Chương 113
Diệp Bạch mơ hồ cảm giác được, chín thế này mỗi một đời nhìn như đơn giản, lại đều không bình thường. Tựa như chỗ không gian lúc trước, ngọc bội kia… Có lẽ từ rất sớm, lúc Cố Chiêu trong rừng trúc thổi táng hồn khúc, hắn đã cảm giác được trong tay đối phương nên có một khối ngọc, cho nên những thứ này không phải là ảo giác.
Vậy thì, ba trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Ngay tại trước khi hắn phi thăng.
Cho nên mảnh băng nguyên trung tâm chắc chắn có vấn đề lớn, nói không chừng biết rõ ràng là có thể biết được nguyên nhân mình mất trí nhớ, hoặc là khôi phục tất cả trí nhớ lúc trước.
Mà Cố Chiêu…
Hắn sẽ ở một đời này trợ giúp anh phi thăng thành công.
Bởi vì một đời còn lại là thế giới bình thường, nguyên chủ ở giới giải trí hiện đại, trong không khí cũng không có linh khí gì, chắc chắn không có khả năng làm kết thúc. Diệp đại meo không rõ ràng lắm dụng ý của thiên đạo, nhưng lại biết mình nhất định sẽ không bỏ mặc người nuôi mèo nhà mình ở hạ giới một mình, cho nên tất sẽ trợ giúp phi thăng.
Nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là…
Thăng cấp tu vi ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có của hắn, ừm, sao cũng không thể thấp hơn người nuôi mèo, nhất định.
Thời gian sau này Diệp Bạch và Cố Chiêu vẫn luôn ở trên núi ‘bế quan tu luyện’, nhưng tu luyện là thật lại không thực sự tìm sơn động bế quan, ít nhất thường thường hai người cũng sẽ có ít trao đổi. Nhưng người ở bên ngoài xem ra, bọn họ chính là cả ngày ở trong động tu luyện, ngay cả lão tổ Trường Mi mấy lần đến cũng không kiếm được người.
Tu sĩ bế quan là rất quan trọng, không thể tùy tiện quấy rầy.
“Lão nhân kia đi rồi.”
Lão tổ Trường Mi mới vừa rời đi, Diệp Bạch trong sơn động đã cảm thấy, “Tưởng rằng lặng lẽ đến là có thể giấu diếm được ai, lại không nghĩ xem ông ta là đến xem ai.”
Sao Diệp Bạch có thể không cảm giác được?
Cảm giác của tu sĩ vốn không phải là linh lực tu vi, mà là thần trí, thần trí Diệp đại meo dù đặt ở Thiên giới cũng là thứ nhất thứ hai, càng đừng nói đến giới nhân gian này. Bởi vậy mỗi khi lão tổ Trường Mi tự cho là hành tung ẩn mật, hoặc là ngay cả Phong chủ cũng chưa từng phát hiện, lại căn bản không giấu được Diệp Bạch.
Ngay cả thái thượng trưởng lão có tu vi cao nhất đã là như thế, huống chi những người khác.
Bởi vậy cho dù mọi người có tò mò, thì cũng thật sự không gặp được người, không thăm dò được tin tức gì, dần dà, cũng dần dần buông bỏ.
Đảo mắt đã hai mươi năm qua đi.
Hiện giờ lại là một ngày môn phái có đệ tử mới vào, một đám vào cùng Diệp Bạch sớm thành sư huynh, ở nơi đó nói quy củ trên Tiêu Dao Phong cho các đệ tử mới. Có một số, hết sức thổi phồng ngày mình nhập môn rất rầm rộ, khiến một đám tiểu đệ tử sinh lòng hâm mộ, vì thế sinh lòng thỏa mãn đắc ý vô cùng.
“Nói giống như hát.”
Không phải là không có người phá đám, một đệ tử khác cùng được phái tới cười lạnh một tiếng, nói: “Ai không biết một đám chúng ta nào có phong cảnh gì, thậm chí cả phân phối đỉnh núi đều là tùy cơ, ánh mắt của Phong chủ cùng các trưởng lão đều bị tên Diệp Bạch kia hấp dẫn mất, còn bởi vì vậy đuổi một đệ tử khác ra Tiêu Dao Phong.”
Tên đệ tử lúc trước: “…”
Dừng một chút, hắn không cam lòng nói, “Chẳng qua là người có hậu trường mà thôi, nói hắn làm gì.”
Nhưng câu chuyện nổi lên, đệ tử mới lại hết sức tò mò, người dẫn đường được xưng là sư huynh vô cùng không kiên nhẫn, đơn giản nói, “Thì là một gia hỏa dựa vào thái thượng trưởng lão, bản thân ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có đã lên làm Cung Phụng.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, “Đại Bỉ năm năm một lần, hắn cũng chưa từng tham gia.”
“Nói cái gì mà Cung Phụng không có khả năng tranh thưởng với các đệ tử, ta xem là thực lực quá kém sợ lên sân khấu dọa người thôi!”
Một đệ tử khác không nói gì thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cũng có chút đồng ý lời này, dù sao hai người bọn họ tuy rằng không hợp, nhưng đối với Diệp Bạch lại đều không coi trọng.
“Tu chân phi thăng cũng không phải là có hậu trường lớn gì là có thể đi được xa hơn.”
Bọn họ là hai người xuất sắc nhất trong một hàng đệ tử, luôn có ánh mắt rất cao, không nhìn trúng bất luận kẻ nào cùng giới, đương nhiên càng bao gồm Cung Phụng Diệp Bạch không có tu vi. Mỗi lần nhắc đến mang theo khinh thường, lúc đầu còn thêm chút che giấu, càng về sau thấy không ai truy cứu việc này, thì càng thêm lớn mật.
Căn bản không có người chịu phục Diệp Bạch, cũng có một số cảm thấy vào môn đều là giống nhau, dựa vào cái gì sau này kém nhiều như vậy.
Bọn họ còn như thế, đệ tử vào Tiêu Dao Phong trước Diệp đại meo lại càng thêm như thế, một thiếu niên ngay cả bọn họ cũng không bằng lại trở thành Cung Phụng, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Rất nhiều người ngoài sáng trong tối oán hận, cũng có chạy đi tìm đệ tử đương đại kiệt xuất châm ngòi, chính là muốn cho Cung Phụng tên Diệp Bạch kia chịu đau khổ.
Nhưng Diệp Bạch lại luôn bế quan.
“Hừ, chắc chắn là biết có người muốn ‘khiêu chiến’ hắn, sợ không dám ra thôi.”
Đông đảo đệ tử đều vô cùng đồng ý kết luận này, mỗi ngày trơ mắt nhìn đỉnh núi đó, mưu toan có một ngày tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đột nhiên đi xuống.
Một ngày này trên núi lại có những động tĩnh khác.
“Thiên Lôi.”
Có người nhịn không được thất thanh nói, “Đây tuyệt đối là Thiên Lôi, nhưng Đại sư huynh không phải ở năm trước cũng đã thành công Kết Anh rồi, Thiên Lôi này là thế nào.”
Chẳng lẽ mới Kết Anh một năm đã lại muốn thăng chức Hóa Thần Kỳ à?
Chuyện này quá mức ly kỳ, quả thực chưa từng có trong lịch sử, bởi vậy tự nhiên không ai chịu tin tưởng, như vậy thì không thể giải thích việc kiếp vân đang ngưng tụ trên đỉnh núi. Qua một hồi, có người nhắc tới, “Trên núi không phải còn có một Diệp Cung Phụng à.” Lời vừa nói ra đã bị người đổ trở về, cảm thấy không thể nào là Diệp Bạch.
“Tên Cung Phụng mà ngay cả dẫn khí nhập thể đều không có à?”
Đừng nói giỡn.
Lúc này mới hai mươi năm, dù là Đại sư huynh Cố Chiêu năm đó cũng dùng ba mươi năm mới đến Kim Đan sơ kỳ, đưa tới lôi kiếp lần đầu tiên một đời này. Diệp Bạch này dựa vào cái gì có thể hai mươi năm đã làm được, hơn nữa nhìn uy thế lôi kiếp này rõ ràng rất mạnh, không giống như là dựa vào đan dược đắp lên, cho nên căn bản không có khả năng.
Nhưng trên thực tế…
Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy Cố Chiêu bay tới giữa không trung lui về phía sau nửa dặm, rõ ràng là đang tránh lôi kiếp phán định hai người làm một cùng Độ Kiếp.
Hai đệ tử khác của Phong chủ Hùng Bổn Bổn cùng Minh Tuyên cũng lần lượt xuất hiện, việc này chứng minh đều không phải bọn họ Độ Kiếp ở trên đỉnh núi của Cố Chiêu, như vậy… “Dường như chỉ còn lại hắn.”
Nhưng việc này có thể không?
Việc này so với việc người nào đó sắp độ kiếp nhưng không ở trên núi của mình, không khéo lại ở chỗ Cố Chiêu dẫn tới lôi kiếp càng khiến người khác không thể hiểu được, được không!
“Thật sự là Diệp Cung Phụng.”
Có một đệ tử tin tức tương đối linh thông đột nhiên nói, “Ta và đại đệ tử môn hạ Lữ trưởng lão coi như quen thuộc, đối phương vừa rồi đã cho ta đáp án khẳng định.”
Cái gì?
Đám người kinh sợ, nói như vậy quả nhiên là hai mươi năm đã Kim Đan?
Lúc trước ai phỏng đoán tiểu tử Diệp Bạch đó nhất định vừa mới dẫn khí nhập thể, đứng ra, chúng ta cam đoan không quần ẩu chết ngươi. Cái gì gọi là khẳng định mới dẫn khí nhập thể, nếu này đều tính mới dẫn khí nhập thể vậy đám người bọn họ tính cái gì, trẻ con mới sinh còn chưa học nói à. Là ai nói, đứng ra!
Mọi người khiếp sợ không thôi, có người trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc trước ai không từng cười Cung Phụng Diệp Bạch này, dù là bình thường nhìn hiền lành nhất, cũng từng âm thầm thở dài cảm thấy chuyện này không đáng tin, hiện giờ là đang rõ ràng vả mặt bọn họ.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là.
“May mắn Diệp Cung Phụng một lòng tu luyện, cả ngày đều ở trên núi Đại sư huynh bế quan không ra, bằng không mấy người chúng ta sớm đã đắc tội người ta rồi.”
Ngẫm lại hậu quả đó… Quả thực tim gan phèo phổi đều ở run rẩy.
Lúc trước ánh mắt bọn họ tuyệt đối mọc trên đầu chó, sao lại nhìn ra Diệp Bạch kia không xứng trở thành Cung Phụng chứ, người ta mẹ nó sao lại không xứng, sao lại không xứng!
Tốc độ tu luyện này là muốn nghịch thiên được không.
Cho dù hai mươi năm trước còn không dẫn khí nhập thể, chỉ bằng tốc độ tu luyện này làm Cung Phụng căn bản là dư sức, tu tiên cũng không phải tìm người đánh nhau, tu vi trước mắt căn bản không quan trọng bằng tiềm lực về sau. Thái thượng trưởng lão không phải là mở cửa sau cho con cháu, rõ ràng chính là nhãn lực tốt mới chọn người có tiềm lực.
Mà cao giữa không trung, Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão cũng dần dần tụ tập mà đến.
Lão tổ Trường Mi đứng ở nơi đó vẻ mặt đắc ý.
“Thấy không, Kim Đan, đã không kém lắm có thể làm tiểu Cung Phụng, tự lập đỉnh núi thì không được, nhưng đặt ở đỉnh núi của ta hẳn không thành vấn đề chứ!”
Phong chủ: “…”
Nhìn uy thế kiếp vân trên bầu trời, lôi kiếp lần này của tiểu tử nhất định có bốn chín đạo, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng, làm Cung Phụng đương nhiên không thành vấn đề.
Chẳng qua…
“Tới đỉnh núi của ông không được.”
Dừng một chút, trước khi lão tổ Trường Mi phát hoả, Phong chủ lại đột nhiên nhanh trí bổ sung, “Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải xem ý tứ của Diệp Bạch người ta, mà nghe đâu gần đây đang quan hệ mật thiết với đồ đệ ta, ừ… tiểu phu phu người ta nói chuyện yêu đương muốn ở thế giới hai người, ông càng muốn cướp một người trong đó đến chỗ ông là thế nào?”
Lão tổ Trường Mi: “…”
Sao đang tốt bị Phong chủ nói như vậy, giống như lão đầu tử ta là muốn đi làm bên thứ ba chen chân cảm tình người ta, nhưng mà đồ đệ ông bắt cóc người từ lúc nào.
Từ lúc nào! ! !
Nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu đứng ở cách đó không xa, lão tổ Trường Mi lúc này hỏi ra, Phong chủ đại nhân vô cùng bình tĩnh vứt cho đồ đệ mình một ánh mắt ra hiệu.
Sau đó chợt nghe được Cố Chiêu nói: “Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”
Nói hay!
Phong chủ đại nhân lặng lẽ tán thưởng đại đồ đệ nhà mình, thầm nói quả nhiên không phải cân não chết như lão nhị, nhìn xem phối hợp tốt vậy, một câu đã lừa gạt được lão tổ Trường Mi.
Phong chủ còn không biết, việc này căn bản là sự thật.
Vậy thì, ba trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Ngay tại trước khi hắn phi thăng.
Cho nên mảnh băng nguyên trung tâm chắc chắn có vấn đề lớn, nói không chừng biết rõ ràng là có thể biết được nguyên nhân mình mất trí nhớ, hoặc là khôi phục tất cả trí nhớ lúc trước.
Mà Cố Chiêu…
Hắn sẽ ở một đời này trợ giúp anh phi thăng thành công.
Bởi vì một đời còn lại là thế giới bình thường, nguyên chủ ở giới giải trí hiện đại, trong không khí cũng không có linh khí gì, chắc chắn không có khả năng làm kết thúc. Diệp đại meo không rõ ràng lắm dụng ý của thiên đạo, nhưng lại biết mình nhất định sẽ không bỏ mặc người nuôi mèo nhà mình ở hạ giới một mình, cho nên tất sẽ trợ giúp phi thăng.
Nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là…
Thăng cấp tu vi ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có của hắn, ừm, sao cũng không thể thấp hơn người nuôi mèo, nhất định.
Thời gian sau này Diệp Bạch và Cố Chiêu vẫn luôn ở trên núi ‘bế quan tu luyện’, nhưng tu luyện là thật lại không thực sự tìm sơn động bế quan, ít nhất thường thường hai người cũng sẽ có ít trao đổi. Nhưng người ở bên ngoài xem ra, bọn họ chính là cả ngày ở trong động tu luyện, ngay cả lão tổ Trường Mi mấy lần đến cũng không kiếm được người.
Tu sĩ bế quan là rất quan trọng, không thể tùy tiện quấy rầy.
“Lão nhân kia đi rồi.”
Lão tổ Trường Mi mới vừa rời đi, Diệp Bạch trong sơn động đã cảm thấy, “Tưởng rằng lặng lẽ đến là có thể giấu diếm được ai, lại không nghĩ xem ông ta là đến xem ai.”
Sao Diệp Bạch có thể không cảm giác được?
Cảm giác của tu sĩ vốn không phải là linh lực tu vi, mà là thần trí, thần trí Diệp đại meo dù đặt ở Thiên giới cũng là thứ nhất thứ hai, càng đừng nói đến giới nhân gian này. Bởi vậy mỗi khi lão tổ Trường Mi tự cho là hành tung ẩn mật, hoặc là ngay cả Phong chủ cũng chưa từng phát hiện, lại căn bản không giấu được Diệp Bạch.
Ngay cả thái thượng trưởng lão có tu vi cao nhất đã là như thế, huống chi những người khác.
Bởi vậy cho dù mọi người có tò mò, thì cũng thật sự không gặp được người, không thăm dò được tin tức gì, dần dà, cũng dần dần buông bỏ.
Đảo mắt đã hai mươi năm qua đi.
Hiện giờ lại là một ngày môn phái có đệ tử mới vào, một đám vào cùng Diệp Bạch sớm thành sư huynh, ở nơi đó nói quy củ trên Tiêu Dao Phong cho các đệ tử mới. Có một số, hết sức thổi phồng ngày mình nhập môn rất rầm rộ, khiến một đám tiểu đệ tử sinh lòng hâm mộ, vì thế sinh lòng thỏa mãn đắc ý vô cùng.
“Nói giống như hát.”
Không phải là không có người phá đám, một đệ tử khác cùng được phái tới cười lạnh một tiếng, nói: “Ai không biết một đám chúng ta nào có phong cảnh gì, thậm chí cả phân phối đỉnh núi đều là tùy cơ, ánh mắt của Phong chủ cùng các trưởng lão đều bị tên Diệp Bạch kia hấp dẫn mất, còn bởi vì vậy đuổi một đệ tử khác ra Tiêu Dao Phong.”
Tên đệ tử lúc trước: “…”
Dừng một chút, hắn không cam lòng nói, “Chẳng qua là người có hậu trường mà thôi, nói hắn làm gì.”
Nhưng câu chuyện nổi lên, đệ tử mới lại hết sức tò mò, người dẫn đường được xưng là sư huynh vô cùng không kiên nhẫn, đơn giản nói, “Thì là một gia hỏa dựa vào thái thượng trưởng lão, bản thân ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có đã lên làm Cung Phụng.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, “Đại Bỉ năm năm một lần, hắn cũng chưa từng tham gia.”
“Nói cái gì mà Cung Phụng không có khả năng tranh thưởng với các đệ tử, ta xem là thực lực quá kém sợ lên sân khấu dọa người thôi!”
Một đệ tử khác không nói gì thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cũng có chút đồng ý lời này, dù sao hai người bọn họ tuy rằng không hợp, nhưng đối với Diệp Bạch lại đều không coi trọng.
“Tu chân phi thăng cũng không phải là có hậu trường lớn gì là có thể đi được xa hơn.”
Bọn họ là hai người xuất sắc nhất trong một hàng đệ tử, luôn có ánh mắt rất cao, không nhìn trúng bất luận kẻ nào cùng giới, đương nhiên càng bao gồm Cung Phụng Diệp Bạch không có tu vi. Mỗi lần nhắc đến mang theo khinh thường, lúc đầu còn thêm chút che giấu, càng về sau thấy không ai truy cứu việc này, thì càng thêm lớn mật.
Căn bản không có người chịu phục Diệp Bạch, cũng có một số cảm thấy vào môn đều là giống nhau, dựa vào cái gì sau này kém nhiều như vậy.
Bọn họ còn như thế, đệ tử vào Tiêu Dao Phong trước Diệp đại meo lại càng thêm như thế, một thiếu niên ngay cả bọn họ cũng không bằng lại trở thành Cung Phụng, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Rất nhiều người ngoài sáng trong tối oán hận, cũng có chạy đi tìm đệ tử đương đại kiệt xuất châm ngòi, chính là muốn cho Cung Phụng tên Diệp Bạch kia chịu đau khổ.
Nhưng Diệp Bạch lại luôn bế quan.
“Hừ, chắc chắn là biết có người muốn ‘khiêu chiến’ hắn, sợ không dám ra thôi.”
Đông đảo đệ tử đều vô cùng đồng ý kết luận này, mỗi ngày trơ mắt nhìn đỉnh núi đó, mưu toan có một ngày tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đột nhiên đi xuống.
Một ngày này trên núi lại có những động tĩnh khác.
“Thiên Lôi.”
Có người nhịn không được thất thanh nói, “Đây tuyệt đối là Thiên Lôi, nhưng Đại sư huynh không phải ở năm trước cũng đã thành công Kết Anh rồi, Thiên Lôi này là thế nào.”
Chẳng lẽ mới Kết Anh một năm đã lại muốn thăng chức Hóa Thần Kỳ à?
Chuyện này quá mức ly kỳ, quả thực chưa từng có trong lịch sử, bởi vậy tự nhiên không ai chịu tin tưởng, như vậy thì không thể giải thích việc kiếp vân đang ngưng tụ trên đỉnh núi. Qua một hồi, có người nhắc tới, “Trên núi không phải còn có một Diệp Cung Phụng à.” Lời vừa nói ra đã bị người đổ trở về, cảm thấy không thể nào là Diệp Bạch.
“Tên Cung Phụng mà ngay cả dẫn khí nhập thể đều không có à?”
Đừng nói giỡn.
Lúc này mới hai mươi năm, dù là Đại sư huynh Cố Chiêu năm đó cũng dùng ba mươi năm mới đến Kim Đan sơ kỳ, đưa tới lôi kiếp lần đầu tiên một đời này. Diệp Bạch này dựa vào cái gì có thể hai mươi năm đã làm được, hơn nữa nhìn uy thế lôi kiếp này rõ ràng rất mạnh, không giống như là dựa vào đan dược đắp lên, cho nên căn bản không có khả năng.
Nhưng trên thực tế…
Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy Cố Chiêu bay tới giữa không trung lui về phía sau nửa dặm, rõ ràng là đang tránh lôi kiếp phán định hai người làm một cùng Độ Kiếp.
Hai đệ tử khác của Phong chủ Hùng Bổn Bổn cùng Minh Tuyên cũng lần lượt xuất hiện, việc này chứng minh đều không phải bọn họ Độ Kiếp ở trên đỉnh núi của Cố Chiêu, như vậy… “Dường như chỉ còn lại hắn.”
Nhưng việc này có thể không?
Việc này so với việc người nào đó sắp độ kiếp nhưng không ở trên núi của mình, không khéo lại ở chỗ Cố Chiêu dẫn tới lôi kiếp càng khiến người khác không thể hiểu được, được không!
“Thật sự là Diệp Cung Phụng.”
Có một đệ tử tin tức tương đối linh thông đột nhiên nói, “Ta và đại đệ tử môn hạ Lữ trưởng lão coi như quen thuộc, đối phương vừa rồi đã cho ta đáp án khẳng định.”
Cái gì?
Đám người kinh sợ, nói như vậy quả nhiên là hai mươi năm đã Kim Đan?
Lúc trước ai phỏng đoán tiểu tử Diệp Bạch đó nhất định vừa mới dẫn khí nhập thể, đứng ra, chúng ta cam đoan không quần ẩu chết ngươi. Cái gì gọi là khẳng định mới dẫn khí nhập thể, nếu này đều tính mới dẫn khí nhập thể vậy đám người bọn họ tính cái gì, trẻ con mới sinh còn chưa học nói à. Là ai nói, đứng ra!
Mọi người khiếp sợ không thôi, có người trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc trước ai không từng cười Cung Phụng Diệp Bạch này, dù là bình thường nhìn hiền lành nhất, cũng từng âm thầm thở dài cảm thấy chuyện này không đáng tin, hiện giờ là đang rõ ràng vả mặt bọn họ.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là.
“May mắn Diệp Cung Phụng một lòng tu luyện, cả ngày đều ở trên núi Đại sư huynh bế quan không ra, bằng không mấy người chúng ta sớm đã đắc tội người ta rồi.”
Ngẫm lại hậu quả đó… Quả thực tim gan phèo phổi đều ở run rẩy.
Lúc trước ánh mắt bọn họ tuyệt đối mọc trên đầu chó, sao lại nhìn ra Diệp Bạch kia không xứng trở thành Cung Phụng chứ, người ta mẹ nó sao lại không xứng, sao lại không xứng!
Tốc độ tu luyện này là muốn nghịch thiên được không.
Cho dù hai mươi năm trước còn không dẫn khí nhập thể, chỉ bằng tốc độ tu luyện này làm Cung Phụng căn bản là dư sức, tu tiên cũng không phải tìm người đánh nhau, tu vi trước mắt căn bản không quan trọng bằng tiềm lực về sau. Thái thượng trưởng lão không phải là mở cửa sau cho con cháu, rõ ràng chính là nhãn lực tốt mới chọn người có tiềm lực.
Mà cao giữa không trung, Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão cũng dần dần tụ tập mà đến.
Lão tổ Trường Mi đứng ở nơi đó vẻ mặt đắc ý.
“Thấy không, Kim Đan, đã không kém lắm có thể làm tiểu Cung Phụng, tự lập đỉnh núi thì không được, nhưng đặt ở đỉnh núi của ta hẳn không thành vấn đề chứ!”
Phong chủ: “…”
Nhìn uy thế kiếp vân trên bầu trời, lôi kiếp lần này của tiểu tử nhất định có bốn chín đạo, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng, làm Cung Phụng đương nhiên không thành vấn đề.
Chẳng qua…
“Tới đỉnh núi của ông không được.”
Dừng một chút, trước khi lão tổ Trường Mi phát hoả, Phong chủ lại đột nhiên nhanh trí bổ sung, “Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải xem ý tứ của Diệp Bạch người ta, mà nghe đâu gần đây đang quan hệ mật thiết với đồ đệ ta, ừ… tiểu phu phu người ta nói chuyện yêu đương muốn ở thế giới hai người, ông càng muốn cướp một người trong đó đến chỗ ông là thế nào?”
Lão tổ Trường Mi: “…”
Sao đang tốt bị Phong chủ nói như vậy, giống như lão đầu tử ta là muốn đi làm bên thứ ba chen chân cảm tình người ta, nhưng mà đồ đệ ông bắt cóc người từ lúc nào.
Từ lúc nào! ! !
Nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu đứng ở cách đó không xa, lão tổ Trường Mi lúc này hỏi ra, Phong chủ đại nhân vô cùng bình tĩnh vứt cho đồ đệ mình một ánh mắt ra hiệu.
Sau đó chợt nghe được Cố Chiêu nói: “Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”
Nói hay!
Phong chủ đại nhân lặng lẽ tán thưởng đại đồ đệ nhà mình, thầm nói quả nhiên không phải cân não chết như lão nhị, nhìn xem phối hợp tốt vậy, một câu đã lừa gạt được lão tổ Trường Mi.
Phong chủ còn không biết, việc này căn bản là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất