Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 100:

Trước Sau
Phản ứng thứ hai là nhanh chóng nhảy đến trước mặt Tể Tể, bảo vệ bé chặt chẽ ở sau lưng, sau đó trợn mắt nhìn con chồn đang quỳ trên mặt đất.

"Mày muốn làm gì Tể Tể của nhà tao?"

Hoàng đại tiên: "......"

Cầu xin tha thứ và nhận sai cũng không thể à?

Đừng không nói lý lẽ như vậy có được không?

Làm thế nào mới có thể bỏ qua cho nó đây?

*******************

Quả nhiên, con người đều là sinh vật ti tiện xảo trá đáng khinh bỉ, nó ghét nhất loài người, thích nhất quỷ quái!

Giọng nói mềm mại và dễ thương của Tể Tể truyền ra từ sau lưng anh ba.

"Chồn, mày còn dám thô lỗ với anh ba của Tể Tể, bản Tể Tể......"

Bách Minh Tư nhìn Tống Kiều và Chu Việt còn đang ở đây, cậu nhanh chóng ngắt lời bé.

"Tể Tể yên tâm, cho dù nó có tà tâm, cũng không có gan làm."

Tể Tể bất mãn hừ hừ: "Gan cũng không thể có!"

Mấy anh trai của bé, những yêu quái này nhớ thương mà tìm nuốt thì sao?

Con chồn ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng, dập đầu.

"Không dám, không dám! Tiểu nhân tuyệt đối không dám! Cầu......"

Bách Minh Tư nhìn về phía Tống Kiều, ngắt lời nó.

"Tống phó bộ trưởng, cháu giao nó cho ngài."

Bé vội bổ sung: "Nhưng mà anh Minh Tư, anh ba còn muốn chơi đá bóng mà."

Hoắc Tư Thần ghét bỏ: "Đừng! Tể Tể! Anh ba của em về sau không muốn đá bóng nữa, xui xẻo!"

Chồn: "......"



Có bản lĩnh mày không làm anh trai của con nhóc đó xem!

Bổn đại tiên chỉ cần một ngụm là có thể nuốt chết mày!

Ý niệm này vừa xuất hiện ở trong lòng, chồn bỗng đối diện với đôi mắt to đen nhánh đang thò đầu ra thăm dò từ sau lưng Hoắc Tư Thần.

Chồn yên lặng rơi lệ.

Tiểu đại nhân, kỳ thật tiểu nhân càng muốn bóp chết chính bản thân mình!

Đang trọng thương lại bị kinh hãi, Hoàng đại tiên cũng không chịu được nữa, hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh, biến thành một con chồn to béo.

Tể Tể lạnh lùng nhìn chằm chằm nó một lúc lâu mới dời ánh mắt đi.

Lúc bé nhìn về phía các anh trai thì lại là đứa nhỏ đáng yêu mềm mại nhu thuận.

"Anh ba, vậy chúng ta đi chơi cái khác nha?"

Hoắc Tư Thần cầu còn không được, mà cậu rất muốn hỏi bé đến cùng mọi chuyện là như thế nào.

Cậu ghét bỏ muốn chết, nhưng cũng tò mò muốn chết.

"Được, đi, anh ba dẫn em đi đến bên kia chơi!"

Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Tước liếc nhìn nhau, cất bước đi theo.

Bách Minh Tư cũng chuẩn bị đi, lại bị Tống Kiều gọi lại.

"Bách thiếu gia, chuyện có liên quan tới Tể Tể tiểu thư, cậu có muốn nói gì không?"

Trên mặt Bách Minh Tư vẫn nở nụ cười yếu ớt nho nhã, nhưng đáy mắt đã thâm trầm hơn, mặc dù mới tám tuổi nhưng lại ổn trọng như là một người trưởng thành.

"Tống phó bộ trưởng muốn hỏi chuyện của Tể Tể, Minh Tư cảm thấy ngài trực tiếp đến hỏi chú Hoắc sẽ tốt hơn, dù sao chú Hoắc cũng là người giám hộ của Tể Tể."

Chu Việt bất mãn.

"Bách thiếu gia, chúng tôi là người của cơ quan ngành đặc biệt, đây là Tống phó bộ trưởng, cho dù là ông nội của Bách thiếu gia nhìn thấy Tống phó bộ trưởng của chúng tôi cũng phải khách khí."

Tống Kiều chờ anh ta nói xong, mới khẽ quát lớn một câu.

"Chu Việt!"



Chu Việt mím môi, bất mãn ngậm miệng.

Bách Minh Tư nghe, cười lạnh nhìn Tống Kiều.

"Tống phó bộ trưởng cảm thấy Minh Tư vừa rồi rất không lễ phép sao? Xin hỏi Tống phó bộ trưởng cảm thấy Minh Tư có chỗ nào không lễ phép, Tống phó bộ trưởng chỉ ra Minh Tư lập tức thay đổi."

Tống Kiều: "......"

Chu Việt nói: "Bách Minh Tư, đừng tưởng rằng nhà họ Bách mấy người có thể thông linh, liền vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì! Các người chẳng qua chỉ là một nửa người trong Huyền môn, người trong giới Huyền Môn cũng không hề ít cũng không có ai dùng khẩu khí như thế mà chất vấn Tống phó bộ trưởng của chúng tôi đâu?"

Tống Kiều nhíu mày: "Chu Việt, xin lỗi Bách thiếu gia!"

Chu Việt quay đầu, nhìn trời.

Trên mặt Bách Minh Tư vẫn giữ nụ cười, cười vô cùng xinh đẹp nho nhã, nói chuyện cũng vẫn rất nhẹ nhàng và nhã nhặn.

"Tống phó bộ trưởng không cần như vậy, anh Chu nói không sai, nhà họ Bách chúng tôi xác thực không là gì cả, để Tống phó bộ trưởng tự mình đi một chuyến là do nhà họ Bách chúng tôi không hiểu chuyện, ngày mai sau khi tan học, Minh Tư nhất định sẽ tự mình đi tìm bác Trần nhận lỗi."

Khóe miệng Tống Kiều giật một cái.

Sắc mặt Chu Việt thay đổi.

Tể Tể đã đi rồi lại quay về, nhưng mà chỉ có một mình bé.

"Anh Minh Tư, bác Trần là ai vậy?"

Chu Việt nghĩ đến chuyện lần trước, nhìn thấy Minh Tể Tể liền tức giận, ỷ vào lúc này Hoắc Trầm Lệnh không có ở đây, anh ta không cần suy nghĩ đã quát lớn bé.

"Trẻ con cách xa ra một chút, trẻ con thì biết cái gì!"

Tống Kiều và Bách Minh Tư đồng thời lên tiếng: "Chu Việt!"

Tống Kiều là quát lớn, mang theo cảnh cáo.

Giọng nói của Bách Minh Tư cực lạnh, giống như là chạm đến vảy ngược của cậu.

Không đợi Bách Minh Tư nói tiếp, Tống Kiều đã lạnh lùng lên tiếng.

"Chu Việt, xin lỗi!"

Ông ta cảm thấy Chu Việt ra ngoài quên mang theo đầu óc, thế mà lại có thể một lần nữa đắc tội với tộc trưởng tương lai của nhà họ Bách cùng với hòn ngọc quý trên tay người nắm quyền của nhà họ Hoắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau