Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 79

Trước Sau
Tất nhiên là không ai giải thích cho Diệp Bạch vấn đề trong lòng hắn, bởi vậy chỉ có thể tạm thời để xuống, ngược lại chuyên chú xử lý tình huống trước mắt. Kẻ đoạt xá sống lại chính là thái thượng trưởng lão của Tử Hà tông hay là cái gì khác thì Diệp Bạch cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là đối phương vừa tỉnh dậy đã nhanh chóng rụt trở về, không chịu đi ra nửa bước.

Cũng phải…

Trọng thương ba vị trưởng lão, đánh chết tông chủ, thực lực mà Diệp Bạch và Cố Chiêu thể hiện ra cũng đủ cho bọn họ sợ hãi.

Thậm chí Diệp đại meo đoán, cái gọi là cao thủ trong Tử Hà tông cũng chỉ vài vị như vậy, bằng không dưới cục diện này không có khả năng còn ngồi được. Lần bị gây sức ép như vậy, tông chủ tử vong, ba vị trưởng lão trọng thương hai vị, còn một vị bị người nhà đoạt xá, thực lực càng thêm giảm đi.

Vị đoạt xá sống lại kia có lẽ lúc trước thực lực rất mạnh, nhưng hiện tại…

Thống nhất linh hồn và thân thể phải hao phí một thời gian.

Cho dù là hồn tiên nhập vào thân, mỗi một đời Diệp Bạch cũng sẽ chậm rãi có một chút biến hóa, lâu là một tháng ngắn thì bảy ngày mới có thể hoàn toàn khống chế, cũng chầm chậm khiến nguyên thân có thể biến ra vuốt mèo. Càng không cần phải nói đến cái loại đoạt xá bình thường này của đối phương, tuy nói có trận pháp phụ trợ, cũng thực sự không phải dễ dàng là có thể thành công.

Lăn lộn qua lại như vậy, ngay cả thực lực nguyên chủ cũng không nhất định có thể phát huy ra mười phần mười.

Bởi vậy…

“Bọn họ nhất định không dám trở ra.” Diệp Bạch híp mắt, “Tông môn lâu năm như này, bên trong chắc chắn có rất nhiều trận pháp, cũng không dễ dàng cường thế xông tới.”

Đối với Tu Chân Giới, Cố Chiêu đều không biết, bởi vậy không phát biểu ý kiến.

Cũng may Diệp Bạch cũng không phải người cần người khác quyết định, hắn rõ ràng lấy thực lực trước mắt của mình không đủ để chống đỡ mình xông vào xé người, cũng bởi vậy lúc trước mới vẫn đứng ở vị trí này, không tiến không lùi, lại nửa bước không đi vào trong trận, cũng không đi về hướng tông môn.

Cho dù bây giờ thoạt nhìn là thắng, hắn cũng sẽ không tự đại đến mức xông vào.

Nội tình tông môn không thể coi khinh.

Chẳng sợ linh lực thời đại này càng ngày càng ít, ngay cả tông chủ cũng không có thực lực rất mạnh, nhưng lại không thể coi khinh trận pháp mà tiền bối lưu xuống từ nhiều năm trước. Bởi vậy đối phương chạy vào, Diệp Bạch sẽ không tính toán động thủ lần nữa, nhưng muốn cho hắn dễ dàng buông tha người thì càng không có khả năng, cuối cùng trực tiếp cười một tiếng dùng móng vuốt cào ra năm cái dấu thật dài trên sơn môn.

Sâu mà dài, trực tiếp cào cho cửa Tử Hà tông hoàn toàn thay đổi, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Diệp Bạch híp mắt.

Có một móng này của hắn, kẻ nào giống Chu Chi Đạo ở trong tông môn đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài tai họa thế gian, chỉ cần dám bước ra sơn môn một bước thì sẽ trực tiếp bị xé thành mảnh nhỏ. Mà tu vi cao một chút, cấp bậc như mấy vị trưởng lão dù muốn rời khỏi cũng không dễ, còn có thể bị hắn dễ dàng phát hiện.

Đến lúc đó, hắn tất nhiên không thiếu năng lực thu thập bọn họ.

Xoay người chuẩn bị rời đi, phát hiện Cố Chiêu bên cạnh lại không hề nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đối phương đang không chớp mắt lấy một cái nhìn chằm chằm móng vuốt của hắn.

Má nó nhìn cái gì vậy?

Chiêu Thân vương tiếp thu đến ánh mắt bất mãn của thiếu niên, cố nén thu hồi ánh mắt, rồi lại trong lơ đãng đưa mắt nhìn xem, xác định thực sự không có chuyện gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Bạch thấy vậy trái lại tự giác vươn móng vuốt qua.

Cố Chiêu sờ sờ, lông mềm như nhung vô cùng dễ sờ, không nhịn được bắt lấy, nhìn thấy đá vụn còn lưu lại trên đầu ngón tay, dứt khoát hỗ trợ xử lý sạch sẽ. Lúc ngẩng đầu lên lại phát giác Tiểu Miêu đang nâng đầu một bộ dáng cao ngạo, tựa như muốn nói nhìn ngươi đã kỳ vọng như vậy, ta sẽ cố để cho ngươi sờ sờ.

Chiêu Thân vương vui vẻ trong lòng, càng thêm cảm thấy thiếu niên đáng yêu.

Lúc trước đã cảm thấy rất ngạo kiều, hiện giờ nghĩ ra còn không phải là bản tính loài mèo à, lúc trước có con mèo con mà vị công chúa nào đó nuôi cũng có dáng vẻ tính khí này.



“Sau khi trở về thì đến chỗ ta?” Y không nhịn được đề nghị.

Diệp Bạch đang định gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn y một cái cao ngạo ngẩng đầu lên, không đáp ứng cũng không phản đối, lại rõ ràng không muốn dễ dàng về phủ với người ta.

Cố Chiêu: “…”

Y xác định, lúc này y không thấy dáng vẻ này đáng yêu một chút nào, thật sự! ! !

Sau khi về kinh, Diệp đại meo phát hiện tình huống có một chút biến hóa so với trước khi hắn đi, chuyện của Chu Chi Đạo và Hách Toàn đã hoàn toàn chấm dứt. Về hiềm nghi Tam hoàng tử ở bên trong cũng đã rửa sạch, chẳng qua có một vị Ngự Sử bị vào ngục giam, trước mắt đang thẩm vấn. Nghe nói là vị Ngự Sử này tiến cử Chu Chi Đạo với Tam hoàng tử, sau đó cũng đi khá gần.

“Bỏ xe giữ tướng!” Diệp Bạch chậm rãi nói, “Chiêu này dùng thật lưu loát.”

Nhị hoàng tử giật giật khóe miệng, “Được rồi, vốn đã không trông cậy vào việc chỉ bằng chút chuyện ấy khiến Lão tam trực tiếp rơi đài.”

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra cục diện, hoàng đế đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này đang triệu Cố Chiêu đến cảm khái, “Nói thật, chiêu này Lão tam dùng cũng không tồi.”

Phải, so với Nhị hoàng tử, vị Tam hoàng tử này quả thật có thể nhẫn tâm.

Chỉ cần có lợi với mình, ai cũng có thể kéo vào, năm đó mê một cô nương thanh lâu, còn không bởi vì Thánh Thượng không thích trực tiếp bán người ra à. Cố Chiêu nghĩ việc làm trước kia của Tam hoàng tử, mỗi một bước đều cực kỳ có tính mục đích, chỉ cần không có lợi với ngôi vị hoàng đế thì rất ít dính đến, cả ngày lục đục với nhau làm bộ làm tịch.

Lúc còn trẻ bởi vì nghe người ta nói cần giấu tài, nên cố tình ngu dốt, rồi lại mỗi lần biểu hiện ra chút khôn vặt.

Trưởng thành…

Cố Chiêu nâng chén trà lên uống một hớp, nương thời gian này giấu đi khinh thường trong mắt. Trưởng thành sợ làm cho Thánh Thượng nghi kỵ, vị này lại càng không dám biểu hiện ra tài trị quốc. Chỉ tiếc với người khác thì là giấu tài, còn với Lão tam là thật sự kém cỏi, tài năng của vị này thật sự là không cần giả bộ cũng có thể giấu được.

Thỉnh thoảng có biểu hiện xuất sắc, đều là bởi vì có Chu hữu thừa tướng mưu xài.

Tìm được lão trượng nhân* tốt mà thôi.

(*: cha vợ)

Nhưng Tam hoàng tử còn không rõ, hắn ta mượn Hữu thừa tướng làm nhiều hơn nữa đều không có tác dụng, hoàng đế lại không đến mức nhìn không ra. Truyền ngôi truyền ngôi, truyền rốt cuộc vẫn phải là huyết mạch bản thân, làm chủ đương nhiên cũng phải là con mình, mà không thể là ngoại thích ở phía sau vung tay múa chân. Nói đến cùng, nếu bản thân không có bản lĩnh, ôm đùi lớn nữa cũng chưa có tác dụng.

Thấy y không nói lời nào, lão hoàng đế bất đắc dĩ khoát tay áo.

Thôi.

Ông còn đang nghĩ nếu như vị hoàng đệ này chịu đứng ra đánh lôi đài với Hữu thừa tướng, như vậy Tam hoàng tử chắc chắn là người được chọn kế vị tốt nhất, hiện tại xem ra lại không hẳn vậy. Đối phương thật sự thông minh, mấy năm nay Chu thừa tướng luôn đang tránh đi mũi nhọn, Tam hoàng tử thượng vị tất nhiên sẽ làm đám người đó có lực lượng, nhưng cũng không nhất định chọn đứng bên Cố Chiêu.

Mà con thứ ba của mình…

Thông minh nhỏ là có, đạo trị quốc dùng người lại không đủ, chỉ sợ đến lúc đó căn bản không thể cân bằng hai người, trái lại sẽ làm tình huống trở nên hỗn loạn.

Nói không chừng, mình vừa chết, Tam hoàng tử sẽ động thủ với Cố Chiêu.

Đến lúc đó chế hành gì cũng không còn tác dụng, bất luận là Cố Chiêu dứt khoát làm phản hay là con mình thành công, lên làm chủ đều sẽ không phải huyết mạch của mình. Cố Chiêu khó đối phó, mà Chu thừa tướng nào phải một người cam tâm làm thần, rốt cuộc con đường này đi như thế nào cũng không thông, chẳng thà cứ chọn một con đường khác!

Nhị hoàng tử tuy rằng không đủ quyết đoán, lại ở trên việc dùng người rất độc đáo.

“Những việc khác kỳ thật cũng không có gì.” Hoàng đế thở dài một hơi, “Ta chỉ sợ nó đối đãi với Đại Chu cũng mềm mỏng như vậy, đến lúc đó vấn đề sẽ rất lớn.”

Cố Chiêu như sở cảm trong lòng, ngẩng đầu liếc nhìn vị hoàng huynh từ trước đến nay đối với y không tồi một cái.



“Đại Chu?”

Y nghĩ đến quân đội dũng mãnh thiện chiến trên phiến thổ địa đó, cười nhẹ một tiếng, “Chẳng lẽ hoàng huynh cảm thấy, Lão nhị mềm mỏng đối với người mình, thì nhất định cũng sẽ mềm mỏng đối với địch nhân?”

Hoàng đế thở dài, không nói chuyện.

“Ta biết hoàng huynh muốn nói cái gì.”

Cố Chiêu đặt chén trà xuống, dáng vẻ như nói chuyện phiếm, “Hoàng huynh chỉ muốn ta cho một cam đoan, kỳ thật việc này cũng không khó, nhưng hoàng đệ vẫn cảm thấy, chúng ta đều nên tin tưởng Lão nhị hơn.”

Cuộc đối thoại lần này kéo dài rất lâu.

Đợi đến khi Chiêu Thân vương xuất cung không lâu, thánh chỉ lập Nhị hoàng tử làm Thái tử đã truyền xuống, cùng với nó đồng thời còn có ý chỉ phong vương cho Tam hoàng tử. Đối phương bị phái đến mảnh đất phía nam, một nơi tương đối dồi dào lại cũng không lớn, thuế ruộng không thiếu lại không hề binh lực, triệt để bị chặt đứt con đường kế thừa ngôi vị hoàng đế.

“An bài này quả thật rất tốt.” Diệp Bạch khẽ ừ một tiếng, cảm khái nói.

Rốt cuộc vẫn là con của mình, luyến tiếc chịu quá nhiều khổ, hơn nữa lão hoàng đế đã nhìn rõ Nhị hoàng tử, biết rõ đối phương nhớ tình bạn cũ, không tàn nhẫn được. Nhưng đến một ngày kế thừa vương vị, chỉ cần Tam hoàng tử không ngốc đến mức khởi binh tạo phản, thì sẽ không bị xử lý, bởi vậy dứt khoát phong một mảnh đất.

Ngày đó sau khi bận rộn xong, Nhị hoàng tử ở phủ đệ của mình tiếp kiến Cố Chiêu.

“Lần này còn cần cảm ơn hoàng thúc nhiều hơn.”

Thánh chỉ ra trùng hợp như vậy, bởi vậy tất cả mọi người biết việc này có liên quan đến cuộc nói chuyện của Chiêu Thân vương và hoàng đế, một mạch Tam hoàng tử cắn răng, Nhị hoàng tử bên này đương nhiên ngược lại. So ra mà nói, vị hoàng tử này từ nhỏ đến lớn có lòng biết ơn thật sự chân thành hơn những người khác, cũng làm cho Cố Chiêu vui mừng.

“Rốt cuộc nếu ngươi thích hợp hơn hắn, trong lòng phụ hoàng ngươi tựa như gương sáng.”

Nhị hoàng tử cười cười không nói chuyện.

Người nhà bình thường còn có thiên vị, hoàng gia đương nhiên cũng có, phụ hoàng càng thích mẫu phi của Tam hoàng tử, tự nhiên yêu ai yêu cả đường đi. Chỉ sợ nếu không phải hắn ta giao hảo với Cố Chiêu, mà Tam hoàng tử lại vô cùng chán ghét hoàng thúc, cho dù trong lòng lại sáng tỏ, vị trí Thái tử căn bản không có khả năng đến phiên hắn ta.

Tuy rằng gọi chính là phụ hoàng, nhưng hoàng gia thường là hoàng ở trước cha đứng sau, cho nên mới là kết quả hiện giờ.

“Tóm lại cái tình này chất nhi xin nhận.”

Nhị hoàng tử trịnh trọng nói, “Hoàng thúc hẳn đã biết chất nhi luôn nói lời giữ lời, hôm nay ở nơi này cho thúc một lời hứa hẹn, ngày sau chỉ cần không tổn thương căn cơ quốc gia, không động dân tâm, có yêu cầu gì đều có thể tùy tiện nói.” Dừng một chút, hắn ta bổ sung, “Không chỉ bởi vì việc này, càng là vì tình nghĩa nhiều năm giữa hai chúng ta.”

Cố Chiêu cười cười, “Nói thật, hiện giờ ta có yêu cầu muốn nói.”

Nhị hoàng tử ngẩn ra, “… A?”

“Ta muốn một người với ngươi.” Ánh mắt Cố Chiêu không tự chủ trôi dần, nhìn về hướng hậu viện trong phủ, “Thiếu niên ở thiên viện, không bằng để cho hắn dọn đến chỗ ta đi!”

Nhị hoàng tử: “…”

Sớm đã cảm thấy, hai người này có gian tình, hiện tại xem ra quả nhiên, chẳng qua…

“Đây là chuyện của hắn, mặc dù không biết vì sao hoàng thúc nói với chất nhi, nhưng… Diệp Bạch là ân nhân của ta, chuyện này đương nhiên lấy ý nguyện của hắn là chính.”

Cố Chiêu híp mắt:

“Chỗ hắn, ta tất nhiên sẽ lấy được sự đồng ý, chẳng qua chỗ ngươi cũng coi như nửa nhà mẹ đẻ, không thể không nói một tiếng mà thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau