Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)
Quyển 1 Chương 39: Phiên ngoại: Phúc họa tương y (Chưa beta)
Thành thị xa lạ, con người xa lạ, hết thảy đều xa lạ, điều này làm cho Chương Chung không khỏi nhớ đễn những ngày phiêu bạt.
Hắn là một cô nhi, từ khi có trí nhớ tới nay đều không có người nhà, đi theo một đám lưu dân đi tới các thành trấn. Thế nhưng, hắn là một người may mắn, năm tám tuổi hắn dược trang chủ Ngọc trang Long Tĩnh thu dưỡng, thành một trong bảy người con nuôi của hắn, một năm đó, hài tử thứ chín của trang chủ Long Ngọc còn chưa đầy ba tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy thiếu chủ vạn phần đáng yêu nhu thuận, lui ở trong lồng ngực của phu nhân, mồm miệng không rõ kêu “Nương”, cao hứng sẽ cười khanh khách không ngừng, mất hứng sẽ há miệng khóc đến không biết trời đất đâu, bị làm cho nóng nảy thì sẽ quay mông về phía người khác ai cũng không để ý tới, tóm lại là chơi rất vui.
Mỗi phiên chợ hội, hội chùa, phu nhân mang theo thiếu chủ ra ngoài chơi thì nhất định sẽ có người ôm nam đồng lại nói ‘Khuê nữ nhà ngươi thật đẹp mắt, ngươi xem nhi tử nhà ta cũng rất tuấn tú, chúng ta kết thân đi’
Tiểu thiếu chủ chắn chắn sẽ trừng mắt hô ‘ngươi mới là khuê nữ!’
Phu nhân bình tĩnh dỗ thiếu chủ, liếc đối phương một cái ‘con ta còn tuấn tú hơn con nhà ngươi, ta không cần con dâu xấu’
Thiếu chủ trước đây chính là bộ dáng phấn điêu ngọc mài như thế, bất luận là ai nhìn thấy đều sẽ nói đây là tiểu tiên đồng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cũng nghĩ đến đây chính là tán tài đồng tử bên cạnh tài thần, thật sự vô cùng đáng yêu, nhưng mà, thiếu chủ đáng yêu như vậy đã thay đổi vào năm sáu tuổi đó.
Năm đó phu nhân đột nhiên chết bất ngờ, bên người phu nhân lúc đó chỉ có thiếu chủ. Thiếu chủ nằm ở trong ngực phu nhân, đầu gối lên ngực phu nhân, im lặng giống như đang ngủ, nhưng ánh mắt của cậu lại mở to, trống rỗng vô thần, bị ôm đi cũng không nói lời nào. Nhưng mà! Ngày hôm sau có người phát hiện thiếu chủ chết ở trong phòng, đã không còn hô hấp.
Dì hai nói rất có thể là phu nhân không bỏ xuống được thiếu chủ cho nên mới đem thiếu chủ đi.
Cứ như vậy, bên quan tài của phu nhân có thêm một cỗ quan tài nhỏ, trang chủ ở bên cạnh hai cỗ quan tài một ngày một đêm, thẳng đến khi Dì hai không thể không nhắc nhở
“Trang chủ, thời gian đã không còn sớm, đừng để lỡ canh giờ.”
Trang chủ trầm mặc một lát “Đóng quan đi.” Thợ thủ công tiến lên hành lễ, đóng đinh vào quan tài. Đinh đóng được một nửa thì Tiêu Cảnh vọt tiến vào, nổi điên đẩy thợ thủ công ra.
“Không thể đóng! Không thể đóng! Thiếu chủ còn sống!”
“Kéo hắn xuống!” Trang chủ tức giận, gọi người lôi Tiêu Cảnh đi. Tiêu Cảnh mới mười một tuổi rất nhanh đã bị người giữ lại, hắn giãy dụa, vặn vẹo.
“Trang chủ! Người xem xem! Người mở quan tài ra xem! Thiếu chủ còn sống! Người xem xem! Thiếu chủ còn sống! Còn sống!”
Nhưng mà cho dù hắn có kêu đến như thế nào, trang chủ cũng không mở quan tài, Chương Chung hiểu được trang chủ là sợ lại thất vọng, cho nên thà rằng không tin không xem.
“Đóng đi.” Trang chủ thở dài, thợ thủ công đóng quan.
Bọn họ cũng không biết ngày đó, Long Ngọc cứ như vậy bị bọn họ tươi sống chôn chết ở trong quan tài, Chương Chung cũng không rõ vì cái gì Tiêu Cảnh biết thiểu chủ chưa chết, nếu là người bình thường tuyệt đối không có khả năng sống, thế nhưng bọn họ đều quên Long Ngọc không phải là một đưa trẻ bình thường, trên người cậu chảy máu của Tu La!
Đứa nhỏ chết non không thể hạ táng vào ban ngày. Cùng ngày ban đêm, khi đang chuẩn bị hạ táng, linh đường đột nhiên nổi lên cuồng phong, thổi đến nỗi cửa sổ đập loạn, ánh nến tắt phụt, tiếng gió như quỷ khóc. Trong phút chốc, một khuôn mặt chợt xuất hiện trước mặt mọi người, đó là khuôn mặt của phu nhân, tràn đầy tức giận, có người thét chói tai âm hồn của phu nhân đến lấy mạng!
Quan tài của thiếu chủ động đậy, phát ra tiếng bang bang bang giống như có cái gì muốn đi ra. Phanh một tiếng! nắp quan tài nhấc lên bay ra ngoài, nện ở trên mặt đất, một cỗ sát khí đập thẳng vào mặt. thiếu chủ ngồi dậy trong quan tài, tai nhọn, móng tay sắc nhọn, đôi mắt màu đỏ, con người dài hẹp âm lãnh nhìn vào từng người trong phòng. Dì hai kêu sợ hãi một tiếng ngất đi.
Có người hô một tiếng “Xác chết vùng dậy!” Nhất thời loạn thành một đoàn, khi trang chủ đến thì thiếu chủ đã được Tiêu Cảnh bế ra, ánh mắt lạnh như băng kia giống như đông lạnh cả xương cốt của mọi người.
Chương Chung khi đó biết thiếu chủ trở nên không giống trước kia nữa.
Sau đó, Dì hai tự thú, là nàng hạ độc với thiếu chủ, làm cho thiếu chủ ngất đi, nàng nói phu nhân không bỏ xuống được thiếu chủ nên mang người đi, sau khi đóng quan tài nàng liền yên tâm, lại không nghĩ rằng thiếu chủ thế nhưng có thể sống đi ra, không nghĩ tới người còn có thể sống!
Bắt đầu từ ngày ấy tính cách của thiếu chủ thay đổi rất lớn, cùng với trang chủ thủy hỏa bất dung. Hai ngươi gặp mặt nhẹ thì cãi nhau, nặng thì động thủ, phụ tử mà nháo đến nỗi giống như cừu nhân vậy.
Chương Chung còn nhớ rõ lần cãi nhau ác liệt nhất đó, là ngày thiếu chủ mười lăm tuổi.
Ngày đó, trời vô cùng xanh, ngàn dặm không mây, Chương Chung phụng mệnh trang chủ đi đến Bạch Ngọc Uyển đưa lễ mừng sinh nhật.
Bạch Ngọc Uyển, nơi xa hoa nhất trong Ngọc trang, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều vô cùng quý báu, mấy năm trước nơi này còn bay đến một mùi thản nhiên, nghe nói là hoa cỏ tìm được từ Linh giới, tên là Thanh Bích Châu Tuyết. nhưng hai năm nay thiếu chủ đã sai người chém toàn bộ, vì thế trang chủ đã sinh khí rất lâu, phải biết rằng đó là trang chủ cố ý tìm tới vì thiếu chủ.
Chương Chung đang muốn vào nhà thì bị Hạ Mạc Phàm cản lại “Tại sao Chương công tử lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
“Tránh ra, ngươi là cái gì chứ! Công tử nhà ta ngươi cũng dám ngăn đón!” Chương Chung còn chưa nói, Bích Hòe phía sau đã bước lên kêu.
Hạ Mạc Phàm nhìn hắn một cái “Phiền Chương công tử quản tốt cẩu nhà ngươi” Bích Hòe đang muốn tức giận, Chương Chung liền quăng tới một ánh mắt khiến cho gã thành thật. Hạ Mạc Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua bọn họ, chỉ chỉ rèm trắng trong viện “Thiếu chủ còn chưa tỉnh lại, Chương công tử nếu không vội thì chờ, nếu gấp thì quay về đi.”
“Canh giờ này?” Chương Chung nhìn trời, giữa ngày, “Có muốn mời thầy thốc lại xem hay không?”
“Không cần.” Hạ Mạc Phàm lắc đầu “Hôm qua bị người của phường thêu làm tức giận, tối đến không ngủ ngon, trời tờ mờ sáng mới có thể ngủ được.”
Chương Chung trầm mặc, nói là bị tức, thật ra chỉ là người của phường thêu đưa đến vật liệu may mặc không đúng, thiểu chủ gầm lên với đối phương, đánh hai mươi đại bản, cố tình gây sự như vậy thế mà cậu ta còn bị tức!
Hắn đang nghĩ ngợi Hạ Mạc Phàm cũng không đợi hắn, vừa vặn Tiêu Cảnh bưng một cái bát nhỏ đến đây, thấy hắn ở đây, cau mày lại, không nói câu gì, đi ngang qua người hắn. Hạ Mạc Phàm lấy ra bếp lò nhỏ cùng với hai chiếc ghế, bát nhỏ để lên trên lò. Hai người ngồi ở trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện.
“Thiếu chủ còn chưa tỉnh?”
“Chưa, nửa đêm hôm qua có thích khách đến, thiếu chủ giết hắn xong thì gặp phải ác mộng, hừng đông mới ngủ được.”
“Hai ngày nay thường xuyên mất ngủ, thiếu chủ đã bao nhiêu tối không được ngủ ngon rồi a?”
“Mắt thấy thiếu chủ đã sắp thành niên, bọn họ nóng vội a! Ai! Ngươi nấu cái gì vậy! Thật là thơm a!”
“Cháo gà, có cho một ít táo đỏ, tí nữa để lại cho ngươi một bát.”
“Vẫn là Tiêu Cảnh ngươi đau ta!”
Thanh âm nói chuyện của hai người không lớn, cho dù thanh âm của bọn họ có nhỏ đến thế nào đi chăng nữa thì Chương Chung cũng là người luyện võ, hắn càng nghe càng nhíu mày, cân nhắc việc này có nên nói cho trang chủ biết hay không.
“Hai tên này thật là không biết quy củ!” Bích Hòe thấy công tử nhà mình còn đứng kia thế mà hai tên này lại có thể ngồi ở mái hiên nói chuyện phiếm.
“Đây là sân của thiếu chủ, ngươi bớt tranh cãi lại đi.” Chương Chung có bất mãn trong lòng thì cũng không nói ra, chỉ đành quát lớn Bích Hòe.
“Tên thiếu chủ kia ngay cả hạ nhân còn quản lý không tốt, còn làm thiếu chủ cái gì!” Bích Hòe còn đang cảm thấy bất công cho công tử nhà mình, thanh âm không khỏi có chút cao.
Đương! Trong phòng vang lên một âm thanh, giống như cái gì bị đập nát vậy, Bích Hòe đột nhiên có cảm giác xấu!
Hạ Mạc Phàm cũng không để ý đến cái bát trực tiếp chạy vào trong phòng. Còn chưa đi vào một cái gối mềm liền ném ở trên mặt hắn, thanh âm dày đặc sự tức giận truyền đến.
“Mạc Phàm! Cái tên bất tài nhà ngươi! Bên ngoài cẩu kêu lớn tiếng như vậy ngươi không nghe được đúng không! Viện này của ta từ khi nào lại cho cẩu đi vào như thế! Ngươi chán sống rồi có phải hay không! A! Còn không mau đánh đuổi con cẩu kia cho ta!”
“Thiếu chủ bớt giận bớt giận, tiểu nhân sẽ đi ngay, đi ngay!” Hạ Mạc Phàm ôm gối mềm đưa vào, khi rời khỏi, chân có chút khập khiễng, xem ra là bị thiếu chủ đạp.
“Chương công tử, ngươi xem việc này phải làm thế nào.” Hạ Mạc Phàm goài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm Bích Hòe. Tên đáng chết! Làm hại hắn bị thiếu chủ đánh!
“Chúng ta là phụng mệnh trang chủ đến tặng lễ mừng sinh nhật! THiếu chủ thu chúng ta sẽ trở về báo cáo kết quả! Hạ quản sự mau bảo thiếu chủ ra thu đi!” Bích Hòe không yếu thế nói, dù sao dựa vào tính tình của vị thiếu chủ kia cầu xin tha thứ cũng vô dụng còn không bằng nhắc đến trang chủ! Cho hắn biết trong trang này rốt cục ai mới là người có tiếng nói!
Gã không đề cập tới thì thôi, gã vừa nhắc tới Long Ngọc đã mặc áo ngủ đi ra, trên khuôn mặt trắng bệch, có vẻ thực âm lãnh, Long Ngọc liếc nhìn hộp lễ vật trong tay Bích Hòe, “Mạc phàm lấy lại đây.”
Hạ Mạc Phàm nghe lời đưa cái hộp đến trước mặt Long Ngọc, Long Ngọc một tay cầm lễ vật cũng không thèm mở ra xem, trực tiếp vứt xuống đất, không biết bên trong là cái gì, chỉ nghe âm thanh rầm rầm vang lên, “Đồ vật này nọ ta thu, trở về báo cáo kết quả công tác đi.” Nói xong liền đi vào bên trong.
“Thiếu chủ.” Trong thanh âm của Chương Chung không giấu nổi tức giận, “Đây chính là một chút tâm ý của trang chủ, tại sao thiếu chủ có thể làm như thế?”
“Tâm ý?” Long Ngọc cười lạnh, “Quay về nói với trang chủ của ngươi, nếu muốn ta chết cũng không cần bảo người bên gối phái thích khách tới mỗi đêm, chỉ cần một lọ độc dược, Thiếu chủ ta, ” cậu lạnh lùng nhìn Chương Chung, thanh âm như đến từ địa ngục, “Nhất, định, uống!”
Chuyện thiếu chủ thường xuyên bị ám sát tập kích cũng không phải là chuyện bí mật gì ở Ngọc trang, trang chủ đương nhiên cũng biết đến, chính là, biết thì biết, từ chính mồm thiếu chủ nói ra thì lại không giống nhau, Thiếu chủ cho rằng là trang chủ nghĩ muốn cậu chết.
Trang chủ thật sự muốn thiếu chủ chết sao? Đương nhiên sẽ không, chẳng qua, trang chủ muốn cho Thiếu chủ khi gặp được nguy hiểm thì hướng về phía người phụ thân này xin giúp đỡ, nhưng mà thiếu chủ một lần rồi lại một lần làm cho hắn thất vọng, cũng làm cho trang chủ cam chịu hành vi của người bên gối, khiến cho vết rách trong mối quan hệ của bọn họ càng ngày càng không thể khép lại.
Ngày đó, trang chủ giận dữ, mấy vị trắc phu nhân, di nương cũng không thể thoát khỏi, tất cả những thứ này lại đổi lại một câu của thiếu chủ, “Diễn trò cho ai xem đâu? Sao không làm từ sớm?”
Quan hệ của thiếu chủ và trang chủ mãi đến khi Chương Chung chết cũng không thể dịu đi, đến bây giờ chuyển thế đều vẫn giống như thấy cừu nhân như trước, trang chủ năm đó không rõ, rốt cuộc là chuyện gì làm cho con hắn lại hận hắn như thế? Chương Chung cũng không hiểu được đến tột cùng là vì cái gì?
Bọn họ đương nhiên sẽ không biết, nguyên nhân gây ra chính là ba chữ.
Trong quan tài nhỏ hẹp, nắp quan tài rất nặng, hài đồng chậm rãi tỉnh dậy, vô lực vươn tay, đẩy không ra cái nắp nặng như vậy, mở miệng lại không phát ra được thanh âm nào, nghe được thanh âm của phụ thân từ bên ngoài, muốn gọi hắn, lại nghe tới ba chữ, ba chữ làm cho trái tim của cậu băng giá.
“Đóng quan đi.”
Nghe được cho dù Tiêu Cảnh có cầu xin như thế nào, người kia vẫn nói như trước, “Đóng đi.” Tâm của Long Ngọc càng lạnh, cậu không khỏi nghĩ, nguyên lai Long Tĩnh muốn giết cậu!
Nắp quan tài bị đóng đinh từng chút một, vốn là không có khí lực đích cậu chỉ có thể trơ mắt ở bên trong chờ chết, dục vọng muốn sống làm cho cậu dùng hết sức lực đẩy nắp quan tài ra, nhưng mà, không khí càng ngày càng ít, cuối cùng cậu chỉ có thể vô lực hạ tay, cậu còn có thể cảm thấy hồn phách của mình đã rời khỏi thân thể, còn có thanh âm ở bên tai ôn nhu hỏi cậu, ‘ cam tâm sao? ’
Như thế nào có thể cam tâm!
Một câu không cam lòng kia làm cho hồn phách của cậu được kéo trở lại thân thể, mở mắt ra, phẫn nộ không nói ra lời, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào, đẩy nắp quan tài một phát, cuối cùng nắp bị đẩy bay, cậu ngồi dậy nhìn thấy một đám người hoảng sợ, lạnh lùng nở nụ cười.
Ngày đó, máu Tu La trong người cậu tỉnh, cậu không còn là người, mà là nửa người nửa Tu La.
Rất nhiều năm sau, Tiêu Cảnh mới nói cho Long Ngọc, sở dĩ hắn biết Thiếu chủ không chết, là phu nhân nói, nói Thiếu chủ sẽ có một kiếp nạn sau khi nàng qua đời, nếu tránh thoát được, cả đời thiếu chủ chính là một người bình thường, nếu không tránh thoát nổi sẽ trở thành nửa người nửa Tu La, mấu chốt ở chỗ, vô luận như thế nào đều phải làm cho Long Tĩnh mở ra quan tài nhìn thiếu chủ một cái, chỉ cần nhìn một cái là đủ rồi.
Nhưng, mặt mũi của Long Tĩnh đổi lại mệnh của Long Ngọc, cũng chặt đứt tình phụ tử của bọn họ, chính là kém một cái liếc mắt như vậy, ngay cả thử hắn cũng không chịu thử một chút, bởi vậy, cũng tạo nên Long Ngọc bây giờ, vừa là phúc lại cũng vừa là họa.
Ngày ấy, đối với Long Tĩnh mà nói là vận mệnh lệch khỏi quỹ đạo, đối Long Ngọc mà nói thì chính là đi vào quỹ đạo! Còn đối với Chương Chung thì sao? Ngay cả chính hắn cũng không biết là cái gì, chính là, có một số việc bắt đầu từ ngày ấy liền trở nên không giống......
Hắn là một cô nhi, từ khi có trí nhớ tới nay đều không có người nhà, đi theo một đám lưu dân đi tới các thành trấn. Thế nhưng, hắn là một người may mắn, năm tám tuổi hắn dược trang chủ Ngọc trang Long Tĩnh thu dưỡng, thành một trong bảy người con nuôi của hắn, một năm đó, hài tử thứ chín của trang chủ Long Ngọc còn chưa đầy ba tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy thiếu chủ vạn phần đáng yêu nhu thuận, lui ở trong lồng ngực của phu nhân, mồm miệng không rõ kêu “Nương”, cao hứng sẽ cười khanh khách không ngừng, mất hứng sẽ há miệng khóc đến không biết trời đất đâu, bị làm cho nóng nảy thì sẽ quay mông về phía người khác ai cũng không để ý tới, tóm lại là chơi rất vui.
Mỗi phiên chợ hội, hội chùa, phu nhân mang theo thiếu chủ ra ngoài chơi thì nhất định sẽ có người ôm nam đồng lại nói ‘Khuê nữ nhà ngươi thật đẹp mắt, ngươi xem nhi tử nhà ta cũng rất tuấn tú, chúng ta kết thân đi’
Tiểu thiếu chủ chắn chắn sẽ trừng mắt hô ‘ngươi mới là khuê nữ!’
Phu nhân bình tĩnh dỗ thiếu chủ, liếc đối phương một cái ‘con ta còn tuấn tú hơn con nhà ngươi, ta không cần con dâu xấu’
Thiếu chủ trước đây chính là bộ dáng phấn điêu ngọc mài như thế, bất luận là ai nhìn thấy đều sẽ nói đây là tiểu tiên đồng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cũng nghĩ đến đây chính là tán tài đồng tử bên cạnh tài thần, thật sự vô cùng đáng yêu, nhưng mà, thiếu chủ đáng yêu như vậy đã thay đổi vào năm sáu tuổi đó.
Năm đó phu nhân đột nhiên chết bất ngờ, bên người phu nhân lúc đó chỉ có thiếu chủ. Thiếu chủ nằm ở trong ngực phu nhân, đầu gối lên ngực phu nhân, im lặng giống như đang ngủ, nhưng ánh mắt của cậu lại mở to, trống rỗng vô thần, bị ôm đi cũng không nói lời nào. Nhưng mà! Ngày hôm sau có người phát hiện thiếu chủ chết ở trong phòng, đã không còn hô hấp.
Dì hai nói rất có thể là phu nhân không bỏ xuống được thiếu chủ cho nên mới đem thiếu chủ đi.
Cứ như vậy, bên quan tài của phu nhân có thêm một cỗ quan tài nhỏ, trang chủ ở bên cạnh hai cỗ quan tài một ngày một đêm, thẳng đến khi Dì hai không thể không nhắc nhở
“Trang chủ, thời gian đã không còn sớm, đừng để lỡ canh giờ.”
Trang chủ trầm mặc một lát “Đóng quan đi.” Thợ thủ công tiến lên hành lễ, đóng đinh vào quan tài. Đinh đóng được một nửa thì Tiêu Cảnh vọt tiến vào, nổi điên đẩy thợ thủ công ra.
“Không thể đóng! Không thể đóng! Thiếu chủ còn sống!”
“Kéo hắn xuống!” Trang chủ tức giận, gọi người lôi Tiêu Cảnh đi. Tiêu Cảnh mới mười một tuổi rất nhanh đã bị người giữ lại, hắn giãy dụa, vặn vẹo.
“Trang chủ! Người xem xem! Người mở quan tài ra xem! Thiếu chủ còn sống! Người xem xem! Thiếu chủ còn sống! Còn sống!”
Nhưng mà cho dù hắn có kêu đến như thế nào, trang chủ cũng không mở quan tài, Chương Chung hiểu được trang chủ là sợ lại thất vọng, cho nên thà rằng không tin không xem.
“Đóng đi.” Trang chủ thở dài, thợ thủ công đóng quan.
Bọn họ cũng không biết ngày đó, Long Ngọc cứ như vậy bị bọn họ tươi sống chôn chết ở trong quan tài, Chương Chung cũng không rõ vì cái gì Tiêu Cảnh biết thiểu chủ chưa chết, nếu là người bình thường tuyệt đối không có khả năng sống, thế nhưng bọn họ đều quên Long Ngọc không phải là một đưa trẻ bình thường, trên người cậu chảy máu của Tu La!
Đứa nhỏ chết non không thể hạ táng vào ban ngày. Cùng ngày ban đêm, khi đang chuẩn bị hạ táng, linh đường đột nhiên nổi lên cuồng phong, thổi đến nỗi cửa sổ đập loạn, ánh nến tắt phụt, tiếng gió như quỷ khóc. Trong phút chốc, một khuôn mặt chợt xuất hiện trước mặt mọi người, đó là khuôn mặt của phu nhân, tràn đầy tức giận, có người thét chói tai âm hồn của phu nhân đến lấy mạng!
Quan tài của thiếu chủ động đậy, phát ra tiếng bang bang bang giống như có cái gì muốn đi ra. Phanh một tiếng! nắp quan tài nhấc lên bay ra ngoài, nện ở trên mặt đất, một cỗ sát khí đập thẳng vào mặt. thiếu chủ ngồi dậy trong quan tài, tai nhọn, móng tay sắc nhọn, đôi mắt màu đỏ, con người dài hẹp âm lãnh nhìn vào từng người trong phòng. Dì hai kêu sợ hãi một tiếng ngất đi.
Có người hô một tiếng “Xác chết vùng dậy!” Nhất thời loạn thành một đoàn, khi trang chủ đến thì thiếu chủ đã được Tiêu Cảnh bế ra, ánh mắt lạnh như băng kia giống như đông lạnh cả xương cốt của mọi người.
Chương Chung khi đó biết thiếu chủ trở nên không giống trước kia nữa.
Sau đó, Dì hai tự thú, là nàng hạ độc với thiếu chủ, làm cho thiếu chủ ngất đi, nàng nói phu nhân không bỏ xuống được thiếu chủ nên mang người đi, sau khi đóng quan tài nàng liền yên tâm, lại không nghĩ rằng thiếu chủ thế nhưng có thể sống đi ra, không nghĩ tới người còn có thể sống!
Bắt đầu từ ngày ấy tính cách của thiếu chủ thay đổi rất lớn, cùng với trang chủ thủy hỏa bất dung. Hai ngươi gặp mặt nhẹ thì cãi nhau, nặng thì động thủ, phụ tử mà nháo đến nỗi giống như cừu nhân vậy.
Chương Chung còn nhớ rõ lần cãi nhau ác liệt nhất đó, là ngày thiếu chủ mười lăm tuổi.
Ngày đó, trời vô cùng xanh, ngàn dặm không mây, Chương Chung phụng mệnh trang chủ đi đến Bạch Ngọc Uyển đưa lễ mừng sinh nhật.
Bạch Ngọc Uyển, nơi xa hoa nhất trong Ngọc trang, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều vô cùng quý báu, mấy năm trước nơi này còn bay đến một mùi thản nhiên, nghe nói là hoa cỏ tìm được từ Linh giới, tên là Thanh Bích Châu Tuyết. nhưng hai năm nay thiếu chủ đã sai người chém toàn bộ, vì thế trang chủ đã sinh khí rất lâu, phải biết rằng đó là trang chủ cố ý tìm tới vì thiếu chủ.
Chương Chung đang muốn vào nhà thì bị Hạ Mạc Phàm cản lại “Tại sao Chương công tử lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
“Tránh ra, ngươi là cái gì chứ! Công tử nhà ta ngươi cũng dám ngăn đón!” Chương Chung còn chưa nói, Bích Hòe phía sau đã bước lên kêu.
Hạ Mạc Phàm nhìn hắn một cái “Phiền Chương công tử quản tốt cẩu nhà ngươi” Bích Hòe đang muốn tức giận, Chương Chung liền quăng tới một ánh mắt khiến cho gã thành thật. Hạ Mạc Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua bọn họ, chỉ chỉ rèm trắng trong viện “Thiếu chủ còn chưa tỉnh lại, Chương công tử nếu không vội thì chờ, nếu gấp thì quay về đi.”
“Canh giờ này?” Chương Chung nhìn trời, giữa ngày, “Có muốn mời thầy thốc lại xem hay không?”
“Không cần.” Hạ Mạc Phàm lắc đầu “Hôm qua bị người của phường thêu làm tức giận, tối đến không ngủ ngon, trời tờ mờ sáng mới có thể ngủ được.”
Chương Chung trầm mặc, nói là bị tức, thật ra chỉ là người của phường thêu đưa đến vật liệu may mặc không đúng, thiểu chủ gầm lên với đối phương, đánh hai mươi đại bản, cố tình gây sự như vậy thế mà cậu ta còn bị tức!
Hắn đang nghĩ ngợi Hạ Mạc Phàm cũng không đợi hắn, vừa vặn Tiêu Cảnh bưng một cái bát nhỏ đến đây, thấy hắn ở đây, cau mày lại, không nói câu gì, đi ngang qua người hắn. Hạ Mạc Phàm lấy ra bếp lò nhỏ cùng với hai chiếc ghế, bát nhỏ để lên trên lò. Hai người ngồi ở trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện.
“Thiếu chủ còn chưa tỉnh?”
“Chưa, nửa đêm hôm qua có thích khách đến, thiếu chủ giết hắn xong thì gặp phải ác mộng, hừng đông mới ngủ được.”
“Hai ngày nay thường xuyên mất ngủ, thiếu chủ đã bao nhiêu tối không được ngủ ngon rồi a?”
“Mắt thấy thiếu chủ đã sắp thành niên, bọn họ nóng vội a! Ai! Ngươi nấu cái gì vậy! Thật là thơm a!”
“Cháo gà, có cho một ít táo đỏ, tí nữa để lại cho ngươi một bát.”
“Vẫn là Tiêu Cảnh ngươi đau ta!”
Thanh âm nói chuyện của hai người không lớn, cho dù thanh âm của bọn họ có nhỏ đến thế nào đi chăng nữa thì Chương Chung cũng là người luyện võ, hắn càng nghe càng nhíu mày, cân nhắc việc này có nên nói cho trang chủ biết hay không.
“Hai tên này thật là không biết quy củ!” Bích Hòe thấy công tử nhà mình còn đứng kia thế mà hai tên này lại có thể ngồi ở mái hiên nói chuyện phiếm.
“Đây là sân của thiếu chủ, ngươi bớt tranh cãi lại đi.” Chương Chung có bất mãn trong lòng thì cũng không nói ra, chỉ đành quát lớn Bích Hòe.
“Tên thiếu chủ kia ngay cả hạ nhân còn quản lý không tốt, còn làm thiếu chủ cái gì!” Bích Hòe còn đang cảm thấy bất công cho công tử nhà mình, thanh âm không khỏi có chút cao.
Đương! Trong phòng vang lên một âm thanh, giống như cái gì bị đập nát vậy, Bích Hòe đột nhiên có cảm giác xấu!
Hạ Mạc Phàm cũng không để ý đến cái bát trực tiếp chạy vào trong phòng. Còn chưa đi vào một cái gối mềm liền ném ở trên mặt hắn, thanh âm dày đặc sự tức giận truyền đến.
“Mạc Phàm! Cái tên bất tài nhà ngươi! Bên ngoài cẩu kêu lớn tiếng như vậy ngươi không nghe được đúng không! Viện này của ta từ khi nào lại cho cẩu đi vào như thế! Ngươi chán sống rồi có phải hay không! A! Còn không mau đánh đuổi con cẩu kia cho ta!”
“Thiếu chủ bớt giận bớt giận, tiểu nhân sẽ đi ngay, đi ngay!” Hạ Mạc Phàm ôm gối mềm đưa vào, khi rời khỏi, chân có chút khập khiễng, xem ra là bị thiếu chủ đạp.
“Chương công tử, ngươi xem việc này phải làm thế nào.” Hạ Mạc Phàm goài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm Bích Hòe. Tên đáng chết! Làm hại hắn bị thiếu chủ đánh!
“Chúng ta là phụng mệnh trang chủ đến tặng lễ mừng sinh nhật! THiếu chủ thu chúng ta sẽ trở về báo cáo kết quả! Hạ quản sự mau bảo thiếu chủ ra thu đi!” Bích Hòe không yếu thế nói, dù sao dựa vào tính tình của vị thiếu chủ kia cầu xin tha thứ cũng vô dụng còn không bằng nhắc đến trang chủ! Cho hắn biết trong trang này rốt cục ai mới là người có tiếng nói!
Gã không đề cập tới thì thôi, gã vừa nhắc tới Long Ngọc đã mặc áo ngủ đi ra, trên khuôn mặt trắng bệch, có vẻ thực âm lãnh, Long Ngọc liếc nhìn hộp lễ vật trong tay Bích Hòe, “Mạc phàm lấy lại đây.”
Hạ Mạc Phàm nghe lời đưa cái hộp đến trước mặt Long Ngọc, Long Ngọc một tay cầm lễ vật cũng không thèm mở ra xem, trực tiếp vứt xuống đất, không biết bên trong là cái gì, chỉ nghe âm thanh rầm rầm vang lên, “Đồ vật này nọ ta thu, trở về báo cáo kết quả công tác đi.” Nói xong liền đi vào bên trong.
“Thiếu chủ.” Trong thanh âm của Chương Chung không giấu nổi tức giận, “Đây chính là một chút tâm ý của trang chủ, tại sao thiếu chủ có thể làm như thế?”
“Tâm ý?” Long Ngọc cười lạnh, “Quay về nói với trang chủ của ngươi, nếu muốn ta chết cũng không cần bảo người bên gối phái thích khách tới mỗi đêm, chỉ cần một lọ độc dược, Thiếu chủ ta, ” cậu lạnh lùng nhìn Chương Chung, thanh âm như đến từ địa ngục, “Nhất, định, uống!”
Chuyện thiếu chủ thường xuyên bị ám sát tập kích cũng không phải là chuyện bí mật gì ở Ngọc trang, trang chủ đương nhiên cũng biết đến, chính là, biết thì biết, từ chính mồm thiếu chủ nói ra thì lại không giống nhau, Thiếu chủ cho rằng là trang chủ nghĩ muốn cậu chết.
Trang chủ thật sự muốn thiếu chủ chết sao? Đương nhiên sẽ không, chẳng qua, trang chủ muốn cho Thiếu chủ khi gặp được nguy hiểm thì hướng về phía người phụ thân này xin giúp đỡ, nhưng mà thiếu chủ một lần rồi lại một lần làm cho hắn thất vọng, cũng làm cho trang chủ cam chịu hành vi của người bên gối, khiến cho vết rách trong mối quan hệ của bọn họ càng ngày càng không thể khép lại.
Ngày đó, trang chủ giận dữ, mấy vị trắc phu nhân, di nương cũng không thể thoát khỏi, tất cả những thứ này lại đổi lại một câu của thiếu chủ, “Diễn trò cho ai xem đâu? Sao không làm từ sớm?”
Quan hệ của thiếu chủ và trang chủ mãi đến khi Chương Chung chết cũng không thể dịu đi, đến bây giờ chuyển thế đều vẫn giống như thấy cừu nhân như trước, trang chủ năm đó không rõ, rốt cuộc là chuyện gì làm cho con hắn lại hận hắn như thế? Chương Chung cũng không hiểu được đến tột cùng là vì cái gì?
Bọn họ đương nhiên sẽ không biết, nguyên nhân gây ra chính là ba chữ.
Trong quan tài nhỏ hẹp, nắp quan tài rất nặng, hài đồng chậm rãi tỉnh dậy, vô lực vươn tay, đẩy không ra cái nắp nặng như vậy, mở miệng lại không phát ra được thanh âm nào, nghe được thanh âm của phụ thân từ bên ngoài, muốn gọi hắn, lại nghe tới ba chữ, ba chữ làm cho trái tim của cậu băng giá.
“Đóng quan đi.”
Nghe được cho dù Tiêu Cảnh có cầu xin như thế nào, người kia vẫn nói như trước, “Đóng đi.” Tâm của Long Ngọc càng lạnh, cậu không khỏi nghĩ, nguyên lai Long Tĩnh muốn giết cậu!
Nắp quan tài bị đóng đinh từng chút một, vốn là không có khí lực đích cậu chỉ có thể trơ mắt ở bên trong chờ chết, dục vọng muốn sống làm cho cậu dùng hết sức lực đẩy nắp quan tài ra, nhưng mà, không khí càng ngày càng ít, cuối cùng cậu chỉ có thể vô lực hạ tay, cậu còn có thể cảm thấy hồn phách của mình đã rời khỏi thân thể, còn có thanh âm ở bên tai ôn nhu hỏi cậu, ‘ cam tâm sao? ’
Như thế nào có thể cam tâm!
Một câu không cam lòng kia làm cho hồn phách của cậu được kéo trở lại thân thể, mở mắt ra, phẫn nộ không nói ra lời, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào, đẩy nắp quan tài một phát, cuối cùng nắp bị đẩy bay, cậu ngồi dậy nhìn thấy một đám người hoảng sợ, lạnh lùng nở nụ cười.
Ngày đó, máu Tu La trong người cậu tỉnh, cậu không còn là người, mà là nửa người nửa Tu La.
Rất nhiều năm sau, Tiêu Cảnh mới nói cho Long Ngọc, sở dĩ hắn biết Thiếu chủ không chết, là phu nhân nói, nói Thiếu chủ sẽ có một kiếp nạn sau khi nàng qua đời, nếu tránh thoát được, cả đời thiếu chủ chính là một người bình thường, nếu không tránh thoát nổi sẽ trở thành nửa người nửa Tu La, mấu chốt ở chỗ, vô luận như thế nào đều phải làm cho Long Tĩnh mở ra quan tài nhìn thiếu chủ một cái, chỉ cần nhìn một cái là đủ rồi.
Nhưng, mặt mũi của Long Tĩnh đổi lại mệnh của Long Ngọc, cũng chặt đứt tình phụ tử của bọn họ, chính là kém một cái liếc mắt như vậy, ngay cả thử hắn cũng không chịu thử một chút, bởi vậy, cũng tạo nên Long Ngọc bây giờ, vừa là phúc lại cũng vừa là họa.
Ngày ấy, đối với Long Tĩnh mà nói là vận mệnh lệch khỏi quỹ đạo, đối Long Ngọc mà nói thì chính là đi vào quỹ đạo! Còn đối với Chương Chung thì sao? Ngay cả chính hắn cũng không biết là cái gì, chính là, có một số việc bắt đầu từ ngày ấy liền trở nên không giống......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất