện này đã trở thành kết cục đã định.
Nhưng lúc đưa ‘người’ qua, vẫn ngàn dặn vạn dò, “Ngàn vạn lần đừng lại giết chết người ta.” Rốt cuộc sợ vẫn là sự trả thù của tinh hệ cấp cao bí ẩn.
Chờ bọn họ rời đi, Diệp Bạch lại không thèm để ý ném đám ‘người’ này sang bên.
Tinh hệ cấp cao?
Chưa nói đến thứ đó có tồn tại hay không, rất sớm lúc trước hắn đã hoài nghi tinh hệ đó chỉ còn lại năm mươi người cuối cùng trốn thoát, mà bây giờ thì càng thêm khẳng định.
Charmaha thiện về nói dối, bởi vậy đã lừa gạt mọi người, chỉ không lừa được Diệp Bạch.
Dù sao có một đời, Diệp đại meo có được năng lực thăm dò lòng người, hiện tại tuy không còn nhưng rất nhiều kinh nghiệm vẫn ở đó, mặc dù Charmaha lớn lên giống trái trứng không có biểu tình gì, nhưng cũng không làm khó được Diệp Bạch. Hắn lột một tầng lại một tầng da, nắm ở trong tay trực tiếp có thể cảm giác tim đập, có thể từ trong giọng nói đoán được thật giả.
Việc có tinh hệ cao cấp là thật, nhưng Charmaha vẫn đang nói dối bọn họ.
Cười nhạo một tiếng, Diệp Bạch lười biếng nói, “Chính mày cũng không chú ý đến, mỗi lần nhắc đến tinh hệ cấp cao để uy hiếp bọn tao, rõ ràng hô hấp không vững, chột dạ không thôi.”
Charmaha: “…”
“Phô trương thanh thế mà thôi.” Diệp Bạch khinh thường nói.
Hắn chỉ một tầng da mỏng mới vừa bị lột bỏ bên cạnh, vô cùng lý trí phân tích, “”Toàn bộ da của mày đều là tao lột, trên cảm giác thì mỗi tầng không khác nhau chút nào, nhưng trong đó có dày có mỏng, có vô cùng thô to, nhưng cũng có non mịn như da thịt trẻ con, cho nên tao có lý do hoài nghi…”
“Đống da này đều là lúc mày ở tinh hệ của mình lột da đồng loại mặc vào.”
Charmaha: “…”
Nó yếu ớt rụt về sau, thật sự không rõ trong nhân loại sao lại có thể xuất hiện người thông minh lý trí như thế, có thể đoán được toàn bộ không sai chút nào.
Diệp Bạch cười lạnh.
“Vì chứng thực tao cũng lột không ít da của mày.”
Bọn họ đều tưởng là đang chơi, mà cũng thật sự thích thú, nhưng quan trọng hơn lại là vì chứng thực suy đoán của mình. Trong đó có ‘người’ mà sau này bị hắn đánh chết ném vào trong không gian, trên mức độ rất lớn cũng là vì chứng thực những người này kỳ thật căn bản không phải một tiểu đội được phái ra, mà là không sinh sống nổi nữa nên chạy nạn.
Tinh hệ đó chắc hẳn đã không còn cách nào làm cho bọn họ tiếp tục sinh tồn.
Diệp Bạch gõ bàn.
“Còn không thành thật?” Hắn cười nhạo, “Giả bộ cũng giả không giống, bọn mày rõ ràng làm theo ý mình, lúc gặp được nguy hiểm cũng không phải nghĩ đến việc đoàn kết mà là tự bảo vệ mình.”
Điểm ấy, ở lúc hắn bắt đám người này cũng đã liếc mắt một cái nhìn ra.
Charmaha không còn dám giấu diếm.
Kỳ thật bọn nó thật sự từ một tinh hệ khác tới, tự cho là tài trí hơn người, cho nên vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, tự xưng là tinh hệ cấp cao. Bọn họ cũng xưng mình là ‘nhân loại’, nhưng lại không phải là động vật sinh đẻ bằng bào thai, mà là trời sinh đất nuôi, mỗi một sinh mạng mới ra đời đều giống như là tùy cơ xuất hiện ở một nơi mới lạ nào đó.
Diệp Bạch là nghĩ như vậy, nhưng Charmaha lại vô cùng tức giận.
“Đó là thần ban ân.”
Nó ồn ào, “Thần giáng xuống ban ân, cho nên chúng ta có thể vĩnh sinh bất diệt…”
Cái gọi là vĩnh sinh bất diệt chính là không ngừng cướp lấy sinh mệnh mới ra đời, lột da mặc vào cho mình, sau đó duy trì tính mạng của mình bắt đầu vòng tuổi một lần nữa.
Mà theo kinh nghiệm lột da của Diệp Bạch.
Lúc ban đầu mới ra đời hẳn là rất nhiều, cho nên ‘da’ bên trong của Charmaha vô cùng non mịn, nhưng về sau lại rõ ràng ít đi, bởi vì nó đã bắt đầu lột thành người. Đến cuối cùng, hẳn là cả tinh hệ chỉ còn lại năm mươi người bọn họ, cho nên hợp lại đi ra ngoài muốn tìm đường sống, bởi vậy tìm tới tinh hệ hiện tại.
“Trên này có rất nhiều nhân loại hạ đẳng, có thể cung chúng ta lột vô hạn bái…”
Nói tới đây, nó thử nhìn Diệp Bạch một cái, phát hiện đối phương không bởi vậy mà tức giận muốn tiếp tục lột hai tầng da của nó, lúc này mới nói tiếp, “Chúng ta có thể dựa vào việc này sinh tồn vô hạn.”
“Đây mới thật sự là thần ban ân.”
Diệp Bạch giễu cợt, chưa từng nghe nói có thần ban thưởng thứ này, hơn nữa…
“Tinh hệ cấp cao?” Hắn khinh thường nói, “Bọn mày tưởng vậy thôi, kỳ thật tinh hệ này mới là cấp cao nhất, nơi mà bổn đại meo… người ở sao có thể không cao cấp.”
Charmaha: “…”
Tóm lại hắn trông giữ những người này, không cho phép bọn họ lột da, chậm rãi già đi giống mình.
Về phần tại sao biết được những việc này lại không trực tiếp báo lên giết chết toàn bộ, Diệp Bạch còn không ngốc, có mới nới cũ, năng lực của hắn quá mức nghịch thiên, ai biết người thượng vị suy nghĩ cái gì. Mặc dù hắn không sợ, nhưng cũng không muốn có một ngày phải đi đấu trí đấu dũng với quan cấp cao của Đế quốc, bởi vậy cứ lưu Charmaha bọn nó lại để làm hoà hoãn xung đột.
Chỉ cần tinh hệ cấp cao này còn tồn tại, những người đó sẽ không có ý nghĩ động đến hắn.
Còn về những hành động ngầm khác…
Dù sao cũng không đau không ngứa, liên quan gì đến hắn, bức nóng nảy cùng lắm thì đổi một người khác ngồi lên vương tọa Đế quốc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất