Chương 131
Kết cục cuối cùng của đạo diễn Vương đương nhiên cũng sẽ không quá tốt, Diệp Bạch từng chút một lăn lộn gã đến khi nghèo rớt mùng tơi hai bàn tay trắng. Đây không chỉ là bởi vì đối phương từng thử tính kế hắn, mà còn là báo thù cho bạn tiên ở Thiên giới, tuy không trực tiếp, nhưng sở dĩ sẽ chết rõ ràng là bởi vì họ Vương ý đồ quy tắc ngầm.
Bạn tiên đương nhiên không chịu, bởi vậy nhất quyết không theo, cuối cùng bởi vì xảy ra ngoài ý muốn mà tử vong trở về Thiên giới.
Trước mắt đạo diễn Vương đang ở thuê, còn là mấy người thuê chung, thậm chí hiện tại gã đã không tìm thấy công tác, chỉ có thể dựa vào nhặt ve chai bán lấy tiền duy trì cuộc sống.
“Gã còn có con gái, trước mắt đang học ở nước ngoài, hình như gần đây sắp về nước.”
Đây là tư liệu mà Cố Chiêu điều tra ra.
Diệp Bạch nhìn lướt qua, “Cô bé này khá xinh đẹp.”
Lúc trước hắn đã biết việc này, nhưng không tra kỹ, bởi vì làm chuyện xấu quy tắc ngầm đều là đạo diễn Vương, không liên quan đến học sinh mới lên cấp ba.
Mặc dù luôn tùy ý, nhưng Diệp Bạch cũng không tai họa liên luỵ người vô tội, nhưng hiện tại…
“Cô bé này sao vậy.”
Cố Chiêu và hắn giống nhau, đột nhiên nhắc tới con gái người ta đương nhiên không phải cũng muốn trả thù một phen, quả nhiên nghe hắn hỏi xong thì đưa ra một phần tư liệu, “Nhìn xem cái này.” Cố Chiêu bật cười nói, “Cô nàng này thành tích không tồi, vốn muốn lưu lại trường học nước ngoài làm giáo viên, nhưng mà…”
“Quy tắc ngầm?” Diệp Bạch chỉ vào trọng điểm.
Cố Chiêu gật đầu.
“Có một giáo sư có thể quyết định cô ấy đi hay ở nhìn trúng cô ấy, muốn lưu lại thì phải…” Tất cả mọi người đều hiểu.
Một người nửa đời trước đều đang quy tắc ngầm người khác, hiện giờ con gái gã cũng bị những người khác coi trọng, Diệp Bạch lập tức tò mò: “Đạo diễn Vương biết việc này không?”
Cố Chiêu gật đầu, sau đó truyền một đoạn ghi âm.
“Lão già đó cũng dám.”
Vì chuyện này đạo diễn Vương mắng cả nửa giờ, cuối cùng không cam lòng phê phán, “Xã hội bây giờ thật sự là loạn, loại bại hoại này cũng có thể lên làm giáo sư.”
Diệp Bạch: “…”
Lời này đổi ai cũng có thể nói, cố tình ông nói ra lại hết sức buồn cười.
Sau đó lại nghe vị này mắng thêm ba giờ mới khuyên con gái đồng ý, khiến cô bé tức giận đến độ ném điện thoại mua vé máy bay trực tiếp chạy vội trở về. Dù sao cũng có thực học, ở trong nước trải qua một kỳ thích ứng xong thì làm không tồi, chỉ có cha mình mỗi lần đều khiến cô ấy tức chết đi được.
Diệp Bạch cũng đã không còn chú ý những việc này.
Đạo diễn Vương hít thuốc phiện bài bạc, kết cục tất nhiên sẽ không tốt hơn chỗ nào, hơn nữa gã còn mượn vay nặng lãi.
Thời gian mỗi năm trôi qua, Hướng Ngôn anh tuấn khôi ngô biến thành ông chú cực có khí chất đàn ông, nhưng mà… Diệp Bạch và Cố Chiêu lại không có chút biến hóa nào, vì thế hai người ra cửa chỉ có thể dùng phép thuật, biến mình chậm rãi ‘già’ đi giống như nhân loại bình thường, sau đó là giả chết.
Lễ tang là ông Mục lo liệu.
Lúc đó đối phương sớm đã ‘chết’ một lần, hiện nay lại lấy thân phận người trẻ tuổi tham dự, diễn chính là con nuôi mà Diệp Bạch và Cố Chiêu nhận.
“Loại chuyện này, trải qua nhiều mấy lần sẽ thành thói quen.” Một bên Tề Nhạc nói.
Diệp Bạch giựt giựt khóe miệng.
Quả thật, sinh mệnh yêu tu ít nhất có thể gấp mười người bình thường, thậm chí có thể gấp mấy chục hơn trăm, bởi vậy cả đời bọn họ tương đương không biết bao nhiêu đời người thường, sống mãi thì dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra khác thường bởi vậy chỉ có thể giả chết, qua mấy năm lại lấy thân phận cháu hoặc là con trai mình đi ra ngoài.
Tựa như Tề Nhạc, hiện tại đã gọi Tề Tiểu Quân.
Xem ra bọn họ cũng phải lấy cái tên khác.
“Tôi tên Diệp Chiêu đi, anh ấy tên Cố Bạch là được rồi.” Diệp Bạch trực tiếp đặt tên, Cố Chiêu đương nhiên không có dị nghị, tốc độ như vậy quả thực khiến Tề Nhạc khiếp sợ không thôi, thật sự không cần lật từ điển?
Mãi đến rất nhiều năm sau, Mục Như Phong mất đi, hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu mới trở về Thiên giới.
“Luôn sẽ gặp lại.”
Diệp Bạch nói như vậy, cũng không biết là đang khuyên Cố Chiêu hay là khuyên chính hắn, mặc dù trong lòng biết ông Mục hiện tại đã đầu thai chuyển sang kiếp khác, trên lý luận là có thể gặp lại, nhưng cũng biết cơ hội kỳ thật không lớn, bởi vì cho tới hôm nay đã bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ vẫn luôn không tìm được chuyển thế của Mục Uyển.
Biển người mờ mịt, thế giới bao la, sao dễ dàng như vậy.
“Đáng tiếc…”
Đáng tiếc Mục Như Phong năm đó giúp Mục Uyển sau đó là Cố Chiêu trở về, bản thân lại không đủ trình độ tiêu chuẩn thăng tiên, bởi vậy dù là hai người Diệp Bạch có lòng cũng vô lực hỗ trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thọ mệnh Giới Miêu đi đến cuối sau đó luân hồi chuyển sang kiếp khác, sau đó ôm chút hi vọng nhỏ nhoi nhìn tình huống hạ giới nhiều hơn, hy vọng có thể tìm thấy người.
Thiên giới vẫn như vậy.
Bọn họ đi bao năm cũng không có đại tiên mới xuất hiện, sau một lần nghênh đón nhìn ngắm, hai người đã rút về cung điện của Diệp Bạch ở Thiên giới.
Những năm gần đây, hiển nhiên thường có bạn tiên tới trông coi.
“Dây đu bằng hoa này trước kia không có.”
Diệp Bạch hưng phấn ngồi lên, nhìn thấy dây đu biến ảo thành các loại hình dạng sau đó cao thấp trái phải mang theo hắn bay lên, “Tốt hơn hai cái trước kia không ít, cũng không biết là tiểu bạn tiên nào hỗ trợ làm.” Trên thực tế toàn bộ đồ ăn đồ chơi nơi này của hắn đều là bạn tiên hỗ trợ làm cho, gần như không có ngoại lệ.
Cố Chiêu đã đi qua nhìn điều khiển, khiến Diệp Bạch càng thoải mái kích thích đã ghiền.
Sau đó hai người lại trở về nhà.
Bên trong tiểu bạn tiên đương nhiên sẽ không tiến vào, dù sao Thiên giới không có tro bụi nên không có người quét tước cũng không sao, cho nên giống năm đó Diệp Bạch xuống trần như đúc.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cái giường lớn treo trên không trung.
Giường là hình tròn, chung quanh còn buông thõng rất nhiều rèm tua, cách mấy sợi còn treo một lục lạc nho nhỏ, còn có ít vật phẩm trang sức như cá nhỏ treo ở chung quanh. Ngủ như vậy không cần phải lo lắng lăn xuống giường, còn tùy thời có thể sử dụng đầu ngón tay nghịch rèm tua hoặc là chơi chuông nhỏ, Cố Chiêu nhìn hết sức hài lòng.
Xem ra mèo của anh một mình ở Thiên giới cũng không chịu ủy khuất gì.
Lại nhìn thứ khác…
Cả phòng đều là đủ kiểu đồ chơi, có một số từng gặp ở trong cửa hàng dưới hạ giới, là một số người mua riêng cho mèo chơi, có một số thì căn bản chưa từng nhìn thấy, hiển nhiên là các tiểu bạn tiên dựa theo ý nghĩ của chính mình chế tạo mà thành, nhưng những thứ đó đều có một điểm giống nhau, chính là dựa theo yêu thích của mèo để làm.
Diệp Bạch nhịn không được gẩy một hai thứ trong đó, móng vuốt lộ ra cào cào miếng gỗ.
Cố Chiêu nhìn, ánh mắt trở nên đặc biệt dịu dàng.
Vốn tưởng rằng Thiên giới vẫn nhàm chán như nhiều năm trước, nhưng không ngờ sau khi tăng thêm Lâm Kính, trái lại có chút náo nhiệt để nhìn. Diệp Bạch chớp mắt mang theo Cố Chiêu đi đến chỗ ở của Lộ Đồng, quả nhiên thấy bên trong đang có bốn người, theo thứ tự là Lộ Đồng và đại tiên hắn, cùng với Lâm Kính và bạn tiên hắn.
Diệp Bạch và Cố Chiêu đứng ở một bên, vui tươi hớn hở nhìn bọn họ rối rắm.
Lâm Kính vẻ mặt bất đắc dĩ, “Người là của tôi.”
Anh ta chỉ chính là bản thân Lộ Đồng, nhưng đại tiên hiển nhiên không có khả năng đồng ý bạn tiên của mình bị người đoạt đi, Lộ Đồng cũng đứng ở bên cạnh, ánh mắt lại thường thường liếc Lâm Kính một vòng.
Diệp Bạch thầm nghĩ thì ra còn chưa theo đuổi được à!
Lại nhìn…
Bạn tiên Lâm Kính đột nhiên xông lên trước ôm lấy đùi đại tiên kia, khóc nói, “Ngài đừng làm khó dễ chủ nhân, ngài ấy là thật lòng thích Lộ Đồng, nếu ngài nhất định muốn bạn tiên, ta làm cho ngài, dù sao hai chúng ta đều là hoa Bỉ Ngạn không khác nhau là bao, đại tiên để cho hai bọn họ người có tình biến thành thân thuộc đi!”
Đại tiên kia bất động, “Ngươi cũng không phải Lộ Đồng.”
Một người là hắn nuôi như con trai, một người là tiểu bạn tiên dựa theo tâm ý tương thông của người khác, hắn đâu dễ dàng bởi vì đều là hoa Bỉ Ngạn thì ai cũng được, lời này hiển nhiên không hợp lý.
Mặt khác…
“Hai ngươi đã giống nhau, dứt khoát ở bên chủ nhân ngươi luôn đi, tai họa Lộ Đồng nhà ta làm gì.”
Mấy người: “…”
Nhưng anh ta thích Lộ Đồng cơ.
Mấy người loạn thành một đoàn, Lộ Đồng đứng ở một bên mờ mịt luống cuống nhìn thấy Diệp Bạch nhanh chóng chạy tới, “Làm sao bây giờ, bọn họ thường xuyên như vậy, ta phải làm thế nào.”
Còn có thể thế nào, làm quyết định thôi!
Diệp Bạch hỏi, “Ngươi thích Lâm Kính không?”
“Có chút.” Lộ Đồng do dự trong nháy mắt, lại bổ sung, “Nhưng ta đọc qua mấy cuốn sách, nghiên cứu một chút, dường như không đủ mức độ tình yêu, cho nên chúng ta không nên đến với nhau.”
“Vậy tại sao không cự tuyệt.” Diệp Bạch lập tức hỏi.
Tiểu bạn tiên Lộ Đồng rối rắm đã lâu, mới nói, “Ta cũng muốn, nhưng mỗi lần đều không nói ra miệng, trong lòng rầu rĩ, như sắp làm chuyện sai gì.”
Cố Chiêu bất đắc dĩ đỡ trán.
Lúc trước nghe câu chuyện của hai người này, anh còn cảm thấy tiểu bạn tiên này tương đối thảm, gặp phải Lâm Kính mơ hồ không rõ, lại không ngờ… vị này hoàn toàn không EQ, nhìn ánh mắt vừa rồi thường thường phiêu hướng Lâm Kính là biết có yêu thích, lại còn ở nơi đó phân tích ‘lý trí’, quả thực thua bởi hắn.
Nói vậy, hai người này cũng không biết nên đáng thương ai.
Theo đuổi mấy trăm năm còn không đuổi tới người, kỳ thật Lâm Kính cũng đủ thảm, rõ ràng, “Lúc trước hai người ở dưới hạ giới không phải đã ở bên nhau à?”
Sao lên Thiên giới còn phải theo đuổi lại lần nữa.
Theo đuổi lại một lần cũng có thể là bởi vì lúc trước đã làm sai chuyện thỉnh cầu tha thứ, nhưng với hai người này lại hoàn toàn không có chuyện như vậy, Lộ Đồng không trách Lâm Kính nhưng cũng không đáp ứng.
Diệp Bạch mang vẻ mặt tò mò.
Tiểu bạn tiên Lộ Đồng lại vô cùng nghi hoặc, “Ai nói chúng ta ở bên nhau.”
Diệp Bạch thầm nghĩ ăn ở đều cùng nhau, ngày thường động tác ái muội ngôn ngữ thân mật, hơn nữa việc này mọi người đều biết, bằng không sao ngươi sẽ bị người hại chết.
Lộ Đồng lại lắc đầu, “Đó là bọn họ truyền lung tung, chúng ta vẫn luôn trong sạch.”
Diệp Bạch: “…”
Hắn vô cùng đồng tình nhìn về phía Lâm Kính, cảm thấy gặp phải không EQ như vậy cũng đủ vất vả, đến thế rồi còn cho rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường…
Nên trực tiếp lên, xem tiểu tử này có nhận không.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhắc nhở Lâm Kính, ai bảo anh ta lúc trước không bảo vệ tốt Lộ Đồng, để cho anh ta lại rối rắm thêm mấy trăm năm đi, thuận tiện nhìn xem tiểu bạn tiên thức tỉnh EQ thế nào.
Đúng lúc này, Thiên giới hiện lên một ánh sáng.
“Phi thăng.”
Tiểu bạn tiên Lộ Đồng nhanh chóng nói, “Đây là ánh sáng mà lúc phi thăng mới có, nhất định là lại có người phi thăng, chúng ta mau chân đến xem, Diệp đại tiên ngươi đi cùng không.”
Diệp Bạch và Cố Chiêu cũng đi theo.
Sau đó…
Đại tiên mới mặc váy dài vẻ mặt dịu dàng còn không phải là Mục Uyển à, dáng vẻ khí chất nửa phần không thay đổi, Diệp Bạch liếc mắt một cái đã nhận ra, nhịn không được cười lên:
“Đã nói nhất định sẽ gặp lại.”
Cố Chiêu ừ nhẹ một tiếng, trong ngữ điệu vui sướng không thể che giấu hết, còn chưa chờ người hoàn toàn đứng vững đã chạy tới, “Mẹ.” Diệp Bạch theo sát phía sau cũng hô to một tiếng.
Mục Uyển: “…”
Sửng sốt trong nháy mắt, đại tiên mới phi thăng mục cười ra, “Ui!”
“Ta còn chưa tìm được bạn trai, sao lại có hai đứa con trai lớn như vậy.”
Bạn tiên đương nhiên không chịu, bởi vậy nhất quyết không theo, cuối cùng bởi vì xảy ra ngoài ý muốn mà tử vong trở về Thiên giới.
Trước mắt đạo diễn Vương đang ở thuê, còn là mấy người thuê chung, thậm chí hiện tại gã đã không tìm thấy công tác, chỉ có thể dựa vào nhặt ve chai bán lấy tiền duy trì cuộc sống.
“Gã còn có con gái, trước mắt đang học ở nước ngoài, hình như gần đây sắp về nước.”
Đây là tư liệu mà Cố Chiêu điều tra ra.
Diệp Bạch nhìn lướt qua, “Cô bé này khá xinh đẹp.”
Lúc trước hắn đã biết việc này, nhưng không tra kỹ, bởi vì làm chuyện xấu quy tắc ngầm đều là đạo diễn Vương, không liên quan đến học sinh mới lên cấp ba.
Mặc dù luôn tùy ý, nhưng Diệp Bạch cũng không tai họa liên luỵ người vô tội, nhưng hiện tại…
“Cô bé này sao vậy.”
Cố Chiêu và hắn giống nhau, đột nhiên nhắc tới con gái người ta đương nhiên không phải cũng muốn trả thù một phen, quả nhiên nghe hắn hỏi xong thì đưa ra một phần tư liệu, “Nhìn xem cái này.” Cố Chiêu bật cười nói, “Cô nàng này thành tích không tồi, vốn muốn lưu lại trường học nước ngoài làm giáo viên, nhưng mà…”
“Quy tắc ngầm?” Diệp Bạch chỉ vào trọng điểm.
Cố Chiêu gật đầu.
“Có một giáo sư có thể quyết định cô ấy đi hay ở nhìn trúng cô ấy, muốn lưu lại thì phải…” Tất cả mọi người đều hiểu.
Một người nửa đời trước đều đang quy tắc ngầm người khác, hiện giờ con gái gã cũng bị những người khác coi trọng, Diệp Bạch lập tức tò mò: “Đạo diễn Vương biết việc này không?”
Cố Chiêu gật đầu, sau đó truyền một đoạn ghi âm.
“Lão già đó cũng dám.”
Vì chuyện này đạo diễn Vương mắng cả nửa giờ, cuối cùng không cam lòng phê phán, “Xã hội bây giờ thật sự là loạn, loại bại hoại này cũng có thể lên làm giáo sư.”
Diệp Bạch: “…”
Lời này đổi ai cũng có thể nói, cố tình ông nói ra lại hết sức buồn cười.
Sau đó lại nghe vị này mắng thêm ba giờ mới khuyên con gái đồng ý, khiến cô bé tức giận đến độ ném điện thoại mua vé máy bay trực tiếp chạy vội trở về. Dù sao cũng có thực học, ở trong nước trải qua một kỳ thích ứng xong thì làm không tồi, chỉ có cha mình mỗi lần đều khiến cô ấy tức chết đi được.
Diệp Bạch cũng đã không còn chú ý những việc này.
Đạo diễn Vương hít thuốc phiện bài bạc, kết cục tất nhiên sẽ không tốt hơn chỗ nào, hơn nữa gã còn mượn vay nặng lãi.
Thời gian mỗi năm trôi qua, Hướng Ngôn anh tuấn khôi ngô biến thành ông chú cực có khí chất đàn ông, nhưng mà… Diệp Bạch và Cố Chiêu lại không có chút biến hóa nào, vì thế hai người ra cửa chỉ có thể dùng phép thuật, biến mình chậm rãi ‘già’ đi giống như nhân loại bình thường, sau đó là giả chết.
Lễ tang là ông Mục lo liệu.
Lúc đó đối phương sớm đã ‘chết’ một lần, hiện nay lại lấy thân phận người trẻ tuổi tham dự, diễn chính là con nuôi mà Diệp Bạch và Cố Chiêu nhận.
“Loại chuyện này, trải qua nhiều mấy lần sẽ thành thói quen.” Một bên Tề Nhạc nói.
Diệp Bạch giựt giựt khóe miệng.
Quả thật, sinh mệnh yêu tu ít nhất có thể gấp mười người bình thường, thậm chí có thể gấp mấy chục hơn trăm, bởi vậy cả đời bọn họ tương đương không biết bao nhiêu đời người thường, sống mãi thì dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra khác thường bởi vậy chỉ có thể giả chết, qua mấy năm lại lấy thân phận cháu hoặc là con trai mình đi ra ngoài.
Tựa như Tề Nhạc, hiện tại đã gọi Tề Tiểu Quân.
Xem ra bọn họ cũng phải lấy cái tên khác.
“Tôi tên Diệp Chiêu đi, anh ấy tên Cố Bạch là được rồi.” Diệp Bạch trực tiếp đặt tên, Cố Chiêu đương nhiên không có dị nghị, tốc độ như vậy quả thực khiến Tề Nhạc khiếp sợ không thôi, thật sự không cần lật từ điển?
Mãi đến rất nhiều năm sau, Mục Như Phong mất đi, hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu mới trở về Thiên giới.
“Luôn sẽ gặp lại.”
Diệp Bạch nói như vậy, cũng không biết là đang khuyên Cố Chiêu hay là khuyên chính hắn, mặc dù trong lòng biết ông Mục hiện tại đã đầu thai chuyển sang kiếp khác, trên lý luận là có thể gặp lại, nhưng cũng biết cơ hội kỳ thật không lớn, bởi vì cho tới hôm nay đã bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ vẫn luôn không tìm được chuyển thế của Mục Uyển.
Biển người mờ mịt, thế giới bao la, sao dễ dàng như vậy.
“Đáng tiếc…”
Đáng tiếc Mục Như Phong năm đó giúp Mục Uyển sau đó là Cố Chiêu trở về, bản thân lại không đủ trình độ tiêu chuẩn thăng tiên, bởi vậy dù là hai người Diệp Bạch có lòng cũng vô lực hỗ trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thọ mệnh Giới Miêu đi đến cuối sau đó luân hồi chuyển sang kiếp khác, sau đó ôm chút hi vọng nhỏ nhoi nhìn tình huống hạ giới nhiều hơn, hy vọng có thể tìm thấy người.
Thiên giới vẫn như vậy.
Bọn họ đi bao năm cũng không có đại tiên mới xuất hiện, sau một lần nghênh đón nhìn ngắm, hai người đã rút về cung điện của Diệp Bạch ở Thiên giới.
Những năm gần đây, hiển nhiên thường có bạn tiên tới trông coi.
“Dây đu bằng hoa này trước kia không có.”
Diệp Bạch hưng phấn ngồi lên, nhìn thấy dây đu biến ảo thành các loại hình dạng sau đó cao thấp trái phải mang theo hắn bay lên, “Tốt hơn hai cái trước kia không ít, cũng không biết là tiểu bạn tiên nào hỗ trợ làm.” Trên thực tế toàn bộ đồ ăn đồ chơi nơi này của hắn đều là bạn tiên hỗ trợ làm cho, gần như không có ngoại lệ.
Cố Chiêu đã đi qua nhìn điều khiển, khiến Diệp Bạch càng thoải mái kích thích đã ghiền.
Sau đó hai người lại trở về nhà.
Bên trong tiểu bạn tiên đương nhiên sẽ không tiến vào, dù sao Thiên giới không có tro bụi nên không có người quét tước cũng không sao, cho nên giống năm đó Diệp Bạch xuống trần như đúc.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cái giường lớn treo trên không trung.
Giường là hình tròn, chung quanh còn buông thõng rất nhiều rèm tua, cách mấy sợi còn treo một lục lạc nho nhỏ, còn có ít vật phẩm trang sức như cá nhỏ treo ở chung quanh. Ngủ như vậy không cần phải lo lắng lăn xuống giường, còn tùy thời có thể sử dụng đầu ngón tay nghịch rèm tua hoặc là chơi chuông nhỏ, Cố Chiêu nhìn hết sức hài lòng.
Xem ra mèo của anh một mình ở Thiên giới cũng không chịu ủy khuất gì.
Lại nhìn thứ khác…
Cả phòng đều là đủ kiểu đồ chơi, có một số từng gặp ở trong cửa hàng dưới hạ giới, là một số người mua riêng cho mèo chơi, có một số thì căn bản chưa từng nhìn thấy, hiển nhiên là các tiểu bạn tiên dựa theo ý nghĩ của chính mình chế tạo mà thành, nhưng những thứ đó đều có một điểm giống nhau, chính là dựa theo yêu thích của mèo để làm.
Diệp Bạch nhịn không được gẩy một hai thứ trong đó, móng vuốt lộ ra cào cào miếng gỗ.
Cố Chiêu nhìn, ánh mắt trở nên đặc biệt dịu dàng.
Vốn tưởng rằng Thiên giới vẫn nhàm chán như nhiều năm trước, nhưng không ngờ sau khi tăng thêm Lâm Kính, trái lại có chút náo nhiệt để nhìn. Diệp Bạch chớp mắt mang theo Cố Chiêu đi đến chỗ ở của Lộ Đồng, quả nhiên thấy bên trong đang có bốn người, theo thứ tự là Lộ Đồng và đại tiên hắn, cùng với Lâm Kính và bạn tiên hắn.
Diệp Bạch và Cố Chiêu đứng ở một bên, vui tươi hớn hở nhìn bọn họ rối rắm.
Lâm Kính vẻ mặt bất đắc dĩ, “Người là của tôi.”
Anh ta chỉ chính là bản thân Lộ Đồng, nhưng đại tiên hiển nhiên không có khả năng đồng ý bạn tiên của mình bị người đoạt đi, Lộ Đồng cũng đứng ở bên cạnh, ánh mắt lại thường thường liếc Lâm Kính một vòng.
Diệp Bạch thầm nghĩ thì ra còn chưa theo đuổi được à!
Lại nhìn…
Bạn tiên Lâm Kính đột nhiên xông lên trước ôm lấy đùi đại tiên kia, khóc nói, “Ngài đừng làm khó dễ chủ nhân, ngài ấy là thật lòng thích Lộ Đồng, nếu ngài nhất định muốn bạn tiên, ta làm cho ngài, dù sao hai chúng ta đều là hoa Bỉ Ngạn không khác nhau là bao, đại tiên để cho hai bọn họ người có tình biến thành thân thuộc đi!”
Đại tiên kia bất động, “Ngươi cũng không phải Lộ Đồng.”
Một người là hắn nuôi như con trai, một người là tiểu bạn tiên dựa theo tâm ý tương thông của người khác, hắn đâu dễ dàng bởi vì đều là hoa Bỉ Ngạn thì ai cũng được, lời này hiển nhiên không hợp lý.
Mặt khác…
“Hai ngươi đã giống nhau, dứt khoát ở bên chủ nhân ngươi luôn đi, tai họa Lộ Đồng nhà ta làm gì.”
Mấy người: “…”
Nhưng anh ta thích Lộ Đồng cơ.
Mấy người loạn thành một đoàn, Lộ Đồng đứng ở một bên mờ mịt luống cuống nhìn thấy Diệp Bạch nhanh chóng chạy tới, “Làm sao bây giờ, bọn họ thường xuyên như vậy, ta phải làm thế nào.”
Còn có thể thế nào, làm quyết định thôi!
Diệp Bạch hỏi, “Ngươi thích Lâm Kính không?”
“Có chút.” Lộ Đồng do dự trong nháy mắt, lại bổ sung, “Nhưng ta đọc qua mấy cuốn sách, nghiên cứu một chút, dường như không đủ mức độ tình yêu, cho nên chúng ta không nên đến với nhau.”
“Vậy tại sao không cự tuyệt.” Diệp Bạch lập tức hỏi.
Tiểu bạn tiên Lộ Đồng rối rắm đã lâu, mới nói, “Ta cũng muốn, nhưng mỗi lần đều không nói ra miệng, trong lòng rầu rĩ, như sắp làm chuyện sai gì.”
Cố Chiêu bất đắc dĩ đỡ trán.
Lúc trước nghe câu chuyện của hai người này, anh còn cảm thấy tiểu bạn tiên này tương đối thảm, gặp phải Lâm Kính mơ hồ không rõ, lại không ngờ… vị này hoàn toàn không EQ, nhìn ánh mắt vừa rồi thường thường phiêu hướng Lâm Kính là biết có yêu thích, lại còn ở nơi đó phân tích ‘lý trí’, quả thực thua bởi hắn.
Nói vậy, hai người này cũng không biết nên đáng thương ai.
Theo đuổi mấy trăm năm còn không đuổi tới người, kỳ thật Lâm Kính cũng đủ thảm, rõ ràng, “Lúc trước hai người ở dưới hạ giới không phải đã ở bên nhau à?”
Sao lên Thiên giới còn phải theo đuổi lại lần nữa.
Theo đuổi lại một lần cũng có thể là bởi vì lúc trước đã làm sai chuyện thỉnh cầu tha thứ, nhưng với hai người này lại hoàn toàn không có chuyện như vậy, Lộ Đồng không trách Lâm Kính nhưng cũng không đáp ứng.
Diệp Bạch mang vẻ mặt tò mò.
Tiểu bạn tiên Lộ Đồng lại vô cùng nghi hoặc, “Ai nói chúng ta ở bên nhau.”
Diệp Bạch thầm nghĩ ăn ở đều cùng nhau, ngày thường động tác ái muội ngôn ngữ thân mật, hơn nữa việc này mọi người đều biết, bằng không sao ngươi sẽ bị người hại chết.
Lộ Đồng lại lắc đầu, “Đó là bọn họ truyền lung tung, chúng ta vẫn luôn trong sạch.”
Diệp Bạch: “…”
Hắn vô cùng đồng tình nhìn về phía Lâm Kính, cảm thấy gặp phải không EQ như vậy cũng đủ vất vả, đến thế rồi còn cho rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường…
Nên trực tiếp lên, xem tiểu tử này có nhận không.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhắc nhở Lâm Kính, ai bảo anh ta lúc trước không bảo vệ tốt Lộ Đồng, để cho anh ta lại rối rắm thêm mấy trăm năm đi, thuận tiện nhìn xem tiểu bạn tiên thức tỉnh EQ thế nào.
Đúng lúc này, Thiên giới hiện lên một ánh sáng.
“Phi thăng.”
Tiểu bạn tiên Lộ Đồng nhanh chóng nói, “Đây là ánh sáng mà lúc phi thăng mới có, nhất định là lại có người phi thăng, chúng ta mau chân đến xem, Diệp đại tiên ngươi đi cùng không.”
Diệp Bạch và Cố Chiêu cũng đi theo.
Sau đó…
Đại tiên mới mặc váy dài vẻ mặt dịu dàng còn không phải là Mục Uyển à, dáng vẻ khí chất nửa phần không thay đổi, Diệp Bạch liếc mắt một cái đã nhận ra, nhịn không được cười lên:
“Đã nói nhất định sẽ gặp lại.”
Cố Chiêu ừ nhẹ một tiếng, trong ngữ điệu vui sướng không thể che giấu hết, còn chưa chờ người hoàn toàn đứng vững đã chạy tới, “Mẹ.” Diệp Bạch theo sát phía sau cũng hô to một tiếng.
Mục Uyển: “…”
Sửng sốt trong nháy mắt, đại tiên mới phi thăng mục cười ra, “Ui!”
“Ta còn chưa tìm được bạn trai, sao lại có hai đứa con trai lớn như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất