Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 109:
Hoắc Tư Lâm cũng nhìn ra.
Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng không có gì cả.
Nếu như Bách Minh Tư ở đây, nhất định có thể nhìn thấy ở trong nhà có rất nhiều vết máu, kéo dài từ bên ngoài vào trong nhà rồi tới thư phòng mà Hoắc Trầm Lệnh và Tể Tể đang đi tới.
A!
Còn có một đống tóc!
Đương nhiên còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng cầu xin tha thứ của nữ quỷ truyền ra từ trong thư phòng.
Đúng lúc này, vừa vặn Hoắc An An dẫn theo Hứa Dao đi tới.
Hứa Dao giật giật mi mắt liên tục khi nhìn thấy trên mặt đất tản ra những vết màu cùng với tóc tai hỗn độn khắp nơi.
*****************
Hứa Dao mím môi, nhìn về phía Hoắc An An.
"An An, em đi vào trước đi, chị chợt nhớ tới vừa rồi di động đã rơi ở trên xe, chị đi lấy điện thoại, sẽ quay lại nhanh thôi."
Hoắc An An cũng không phát giác ra có gì không đúng, cô ta là bị cha ép tới đây để xin lỗi Minh Tể Tể, sau đó mời Minh Tể Tể đến nhà cũ chơi.
Cho nên vẻ mặt của cô ta đang rất khó coi.
"Chị Dao Dao, vậy em ở đây đợi chị, chị quay lại thì chúng ta cùng nhau đi vào."
Hứa Dao cười gật gật đầu, rất nhanh đã rời đi.
Trong phòng khách, Hoắc Tư Lâm nhìn thấy em gái, anh liền đứng dậy đi ra cửa.
"An An, em đến rồi à."
Buổi sáng anh cũng muốn mang em gái tới đây cùng, nhưng em gái không muốn đi, cuối cùng anh đành phải đi một mình.
Dù sao cũng là người một nhà, cho dù An An có thay đổi trở nên không tốt đến thế nào thì cũng vẫn là em gái nhỏ của anh, huống chi em gái cũng còn nhỏ tuổi vẫn có thể từ từ uốn nắn.
"Chú ba và Tể Tể đi tới thư phòng rồi, chúng ta chờ một chút nhé."
Hoắc An An cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán hận và biệt khuất.
Nếu như không phải cả nhà đều quan tâm Minh Tể Tể, trước khi trang viên nhà họ Hoắc trở thành sản nghiệp của mình thì cô ta tuyệt đối sẽ không đến trang viên nhà họ Hoắc thêm một lần nào nữa.
"Em đã biết."
Hoắc Tư Lâm sờ sờ đầu em gái, khe khẽ thở dài.
"An An, em là em gái ngoan, cũng là chị gái tốt, đúng không?"
Hoắc An An trong lòng không ngừng cười lạnh, được hệ thống thúc đẩy tư tưởng giáo dục, mấy năm nay cô ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, gần như không còn tính tình của trẻ con, tư duy có thể so với anh trai đã lên đại học.
"Anh cứ yên tâm, em đã biết, em sẽ không tranh cãi cùng Tể Tể, Tể Tể là em gái, em là chị, về sau em sẽ nhường nhịn Tể Tể."
Hoắc Tư Lâm thở phào một hơi: "An An giỏi lắm."
Hoắc An An chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trong đầu, hệ thống lại đang nhắc nhở cô ta.
【 Nhịn xuống! Cô có khả năng diễn mà, cẩn thận, cô mà ngẩng đầu lên thì anh của cô chắc chắn sẽ nhìn ra được cô đang giả vờ đó!】
Hoắc An An dùng hệ thống để xả cơn tức.
【 Rõ ràng tôi mới là em gái ruột của anh ta, hiện tại anh ta chỉ hướng về con bé mồ côi Minh Tể Tể kia! Còn vọng tưởng tôi chung sống hoà bình với nó?】
Hệ thống rất hài lòng với thái độ của Hoắc An An.
【 Yên tâm! Cô là chân mệnh thiên nữ, Minh Tể Tể chắc chắn chính là hệ thống nhân vật nữ ác độc, nhân vật ác độc thì phải như vậy mà! Nếu như giai đoạn đầu không gây sự, về sau làm sao lại bị chết thê thảm? 】
Hoắc An An lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
【 Cậu nói đúng! 】
Cô ta nhìn về phía thư phòng, con mắt xoay chuyển suy nghĩ, lại nhìn về phía bể bơi ngoài trời ở đằng xa, trong đầu hiện lên một kế hoạch.
Cũng không đợi chị họ nữa, cô ta chậm rãi ung dung đi ra ngoài, đi dạo ở hoa viên phía bên phải của trang viên.
…..
Hiện tại ở trong thư phòng, bé vung tay vứt nữ quỷ vừa tóm được xuống mặt đất.
"Cha, đây là con quỷ vừa rồi đã hù dọa cha phải không?"
Cha Hoắc: "......"
Hôm nay, lúc đầu ông dự định mang theo con trai con gái cùng đi tới chùa Minh Giác ở vùng ngoại ô, để trụ trì Minh Thành Phương nhìn xem.
Hiện tại......
Không cần nhìn nữa!
Tể Tể của nhà ông rõ ràng không giống bình thường, mà vũ lực ở phương diện này lại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông.
Có lẽ đã sớm có chuẩn bị, cho nên cha Hoắc vẫn rất trầm ổn, bình tĩnh.
"Đúng rồi."
Bé đá vào bụng nữ quỷ kia một cái, đau đến nỗi nữ quỷ nằm quằn quại trên mặt đất khóc như sói gào, nói xin lỗi cầu xin tha thứ đủ các kiểu.
"Tôi sai rồi! Tiểu đại nhân, đại nhân đại lượng, tôi cũng không dám nữa!"
Bé nhìn một thân chướng khí mù mịt, máu tươi dính khắp nơi, nữ quỷ này xấu xí không chịu được, bàn chân ghét bỏ dùng sức giẫm lên trên đùi nữ quỷ đang lộ ra xương cốt.
Cha Hoắc nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
….
Bởi vì tò mò, cha Hoắc cũng đi qua, cũng giẫm.
Kết quả một cước đạp hụt, cái gì cũng không có.
Cha Hoắc: "......"
Bé thấy liền bắt lấy tay của cha, vụng trộm chuyển một chút lực lượng sang cho cha Hoắc.
"Cha, cha thử lại lần nữa đi."
Cha Hoắc híp mắt, lại đạp một cước, mà còn đạp mạnh hơn so với vừa rồi.
Nữ quỷ kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, xương bắp chân trực tiếp vỡ vụn gãy mất.
Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng không có gì cả.
Nếu như Bách Minh Tư ở đây, nhất định có thể nhìn thấy ở trong nhà có rất nhiều vết máu, kéo dài từ bên ngoài vào trong nhà rồi tới thư phòng mà Hoắc Trầm Lệnh và Tể Tể đang đi tới.
A!
Còn có một đống tóc!
Đương nhiên còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng cầu xin tha thứ của nữ quỷ truyền ra từ trong thư phòng.
Đúng lúc này, vừa vặn Hoắc An An dẫn theo Hứa Dao đi tới.
Hứa Dao giật giật mi mắt liên tục khi nhìn thấy trên mặt đất tản ra những vết màu cùng với tóc tai hỗn độn khắp nơi.
*****************
Hứa Dao mím môi, nhìn về phía Hoắc An An.
"An An, em đi vào trước đi, chị chợt nhớ tới vừa rồi di động đã rơi ở trên xe, chị đi lấy điện thoại, sẽ quay lại nhanh thôi."
Hoắc An An cũng không phát giác ra có gì không đúng, cô ta là bị cha ép tới đây để xin lỗi Minh Tể Tể, sau đó mời Minh Tể Tể đến nhà cũ chơi.
Cho nên vẻ mặt của cô ta đang rất khó coi.
"Chị Dao Dao, vậy em ở đây đợi chị, chị quay lại thì chúng ta cùng nhau đi vào."
Hứa Dao cười gật gật đầu, rất nhanh đã rời đi.
Trong phòng khách, Hoắc Tư Lâm nhìn thấy em gái, anh liền đứng dậy đi ra cửa.
"An An, em đến rồi à."
Buổi sáng anh cũng muốn mang em gái tới đây cùng, nhưng em gái không muốn đi, cuối cùng anh đành phải đi một mình.
Dù sao cũng là người một nhà, cho dù An An có thay đổi trở nên không tốt đến thế nào thì cũng vẫn là em gái nhỏ của anh, huống chi em gái cũng còn nhỏ tuổi vẫn có thể từ từ uốn nắn.
"Chú ba và Tể Tể đi tới thư phòng rồi, chúng ta chờ một chút nhé."
Hoắc An An cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán hận và biệt khuất.
Nếu như không phải cả nhà đều quan tâm Minh Tể Tể, trước khi trang viên nhà họ Hoắc trở thành sản nghiệp của mình thì cô ta tuyệt đối sẽ không đến trang viên nhà họ Hoắc thêm một lần nào nữa.
"Em đã biết."
Hoắc Tư Lâm sờ sờ đầu em gái, khe khẽ thở dài.
"An An, em là em gái ngoan, cũng là chị gái tốt, đúng không?"
Hoắc An An trong lòng không ngừng cười lạnh, được hệ thống thúc đẩy tư tưởng giáo dục, mấy năm nay cô ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, gần như không còn tính tình của trẻ con, tư duy có thể so với anh trai đã lên đại học.
"Anh cứ yên tâm, em đã biết, em sẽ không tranh cãi cùng Tể Tể, Tể Tể là em gái, em là chị, về sau em sẽ nhường nhịn Tể Tể."
Hoắc Tư Lâm thở phào một hơi: "An An giỏi lắm."
Hoắc An An chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trong đầu, hệ thống lại đang nhắc nhở cô ta.
【 Nhịn xuống! Cô có khả năng diễn mà, cẩn thận, cô mà ngẩng đầu lên thì anh của cô chắc chắn sẽ nhìn ra được cô đang giả vờ đó!】
Hoắc An An dùng hệ thống để xả cơn tức.
【 Rõ ràng tôi mới là em gái ruột của anh ta, hiện tại anh ta chỉ hướng về con bé mồ côi Minh Tể Tể kia! Còn vọng tưởng tôi chung sống hoà bình với nó?】
Hệ thống rất hài lòng với thái độ của Hoắc An An.
【 Yên tâm! Cô là chân mệnh thiên nữ, Minh Tể Tể chắc chắn chính là hệ thống nhân vật nữ ác độc, nhân vật ác độc thì phải như vậy mà! Nếu như giai đoạn đầu không gây sự, về sau làm sao lại bị chết thê thảm? 】
Hoắc An An lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
【 Cậu nói đúng! 】
Cô ta nhìn về phía thư phòng, con mắt xoay chuyển suy nghĩ, lại nhìn về phía bể bơi ngoài trời ở đằng xa, trong đầu hiện lên một kế hoạch.
Cũng không đợi chị họ nữa, cô ta chậm rãi ung dung đi ra ngoài, đi dạo ở hoa viên phía bên phải của trang viên.
…..
Hiện tại ở trong thư phòng, bé vung tay vứt nữ quỷ vừa tóm được xuống mặt đất.
"Cha, đây là con quỷ vừa rồi đã hù dọa cha phải không?"
Cha Hoắc: "......"
Hôm nay, lúc đầu ông dự định mang theo con trai con gái cùng đi tới chùa Minh Giác ở vùng ngoại ô, để trụ trì Minh Thành Phương nhìn xem.
Hiện tại......
Không cần nhìn nữa!
Tể Tể của nhà ông rõ ràng không giống bình thường, mà vũ lực ở phương diện này lại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông.
Có lẽ đã sớm có chuẩn bị, cho nên cha Hoắc vẫn rất trầm ổn, bình tĩnh.
"Đúng rồi."
Bé đá vào bụng nữ quỷ kia một cái, đau đến nỗi nữ quỷ nằm quằn quại trên mặt đất khóc như sói gào, nói xin lỗi cầu xin tha thứ đủ các kiểu.
"Tôi sai rồi! Tiểu đại nhân, đại nhân đại lượng, tôi cũng không dám nữa!"
Bé nhìn một thân chướng khí mù mịt, máu tươi dính khắp nơi, nữ quỷ này xấu xí không chịu được, bàn chân ghét bỏ dùng sức giẫm lên trên đùi nữ quỷ đang lộ ra xương cốt.
Cha Hoắc nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
….
Bởi vì tò mò, cha Hoắc cũng đi qua, cũng giẫm.
Kết quả một cước đạp hụt, cái gì cũng không có.
Cha Hoắc: "......"
Bé thấy liền bắt lấy tay của cha, vụng trộm chuyển một chút lực lượng sang cho cha Hoắc.
"Cha, cha thử lại lần nữa đi."
Cha Hoắc híp mắt, lại đạp một cước, mà còn đạp mạnh hơn so với vừa rồi.
Nữ quỷ kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, xương bắp chân trực tiếp vỡ vụn gãy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất