[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Quyển 1 Chương 11: Quyển 1 Chương 11

Trước Sau
Trong phòng Công Tôn Sách đang giúp Bạch Ngọc Đường lấy châm trong cơ thể ra.

Châm dùng để không chế Bạch Ngọc Đường ở hai chân cùng tay trái, so với tưởng tưởng của hắn có vẻ đơn giản hơn, rất nhanh đã được lấy ra, Bạch Ngọc Đường cũng không phải chịu mấy thống khổ.

Hai chân kể từ lúc châm được lấy ra, ngoài do bị cấm chế lâu ngày bất động, có chút bủn rủn ngoài ra cũng không có dấu hiệu gì dị thường.

Nhưng cổ tay phải của y, châm hạ vào có chút rắc rối. Công Tôn Sách đã sử dụng tới nhiều cách trong y thư, nhưng vẫn là không mấy dễ dàng, hơn nữa mỗi một hành động của hắn đều làm Bạch Ngọc Đường kịch liệt đau đớn. Công Tôn Sách nhíu mày, cũng chẳng còn cách nào khác đành cố hết sức mình.

Châm hạ trên tay chân Bạch Ngọc Đường đều đã được cởi bỏ,chỉ còn lại châm ở tình minh huyệt của y là vẫn chưa có giải pháp. Ít nhất thì ở chân và tay còn để lại đầu châm ở ngoài da, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể tìm thấy, nhưng này châm ở tình minh huyệt, không biết là thủ pháp gì, ngay cả đầu châm dù chỉ một chút cũng không có, trên da không có lấy một vết thương.

Công Tôn Sách lật qua lật lại cuốn y thư, không ngừng thở ngắn than dài, Bạch Ngọc Đường cho dù không nhìn thấy, nhưng thính giác lại vì vậy mà tăng lên, y nghe được tiếng thở dài của Công Tôn tiên sinh, y biết ông ấy cũng đã tận lực nên cũng không lấy làm trách cứ. Tay chân có thể động là tốt lắm rồi, y vịn vào thành giường đứng dậy , lén lút hướng cửa sờ soạng.

Bạch Ngọc Đường trong lòng không khỏi cười trộm khi nghĩ, Tiểu miêu khi thấy y như vậy sẽ có phản ứng gì?

Phía bên ngoài truyền đến, tiếng một người nào đó đang khóc, một người đang giải thích cái gì đó. Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu rồi cười bất đắc dĩ … Triển Chiêu, sẽ không dùng bộ mặt ôn nhu khi dễ người đi …

Triển Chiêu lại cùng bọn họ nói mấy câu, tựa hồ là không muốn có người khác nghe thấy, vì vậy mà tận lực đè thấp âm thanh, Bạch Ngọc Đường thính lực hơn người khác cũng chỉ gián đoạn nghe được một ít gì mà …“ Đứa nhỏ “, “ mất tích “ rồi thì thêm mấy từ khó hiểu nữa.

Bạch Ngọc Đường yên lặng cười lạnh, thầm nghĩ “ Triển Chiêu, ngươi không phải quá coi thường ta đi! Đường đường Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường như thế nào đơn giản để ngươi lừa gạt? Bất quá sự việc kia cũng không đơn giản, xem ra ta phải hảo hảo suy nghĩ lại, kỹ một chút mới được ….”

Triển Chiêu sau khi biết được mọi việc từ chỗ bốn người kia, xoay người trở về phòng, nào biết vừa mới đẩy cửa vào, lại thấy trước mắt mình Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đó, mỉm cười với hắn.

“ Triển đại nhân, phát miêu uy rồi? Thật là uy phong na! “

Triển Chiêu sửng sốt một chút, đứng ở đó hồi lâu đều không có động.

“… Ngọc Đường?”



“ Sao vậy? “. Bạch Ngọc Đường đắc ý cười hỏi.

Triển Chiêu tiến lên từng bước, mạnh ôm lấy Bạch Ngọc Đường, đem cả người y ôm chặt trong lòng.

“ Ngọc Đường! Ngươi … Tay chân của ngươi!! Tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Ngọc Đường! “

Bạch Ngọc Đường không chú ý liền bị Triển Chiêu ôm lấy thực chặt, hai chân cách mặt đất một khoảng, bởi vì ánh mắt vẫn vị cấm chế, khiến y không khỏi một trận choáng váng đầu óc. Bất quá đây không phải điểm trọng yếu mà là …

Triển Chiêu cùng y thực sự là rất gần nhau, y có thể cảm nhận được hơi ấm từ Triển Chiêu  đang ôm lấy mình, cảm nhận từng hơi thở nóng ấm của hắn phả lên gò má y,không biết chỉ là vô tình hay cố ý mà bờ môi của hắn nhẹ nhàng chạm vào vành tai y. Khiến Bạch Ngọc Đường một trận đỏ mặt tim đập.

Bạch Ngọc Đường y không nhìn thấy, nhưng lỗ tai không có điêc, bên cạnh còn có rất nhiều người, tỷ như tứ đại tá úy cùng Công Tôn tiên sinh đang đứng đờ ra một chỗ.

Này nếu bình thường là một người khác dám làm ra những hành động như vậy đối với y, mà không chỉ cần dám có ý nghĩ đối với y. Bạch Ngọc Đường thề là không đánh hắn đến phụ mẫu hắn không nhận ra, thì y không phải là Bạch Ngọc Đường. Nhưng đáng tiếc đây không phải là ‘ Người khác ‘, mà là Triển Chiêu a ~, Bạch Ngọc Đường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi , nhưng mà ngay cả đá con mèo này một cước y cũng luyến tiếc.

“ Mau buông ra! “ Bạch Ngọc Đường hai gò má là cả một rặng mây đỏ, vùng vẫy trong lòng Triển Chiêu, mắng hắn “ Khó coi chết đi được! “.

( Lee: Khó coi thì để ta, Nháy mắt *  A! Triển đại ca ~. Tiểu Bạch: Rút kiếm, liếc* túm vạt áo Triển Chiêu lau kiếm  __ Cười duyên dáng )

Công Tôn tiên sinh thì làm biểu hiện như chẳng thấy gì, vì hạnh phúc của  mọi người mà ho mấy tiếng, rồi lại tiếp tục nghiên cứu điển tịch trong tay.

Tứ đại tá úy lúc này mới khôi phục, nhìn nhau rồi. Một người hô lên “ Ai nha hình như vừa rồi ta thấy trên bầu trời có trư phi a ~ “ ( Lee:Heo bay được không?? =))) , rồi cả bốn người nhất loạt chạy nhanh, bọn họ chờ khoảnh khác này lâu rồi ~

Triển Chiêu ôm lấy y hổi lâu mới nhẹ nhàng buông y xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên má y, khẽ vuốt nhẹ, có chút đau lòng nói: “ Như thế nào, ánh mắt vẫn là không được sao? “

Bạch Ngọc Đường trên mặt ửng hồng chưa lui, lại chẳng hề để ý nói:” Có cái gì quan trọng! Dù sao đã muốn năng động.”



Này tiểu Bạch thử bất động đã lâu, nhìn y chỉ cần có thể hoạt động liền cao hứng thành như vậy. Nếu mà  trước đó mắt y khôi phục được bình thường, có lẽ ngược lại y sẽ không hăng hái, vui vẻ như vậy.

“ Đúng vậy a.. “ Triển Chiêu mỉm cười “ Cho dù ngươi không có chân, ta coi như chân của ngươi, ngươi không nhìn thấy, ta coi như là ánh mắt của ngươi …”

Bạch Ngọc Đường lại đỏ mặt. Này Triển Chiêu rút cuộc làm sao vậy? Lần này trở về hắn có gì đó không giống lúc trước, miệng toàn lời ngon tiếng ngọt, ngọt đến cả y đường đường nổi danh thiên hạ phong lưu Cẩm Mao Thử có điểm khó có thể chống đỡ.

Nhìn y cả gương mặt ửng hồng, Triển Chiêu vẫn mỉm cười. Nhưng có ai biết để duy trì vẻ mặt cười nói, ôn nhu này hắn phải vất vả cỡ nào, mới không để lộ tâm tình thực của mình.

Trong lòng hắn đau, tim hắn đau, đầu cũng đau tới muốn nổ tung. Nhưng hắn vẫn phải cười, cho dù hắn có thống khổng, có tự cảm thấy mình vô dụng bất lực tới đâu hắn vẫn phải cười ra mặt. Hắn hiểu rõ, Công Tôn tiên sinh cũng đang cố gắng hết mình tìm giải pháp giúp Bạch Ngọc Đường rồi, hắn không thể để ngài lại phân tâm. Trong lòng tự khuyên nhủ chính mình … Không có việc gì, rất nhanh sẽ không có việc gì, chờ một chút, lập tức sẽ không đau…

“ Bất quá … Ngọc Đường “ Triển Chiêu ngữ khí có phần nặng thêm “ Ngươi vừa mới có thể động, như thế nào đã xuống giường? Nhanh quay về nghỉ ngơi, nếu không Công Tôn tiên sinh lại phải lo lắng “

Ánh mắt như lợi kiếm theo tiếng nói bắn về phía Công Tôn Sách, Công Tôn Sách lập tức phối hợp ho khan một tiếng rồi nói: “ A, Ta nghĩ, kế tiếp nên làm như vậy … Như vậy… Bạch thiếu hiệp, ngươi trước mau nằm xuống để ta xem xem.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, hai người này có phải thấy y dễ bị lừa lắm hay sao. Tưởng y hai mắt không nhìn thấy, ở đó mà hùa nhau phụ họa gạt y sao?

Công Tôn Sách thấy vậy, cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, này tiểu bạch thử không nhìn thấy, nhưng hàn khí tỏa ra cũng khiến người khác xương cốt bên trong cũng phát lạnh.Công Tôn Sách lại ho khan một tiếng, lại là bộ dáng chuyện chẳng liên quan đến ta, xoay người đọc tiếp y thư.

“ Triển Chiêu, ngươi muốn đem ta coi như đứa ngốc sao? Mắt ta mù, nhưng tai ta không có điếc, ngươi cho rằng chỉ bằng một hai câu của ngươi dễ dàng gạt ta? Mấy người các ngươi vừa rồi nói cái gì? Đứa nhỏ nói là thay ta truyền tin chẳng phải đã chết rồi sao? Bây giờ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi ở ngoài kia thảo luận cái gì? “.

Triển Chiêu thở dài: “ Chuyện này nói ra dài lắm …”

“  Nói dài cái rắm! Ta chưa có phế! Ngươi nếu muốn viện lý do thì cũng nên tìm cái lý do thuyết phục một chút! Việc này quan hệ trọng đại, hôm nay ta nhất định phải biết! Triển Chiêu, ngươi nghe cho kỹ, hôm nay một là ngươi nói cho ta biết, hoặc là để ta đi hỏi Bao đại nhân, tự ngươi nghĩ đi.”

Triển Chiêu trong lòng thầm than khổ, Triển Chiêu hắn quang minh lỗi lạc, anh minh tài trí hơn người, đối với ai cũng có biện pháp thích hợp, tỷ như lúc này đối phó với bốn người kia, thứ nhất cười, thứ hai ra uy, thứ ba dọa, thứ tư ra tay. Nhưng này hắn đúng là hết cách với con chuột không nói lý lẽ này mà. Trời ạ! Triển Chiêu cảm thấy rùng mình một cái, này nếu để con chuột đi “ Hỏi “ Bao đại nhân, Aiz hắn thở dài một hơi, con chuột có bao giờ có tâm tình đi hỏi chứ, có mà đi quấy rối thì có, Bao đại nhân cũng đã nhiều tuổi rồi, làm sao chịu nổi con chuột làm loạn đây …

Triển Chiêu thật sự bất đắc dĩ, sau khi kiến thiết tư tưởng một vòng, hít một hơi nói: “ Ta đã biết …”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau