Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 122:
Lại thấy anh ba có hứng thú đối với tròng mắt của mình, bé vui vẻ hỏi anh ba.
"Anh ba, anh chơi vui không?"
Hoắc Tư Thần còn nhìn chằm chằm viên thủy tinh trong tay: "Chơi vui."
Bé lại hỏi: "Sờ tới sờ lui có thoải mái không?"
Hoắc Tư Thần không ngừng gật đầu: "Mềm mềm, trơn bóng, còn tròn xoe, đặc biệt thoải mái."
Bé từ trong túi móc móc, móc ra một nắm lớn nữa.
"Đây anh, Tể Tể có rất nhiều, anh ba, chúng ta cùng nhau chơi đi."
Ánh mắt của Hoắc Tư Thần nhìn xuống một nắm lớn viên cầu tròn trịa, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Tể Tể.
Sau đó, cậu nhìn thấy hai hốc mắt đen sì của Tể Tể!
Đầu Hoắc Tư Thần tê dại.
Tể Tể không có tròng mắt còn đang vui tươi hớn hở, móc ra cho cậu một nắm lớn tròng mắt khác.
"Đây! anh ba, những cái này đều cho anh, chúng ta cùng chơi viên thủy tinh đi!"
Hoắc Tư Thần nhìn Tể Tể không có tròng mắt, lại nhìn viên bi thủy tinh trong tay, nhìn nhìn trên tay bé có một nắm lớn viên bi nhỏ nữa......
Sau đó phát ra tiếng thét chói tai.
"A a a a!!!!"
Bách Minh Tư đã sớm đoán trước được điều này, cũng may cậu đã kịp dán môt lá bùa cách âm ở trong phòng này rồi.
Lúc này nghe Hoắc Tư Thần thét lên, cậu vội vàng đi qua cầm chặt tay cậu bé.
"Tư Thần, đừng sợ, đây là Tể Tể."
Hoắc Tư Thần bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt tái nhợt trắng xanh.
"...... A a a!!! Em cũng biết đây là Tể Tể, mấu chốt là tròng mắt của Tể Tể vì sao lại có thể lấy ra, em ấy vẫn còn có thể nói chuyện, aaaa, đầu em ấy bị kéo ra rồi, còn có thể sống lại nhảy nhảy loạn xạ! Hu hu hu...... Anh Minh Tư, Tể Tể đến cùng là thế nào vậy?"
Lúc này bé mới ý thức được một chuyện.
Anh ba giống như bị mình dọa sợ.
Tể Tể không hiểu: "Anh ba, anh không phải là không sợ quỷ quái sao?"
Trước đó anh ba cũng đã từng gặp, nhưng biểu hiện còn tốt hơn chú Cố cơ mà.
Thân thể của Hoắc Tư Thần trở nên căng thẳng, nhìn hốc mắt tối như mực của Tể Tể, không ngừng nuốt nước miếng, thanh âm run run lắp bắp nói.
"...... Cho nên...... Tể Tể, em không phải là người?"
Tể Tể mím miệng, có chút ngượng ngùng.
"Anh ba, Tể Tể cũng có thể được coi là người!"
Hoắc Tư Thần: "......"
Cái gì gọi là cũng có thể?
******
Bách Minh Tư thấy Hoắc Tư Thần run lên vì sợ hãi, nhưng có lẽ bởi vì đối phương là Tể Tể nên cậu bé đã tận lực khắc chế nỗi sợ hãi lại, vì thế cậu đã nhân cơ hội này vội vàng thả tròng mắt vào trong tay Tể Tể.
"Tể Tể, nhanh lắp trở lại!"
Tể Tể “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn đeo lại hai tròng mắt.
Hốc mắt tối đen đã có tròng mắt, hai màu trắng đen rõ ràng lại trong veo như nước, Hoắc Tư Thần nhìn thấy như vậy, trước mắt lại cảm thấy tối đen.
Nhưng lần này Hoắc Tư Thần cũng không có ngất đi.
Chính cậu cũng không thể tin được.
Phải mất một lúc cậu mới tìm lại được giọng nói của mình, khuôn mặt vẫn còn đờ đẫn.
"Cũng coi như là người?"
Biết là mình đã làm anh ba sợ hãi, Tể Tể có chút áy náy.
Cũng may anh ba có máu của Minh Vương hỗ trợ, ngoại trừ bị dọa ngất thì chắc chắn hồn phách cũng không có vấn đề gì, nếu không bé còn phải hỗ trợ giúp anh ba cũng cố hồn phách lại.
Tể Tể nhìn anh ba, lại nhìn anh Minh Tư bên cạnh đang lo lắng nhìn hai người bọn họ, sau đó bé ngồi bệt xuống đất.
Bé muốn ngả người về phía sau một chút, với khoảng cách này, sau gáy của bé vừa vặn dựa vào thành giường.
Kết quả bé đã đánh giá nhầm chiều cao của mình.
Bé dựa vào đằng sau, thân hình nhỏ bé rơi vào khoảng trống, cả người ngã chổng vó ở phía dưới.
Tể Tể: "......"
Biến cố đến quá nhanh, Bách Minh Tư cũng không kịp phản ứng.
Còn Hoắc Tư Thần cũng nhìn đến ngây người.
Nếu như Tể Tể không phải người mà là quỷ quái, chắc hẳn không có con quỷ nào đáng yêu như thế đi?
Làm gì có quỷ quái nào có thể làm bản thân mình té ngã?
Hoắc Tư Thần nhìn thấy thì rất muốn cười, nhưng nghĩ lại đó là em gái của mình, cậu vội vàng đi qua kéo bé ra ngoài, sau đó ôm vào trong ngực, đau lòng ghê gớm.
"Tể Tể, em bị té có đau không?"
Bé chớp mắt mấy cái, lắc lắc đầu.
"Cảm ơn anh ba đã quan tâm, Tể Tể không sao."
Hoắc Tư Thần thở phào, nhưng vẫn sờ lên cái ót của Tể Tể.
Xác định trên ót của Tể Tể không có sưng cục u nào, lúc này cậu mới thu tay lại.
Nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của bé, lúc này cậu mới để ý đống tròng mắt mà trước đó Tể Tể đưa cho cậu đã không thấy đâu nữa.
Tể Tể chú ý tới ánh mắt của anh ba có chút ngập ngừng thì đã lên tiếng hỏi anh ba.
"Anh ba, anh còn muốn chơi bắn bi viên thủy tinh à?"
Cả người Hoắc Tư Thần đều run lên.
Suýt nữa thì cậu đã nhảy dựng lên.
"Không không không! Anh ba phát hiện bọn nó không thấy đâu nữa, thật tốt!"
Tể Tể bĩu môi: "Tể Tể đã cất vào bên trong túi áo rồi."
Hoắc Tư Thần: "......"
Cho nên Tể Tể...... Kỳ thật vẫn không phải là người?
Bách Minh Tư thấy Hoắc Tư Thần không có tiếp tục bị dọa ngất nữa thì có chút ngạc nhiên.
"Anh ba, anh chơi vui không?"
Hoắc Tư Thần còn nhìn chằm chằm viên thủy tinh trong tay: "Chơi vui."
Bé lại hỏi: "Sờ tới sờ lui có thoải mái không?"
Hoắc Tư Thần không ngừng gật đầu: "Mềm mềm, trơn bóng, còn tròn xoe, đặc biệt thoải mái."
Bé từ trong túi móc móc, móc ra một nắm lớn nữa.
"Đây anh, Tể Tể có rất nhiều, anh ba, chúng ta cùng nhau chơi đi."
Ánh mắt của Hoắc Tư Thần nhìn xuống một nắm lớn viên cầu tròn trịa, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Tể Tể.
Sau đó, cậu nhìn thấy hai hốc mắt đen sì của Tể Tể!
Đầu Hoắc Tư Thần tê dại.
Tể Tể không có tròng mắt còn đang vui tươi hớn hở, móc ra cho cậu một nắm lớn tròng mắt khác.
"Đây! anh ba, những cái này đều cho anh, chúng ta cùng chơi viên thủy tinh đi!"
Hoắc Tư Thần nhìn Tể Tể không có tròng mắt, lại nhìn viên bi thủy tinh trong tay, nhìn nhìn trên tay bé có một nắm lớn viên bi nhỏ nữa......
Sau đó phát ra tiếng thét chói tai.
"A a a a!!!!"
Bách Minh Tư đã sớm đoán trước được điều này, cũng may cậu đã kịp dán môt lá bùa cách âm ở trong phòng này rồi.
Lúc này nghe Hoắc Tư Thần thét lên, cậu vội vàng đi qua cầm chặt tay cậu bé.
"Tư Thần, đừng sợ, đây là Tể Tể."
Hoắc Tư Thần bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt tái nhợt trắng xanh.
"...... A a a!!! Em cũng biết đây là Tể Tể, mấu chốt là tròng mắt của Tể Tể vì sao lại có thể lấy ra, em ấy vẫn còn có thể nói chuyện, aaaa, đầu em ấy bị kéo ra rồi, còn có thể sống lại nhảy nhảy loạn xạ! Hu hu hu...... Anh Minh Tư, Tể Tể đến cùng là thế nào vậy?"
Lúc này bé mới ý thức được một chuyện.
Anh ba giống như bị mình dọa sợ.
Tể Tể không hiểu: "Anh ba, anh không phải là không sợ quỷ quái sao?"
Trước đó anh ba cũng đã từng gặp, nhưng biểu hiện còn tốt hơn chú Cố cơ mà.
Thân thể của Hoắc Tư Thần trở nên căng thẳng, nhìn hốc mắt tối như mực của Tể Tể, không ngừng nuốt nước miếng, thanh âm run run lắp bắp nói.
"...... Cho nên...... Tể Tể, em không phải là người?"
Tể Tể mím miệng, có chút ngượng ngùng.
"Anh ba, Tể Tể cũng có thể được coi là người!"
Hoắc Tư Thần: "......"
Cái gì gọi là cũng có thể?
******
Bách Minh Tư thấy Hoắc Tư Thần run lên vì sợ hãi, nhưng có lẽ bởi vì đối phương là Tể Tể nên cậu bé đã tận lực khắc chế nỗi sợ hãi lại, vì thế cậu đã nhân cơ hội này vội vàng thả tròng mắt vào trong tay Tể Tể.
"Tể Tể, nhanh lắp trở lại!"
Tể Tể “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn đeo lại hai tròng mắt.
Hốc mắt tối đen đã có tròng mắt, hai màu trắng đen rõ ràng lại trong veo như nước, Hoắc Tư Thần nhìn thấy như vậy, trước mắt lại cảm thấy tối đen.
Nhưng lần này Hoắc Tư Thần cũng không có ngất đi.
Chính cậu cũng không thể tin được.
Phải mất một lúc cậu mới tìm lại được giọng nói của mình, khuôn mặt vẫn còn đờ đẫn.
"Cũng coi như là người?"
Biết là mình đã làm anh ba sợ hãi, Tể Tể có chút áy náy.
Cũng may anh ba có máu của Minh Vương hỗ trợ, ngoại trừ bị dọa ngất thì chắc chắn hồn phách cũng không có vấn đề gì, nếu không bé còn phải hỗ trợ giúp anh ba cũng cố hồn phách lại.
Tể Tể nhìn anh ba, lại nhìn anh Minh Tư bên cạnh đang lo lắng nhìn hai người bọn họ, sau đó bé ngồi bệt xuống đất.
Bé muốn ngả người về phía sau một chút, với khoảng cách này, sau gáy của bé vừa vặn dựa vào thành giường.
Kết quả bé đã đánh giá nhầm chiều cao của mình.
Bé dựa vào đằng sau, thân hình nhỏ bé rơi vào khoảng trống, cả người ngã chổng vó ở phía dưới.
Tể Tể: "......"
Biến cố đến quá nhanh, Bách Minh Tư cũng không kịp phản ứng.
Còn Hoắc Tư Thần cũng nhìn đến ngây người.
Nếu như Tể Tể không phải người mà là quỷ quái, chắc hẳn không có con quỷ nào đáng yêu như thế đi?
Làm gì có quỷ quái nào có thể làm bản thân mình té ngã?
Hoắc Tư Thần nhìn thấy thì rất muốn cười, nhưng nghĩ lại đó là em gái của mình, cậu vội vàng đi qua kéo bé ra ngoài, sau đó ôm vào trong ngực, đau lòng ghê gớm.
"Tể Tể, em bị té có đau không?"
Bé chớp mắt mấy cái, lắc lắc đầu.
"Cảm ơn anh ba đã quan tâm, Tể Tể không sao."
Hoắc Tư Thần thở phào, nhưng vẫn sờ lên cái ót của Tể Tể.
Xác định trên ót của Tể Tể không có sưng cục u nào, lúc này cậu mới thu tay lại.
Nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của bé, lúc này cậu mới để ý đống tròng mắt mà trước đó Tể Tể đưa cho cậu đã không thấy đâu nữa.
Tể Tể chú ý tới ánh mắt của anh ba có chút ngập ngừng thì đã lên tiếng hỏi anh ba.
"Anh ba, anh còn muốn chơi bắn bi viên thủy tinh à?"
Cả người Hoắc Tư Thần đều run lên.
Suýt nữa thì cậu đã nhảy dựng lên.
"Không không không! Anh ba phát hiện bọn nó không thấy đâu nữa, thật tốt!"
Tể Tể bĩu môi: "Tể Tể đã cất vào bên trong túi áo rồi."
Hoắc Tư Thần: "......"
Cho nên Tể Tể...... Kỳ thật vẫn không phải là người?
Bách Minh Tư thấy Hoắc Tư Thần không có tiếp tục bị dọa ngất nữa thì có chút ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất