Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 101:
Chu Việt mím môi, nghe ra lãnh ý bên trong lời nói của Tống Kiều, không tình nguyện mà mở miệng, thái độ lấy lệ còn giọng nói thì hàm hàm hồ hồ.
"Thật xin lỗi."
Tể Tể liếc anh ta một cái: "Chú sẽ gặp xui xẻo! Kiểu như là thiếu cánh tay hoặc là gãy chân đó!"
Chu Việt: "Con nhóc......"
Đồ ranh con, vậy mà dám nguyền rủa anh ta!
Nhưng vì cố kỵ Tống Kiều đang ở đây, Chu Việt đành nuốt xuống lời uy hiếp.
Tống Kiều vội vàng tiến lên hoà giải, vừa xin lỗi lại lấy lòng, sau đó mới xách con chồn đang nằm trên đất rồi mang theo Chu Việt rời đi.
Tể Tể giơ tay nhỏ bắt đầu đếm số.
"Một!"
"Hai!"
Bách Minh Tư không rõ ràng cho lắm: "Tể Tể, sao em lại muốn đếm số vậy?"
Tể Tể lên tiếng: "Tể Tể đếm đến một trăm hai mươi thì chú người xấu vừa rồi bắt nạt Tể Tể và anh Minh Tư sẽ bị thiếu cánh tay, gãy chân!"
Bách Minh Tư: "......"
......
Xe từ nhà họ Bách lái ra ngoài thì bé cũng đếm tới một trăm linh tám.
Hai mươi giây sau, trên đường Hương Chương phát ra một tiếng vang lớn, cả người Chu Việt từ trong xe bay ra ngoài, lúc bay ra ngoài tay phải và chân trái đã trực tiếp va chạm với một cây cốt thép, bị gãy ngay tại chỗ.
Chu Việt hôn mê bất tỉnh.
Tống Kiều đẩy cửa xe ra, nhìn thấy thảm trạng của Chu Việt mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Ông ta nhớ tới câu nói kia của Tể Tể.
"Chú sẽ gặp xui xẻo! Kiểu như thiếu cánh tay hoặc gãy chân!"
******************
Trong hoa viên của nhà họ Bách, ông cụ Bách đang cùng mấy đứa nhỏ ăn cơm chiều.
Quản gia đi tới, Bách Minh Tư nhanh chóng nhìn sang.
Tể Tể dán vào tai anh Minh Tư dùng giọng trẻ con nói nhỏ: "Anh Minh Tư, đến lúc rồi."
Bách Minh Tư quả nhiên nghe được mấy chữ "Tống phó bộ trưởng" "Chu Việt" "Xảy ra chuyện" "gãy mất" từ chỗ quản gia.
Bách Minh Tư: "......"
Hoắc Tư Thần u oán nhìn về phía Tể Tể và anh Minh Tư đang kề tai nói thì thầm, buồn bực hừ hừ.
"Tể Tể, em không thân thiết với anh ba nữa rồi."
Tể Tể mờ mịt ngẩng đầu: "Không có nha, Tể Tể đặc biệt thích anh ba!"
Hoắc Tư Tước trêu đùa bé: "Vậy còn anh hai?"
Bé vội vàng gật đầu, sợ anh Tư Lâm và anh Minh Tư cũng hỏi, liền dùng giọng con nít ngây ngô nịnh nọt các anh trai.
"Tể Tể đều thích các anh trai, còn có ông nội Bách, Tể Tể cũng thích."
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng ho khan: "Cho nên, đều không thích ông nội ruột cùng với bà nội ruột?"
Đám người nhanh chóng ngẩng đầu, bất ngờ khi thấy là ông bà nội Hoắc đáng lẽ đang ở nhà cũ của nhà họ Hoắc mới đúng.
Ông cụ Bách đứng lên: "Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân."
Bà nội Hoắc dường như rất quen thuộc: "Ông cụ Bách, đây là ăn cơm chiều à, vừa vặn tôi và ông Hoắc còn chưa có ăn, có thể cùng ăn không?"
Ông cụ Bách: "......"
Lời đều đã nói như vậy, ông có thể nói từ “không” sao?
Tể Tể đang ngồi ở giữa Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư, lúc này nhìn thấy ông nội bà nội tới, bé vội vàng trượt xuống từ trên ghế, lật đật nện bước nhỏ bằng đôi chân ngắn ngủn đi đến bên cạnh hai ông bà.
"Ông nội, bà nội!"
Bà nội Hoắc xoay người ôm bé: "Tể Tể, bà nội nhớ cháu quá, làm sao đến giờ cơm mà cũng không biết về nhà nha!"
Không đợi bé nói chuyện, bà nội Hoắc đã tự bào chữa.
"Nhưng không sao, Tể Tể quên về nhà cũng không có vấn đề gì, ông nội bà nội tới đón Tể Tể là được. Chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi trở về lại ăn thêm có được không? Bà nội đã tự mình chuẩn bị bánh nếp cho Tể Tể, còn có rượu nếp, đặc biệt thơm ngọt và mềm, Tể Tể nếm thử nhất định sẽ thích."
Tể Tể nghe thấy nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, làm bà nội Hoắc cười ha hả.
"Ôi Tể Tể, cục cưng của bà thật đáng yêu!"
Đám người đều phụ họa: "Rất đáng yêu!"
Nhất là động tác nuốt nước bọt vừa rồi của bé, quá đáng yêu rồi.
Ông nội Hoắc và Ông cụ Bách đi sang phòng bên cạnh để nói chuyện phiếm, ông cụ Bách đoán chừng ông nội Hoắc còn không biết đứa cháu gái này có năng lực đặc biệt, cho nên nói chuyện rất cẩn thận.
"Hoắc tiên sinh......"
Ông nội Hoắc xua xua tay: "Em trai Bách, mấy năm nay tôi bị người tính kế thành hồ đồ rồi, ông cũng hồ đồ theo à, cũng không muốn gọi anh Hoắc nữa sao?”
Ông cụ Bách nghe Hoắc Trầm Huy nói cũng đã hiểu sơ qua mấy năm này đám người ông nội Hoắc thay đổi đều là có nguyên nhân, nhưng trên thực tế kiểm tra Hoắc An An lại không tra ra được cái gì.
Nhưng mà những thay đổi của ông cụ Hoắc và mọi người thì rất dễ nhận thấy được, nên tự nhiên ông biết lời nói của bọn họ đều là thật.
Như vậy, vấn đề ở đâu.
Trên người Hoắc An An có vấn đề gì?
Ông cụ Bách cau mày: "Anh Hoắc, anh có nghĩ đến việc tìm người trong Huyền Môn hỗ trợ nhìn An An không?"
Ông nội Hoắc trong mắt tràn đầy ý cười: "Em có thể giúp đỡ chuyện này không?"
Mấy năm này ông cụ Bách bởi vì không thích vợ chồng ông Hoắc thiên vị đến lệch lạc, cho nên gần như không cùng hai người qua lại lui tới.
Ngược lại là đối với năng lực trác tuyệt, tỉnh táo tự lập của Hoắc Trầm Lệnh lại nhìn với con mắt khác.
"Thật xin lỗi."
Tể Tể liếc anh ta một cái: "Chú sẽ gặp xui xẻo! Kiểu như là thiếu cánh tay hoặc là gãy chân đó!"
Chu Việt: "Con nhóc......"
Đồ ranh con, vậy mà dám nguyền rủa anh ta!
Nhưng vì cố kỵ Tống Kiều đang ở đây, Chu Việt đành nuốt xuống lời uy hiếp.
Tống Kiều vội vàng tiến lên hoà giải, vừa xin lỗi lại lấy lòng, sau đó mới xách con chồn đang nằm trên đất rồi mang theo Chu Việt rời đi.
Tể Tể giơ tay nhỏ bắt đầu đếm số.
"Một!"
"Hai!"
Bách Minh Tư không rõ ràng cho lắm: "Tể Tể, sao em lại muốn đếm số vậy?"
Tể Tể lên tiếng: "Tể Tể đếm đến một trăm hai mươi thì chú người xấu vừa rồi bắt nạt Tể Tể và anh Minh Tư sẽ bị thiếu cánh tay, gãy chân!"
Bách Minh Tư: "......"
......
Xe từ nhà họ Bách lái ra ngoài thì bé cũng đếm tới một trăm linh tám.
Hai mươi giây sau, trên đường Hương Chương phát ra một tiếng vang lớn, cả người Chu Việt từ trong xe bay ra ngoài, lúc bay ra ngoài tay phải và chân trái đã trực tiếp va chạm với một cây cốt thép, bị gãy ngay tại chỗ.
Chu Việt hôn mê bất tỉnh.
Tống Kiều đẩy cửa xe ra, nhìn thấy thảm trạng của Chu Việt mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Ông ta nhớ tới câu nói kia của Tể Tể.
"Chú sẽ gặp xui xẻo! Kiểu như thiếu cánh tay hoặc gãy chân!"
******************
Trong hoa viên của nhà họ Bách, ông cụ Bách đang cùng mấy đứa nhỏ ăn cơm chiều.
Quản gia đi tới, Bách Minh Tư nhanh chóng nhìn sang.
Tể Tể dán vào tai anh Minh Tư dùng giọng trẻ con nói nhỏ: "Anh Minh Tư, đến lúc rồi."
Bách Minh Tư quả nhiên nghe được mấy chữ "Tống phó bộ trưởng" "Chu Việt" "Xảy ra chuyện" "gãy mất" từ chỗ quản gia.
Bách Minh Tư: "......"
Hoắc Tư Thần u oán nhìn về phía Tể Tể và anh Minh Tư đang kề tai nói thì thầm, buồn bực hừ hừ.
"Tể Tể, em không thân thiết với anh ba nữa rồi."
Tể Tể mờ mịt ngẩng đầu: "Không có nha, Tể Tể đặc biệt thích anh ba!"
Hoắc Tư Tước trêu đùa bé: "Vậy còn anh hai?"
Bé vội vàng gật đầu, sợ anh Tư Lâm và anh Minh Tư cũng hỏi, liền dùng giọng con nít ngây ngô nịnh nọt các anh trai.
"Tể Tể đều thích các anh trai, còn có ông nội Bách, Tể Tể cũng thích."
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng ho khan: "Cho nên, đều không thích ông nội ruột cùng với bà nội ruột?"
Đám người nhanh chóng ngẩng đầu, bất ngờ khi thấy là ông bà nội Hoắc đáng lẽ đang ở nhà cũ của nhà họ Hoắc mới đúng.
Ông cụ Bách đứng lên: "Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân."
Bà nội Hoắc dường như rất quen thuộc: "Ông cụ Bách, đây là ăn cơm chiều à, vừa vặn tôi và ông Hoắc còn chưa có ăn, có thể cùng ăn không?"
Ông cụ Bách: "......"
Lời đều đã nói như vậy, ông có thể nói từ “không” sao?
Tể Tể đang ngồi ở giữa Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư, lúc này nhìn thấy ông nội bà nội tới, bé vội vàng trượt xuống từ trên ghế, lật đật nện bước nhỏ bằng đôi chân ngắn ngủn đi đến bên cạnh hai ông bà.
"Ông nội, bà nội!"
Bà nội Hoắc xoay người ôm bé: "Tể Tể, bà nội nhớ cháu quá, làm sao đến giờ cơm mà cũng không biết về nhà nha!"
Không đợi bé nói chuyện, bà nội Hoắc đã tự bào chữa.
"Nhưng không sao, Tể Tể quên về nhà cũng không có vấn đề gì, ông nội bà nội tới đón Tể Tể là được. Chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi trở về lại ăn thêm có được không? Bà nội đã tự mình chuẩn bị bánh nếp cho Tể Tể, còn có rượu nếp, đặc biệt thơm ngọt và mềm, Tể Tể nếm thử nhất định sẽ thích."
Tể Tể nghe thấy nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, làm bà nội Hoắc cười ha hả.
"Ôi Tể Tể, cục cưng của bà thật đáng yêu!"
Đám người đều phụ họa: "Rất đáng yêu!"
Nhất là động tác nuốt nước bọt vừa rồi của bé, quá đáng yêu rồi.
Ông nội Hoắc và Ông cụ Bách đi sang phòng bên cạnh để nói chuyện phiếm, ông cụ Bách đoán chừng ông nội Hoắc còn không biết đứa cháu gái này có năng lực đặc biệt, cho nên nói chuyện rất cẩn thận.
"Hoắc tiên sinh......"
Ông nội Hoắc xua xua tay: "Em trai Bách, mấy năm nay tôi bị người tính kế thành hồ đồ rồi, ông cũng hồ đồ theo à, cũng không muốn gọi anh Hoắc nữa sao?”
Ông cụ Bách nghe Hoắc Trầm Huy nói cũng đã hiểu sơ qua mấy năm này đám người ông nội Hoắc thay đổi đều là có nguyên nhân, nhưng trên thực tế kiểm tra Hoắc An An lại không tra ra được cái gì.
Nhưng mà những thay đổi của ông cụ Hoắc và mọi người thì rất dễ nhận thấy được, nên tự nhiên ông biết lời nói của bọn họ đều là thật.
Như vậy, vấn đề ở đâu.
Trên người Hoắc An An có vấn đề gì?
Ông cụ Bách cau mày: "Anh Hoắc, anh có nghĩ đến việc tìm người trong Huyền Môn hỗ trợ nhìn An An không?"
Ông nội Hoắc trong mắt tràn đầy ý cười: "Em có thể giúp đỡ chuyện này không?"
Mấy năm này ông cụ Bách bởi vì không thích vợ chồng ông Hoắc thiên vị đến lệch lạc, cho nên gần như không cùng hai người qua lại lui tới.
Ngược lại là đối với năng lực trác tuyệt, tỉnh táo tự lập của Hoắc Trầm Lệnh lại nhìn với con mắt khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất