Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 103:
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: "......"
Yếu đuối!
Bất lực!
Khóc!
…..
Tể Tể đang chìm vào giấc ngủ sâu, mơ mơ màng màng bắt đầu nằm mơ.
Nằm mơ gặp một màn sương màu đen vô cùng dày đặc.
Bé a ô một tiếng bổ nhào qua.
"Cha!"
Màn sương đen dừng lại, tiếp được bé đang nhào tới, vẫn là trạng thái một màn sương dày đặc, lại có thể vững vàng ôm được bé.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, lạnh lùng lại lạnh lẽo.
"Tại sao lại trở về rồi? Ở nhân gian chơi không vui sao?"
Bé lớn tiếng trả lời: "Vui, chơi rất là vui! Tể Tể tìm được bảo mẫu ở nhân gian rồi, còn có rất nhiều anh trai nha!"
Hiếm khi được nhìn thấy cha Minh Vương, hình như cha đang trên đường đi công tác, bé không quên hôn một cái lên trán của cha.
"Cha, Tể Tể rất nhớ cha nha!"
Màn sương đen khẽ cười: "Tể Tể ngoan ~"
Tể Tể nhớ tới chuyện quan trọng: "Cha, Tể Tể muốn nhìn sách Sinh Tử."
Màn sương đen ôn hòa nói: "Con không nhớ rõ sao?"
Bé buồn bực hừ hừ: "Nhưng sách Sinh Tử sẽ thay đổi! Tể Tể muốn thay đổi mệnh số của cha ở nhân gian và các anh trai nữa, có khả năng cũng có thể thay đổi mệnh số của mẹ ở nhân gian nha.”
Màn sương đen nghe được ý tứ trong lời nói của bé, liền biến ảo ra hình dạng một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của bé.
"Tể Tể đang muốn tìm Trương Ninh giúp bọn họ?"
Tể Tể liên tục gật đầu: "Cha thật thông minh! Tể Tể là con gái của cha, Tể Tể biết tìm cha hỗ trợ là chính xác nhất, cho nên Tể Tể cũng thông minh!"
Màn sương đen bị chọc cười, một màn sương đen dày đăc tựa hồ bởi vì đối phương cười mà dập dờn gợn sóng.
"Để cha nhìn xem."
Trong nháy mắt, ngón tay của màn sương đen thu hồi, trong sương mù dày đặc truyền ra tiếng nói của một người đàn ông lạnh lùng.
"Tể Tể, bà ấy được phép luân hồi chuyển thế rồi, nhưng vẫn còn lưu lại trong một chiếc đèn ở minh giới, chờ con tỉnh lại, liền có thể nhìn thấy."
Không đợi bé nói chuyện, màn sương đen lại hóa ra một bàn tay, nhẹ nhàng sờ lên gò má béo múp míp trên khuôn mặt nhỏ của bé.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, chờ cha làm xong công việc, liền đi tìm con."
Bé có chút không nỡ, bé đã rất lâu chưa từng gặp cha Minh Vương.
"Sao cha lại biến thành bộ dạng này? Bộ dạng này làm Tể Tể không nhìn thấy mặt cha."
Màn sương đen khẽ cười một tiếng: "Không nhìn thấy mặt, Tể Tể sẽ quên cha sao?"
Bé đứng thẳng người lên: "Không thể nào? Sao Tể Tể lại quên dáng vẻ của cha được! Cha của Tể Tể vừa cao vừa đẹp trai lại giàu có! Là người đẹp mắt nhất Địa Phủ!"
Màn sương đen mỉm cười đầy cưng chiều, sờ khuôn mặt nhỏ béo mũm mĩm, sau đó nhìn thấy bé buồn ngủ chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong ngực bắt đầu ngáy nhỏ.
"Đang ngủ còn chạy đến Địa Phủ, không sợ hù đến cha bảo mẫu và các anh trai của con sao?"
Màn sương đen búng một cái lên trán bé, vung tay lên liền nhìn thấy những nhân viên đang lo lắng chờ đợi làm việc, tất cả ôn nhu trong nháy mắt đều biến mất, màn sương đen hóa thành một khuôn mặt kinh khủng dữ tợn.
Phẫn nộ gào thét!
"Làm sao? Ông đây là Minh Vương, đến thời gian nói chuyện cùng con gái mình cũng không có sao?"
"Giục giục giục! Giục cái gì mà giục? Vội vàng đi đầu thai hả?"
"Bản tọa tự mình đưa mấy người đi?"
Bốn tên nhân viên làm việc ở Địa Phủ: "......"
Lại nữa rồi!
Minh Vương lại bắt đầu nóng nảy!
Nhưng bọn họ cũng đành chịu!
Biên giới của nhân gian lại xảy ra chuyện, chết hơn mấy trăm người, trong đó còn có người nước ngoài bỏ mạng nữa, dù sao cũng phải đưa hồn của người ta về nước chứ nhỉ?
Còn có những con quỷ ngoại quốc, rất nhiều quỷ không nói được tiếng Hoa, còn là loại ngôn ngữ của một nước nhỏ ít người biết tiếng, trục xuất về nước cũng rất khó giao tiếp làm việc!
Điều quan trọng nhất chính là...... Con quỷ bị trấn áp ở dưới sông Nhược Thủy đã chạy trốn mất rồi!
Nếu con quỷ kia chạy đến nhân gia, còn không phải là gây loạn một phương, đến lúc đó ở Địa Phủ sẽ lại lần nữa có vô số oan hồn, công việc khi nào mới kết thúc được?
Chưa kể những người đang xếp hàng đi đầu thai!
Bởi vì Địa Phủ mới làm cải cách, hiện tại có thể tự do lựa chọn đầu thai, những con quỷ này từng con như bị điên, ai cũng nghĩ kiếp sau trở thành người có tiền, giàu có!
Đây vẫn là còn tốt!
Còn có người đi đầu thai thời gian không đến một ngày lại quay về, lúc trở về họ nói là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vẫn còn trong bụng đã bị đánh rớt bay trở về Địa Phủ.
Bọn họ quanh năm bận rộn, một ngày hai mươi bốn giờ đều bận không ngừng nghỉ, thử nói xem …Mấy cái đồ trừng thối gây ra nhân mạng, chúng có biết mình gây ra bao nhiêu tội lỗi không?
Màn sương dày đặc lại càng nồng đậm hơn, lạnh lẽo khiếp người làm cho mấy nhân viên công tác liên tục tránh né.
"Đi!"
"Định để Tể Tể đi phải không!
Nhân viên công tác của Địa Phủ thở phào một hơi, vội vàng đuổi theo.
Mấy quỷ sai mới nhậm chức vội vàng chạy đến: "Vương, vừa rồi chúng tôi phát hiện bỗng nhiên thiếu mất một ngọn minh đăng, có quỷ sai thấy là đi từ bên này tới."
Yếu đuối!
Bất lực!
Khóc!
…..
Tể Tể đang chìm vào giấc ngủ sâu, mơ mơ màng màng bắt đầu nằm mơ.
Nằm mơ gặp một màn sương màu đen vô cùng dày đặc.
Bé a ô một tiếng bổ nhào qua.
"Cha!"
Màn sương đen dừng lại, tiếp được bé đang nhào tới, vẫn là trạng thái một màn sương dày đặc, lại có thể vững vàng ôm được bé.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, lạnh lùng lại lạnh lẽo.
"Tại sao lại trở về rồi? Ở nhân gian chơi không vui sao?"
Bé lớn tiếng trả lời: "Vui, chơi rất là vui! Tể Tể tìm được bảo mẫu ở nhân gian rồi, còn có rất nhiều anh trai nha!"
Hiếm khi được nhìn thấy cha Minh Vương, hình như cha đang trên đường đi công tác, bé không quên hôn một cái lên trán của cha.
"Cha, Tể Tể rất nhớ cha nha!"
Màn sương đen khẽ cười: "Tể Tể ngoan ~"
Tể Tể nhớ tới chuyện quan trọng: "Cha, Tể Tể muốn nhìn sách Sinh Tử."
Màn sương đen ôn hòa nói: "Con không nhớ rõ sao?"
Bé buồn bực hừ hừ: "Nhưng sách Sinh Tử sẽ thay đổi! Tể Tể muốn thay đổi mệnh số của cha ở nhân gian và các anh trai nữa, có khả năng cũng có thể thay đổi mệnh số của mẹ ở nhân gian nha.”
Màn sương đen nghe được ý tứ trong lời nói của bé, liền biến ảo ra hình dạng một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của bé.
"Tể Tể đang muốn tìm Trương Ninh giúp bọn họ?"
Tể Tể liên tục gật đầu: "Cha thật thông minh! Tể Tể là con gái của cha, Tể Tể biết tìm cha hỗ trợ là chính xác nhất, cho nên Tể Tể cũng thông minh!"
Màn sương đen bị chọc cười, một màn sương đen dày đăc tựa hồ bởi vì đối phương cười mà dập dờn gợn sóng.
"Để cha nhìn xem."
Trong nháy mắt, ngón tay của màn sương đen thu hồi, trong sương mù dày đặc truyền ra tiếng nói của một người đàn ông lạnh lùng.
"Tể Tể, bà ấy được phép luân hồi chuyển thế rồi, nhưng vẫn còn lưu lại trong một chiếc đèn ở minh giới, chờ con tỉnh lại, liền có thể nhìn thấy."
Không đợi bé nói chuyện, màn sương đen lại hóa ra một bàn tay, nhẹ nhàng sờ lên gò má béo múp míp trên khuôn mặt nhỏ của bé.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, chờ cha làm xong công việc, liền đi tìm con."
Bé có chút không nỡ, bé đã rất lâu chưa từng gặp cha Minh Vương.
"Sao cha lại biến thành bộ dạng này? Bộ dạng này làm Tể Tể không nhìn thấy mặt cha."
Màn sương đen khẽ cười một tiếng: "Không nhìn thấy mặt, Tể Tể sẽ quên cha sao?"
Bé đứng thẳng người lên: "Không thể nào? Sao Tể Tể lại quên dáng vẻ của cha được! Cha của Tể Tể vừa cao vừa đẹp trai lại giàu có! Là người đẹp mắt nhất Địa Phủ!"
Màn sương đen mỉm cười đầy cưng chiều, sờ khuôn mặt nhỏ béo mũm mĩm, sau đó nhìn thấy bé buồn ngủ chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong ngực bắt đầu ngáy nhỏ.
"Đang ngủ còn chạy đến Địa Phủ, không sợ hù đến cha bảo mẫu và các anh trai của con sao?"
Màn sương đen búng một cái lên trán bé, vung tay lên liền nhìn thấy những nhân viên đang lo lắng chờ đợi làm việc, tất cả ôn nhu trong nháy mắt đều biến mất, màn sương đen hóa thành một khuôn mặt kinh khủng dữ tợn.
Phẫn nộ gào thét!
"Làm sao? Ông đây là Minh Vương, đến thời gian nói chuyện cùng con gái mình cũng không có sao?"
"Giục giục giục! Giục cái gì mà giục? Vội vàng đi đầu thai hả?"
"Bản tọa tự mình đưa mấy người đi?"
Bốn tên nhân viên làm việc ở Địa Phủ: "......"
Lại nữa rồi!
Minh Vương lại bắt đầu nóng nảy!
Nhưng bọn họ cũng đành chịu!
Biên giới của nhân gian lại xảy ra chuyện, chết hơn mấy trăm người, trong đó còn có người nước ngoài bỏ mạng nữa, dù sao cũng phải đưa hồn của người ta về nước chứ nhỉ?
Còn có những con quỷ ngoại quốc, rất nhiều quỷ không nói được tiếng Hoa, còn là loại ngôn ngữ của một nước nhỏ ít người biết tiếng, trục xuất về nước cũng rất khó giao tiếp làm việc!
Điều quan trọng nhất chính là...... Con quỷ bị trấn áp ở dưới sông Nhược Thủy đã chạy trốn mất rồi!
Nếu con quỷ kia chạy đến nhân gia, còn không phải là gây loạn một phương, đến lúc đó ở Địa Phủ sẽ lại lần nữa có vô số oan hồn, công việc khi nào mới kết thúc được?
Chưa kể những người đang xếp hàng đi đầu thai!
Bởi vì Địa Phủ mới làm cải cách, hiện tại có thể tự do lựa chọn đầu thai, những con quỷ này từng con như bị điên, ai cũng nghĩ kiếp sau trở thành người có tiền, giàu có!
Đây vẫn là còn tốt!
Còn có người đi đầu thai thời gian không đến một ngày lại quay về, lúc trở về họ nói là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vẫn còn trong bụng đã bị đánh rớt bay trở về Địa Phủ.
Bọn họ quanh năm bận rộn, một ngày hai mươi bốn giờ đều bận không ngừng nghỉ, thử nói xem …Mấy cái đồ trừng thối gây ra nhân mạng, chúng có biết mình gây ra bao nhiêu tội lỗi không?
Màn sương dày đặc lại càng nồng đậm hơn, lạnh lẽo khiếp người làm cho mấy nhân viên công tác liên tục tránh né.
"Đi!"
"Định để Tể Tể đi phải không!
Nhân viên công tác của Địa Phủ thở phào một hơi, vội vàng đuổi theo.
Mấy quỷ sai mới nhậm chức vội vàng chạy đến: "Vương, vừa rồi chúng tôi phát hiện bỗng nhiên thiếu mất một ngọn minh đăng, có quỷ sai thấy là đi từ bên này tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất