Chương 47
Phàm là hai nhà Diệp Tưởng xuất hiện một người có năng lực, có chút dũng khí, thì cũng sẽ không luân lạc tới tình cảnh chỉ có thể kế thừa di sản người khác như hôm nay. Cho nên bọn họ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không nói được một lời, cuối cùng đành phải cảm thấy không cam lòng đáp ứng sẽ ngoan ngoãn hỗ trợ làm tốt tang lễ, sẽ không làm chuyện loạn thất bát tao gì.
Diệp Bạch thỏa mãn gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
“Quên nói cho mọi người biết, không chỉ trong những vòng hoa này có đồ, trong nhà các vị cũng có, tôi nhớ trong nhà thím hai còn có một đứa trẻ được bảo mẫu chăm sóc nhỉ!”
Người phụ nữ đó lập tức cả kinh nói: “Cậu…”
Nhà của thím ta còn lưu một đứa bé, đó là cháu trai ruột của thím ta, bình thường coi như bảo bối, hơn nữa mới qua ba tháng, bởi thế không cần đến tang lễ. Cùng lúc đó, những người khác đã âm thầm cân nhắc trong nhà mình có bảo bối gì không dễ dàng vỡ, dáng vẻ thất kinh làm cho người ta nhìn đến vui vẻ.
“Cho nên,” Diệp đại miêu nhìn mọi người, “Hôm nay tốt nhất đừng có chỗ nào khiến tôi không hài lòng.”
Người hai nhà Diệp Tưởng lần này quả thực không dám nghĩ lung tung, cái ý nghĩ ra khỏi cửa nhanh chóng chạy trở về nhà rồi báo cảnh sát không còn dư lại chút nào. Càng có mấy người còn đang âm thầm cân nhắc: ‘Chẳng thể trách mấy ngày trước nhìn thấy gần nhà có mấy tên quỷ quỷ quái quái, còn tưởng là mấy tên trộm đang nghiên cứu địa hình muốn trộm đồ, cuối cùng không ngờ là tên nhóc Diệp Bạch này phái đi lắp bom.’
Diệp Bạch nhìn lướt qua cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới nắm tay Diệp Tắc bình tĩnh rời khỏi.
“Xem đi, đây là chỉ số thông minh của đám người này, nói bọn họ năm mươi trên hai trăm đều là đánh giá cao.” Diệp đại miêu sờ sờ đầu cậu bé, còn thật sự giáo dục, “Sau này em lớn lên thì ngàn vạn nhớ rõ ra cửa mang chút đầu óc, đừng học theo chân bọn họ.”
Diệp Tắc gật gật đầu.
Cậu bé vẫn luôn đi theo Diệp Bạch nên đương nhiên rõ ràng, bom rách gì kia là bọn họ thuê một bảo vệ trị an dạy, đối phương chế tác ra coi như có chút uy lực, Diệp Bạch… hình như một lần nghiêm trọng nhất cũng chỉ nổ cho người ta đen chút, tắm rửa một cái là không xảy ra bất cứ chuyện gì, quả thực nhìn còn an toàn hơn pháo hoa.
Về phần gần nhà đám người này… hình như chỉ phái mấy bảo vệ trị an cải trang đi lượn mấy vòng.
Lần này, cậu nhóc triệt triệt để để yên tâm, mặc kệ sau này thế nào, dù sao hôm nay bọn họ là đại thắng, tang lễ của cha mẹ sẽ làm được xinh đẹp, phong quang. Cậu nhóc trộm nhìn Diệp Bạch, cảm thấy người này không giống với lúc trước, dường như còn lợi hại hơn cha, hoàn toàn không sợ đám thân thích xấu xa đó.
Diệp Bạch nghe đến mấy tiếng lòng này thì nhịn không được có chút muốn cười.
Nghĩ tới đám người hai nhà Diệp Tưởng lại trầm mặt xuống, mọi người đều nói người chết là lớn, không phải thâm cừu đại hận ai sẽ làm loạn trên tang lễ của người khác. Mà người hai nhà trái lại, vốn đã buông tay mặc kệ, sau lại uy hiếp làm loạn chỉ vì chút tài sản trong tay đối phương, thấy thế nào cũng không có nhân tính.
Có lẽ người bình thường chỉ cảm thấy người chết hết thảy thành không, cái gọi là an bình cũng chỉ là người sống nhớ nhung, Diệp Bạch lại hiểu không phải như vậy.
Nếu sau khi người ta chết đi có thể buông hết thảy thì sẽ tiến vào luân hồi, trái lại sẽ lưu trên thế gian thành quỷ, năm đó Mục Uyển là bởi vì không bỏ Cố Chiêu xuống được mới có thể lưu lại. Tang lễ xem như một khâu tương đối mấu chốt trong đó, làm tốt hay không kỳ thật rất quan trọng, nếu như người chết bị người náo loạn tang lễ, vừa không vui lòng thì có thể bước đi không được nữa.
Sau đó còn muốn đi thì cần rất nhiều điều kiện, người bình thường chỉ sợ vẫn phải ở lại dương gian làm quỷ.
Mục Uyển đời đó có Diệp Bạch trợ giúp, lại vẫn kéo dài tới khoảnh khắc hắn cùng với Cố Chiêu chết già, người phụ nữ dịu dàng đó mới coi như hoàn toàn an tâm chuyển sang kiếp khác đầu thai. Có thể nghĩ là biết, nếu tang lễ của hai vợ chồng nhà họ Diệp thật sự bị đám người này trộn lẫn, vậy đâu chỉ là chuyện dọa người đơn giản như vậy.
Cho nên Diệp Bạch trước đó đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Những việc này đã không phải là sự từng trải của bạn tiên hỗ trợ, bởi vì lúc trước đối phương ở đây bị gây khó dễ, bất đắc dĩ ký hợp đồng. Tang lễ đương nhiên là do đám người này hỗ trợ lo liệu, cũng không xuất hiện chuyện uy hiếp ngày hôm nay. Sẽ chuẩn bị trước chẳng qua là bởi vì Diệp Bạch biết đạo lý lòng người không đủ, phòng nguy mà thôi.
Tang lễ được làm vô cùng thể diện.
Hai nhà Diệp Tưởng bởi vì an toàn bản thân, lại sợ Diệp Bạch điên lên thực sự làm ra ‘việc ngốc’ gì, bởi vậy vô cùng ra sức. Lúc vợ chồng nhà họ Diệp còn sống là thương nhân thành tín, thái độ làm người không tồi, rất ít kết thù kết oán với người khác, bởi vậy người tới rất nhiều, còn có một số không có ở nhà hay không ở bản địa không đến được cũng phái người đưa vòng hoa tới.
Diệp Bạch và Diệp Tắc đứng ở nơi đó, đáp lễ với từng người tới dâng hương.
Nhân phẩm của vợ chồng nhà họ Diệp đã qua đời ở nơi này chiếm được tán đồng, những người này không nói trên mặt, kể cả đáy lòng cũng đang thở dài người tốt sống không lâu, càng có mấy người không ngừng lắc đầu bảo bọn họ nén bi thương. Đương nhiên cũng có một số tâm tư không tinh khiết, Diệp Bạch nhất nhất ghi nhớ, trong lòng rõ ràng ngày sau nên giao thiệp với người nào.
Một người đàn ông qua tuổi năm mươi nhưng vẫn vô cùng tinh thần tới dâng hương, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Bạch thở dài.
“Nén bi thương.”
Diệp Bạch đáp lễ, thấy được trong lòng đối phương ngược lại càng thêm trống rỗng mê mang, tình huống này căn bản không giống như tham gia tang lễ của bạn bè, càng giống như có người quan trọng chết đi. Bởi vậy hắn đặc biệt chú ý một chút, quả nhiên nhìn tương đối quen mắt, nhớ lại thì biết là một người ái mộ mẹ Diệp, cũng là vị năm đó đến nhà họ Diệp cầu hôn.
Bởi vì tình cảm của cha Diệp mẹ Diệp kiên định, lại gây ra việc đoạn tuyệt quan hệ nên mới không thành.
Nếu nhớ không nhầm, người này cuối cùng cưới một nữ gia thế tương đối giàu có, còn sinh một đứa con trai lớn hơn Diệp Bạch hai tuổi, trôi qua cũng coi như không tồi.
Chẳng qua…
Lắc đầu, Diệp Bạch cuối cùng không nghĩ việc này, chỉ thả toàn bộ tâm tư vào trên lễ tang ngày hôm nay. Trong tiếng nhạc buồn trầm trọng, pha tạp đủ loại tiếng lòng, cần phân rõ câu nào là đối phương nói ra cũng không khó, nhưng cũng không thoải mái.
Nguyên chủ đương nhiên là làm không đến đích, dù là bạn tiên từ Thiên giới xuống, vào ngày đó cũng suýt nữa xảy ra sai lầm. Không cẩn thận một cái đáp trả suy nghĩ trong lòng đối phương, hoặc là nói ra tiếng lòng mà người khác nghĩ, trường hợp khác cũng thôi, nhưng hôm nay lại tuyệt đối không thể xuất hiện loại ô long này. Thêm bầu không khí trầm trọng, Diệp Bạch mặc dù không nói áp lực rất lớn, nhưng cũng tuyệt không thoải mái.
Nhưng mà lúc này, chung quanh lại đột nhiên an tĩnh, chỉ có tiếng nhạc buồn, còn lại là một mảnh trầm mặc.
Thế giới trong tai mọi người quả thật là bộ dáng như vậy, nhưng mà đối với Diệp Bạch mới có được ‘dị năng’ mà nói, ngày hôm đó quả thực là một thế trước mới có thể trôi qua. Có người lên cắm nén hương, sau đó đi đến trước mặt hắn, Diệp Bạch chuẩn bị nghe một câu nén bi thương thuận tiện tiếp tục thi lễ trở về, lại trước một khắc phát hiện trên đầu nhiều hơn một cái tay.
Diệp đại miêu: “…”
Cảm giác thân thiết mà quen thuộc nháy mắt bao phủ hắn, thân phận người tới không nói cũng biết, nhưng mà… Toàn bộ điện thoại đều là hắn tự mình gọi từng số một, bên trong rõ ràng không có Cố Chiêu mới đúng.
Bàn tay trên đầu dường như cương trong khoảnh khắc.
Diệp đại miêu cảm thấy buồn cười, cho anh không quản được móng vuốt của mình, phỏng chừng lại là cảm thấy trong lòng quen thuộc, có chút đau lòng đối phương rũ cái đầu yếu ớt xuống. Nhưng hiện tại hai người đều không quen, động tác này của anh… Nhìn khuôn mặt vặn vẹo không được bình thường của trợ lý phía sau anh, đoán chừng là dọa người rồi!
Hắn hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tôi không sao.”
Cố Chiêu vừa mới hoàn hồn, cho câu nén bi thương thuận tiện lúc này mới đi trở về chỗ, trợ lý phía sau cả người đều không ở trạng thái, hoàn toàn không hiểu nội dung vở kịch sao lại đột nhiên thay đổi.
Người vừa đi, bên tai Diệp Bạch lại là các loại âm thanh hỗn độn.
Gia đình họ Cố ở thành phố C có thân phận tất nhiên không thấp, thế gia trăm năm, sau khi Cố Chiêu tiếp nhận lại càng cường thế hơn trước, làm cho người ta không dám coi khinh. Không biết bao nhiêu người muốn đáp quan hệ lại không tìm thấy phương pháp, lúc này thấy Cố Chiêu hiếm có không nổi tâm tư, khi tiếp tục lên dâng hương tâm tư lại nhiều hơn.
Diệp Bạch sửa sang lại, đám người này cũng chỉ nghĩ được chút chuyện như thế.
Nhìn hắn vừa rồi cùng với Cố Chiêu dường như rất thân mật, như là hai nhà sớm có quan hệ cá nhân quen biết đã lâu, đều đang suy đoán rốt cuộc sao lại thế. Chẳng qua đây là hiện trường tang lễ, hai vợ chồng nhà họ Diệp bình thường làm người phúc hậu, bởi vậy mọi người mới cố nén tò mò trong lòng. Dù sao nhà mình và nhà họ Diệp còn lui tới trong làm ăn, ngày sau tìm một cơ hội tìm hiểu cũng không muộn.
Trợ lý của Cố Chiêu đều sắp choáng váng.
Vốn bọn họ và nhà họ Diệp cũng không hề lui tới làm ăn, chỉ là gần đây mới tiếp xúc một chút, ông chủ tới tham gia lễ tang đã đủ kỳ quái, còn sờ soạng đầu con trai người ta.
Lúc này…
Nửa giờ sau còn có hội nghị cần họp, bây giờ còn không rời khỏi thật sự được không?
Lại nói tiếp những người khác quả thực cũng chỉ đi lên cắm nén hương là xong, trừ thân thích và bạn bè có quan hệ vô cùng thân, thì lúc này thông thường đều sẽ không lưu lại. Cố Chiêu bởi vậy lại có chút thu hút, còn có mấy ông chủ thấy anh như thế, cũng cùng ở lại một lúc, dù sao có thể lôi kéo tình cảm với Cố Chiêu, so với chút chuyện của bọn họ đều quan trọng hơn.
Trên tang lễ, không khí trầm trọng bi thống.
Diệp Tắc cũng nhịn không được nữa đau khóc thành tiếng, Diệp Bạch lấy một cái khăn tay đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho cậu bé, tiếp tục đứng ở nơi đó đáp lễ những người tới dâng hương.
Đứng ở cách đó không xa, Cố Chiêu lẳng lặng nhìn bên này.
Vợ chồng nhà họ Diệp nhân phẩm không tồi, làm việc rất có danh tiếng, bởi vậy tuy rằng anh đang chuẩn bị tiếp xúc với công ty nhỏ nhà này, lại không ngờ còn chưa kịp trao đổi đã xảy ra ngoài ý muốn. Trong lòng anh biết đối phương có một con nuôi, còn là tự bế, nhưng mà cậu nhóc trước mắt lại hoàn toàn không giống người mắc bệnh tự bế.
Hơn nữa…
Ông chủ Cố nhìn tay mình, vô cùng khó hiểu tại sao lúc ấy lại sờ lên, làm sao lại nâng tay lên chứ.
Diệp Bạch thỏa mãn gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
“Quên nói cho mọi người biết, không chỉ trong những vòng hoa này có đồ, trong nhà các vị cũng có, tôi nhớ trong nhà thím hai còn có một đứa trẻ được bảo mẫu chăm sóc nhỉ!”
Người phụ nữ đó lập tức cả kinh nói: “Cậu…”
Nhà của thím ta còn lưu một đứa bé, đó là cháu trai ruột của thím ta, bình thường coi như bảo bối, hơn nữa mới qua ba tháng, bởi thế không cần đến tang lễ. Cùng lúc đó, những người khác đã âm thầm cân nhắc trong nhà mình có bảo bối gì không dễ dàng vỡ, dáng vẻ thất kinh làm cho người ta nhìn đến vui vẻ.
“Cho nên,” Diệp đại miêu nhìn mọi người, “Hôm nay tốt nhất đừng có chỗ nào khiến tôi không hài lòng.”
Người hai nhà Diệp Tưởng lần này quả thực không dám nghĩ lung tung, cái ý nghĩ ra khỏi cửa nhanh chóng chạy trở về nhà rồi báo cảnh sát không còn dư lại chút nào. Càng có mấy người còn đang âm thầm cân nhắc: ‘Chẳng thể trách mấy ngày trước nhìn thấy gần nhà có mấy tên quỷ quỷ quái quái, còn tưởng là mấy tên trộm đang nghiên cứu địa hình muốn trộm đồ, cuối cùng không ngờ là tên nhóc Diệp Bạch này phái đi lắp bom.’
Diệp Bạch nhìn lướt qua cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới nắm tay Diệp Tắc bình tĩnh rời khỏi.
“Xem đi, đây là chỉ số thông minh của đám người này, nói bọn họ năm mươi trên hai trăm đều là đánh giá cao.” Diệp đại miêu sờ sờ đầu cậu bé, còn thật sự giáo dục, “Sau này em lớn lên thì ngàn vạn nhớ rõ ra cửa mang chút đầu óc, đừng học theo chân bọn họ.”
Diệp Tắc gật gật đầu.
Cậu bé vẫn luôn đi theo Diệp Bạch nên đương nhiên rõ ràng, bom rách gì kia là bọn họ thuê một bảo vệ trị an dạy, đối phương chế tác ra coi như có chút uy lực, Diệp Bạch… hình như một lần nghiêm trọng nhất cũng chỉ nổ cho người ta đen chút, tắm rửa một cái là không xảy ra bất cứ chuyện gì, quả thực nhìn còn an toàn hơn pháo hoa.
Về phần gần nhà đám người này… hình như chỉ phái mấy bảo vệ trị an cải trang đi lượn mấy vòng.
Lần này, cậu nhóc triệt triệt để để yên tâm, mặc kệ sau này thế nào, dù sao hôm nay bọn họ là đại thắng, tang lễ của cha mẹ sẽ làm được xinh đẹp, phong quang. Cậu nhóc trộm nhìn Diệp Bạch, cảm thấy người này không giống với lúc trước, dường như còn lợi hại hơn cha, hoàn toàn không sợ đám thân thích xấu xa đó.
Diệp Bạch nghe đến mấy tiếng lòng này thì nhịn không được có chút muốn cười.
Nghĩ tới đám người hai nhà Diệp Tưởng lại trầm mặt xuống, mọi người đều nói người chết là lớn, không phải thâm cừu đại hận ai sẽ làm loạn trên tang lễ của người khác. Mà người hai nhà trái lại, vốn đã buông tay mặc kệ, sau lại uy hiếp làm loạn chỉ vì chút tài sản trong tay đối phương, thấy thế nào cũng không có nhân tính.
Có lẽ người bình thường chỉ cảm thấy người chết hết thảy thành không, cái gọi là an bình cũng chỉ là người sống nhớ nhung, Diệp Bạch lại hiểu không phải như vậy.
Nếu sau khi người ta chết đi có thể buông hết thảy thì sẽ tiến vào luân hồi, trái lại sẽ lưu trên thế gian thành quỷ, năm đó Mục Uyển là bởi vì không bỏ Cố Chiêu xuống được mới có thể lưu lại. Tang lễ xem như một khâu tương đối mấu chốt trong đó, làm tốt hay không kỳ thật rất quan trọng, nếu như người chết bị người náo loạn tang lễ, vừa không vui lòng thì có thể bước đi không được nữa.
Sau đó còn muốn đi thì cần rất nhiều điều kiện, người bình thường chỉ sợ vẫn phải ở lại dương gian làm quỷ.
Mục Uyển đời đó có Diệp Bạch trợ giúp, lại vẫn kéo dài tới khoảnh khắc hắn cùng với Cố Chiêu chết già, người phụ nữ dịu dàng đó mới coi như hoàn toàn an tâm chuyển sang kiếp khác đầu thai. Có thể nghĩ là biết, nếu tang lễ của hai vợ chồng nhà họ Diệp thật sự bị đám người này trộn lẫn, vậy đâu chỉ là chuyện dọa người đơn giản như vậy.
Cho nên Diệp Bạch trước đó đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Những việc này đã không phải là sự từng trải của bạn tiên hỗ trợ, bởi vì lúc trước đối phương ở đây bị gây khó dễ, bất đắc dĩ ký hợp đồng. Tang lễ đương nhiên là do đám người này hỗ trợ lo liệu, cũng không xuất hiện chuyện uy hiếp ngày hôm nay. Sẽ chuẩn bị trước chẳng qua là bởi vì Diệp Bạch biết đạo lý lòng người không đủ, phòng nguy mà thôi.
Tang lễ được làm vô cùng thể diện.
Hai nhà Diệp Tưởng bởi vì an toàn bản thân, lại sợ Diệp Bạch điên lên thực sự làm ra ‘việc ngốc’ gì, bởi vậy vô cùng ra sức. Lúc vợ chồng nhà họ Diệp còn sống là thương nhân thành tín, thái độ làm người không tồi, rất ít kết thù kết oán với người khác, bởi vậy người tới rất nhiều, còn có một số không có ở nhà hay không ở bản địa không đến được cũng phái người đưa vòng hoa tới.
Diệp Bạch và Diệp Tắc đứng ở nơi đó, đáp lễ với từng người tới dâng hương.
Nhân phẩm của vợ chồng nhà họ Diệp đã qua đời ở nơi này chiếm được tán đồng, những người này không nói trên mặt, kể cả đáy lòng cũng đang thở dài người tốt sống không lâu, càng có mấy người không ngừng lắc đầu bảo bọn họ nén bi thương. Đương nhiên cũng có một số tâm tư không tinh khiết, Diệp Bạch nhất nhất ghi nhớ, trong lòng rõ ràng ngày sau nên giao thiệp với người nào.
Một người đàn ông qua tuổi năm mươi nhưng vẫn vô cùng tinh thần tới dâng hương, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Bạch thở dài.
“Nén bi thương.”
Diệp Bạch đáp lễ, thấy được trong lòng đối phương ngược lại càng thêm trống rỗng mê mang, tình huống này căn bản không giống như tham gia tang lễ của bạn bè, càng giống như có người quan trọng chết đi. Bởi vậy hắn đặc biệt chú ý một chút, quả nhiên nhìn tương đối quen mắt, nhớ lại thì biết là một người ái mộ mẹ Diệp, cũng là vị năm đó đến nhà họ Diệp cầu hôn.
Bởi vì tình cảm của cha Diệp mẹ Diệp kiên định, lại gây ra việc đoạn tuyệt quan hệ nên mới không thành.
Nếu nhớ không nhầm, người này cuối cùng cưới một nữ gia thế tương đối giàu có, còn sinh một đứa con trai lớn hơn Diệp Bạch hai tuổi, trôi qua cũng coi như không tồi.
Chẳng qua…
Lắc đầu, Diệp Bạch cuối cùng không nghĩ việc này, chỉ thả toàn bộ tâm tư vào trên lễ tang ngày hôm nay. Trong tiếng nhạc buồn trầm trọng, pha tạp đủ loại tiếng lòng, cần phân rõ câu nào là đối phương nói ra cũng không khó, nhưng cũng không thoải mái.
Nguyên chủ đương nhiên là làm không đến đích, dù là bạn tiên từ Thiên giới xuống, vào ngày đó cũng suýt nữa xảy ra sai lầm. Không cẩn thận một cái đáp trả suy nghĩ trong lòng đối phương, hoặc là nói ra tiếng lòng mà người khác nghĩ, trường hợp khác cũng thôi, nhưng hôm nay lại tuyệt đối không thể xuất hiện loại ô long này. Thêm bầu không khí trầm trọng, Diệp Bạch mặc dù không nói áp lực rất lớn, nhưng cũng tuyệt không thoải mái.
Nhưng mà lúc này, chung quanh lại đột nhiên an tĩnh, chỉ có tiếng nhạc buồn, còn lại là một mảnh trầm mặc.
Thế giới trong tai mọi người quả thật là bộ dáng như vậy, nhưng mà đối với Diệp Bạch mới có được ‘dị năng’ mà nói, ngày hôm đó quả thực là một thế trước mới có thể trôi qua. Có người lên cắm nén hương, sau đó đi đến trước mặt hắn, Diệp Bạch chuẩn bị nghe một câu nén bi thương thuận tiện tiếp tục thi lễ trở về, lại trước một khắc phát hiện trên đầu nhiều hơn một cái tay.
Diệp đại miêu: “…”
Cảm giác thân thiết mà quen thuộc nháy mắt bao phủ hắn, thân phận người tới không nói cũng biết, nhưng mà… Toàn bộ điện thoại đều là hắn tự mình gọi từng số một, bên trong rõ ràng không có Cố Chiêu mới đúng.
Bàn tay trên đầu dường như cương trong khoảnh khắc.
Diệp đại miêu cảm thấy buồn cười, cho anh không quản được móng vuốt của mình, phỏng chừng lại là cảm thấy trong lòng quen thuộc, có chút đau lòng đối phương rũ cái đầu yếu ớt xuống. Nhưng hiện tại hai người đều không quen, động tác này của anh… Nhìn khuôn mặt vặn vẹo không được bình thường của trợ lý phía sau anh, đoán chừng là dọa người rồi!
Hắn hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tôi không sao.”
Cố Chiêu vừa mới hoàn hồn, cho câu nén bi thương thuận tiện lúc này mới đi trở về chỗ, trợ lý phía sau cả người đều không ở trạng thái, hoàn toàn không hiểu nội dung vở kịch sao lại đột nhiên thay đổi.
Người vừa đi, bên tai Diệp Bạch lại là các loại âm thanh hỗn độn.
Gia đình họ Cố ở thành phố C có thân phận tất nhiên không thấp, thế gia trăm năm, sau khi Cố Chiêu tiếp nhận lại càng cường thế hơn trước, làm cho người ta không dám coi khinh. Không biết bao nhiêu người muốn đáp quan hệ lại không tìm thấy phương pháp, lúc này thấy Cố Chiêu hiếm có không nổi tâm tư, khi tiếp tục lên dâng hương tâm tư lại nhiều hơn.
Diệp Bạch sửa sang lại, đám người này cũng chỉ nghĩ được chút chuyện như thế.
Nhìn hắn vừa rồi cùng với Cố Chiêu dường như rất thân mật, như là hai nhà sớm có quan hệ cá nhân quen biết đã lâu, đều đang suy đoán rốt cuộc sao lại thế. Chẳng qua đây là hiện trường tang lễ, hai vợ chồng nhà họ Diệp bình thường làm người phúc hậu, bởi vậy mọi người mới cố nén tò mò trong lòng. Dù sao nhà mình và nhà họ Diệp còn lui tới trong làm ăn, ngày sau tìm một cơ hội tìm hiểu cũng không muộn.
Trợ lý của Cố Chiêu đều sắp choáng váng.
Vốn bọn họ và nhà họ Diệp cũng không hề lui tới làm ăn, chỉ là gần đây mới tiếp xúc một chút, ông chủ tới tham gia lễ tang đã đủ kỳ quái, còn sờ soạng đầu con trai người ta.
Lúc này…
Nửa giờ sau còn có hội nghị cần họp, bây giờ còn không rời khỏi thật sự được không?
Lại nói tiếp những người khác quả thực cũng chỉ đi lên cắm nén hương là xong, trừ thân thích và bạn bè có quan hệ vô cùng thân, thì lúc này thông thường đều sẽ không lưu lại. Cố Chiêu bởi vậy lại có chút thu hút, còn có mấy ông chủ thấy anh như thế, cũng cùng ở lại một lúc, dù sao có thể lôi kéo tình cảm với Cố Chiêu, so với chút chuyện của bọn họ đều quan trọng hơn.
Trên tang lễ, không khí trầm trọng bi thống.
Diệp Tắc cũng nhịn không được nữa đau khóc thành tiếng, Diệp Bạch lấy một cái khăn tay đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho cậu bé, tiếp tục đứng ở nơi đó đáp lễ những người tới dâng hương.
Đứng ở cách đó không xa, Cố Chiêu lẳng lặng nhìn bên này.
Vợ chồng nhà họ Diệp nhân phẩm không tồi, làm việc rất có danh tiếng, bởi vậy tuy rằng anh đang chuẩn bị tiếp xúc với công ty nhỏ nhà này, lại không ngờ còn chưa kịp trao đổi đã xảy ra ngoài ý muốn. Trong lòng anh biết đối phương có một con nuôi, còn là tự bế, nhưng mà cậu nhóc trước mắt lại hoàn toàn không giống người mắc bệnh tự bế.
Hơn nữa…
Ông chủ Cố nhìn tay mình, vô cùng khó hiểu tại sao lúc ấy lại sờ lên, làm sao lại nâng tay lên chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất