Quyển 2 Chương 3: Quyển 2 Chương 3
Sáng sớm rời giường, Miêu thử hai người khó lắm mới khôi phục được một chút nghuyên khí, ít ra nhìn hai người họ còn đỡ hơn hôm qua. Bạch Ngọc Đường không cần phải nói, chỉ là đôi mắt không nhìn thấy mà thôi ; Triển Chiêu mặc dù vẫn như cũ sắc mặt tái nhợt, nhưng thoạt nhìn so với đêm qua khá hơn nhiều rồi.
Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường, định là tới đại đường hỏi qua một chút tình hình thẩm vấn đêm qua, nhưng vừa nhìn thấy Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, Triển Chiêu không khỏi giật mình.
Bao Chửng cùng Công Tôn Sách, sắc mặt xanh trắng, hai mắt thâm quầng hằn lên, nhìn từ xa, trên cơ bản là cùng gấu mèo không khác là bao.
“ Bao … Hắn bao bao … Bao đại nhân …” Triển Chiêu nhìn thấy vậy không khỏi có chút lắp bắp.
Bao Chửng vung tay lên, làm cho Triển Chiêu đứng dậy.
“ Triển hộ vệ không cần như thế. Ngươi hôm nay cảm giác như thế nào? “
Triển Chiêu nói: “ Đã tốt hơn nhiều.”
Bao Chửng khẽ gật đầu, giương mắt nhìn xem Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy y, cho dù hai mắt không nhìn thấy, vẫn là hung tợn nhìn chòng chọc Công Tôn Sách – Tối hôm qua dám hùa cùng Triển Chiêu nói dối y, người này cũng là một trong số đó – Bạch Ngọc Đường vẫn chưa buông tha Công Tôn Sách mà trừng tiếp.
Hai mắt nhìn không thấy, nhưng oán khí hận ý vẫn là toát ra ngùn ngụt, Công Tôn Sách biết rõ là y nhìn không thấy hắn nhưng vẫn là nhịn không được rùng mình một cái, lạnh toát cả sống lưng, trốn phía sau lưng Bao Chửng. Bao Chửng ho khan một chút, Bạch Ngọc Đường mới thu hồi khí tức, chỉ theo trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Bao Chửng nói: “ Bạch thiếu hiệp, ngươi hiện tại cảm giác như thế nào? “
Bạch Ngọc Đường nói: “ Tốt lắm, chỉ cần đại nhân có thể kể lại cho chúng ta biết kết quả thẩm vấn đêm qua, thảo dân nhất định sẽ rất tốt. “
“ A? A, việc này …” Sao cứ nhất thiết phải là ngây bây giờ ‘ kể lại ‘. Bọn họ chính là thức cả một đêm rồi a …
“ Bao đại nhân! Thảo dân chính là muốn vì đại nhân hết sức a, thỉnh đại nhân đem tình huống kể lại nói cùng thảo dân, như vậy sẽ thuận tiện và dễ dàng hơn để thảo dân giúp ngài một tay … Ha ha ha ha..”
Nghe thật là cao hứng nga ~
Triển Chiêu dựt dựt cơ trán, âm thầm kéo tay con chuột, con chuột làm như không biết, hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới hắn.
Bao Chửng trầm ngâm một chút, nhãn châu xoay động, chỉ vào phía sau nói: “ Quả nhiên là người trẻ tuổi lúc nào cũng có tinh thần, không bằng liền hỏi bọn hắn đi. Bản phủ tuổi tác đã cao, trước đi nghỉ ngơi một chút …”
Bỏ lại mọi người đang không ngừng ầm thâm kêu khổ lại phía sau, Bao thanh thiên lòng bàn chân như được bôi thêm dầu, đi trước là thượng sách.
Công Tôn Sách cũng không hổ là kẻ đa mưu túc trí, con mắt vừa chuyển đã nảy ra được ý hay, vội chạy hướng Bao Chửng kêu lên: “ Đại nhân! Đệ tử bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, thỉnh đại nhân dừng bước! “
Đại nhân đương nhiên sẽ không dừng bước, vì vậy Công tôn Sách cũng sẽ chẳng thể nào dừng lại, vì vậy chỉ thấy một trước một sau, Khai Phong phủ doãn cùng sư gia nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Còn lại Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ hoảng sợ nhìn Miêu Thử hai người, trong lòng thầm kêu thảm rồi, bỏ lỡ mất cơ hội chạy chốn tốt nhất rồi.
Hảo không nghĩ khí Bao thanh thiên – Bao đại nhân! Hảo không nghĩ khí Công Tôn tiên sinh người nhiều mưu trí!
Cả bốn người như một, mệt mỏi muốn lập tức ngã xuống đất, trong lòng tràn ngập nước mắt.
Bất quá, cũng chẳng có dư thời gian đâu để cho bốn người bọn họ oán trời trách đất, nhất miêu nhất thử đã gắt gao nhìn thẳng bọn họ, một cái liếc mắt của con mèo, một cái nhếch miệng cười đầy ý nghĩa của con chuột … Muốn chạy trốn ….?
Đánh thắng được bọn hắn rồi nói sau! ( Lee: Ôi cái phủ này …Tương lai Đại tống thật đáng lo ~)
Vương Triều hữu khí vô lực đi về phía bọn họ chắp tay: “ Được rồi, Triển đại nhân, Bạch đại hiệp, mọi chuyện đêm qua là như thế này … “
Việc thẩm vấn bọn chúng cũng mang lại một số kết quả.
Bát hiền vương không có nói sai, kỳ lân kiếm quả thực là bị kẻ nào đó đánh cắp. Bởi vì mấy người kia … thực sự là kẻ trộm, hôm đó nơi bọn chúng vào trộm thực xảo lại chính là Bát hiền vương phủ.
Mấy người kia tuy là đã thực hiện trộm cắp nhiều lần, nhưng mà lá gan lại nhỏ, Bao đại nhân còn chẳng cần dùng đến đại hình, ngài mới chỉ liếc mắt tới Cẩu đầu trảm rồi lại nhìn bọn chúng, bọ chúng sợ đến cái gì hỏi cũng đều khai ra hết.
Bốn người bọn họ nguyên là sư huynh đệ, cùng một môn phái. Mặc dù võ công thì học chưa thông, nhưng lại học được hai môn – Khinh công cùng bế khí.
Khinh công của bọn họ không phải chỉ là nhanh hơn, mà thật sự là nhẹ như yến. Theo lời bọn bọn họ nói, bọn họ bay trên đầu người khác mà người kia cũng không cảm giác được là có người.
Còn bế khí, chỉ cần bọn họ sử dụng, cho dù là võ lâm cao thủ đều nghe không ra được phương vị của bọn họ.
Chỉ cần hai môn công phu này, bọn họ có thể dư giả mà kiếm sống. Bốn người bọn họ lại thực ăn ý, nên mới mở ra tiệm cầm đồ kia, vừa che mắt người đời lại vừa có chỗ bán hàng phi pháp.
Triển Chiêu nghi hoặc nói: “ Nếu nói như vậy thì hẳn là bọn chúng đã thực hiện qua không ít vụ trộm, nên mới có thể ăn ý như vậy, nhưng mấy năm nay ta chưa hề nghe thấy Biện Lương thành có vụ trộm nào tinh vi như vậy được báo lên … “
Vương Triều nói: “ Điều này là bởi vì bọn chúng trộm thì trộm nhưng không phải loại biết an phận thủ thường chỉ trộm tại nhà dân chúng, mà lại là các loại quan viên!
Theo như bọn họ nói, chỉ có số ít nhà quan lại khi bọn chúng vào là không có thu hoạch gì, còn những nói khác chỉ có thể hình dung là, thu hoạch lớn …
Lấy bổng lộc của Triều đình đem so với số của cái châu báu, kì trân dị bảo trong nhà, thì không biết bọn họ tính ra phải làm quan bao nhiều đời nhịn ăn nhịn mặc mà tích cóp cho đủ số châu báu đấy. Vì vậy mặc dù sót của nhưng nào có vị quan nào dám đem ra kiện cáo, báo án đâu, chỉ đành tăng thủ vệ trong phủ lên mà thôi.
Chính vì đám quan lại chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà bọn chúng lại ngày càng thêm càn rỡ, mặc kệ trong phủ có tăng canh gác, bọn họ vẫn cứ ra vào đạo bảo vật như trốn không người.
Ngay cả phủ Bát hiền vương bọn chúng cũng lập kế hoạch trộm bằng được, cho dù Bát hiền vương được tiếng thanh liên, nhưng vương gia thì vẫn là vương gia, tự nhiên trong phủ cũng không thiếu gì báu vật vô giá.
Lúc bọn họ lẻn vào phủ, thì thấy binh lính cực kì nghiêm ngặt. Nhưng càng chỗ nào đông người canh gác thì lại càng lại càng là chỗ dấu nhiều bảo vật.
Khi bọn họ tới được một gian lâu, phát hiện thủ vệ nơi này là đông nhất, thủ vệ vây kín lý ba tầng, ngọa ba tầng, nếu nói nơi này không dấu bảo vật ai mà tin cho được! Bốn người bọn họ quen thói, nhìn thấy như vậy lại không phải là sợ hãi, mà là bốn người cùng đồng tâm phải đem đồ vật này trộm đi bằng được!
Cũng không biết là thủ vệ sơ xuất, hay là bởi vì bọn họ kĩ thuật cao siêu, cuối cùng vẫn là để bọn họ trộm được.
Bất quá bọn chúng vẫn là buồn bực không thôi, tuy rằng lúc ấy có nhiều người canh gác như vậy, màn trộm thực đúng là kinh tâm động phách, nhưng mà trong phòng khi đó chỉ có duy nhất thanh kiếm này là đáng giá, nhưng … sau khi bọn họ trở về, cho dù kiểm tra đi kiểm tra lại thế nào kiếm kia giá cũng chỉ không vượt quá tám mươi lượng.
Bát hiền vương đem nó đặt trong kiếm các, lại còn dùng nhiều người như vậy để bảo vệ, như thế nào lại chỉ là cái thứ dồ bỏ đi?
Đem bán thì không đáng được mấy đòng, đem vứt đi thì lại thwucj phí công mấy ngày qua, nên dành cứ giấu trong tiệm, để chung với mấy đám đồ tạp nham.
Nói đến cũng lại thấy may, qua vài ngày, có một khách hàng ghé vào tiệm xem qua, người này lại là một hiệp khách, sử dụng kiếm làm binh khí. Bọn họ mới đem kiếm này ra cho người đó xem, người đó phi thường thích, kiên trì muốn mua, nhưng trên người không mang đủ tiền, liền chỉ mua vỏ kiếm, còn lại đợi hắn về nhà lấy tiền mang tới mua nốt thân kiếm. Lúc gần đi, ngươi nọ lại đem thân kiếm chưa mua được, sờ tới sờ lui, lưu luyến mãi mới chịu rời đi.
Cả bốn người cùng nghĩ, nên lấy bao nhiêu tiền mới bõ công bọn họ bỏ ra thâu kiếm này đây, ngay cả kế hoạch mặc cả ngã giá cũng được bọn họ triệt để liệt kê, lại trăm triệu lần nghĩ không tới, ngày hôm sau ngay tại Biện Lương trong thành lại phát hiện thi thể của người đó …
Bọn họ cảm thấy cũng thực kỳ quái, khách hàng như thế nào lại chết? Tuy rằng người nọ thân trong giang hồ, nhưng mà cũng chẳng có gì danh tiếng, ngay cả cừu gia đều không có.
Mặt khác, nghe nói khi hắn chét tiền bạc trên người cũng không mất, ngay cả vỏ kiếm cũng còn, cho nên không phải là có kẻ thấy tiền trước mắt nổi lên ý tham mà giết người, vậy thì là vì lý do gì?
Cho nên bọn chúng đành lại đem giấu kiếm đi.
Nhưng mà qua đấy lại thấy Bát hiền vương cùng quan viên bị trộm kia thực giống nhau, trong nhà mất của cũng không có lộ ra, thậm chí ngay cả Khai phong phủ cũng không biết phủ của Bát hiền vương mất trộm.
Hiện giờ vụ án lại càng không rõ ràng, người người trong phủ Khai Phong đều có nghi hoặc.
Thứ nhất. kỳ lân kiếm ruốt cuộc có lai lịch như thế nào? Tại sao bát hiền vương lại coi trọng như vậy?
Tiếp theo rõ ràng cái chết của vị hiệp sĩ kia thực không rõ ràng, nhưng tại sao bốn người kia lại bình an vô sự?
Nếu người kia là do Bát hiền vương phái nhân giết, vậy vì sao lúc đó hắn không tiện tay thu hồi vỏ kiếm, ngược lại lại chờ tới khi Khai Phong nhận được rồi mới tới đây uy hiếp? Nếu là trong lúc vô tình trúng độc, vậy độc kia là hạ từ đâu?
Còn nữa, loại độc này cùng Hoàng lương huyện một nhà thất khẩu cùng vợ chồng ác bá có quan hệ như thế nào? Kia một nhà thất khẩu cùng ác bá lại cùng Bát hiền vương có quan hệ gì?
Bát hiền vương vì sao lại phải dấu diếm chuyện này, cho tới hôm nay mới dùng phương thức này nói ra?
Bát hiền vương đến tột cùng trong vụ án này sắm vai gì?
Nói xong một đống các sự việc, Vương Triều dã mệt tới muốn hấp hối tới nơi, ba người kia thì cũng một vẻ mặt ‘ Tôi cũng sắp chết rồi đây! “ hương ánh mắt trông mong nhìn về phía Triển Chiêu – Trông mong chờ đợi Triển Chiêu đặc xá, Triển Chiêu lại chỉ còn biết cười khổ, áy náy vạn phần, hướng bốn người họ thực có lỗi, xua tay để bọn họ rời đi.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chợt phát hiện trên mặt con chuột giấu không được biểu tình trêu đùa.
“ Ngọc Đường …” Hắn có chút bất đắc dĩ cười khổ, ôm trầm thắt lưng Bạch Ngọc Đường, “ Có phải hay không còn ghi hận trong lòng chuyện ta cùng bọn họ gạt ngươi? “
Bạch Ngọc Đường tiêu sái vung tay lên: “ Hư! Đường đường Cẩm mao thử như thế nào lại giống con mèo như ngươi lòng dạ hẹp hòi? Ngươi đừng có mà vu oan cho ta.”
Triển Chiêu không nói gì, phiên ánh mắt. Thực là con chuột hẹp hòi, cư nhiên còn dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
“ Được rồi, là Triển mỗ đã hiểu lầm Bạch đại hiệp khoan dung độ lượng. Chúng ta hiện tại quay lại án này đi, không biết Bạch đại hiệp đối với chuyện này có cao kiến gì? “
“ Nga …” Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, “ Hoàn toàn không có. “
“ … “ Bạch đại hiệp a …
“ Bất quá, ta nghĩ ‘ nhìn xem ‘ chuôi kiếm, ngươi dẫn ta đi. “
Triển Chiêu nhẹ nhàng chấp khởi bàn tay của Bạch Ngọc Đường, mỉm cười: “ Ân … Hảo.”
Bạch Ngọc Đường, ta nhất định phải chữa khỏi mắt cho ngươi, không tiếc gì đại giới!
Phồn hoa đích thanh hương tùy thanh phong phất quá, triền nhiễu chu thân, cửu cửu bất tán.
Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường, định là tới đại đường hỏi qua một chút tình hình thẩm vấn đêm qua, nhưng vừa nhìn thấy Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, Triển Chiêu không khỏi giật mình.
Bao Chửng cùng Công Tôn Sách, sắc mặt xanh trắng, hai mắt thâm quầng hằn lên, nhìn từ xa, trên cơ bản là cùng gấu mèo không khác là bao.
“ Bao … Hắn bao bao … Bao đại nhân …” Triển Chiêu nhìn thấy vậy không khỏi có chút lắp bắp.
Bao Chửng vung tay lên, làm cho Triển Chiêu đứng dậy.
“ Triển hộ vệ không cần như thế. Ngươi hôm nay cảm giác như thế nào? “
Triển Chiêu nói: “ Đã tốt hơn nhiều.”
Bao Chửng khẽ gật đầu, giương mắt nhìn xem Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy y, cho dù hai mắt không nhìn thấy, vẫn là hung tợn nhìn chòng chọc Công Tôn Sách – Tối hôm qua dám hùa cùng Triển Chiêu nói dối y, người này cũng là một trong số đó – Bạch Ngọc Đường vẫn chưa buông tha Công Tôn Sách mà trừng tiếp.
Hai mắt nhìn không thấy, nhưng oán khí hận ý vẫn là toát ra ngùn ngụt, Công Tôn Sách biết rõ là y nhìn không thấy hắn nhưng vẫn là nhịn không được rùng mình một cái, lạnh toát cả sống lưng, trốn phía sau lưng Bao Chửng. Bao Chửng ho khan một chút, Bạch Ngọc Đường mới thu hồi khí tức, chỉ theo trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Bao Chửng nói: “ Bạch thiếu hiệp, ngươi hiện tại cảm giác như thế nào? “
Bạch Ngọc Đường nói: “ Tốt lắm, chỉ cần đại nhân có thể kể lại cho chúng ta biết kết quả thẩm vấn đêm qua, thảo dân nhất định sẽ rất tốt. “
“ A? A, việc này …” Sao cứ nhất thiết phải là ngây bây giờ ‘ kể lại ‘. Bọn họ chính là thức cả một đêm rồi a …
“ Bao đại nhân! Thảo dân chính là muốn vì đại nhân hết sức a, thỉnh đại nhân đem tình huống kể lại nói cùng thảo dân, như vậy sẽ thuận tiện và dễ dàng hơn để thảo dân giúp ngài một tay … Ha ha ha ha..”
Nghe thật là cao hứng nga ~
Triển Chiêu dựt dựt cơ trán, âm thầm kéo tay con chuột, con chuột làm như không biết, hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới hắn.
Bao Chửng trầm ngâm một chút, nhãn châu xoay động, chỉ vào phía sau nói: “ Quả nhiên là người trẻ tuổi lúc nào cũng có tinh thần, không bằng liền hỏi bọn hắn đi. Bản phủ tuổi tác đã cao, trước đi nghỉ ngơi một chút …”
Bỏ lại mọi người đang không ngừng ầm thâm kêu khổ lại phía sau, Bao thanh thiên lòng bàn chân như được bôi thêm dầu, đi trước là thượng sách.
Công Tôn Sách cũng không hổ là kẻ đa mưu túc trí, con mắt vừa chuyển đã nảy ra được ý hay, vội chạy hướng Bao Chửng kêu lên: “ Đại nhân! Đệ tử bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, thỉnh đại nhân dừng bước! “
Đại nhân đương nhiên sẽ không dừng bước, vì vậy Công tôn Sách cũng sẽ chẳng thể nào dừng lại, vì vậy chỉ thấy một trước một sau, Khai Phong phủ doãn cùng sư gia nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Còn lại Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ hoảng sợ nhìn Miêu Thử hai người, trong lòng thầm kêu thảm rồi, bỏ lỡ mất cơ hội chạy chốn tốt nhất rồi.
Hảo không nghĩ khí Bao thanh thiên – Bao đại nhân! Hảo không nghĩ khí Công Tôn tiên sinh người nhiều mưu trí!
Cả bốn người như một, mệt mỏi muốn lập tức ngã xuống đất, trong lòng tràn ngập nước mắt.
Bất quá, cũng chẳng có dư thời gian đâu để cho bốn người bọn họ oán trời trách đất, nhất miêu nhất thử đã gắt gao nhìn thẳng bọn họ, một cái liếc mắt của con mèo, một cái nhếch miệng cười đầy ý nghĩa của con chuột … Muốn chạy trốn ….?
Đánh thắng được bọn hắn rồi nói sau! ( Lee: Ôi cái phủ này …Tương lai Đại tống thật đáng lo ~)
Vương Triều hữu khí vô lực đi về phía bọn họ chắp tay: “ Được rồi, Triển đại nhân, Bạch đại hiệp, mọi chuyện đêm qua là như thế này … “
Việc thẩm vấn bọn chúng cũng mang lại một số kết quả.
Bát hiền vương không có nói sai, kỳ lân kiếm quả thực là bị kẻ nào đó đánh cắp. Bởi vì mấy người kia … thực sự là kẻ trộm, hôm đó nơi bọn chúng vào trộm thực xảo lại chính là Bát hiền vương phủ.
Mấy người kia tuy là đã thực hiện trộm cắp nhiều lần, nhưng mà lá gan lại nhỏ, Bao đại nhân còn chẳng cần dùng đến đại hình, ngài mới chỉ liếc mắt tới Cẩu đầu trảm rồi lại nhìn bọn chúng, bọ chúng sợ đến cái gì hỏi cũng đều khai ra hết.
Bốn người bọn họ nguyên là sư huynh đệ, cùng một môn phái. Mặc dù võ công thì học chưa thông, nhưng lại học được hai môn – Khinh công cùng bế khí.
Khinh công của bọn họ không phải chỉ là nhanh hơn, mà thật sự là nhẹ như yến. Theo lời bọn bọn họ nói, bọn họ bay trên đầu người khác mà người kia cũng không cảm giác được là có người.
Còn bế khí, chỉ cần bọn họ sử dụng, cho dù là võ lâm cao thủ đều nghe không ra được phương vị của bọn họ.
Chỉ cần hai môn công phu này, bọn họ có thể dư giả mà kiếm sống. Bốn người bọn họ lại thực ăn ý, nên mới mở ra tiệm cầm đồ kia, vừa che mắt người đời lại vừa có chỗ bán hàng phi pháp.
Triển Chiêu nghi hoặc nói: “ Nếu nói như vậy thì hẳn là bọn chúng đã thực hiện qua không ít vụ trộm, nên mới có thể ăn ý như vậy, nhưng mấy năm nay ta chưa hề nghe thấy Biện Lương thành có vụ trộm nào tinh vi như vậy được báo lên … “
Vương Triều nói: “ Điều này là bởi vì bọn chúng trộm thì trộm nhưng không phải loại biết an phận thủ thường chỉ trộm tại nhà dân chúng, mà lại là các loại quan viên!
Theo như bọn họ nói, chỉ có số ít nhà quan lại khi bọn chúng vào là không có thu hoạch gì, còn những nói khác chỉ có thể hình dung là, thu hoạch lớn …
Lấy bổng lộc của Triều đình đem so với số của cái châu báu, kì trân dị bảo trong nhà, thì không biết bọn họ tính ra phải làm quan bao nhiều đời nhịn ăn nhịn mặc mà tích cóp cho đủ số châu báu đấy. Vì vậy mặc dù sót của nhưng nào có vị quan nào dám đem ra kiện cáo, báo án đâu, chỉ đành tăng thủ vệ trong phủ lên mà thôi.
Chính vì đám quan lại chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà bọn chúng lại ngày càng thêm càn rỡ, mặc kệ trong phủ có tăng canh gác, bọn họ vẫn cứ ra vào đạo bảo vật như trốn không người.
Ngay cả phủ Bát hiền vương bọn chúng cũng lập kế hoạch trộm bằng được, cho dù Bát hiền vương được tiếng thanh liên, nhưng vương gia thì vẫn là vương gia, tự nhiên trong phủ cũng không thiếu gì báu vật vô giá.
Lúc bọn họ lẻn vào phủ, thì thấy binh lính cực kì nghiêm ngặt. Nhưng càng chỗ nào đông người canh gác thì lại càng lại càng là chỗ dấu nhiều bảo vật.
Khi bọn họ tới được một gian lâu, phát hiện thủ vệ nơi này là đông nhất, thủ vệ vây kín lý ba tầng, ngọa ba tầng, nếu nói nơi này không dấu bảo vật ai mà tin cho được! Bốn người bọn họ quen thói, nhìn thấy như vậy lại không phải là sợ hãi, mà là bốn người cùng đồng tâm phải đem đồ vật này trộm đi bằng được!
Cũng không biết là thủ vệ sơ xuất, hay là bởi vì bọn họ kĩ thuật cao siêu, cuối cùng vẫn là để bọn họ trộm được.
Bất quá bọn chúng vẫn là buồn bực không thôi, tuy rằng lúc ấy có nhiều người canh gác như vậy, màn trộm thực đúng là kinh tâm động phách, nhưng mà trong phòng khi đó chỉ có duy nhất thanh kiếm này là đáng giá, nhưng … sau khi bọn họ trở về, cho dù kiểm tra đi kiểm tra lại thế nào kiếm kia giá cũng chỉ không vượt quá tám mươi lượng.
Bát hiền vương đem nó đặt trong kiếm các, lại còn dùng nhiều người như vậy để bảo vệ, như thế nào lại chỉ là cái thứ dồ bỏ đi?
Đem bán thì không đáng được mấy đòng, đem vứt đi thì lại thwucj phí công mấy ngày qua, nên dành cứ giấu trong tiệm, để chung với mấy đám đồ tạp nham.
Nói đến cũng lại thấy may, qua vài ngày, có một khách hàng ghé vào tiệm xem qua, người này lại là một hiệp khách, sử dụng kiếm làm binh khí. Bọn họ mới đem kiếm này ra cho người đó xem, người đó phi thường thích, kiên trì muốn mua, nhưng trên người không mang đủ tiền, liền chỉ mua vỏ kiếm, còn lại đợi hắn về nhà lấy tiền mang tới mua nốt thân kiếm. Lúc gần đi, ngươi nọ lại đem thân kiếm chưa mua được, sờ tới sờ lui, lưu luyến mãi mới chịu rời đi.
Cả bốn người cùng nghĩ, nên lấy bao nhiêu tiền mới bõ công bọn họ bỏ ra thâu kiếm này đây, ngay cả kế hoạch mặc cả ngã giá cũng được bọn họ triệt để liệt kê, lại trăm triệu lần nghĩ không tới, ngày hôm sau ngay tại Biện Lương trong thành lại phát hiện thi thể của người đó …
Bọn họ cảm thấy cũng thực kỳ quái, khách hàng như thế nào lại chết? Tuy rằng người nọ thân trong giang hồ, nhưng mà cũng chẳng có gì danh tiếng, ngay cả cừu gia đều không có.
Mặt khác, nghe nói khi hắn chét tiền bạc trên người cũng không mất, ngay cả vỏ kiếm cũng còn, cho nên không phải là có kẻ thấy tiền trước mắt nổi lên ý tham mà giết người, vậy thì là vì lý do gì?
Cho nên bọn chúng đành lại đem giấu kiếm đi.
Nhưng mà qua đấy lại thấy Bát hiền vương cùng quan viên bị trộm kia thực giống nhau, trong nhà mất của cũng không có lộ ra, thậm chí ngay cả Khai phong phủ cũng không biết phủ của Bát hiền vương mất trộm.
Hiện giờ vụ án lại càng không rõ ràng, người người trong phủ Khai Phong đều có nghi hoặc.
Thứ nhất. kỳ lân kiếm ruốt cuộc có lai lịch như thế nào? Tại sao bát hiền vương lại coi trọng như vậy?
Tiếp theo rõ ràng cái chết của vị hiệp sĩ kia thực không rõ ràng, nhưng tại sao bốn người kia lại bình an vô sự?
Nếu người kia là do Bát hiền vương phái nhân giết, vậy vì sao lúc đó hắn không tiện tay thu hồi vỏ kiếm, ngược lại lại chờ tới khi Khai Phong nhận được rồi mới tới đây uy hiếp? Nếu là trong lúc vô tình trúng độc, vậy độc kia là hạ từ đâu?
Còn nữa, loại độc này cùng Hoàng lương huyện một nhà thất khẩu cùng vợ chồng ác bá có quan hệ như thế nào? Kia một nhà thất khẩu cùng ác bá lại cùng Bát hiền vương có quan hệ gì?
Bát hiền vương vì sao lại phải dấu diếm chuyện này, cho tới hôm nay mới dùng phương thức này nói ra?
Bát hiền vương đến tột cùng trong vụ án này sắm vai gì?
Nói xong một đống các sự việc, Vương Triều dã mệt tới muốn hấp hối tới nơi, ba người kia thì cũng một vẻ mặt ‘ Tôi cũng sắp chết rồi đây! “ hương ánh mắt trông mong nhìn về phía Triển Chiêu – Trông mong chờ đợi Triển Chiêu đặc xá, Triển Chiêu lại chỉ còn biết cười khổ, áy náy vạn phần, hướng bốn người họ thực có lỗi, xua tay để bọn họ rời đi.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chợt phát hiện trên mặt con chuột giấu không được biểu tình trêu đùa.
“ Ngọc Đường …” Hắn có chút bất đắc dĩ cười khổ, ôm trầm thắt lưng Bạch Ngọc Đường, “ Có phải hay không còn ghi hận trong lòng chuyện ta cùng bọn họ gạt ngươi? “
Bạch Ngọc Đường tiêu sái vung tay lên: “ Hư! Đường đường Cẩm mao thử như thế nào lại giống con mèo như ngươi lòng dạ hẹp hòi? Ngươi đừng có mà vu oan cho ta.”
Triển Chiêu không nói gì, phiên ánh mắt. Thực là con chuột hẹp hòi, cư nhiên còn dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
“ Được rồi, là Triển mỗ đã hiểu lầm Bạch đại hiệp khoan dung độ lượng. Chúng ta hiện tại quay lại án này đi, không biết Bạch đại hiệp đối với chuyện này có cao kiến gì? “
“ Nga …” Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, “ Hoàn toàn không có. “
“ … “ Bạch đại hiệp a …
“ Bất quá, ta nghĩ ‘ nhìn xem ‘ chuôi kiếm, ngươi dẫn ta đi. “
Triển Chiêu nhẹ nhàng chấp khởi bàn tay của Bạch Ngọc Đường, mỉm cười: “ Ân … Hảo.”
Bạch Ngọc Đường, ta nhất định phải chữa khỏi mắt cho ngươi, không tiếc gì đại giới!
Phồn hoa đích thanh hương tùy thanh phong phất quá, triền nhiễu chu thân, cửu cửu bất tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất