Chương 37
Một tiếng đồng hồ sau, Cố Hoài Dương đem thức ăn bưng lên bàn, thịt bò xào măng, đậu hũ sốt cà ri, thịt gà nướng, rau cải hấp đậu nành, canh mướp với nấm rơm, chay mặn kết hợp, nghĩ đến thói quen ăn uống của Nhiếp Minh Viễn lại mở chai rượu đỏ ra, “Không thể nào làm được giống như trong nhà hàng, anh bỏ qua cho.” Cố Hoài Dương xới cơm đưa cho Nhiếp Minh Viễn.
Đôi con ngươi màu vàng của Nhiếp Minh Viễn lóe lên tia cười vui vẻ, hoàn toàn không có một chút nào dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày, “Rất phong phú, lâu rồi tôi không được ăn một bữa cơm thế này.”
“Anh bình thường rất bận rộn sao?” Cố Hoài Dương kéo cái ghế ra, ngồi đối diện Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn đem rượu đỏ đặt sang một bên, “Phải, vì thời gian rất quý trọng.” Nếm một ít thức ăn y làm, sắc hương mỹ vị đều đủ cả, khuôn mặt yêu mị câu lên nụ cười, “Rất ngon, tay nghề của em rất tốt.”
“Anh thích là được rồi.” Cố Hoài Dương khó có dịp xấu hổ, gương mặt anh tuấn thậm chí còn thoáng hiện lên một mạt đỏ ửng.
Nhiếp Minh Viễn không nghĩ da mặt của y mỏng như vậy, mê hoặc nhìn y, đột nhiên vẻ mặt chợt cứng lại nhìn về phía Cố Hoài Dương, ánh mắt toát ra một tia thăm dò, “Em thường làm cơm cho người khác sao?”
Cố Hoài Dương lắc đầu một cái, “Không có, ngày thường cũng chỉ có mình tôi.”
“Nhìn em không giống như lúc nào cũng chỉ có một mình.” Ý cười lại lần nữa tràn ngập trong mắt Nhiếp Minh Viễn.
Cố Hoài Dương không biết hắn cao hứng cái gì, y thủy chung vẫn cảm thấy ăn cơm một mình rất tịch mịch, nhưng lại không có biện pháp thay đổi, “Đại khái do tính tình của tôi không tốt lắm, người chịu giao tiếp với tôi không nhiều.” Ngày còn đi học y có khá nhiều bạn bè, sau này tốt nghiệp mỗi người một phương không còn quan hệ. Y không có công ty quản lý, quen biết phần nhiều đều là nhân viên của tổ kịch, mà nam nhân bọn họ chủ yếu đều đã kết hôn, trừ công việc ra rất ít khi có liên lạc.
“Cuối tuần em rất ít ra ngoài sao?” Nhiếp Minh Viễn lại nói, muốn mượn cơ hội này biết thêm nhiều điều về y.
Cố Hoài Dương thấp giọng đáp, “Công việc mỗi ngày rất nặng nhọc, cuối tuần chỉ dành để nghỉ ngơi.”
Khó trách y nói mình không có bạn bè, bình thường không ra ngoài dạo chơi, lại không tham gia hoạt động giao tiếp xã hội, đương nhiên bạn bè sẽ vô cùng hạn hẹp, nhưng Cố Hoài Dương rõ ràng là một người không những trầm ổn còn trung thực, chẳng qua không có người chịu cùng y tiếp xúc nên mới không biết, “Em là người thật thà, sau này tự khắc sẽ có nhiều bạn bè.”
Thanh âm Nhiếp Minh Viễn mang theo tia trấn an, khóe môi Cố Hoài Dương kéo lên thành ý cười, vừa cúi đầu ăn phần cơm trong chén vừa cùng Nhiếp Minh Viễn nói chuyện phiếm, không khí ấm áp, ăn xong cơm tối cùng thu thập chén đũa xong vừa lức ngoài trời vang lên tiếng mưa tí tách.
Hai người ngồi ở ghế sofa trong phòng khách xem phim, một ngày bôn ba mệt nhọc khiến Cố Hoài Dương mệt chết đi, cộng thêm sau khi ăn cơm xong cơn buồn ngủ vừa khéo kéo đến, lúc đầu y còn có thể tán gẫu với Nhiếp Minh Viễn một chút đề tài điện ảnh, sau dần dần tựa người trên ghế, ngủ mất.
Ngoài cửa vang lên tiếng mưa rơi ào ào, hạt mưa vừa lớn vừa dữ tợn dội vào cửa sổ, mặt kính thủy tinh phát ra một trận tiếng vang vụn vặt, loại khí trời này tổng làm cho người ta không thể nào kháng cự được cơn buồn ngủ vây khốn, Nhiếp Minh Viễn cầm lấy tấm chăn bên cạnh ghế sofa nhẹ nhàng đắp lên người Cố Hoài Dương, ánh mắt không kìm được mà bị y hấp dẫn, mặt mũi an tĩnh ngủ sau mà có chút ngây thơ, hắn hơi run, có lẽ chỉ có thời điểm này hắn mới có thể tùy ý đến gần y.
“Cố Hoài Dương?” Thanh âm phát ra so với tiếng muỗi kêu không kém là bao.
Cố Hoài Dương vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh dậy, sợi tóc mềm mại buông xõa trước trán, lông mi cong dài khẽ lay động, mưa to mặc kệ mưa to, y ngủ say, dáng vẻ tựa hồ như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Nhiếp Minh Viễn thất thần nhìn y.
Một giây kế tiếp, ngón tay không khống chế được rơi trên mặt y, nhiệt độ thuộc về y liền truyền tới đầu ngón tay, chưa từng có cơ hội cách y một khoảng cách gần như vậy, hắn như sợ y thức tỉnh mà nhẹ nhàng di động ngón tay miêu tả ngũ quan của y. Khi tay chạm phải cánh môi mềm mại, một dòng điện dường như chợt xông vào lồng ngực, ánh mắt Nhiếp Minh Viễn lập tức trở nên nguy hiểm, từ từ đến gần Cố Hoài Dương, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai cho nên khi hai cánh môi chạm vào nhau… Môi của y so với tưởng tượng của hắn còn mềm hơn, thậm chí còn mang hương vị ngọt ngào, so với kẹo đường còn ngọt hơn, chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ không có cách nào để rời đi, hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn. Đột nhiên đúng lúc này chuông điện thoại vang lên đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, thân thể Nhiếp Minh Viễn cứng một cái.
Bỏ mặc tiếng chuông không ngừng vang lên vô tình lại để Cố Hoài Dương bị đánh thức, mở mắt liền nhìn thấy Nhiếp Minh Viễn. Hắn chuyên chú nhìn, trong đôi đồng tử màu vàng kim ẩn hiện hình bóng của chính y, Cố Hoài Dương nhìn được hai giây đã không chịu nổi dời đi, tâm nhảy dựng một cái mất đi nhịp đập vốn có, màu đỏ thoát ly đến tận mang tai, suy nghĩ lung tung vì cái gì hắn lại cách y gần như vậy, chú ý tới trên người xuất hiện một cái chăn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đôi con ngươi màu vàng của Nhiếp Minh Viễn lóe lên tia cười vui vẻ, hoàn toàn không có một chút nào dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày, “Rất phong phú, lâu rồi tôi không được ăn một bữa cơm thế này.”
“Anh bình thường rất bận rộn sao?” Cố Hoài Dương kéo cái ghế ra, ngồi đối diện Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn đem rượu đỏ đặt sang một bên, “Phải, vì thời gian rất quý trọng.” Nếm một ít thức ăn y làm, sắc hương mỹ vị đều đủ cả, khuôn mặt yêu mị câu lên nụ cười, “Rất ngon, tay nghề của em rất tốt.”
“Anh thích là được rồi.” Cố Hoài Dương khó có dịp xấu hổ, gương mặt anh tuấn thậm chí còn thoáng hiện lên một mạt đỏ ửng.
Nhiếp Minh Viễn không nghĩ da mặt của y mỏng như vậy, mê hoặc nhìn y, đột nhiên vẻ mặt chợt cứng lại nhìn về phía Cố Hoài Dương, ánh mắt toát ra một tia thăm dò, “Em thường làm cơm cho người khác sao?”
Cố Hoài Dương lắc đầu một cái, “Không có, ngày thường cũng chỉ có mình tôi.”
“Nhìn em không giống như lúc nào cũng chỉ có một mình.” Ý cười lại lần nữa tràn ngập trong mắt Nhiếp Minh Viễn.
Cố Hoài Dương không biết hắn cao hứng cái gì, y thủy chung vẫn cảm thấy ăn cơm một mình rất tịch mịch, nhưng lại không có biện pháp thay đổi, “Đại khái do tính tình của tôi không tốt lắm, người chịu giao tiếp với tôi không nhiều.” Ngày còn đi học y có khá nhiều bạn bè, sau này tốt nghiệp mỗi người một phương không còn quan hệ. Y không có công ty quản lý, quen biết phần nhiều đều là nhân viên của tổ kịch, mà nam nhân bọn họ chủ yếu đều đã kết hôn, trừ công việc ra rất ít khi có liên lạc.
“Cuối tuần em rất ít ra ngoài sao?” Nhiếp Minh Viễn lại nói, muốn mượn cơ hội này biết thêm nhiều điều về y.
Cố Hoài Dương thấp giọng đáp, “Công việc mỗi ngày rất nặng nhọc, cuối tuần chỉ dành để nghỉ ngơi.”
Khó trách y nói mình không có bạn bè, bình thường không ra ngoài dạo chơi, lại không tham gia hoạt động giao tiếp xã hội, đương nhiên bạn bè sẽ vô cùng hạn hẹp, nhưng Cố Hoài Dương rõ ràng là một người không những trầm ổn còn trung thực, chẳng qua không có người chịu cùng y tiếp xúc nên mới không biết, “Em là người thật thà, sau này tự khắc sẽ có nhiều bạn bè.”
Thanh âm Nhiếp Minh Viễn mang theo tia trấn an, khóe môi Cố Hoài Dương kéo lên thành ý cười, vừa cúi đầu ăn phần cơm trong chén vừa cùng Nhiếp Minh Viễn nói chuyện phiếm, không khí ấm áp, ăn xong cơm tối cùng thu thập chén đũa xong vừa lức ngoài trời vang lên tiếng mưa tí tách.
Hai người ngồi ở ghế sofa trong phòng khách xem phim, một ngày bôn ba mệt nhọc khiến Cố Hoài Dương mệt chết đi, cộng thêm sau khi ăn cơm xong cơn buồn ngủ vừa khéo kéo đến, lúc đầu y còn có thể tán gẫu với Nhiếp Minh Viễn một chút đề tài điện ảnh, sau dần dần tựa người trên ghế, ngủ mất.
Ngoài cửa vang lên tiếng mưa rơi ào ào, hạt mưa vừa lớn vừa dữ tợn dội vào cửa sổ, mặt kính thủy tinh phát ra một trận tiếng vang vụn vặt, loại khí trời này tổng làm cho người ta không thể nào kháng cự được cơn buồn ngủ vây khốn, Nhiếp Minh Viễn cầm lấy tấm chăn bên cạnh ghế sofa nhẹ nhàng đắp lên người Cố Hoài Dương, ánh mắt không kìm được mà bị y hấp dẫn, mặt mũi an tĩnh ngủ sau mà có chút ngây thơ, hắn hơi run, có lẽ chỉ có thời điểm này hắn mới có thể tùy ý đến gần y.
“Cố Hoài Dương?” Thanh âm phát ra so với tiếng muỗi kêu không kém là bao.
Cố Hoài Dương vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh dậy, sợi tóc mềm mại buông xõa trước trán, lông mi cong dài khẽ lay động, mưa to mặc kệ mưa to, y ngủ say, dáng vẻ tựa hồ như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Nhiếp Minh Viễn thất thần nhìn y.
Một giây kế tiếp, ngón tay không khống chế được rơi trên mặt y, nhiệt độ thuộc về y liền truyền tới đầu ngón tay, chưa từng có cơ hội cách y một khoảng cách gần như vậy, hắn như sợ y thức tỉnh mà nhẹ nhàng di động ngón tay miêu tả ngũ quan của y. Khi tay chạm phải cánh môi mềm mại, một dòng điện dường như chợt xông vào lồng ngực, ánh mắt Nhiếp Minh Viễn lập tức trở nên nguy hiểm, từ từ đến gần Cố Hoài Dương, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai cho nên khi hai cánh môi chạm vào nhau… Môi của y so với tưởng tượng của hắn còn mềm hơn, thậm chí còn mang hương vị ngọt ngào, so với kẹo đường còn ngọt hơn, chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ không có cách nào để rời đi, hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn. Đột nhiên đúng lúc này chuông điện thoại vang lên đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, thân thể Nhiếp Minh Viễn cứng một cái.
Bỏ mặc tiếng chuông không ngừng vang lên vô tình lại để Cố Hoài Dương bị đánh thức, mở mắt liền nhìn thấy Nhiếp Minh Viễn. Hắn chuyên chú nhìn, trong đôi đồng tử màu vàng kim ẩn hiện hình bóng của chính y, Cố Hoài Dương nhìn được hai giây đã không chịu nổi dời đi, tâm nhảy dựng một cái mất đi nhịp đập vốn có, màu đỏ thoát ly đến tận mang tai, suy nghĩ lung tung vì cái gì hắn lại cách y gần như vậy, chú ý tới trên người xuất hiện một cái chăn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất