Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 123:
Cậu lên tiếng: "Tể Tể, chuyện của em là sao vậy, chú Hoắc có biết không?"
Bé lắc đầu, giọng bé nhỏ nhẹ nói.
"Cha không biết, Tể Tể vốn không muốn để cho anh ba lo lắng, cho nên mới kéo đầu xuống để chứng minh cho anh ba thấy Tể Tể sẽ không chết."
Hoắc Tư Thần: "......"
Còn đặc biệt chứng minh cho cậu, cậu rất muốn chửi thề......
Nhưng nghĩ đến ý định ban đầu của em gái, Hoắc Tư Thần trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Coi như Tể Tể thật sự kỳ quái, nhưng Tể Tể rõ ràng là quan tâm cậu, Tể Tể là em gái của cậu!
Hoắc Tư Thần khẽ cắn môi, nuốt nước miếng nhìn về phía Tể Tể.
"Tể Tể, vậy em đến cùng...... Là gì?"
Mặc dù Bách Minh Tư không có hỏi, nhưng cũng rất muốn biết đáp án.
Tể Tể vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”.
Tiếp theo truyền đến tiếng bà nội Hoắc lo lắng quan tâm.
"Tư Thần, Minh Tư, Tể Tể tỉnh rồi à?"
Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần đồng thời lên tiếng: "Tể Tể, chuyện này nhất định không thể để cho ông bà nội biết, em nhớ chưa?"
Tể Tể ngoan ngoãn gật đầu: "Tể Tể biết, ông bà nội lớn tuổi rồi, không thể bị hù dọa!"
Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần đều thở phào, cảm thấy Tể Tể thật hiểu chuyện.
Hai người sờ sờ đầu của bé, Bách Minh Tư đi trước mấy bước đến bên cửa thu lại bùa cách âm phù vào túi, sau đó mở cửa phòng.
"Bà nội Hoắc."
Chào xong, cậu nhích ra một chút, để bà nội Hoắc đi vào bên trong.
"Tể Tể vừa tỉnh, em ấy đang chơi cùng Tư Thần ạ."
Bà nội Hoắc nhìn thấy Tư Thần và Tể Tể đang ngồi ở dưới đất, lập tức tăng tốc độ đi qua.
"Ôi, Tư Thần, Tể Tể vừa mới tỉnh, sao cháu lại cùng em chơi trên mặt đất? Vạn nhất bị cảm thì làm sao bây giờ? Cháu thì cứng rắn rồi nhưng Tể Tể là con gái, hơn nữa bé mới ba tuổi rưỡi, sao có thể khỏe được như cháu chứ?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Hử!
Tể Tể không cứng rắn không khỏe mạnh!
Em ấy không chỉ có thể tách đầu với cổ ra mà còn có thể chơi đùa cùng cậu nha.
Tể Tể được bà nội Hoắc ôm, vội vàng giúp anh ba giải thích.
"Bà nội, là Tể Tể lôi kéo anh ba ngồi trên mặt đất chơi, không liên quan đến anh ba đâu."
Thái độ của bà nội Hoắc đối với bé không chỉ là sự yêu thích của người lớn đối với trẻ con, mà còn có thêm một phần bởi vì bé đã giúp ông nội Hoắc, cho nên bà ấy cũng đặc biệt thiên vị Tể Tể.
"Đó là do anh ba của cháu không đúng, cháu đã tám tuổi, thế mà không biết khuyên Tể Tể của chúng ta một chút."
"Tể Tể đã ngủ rất lâu, cháu có đói bụng không? Bà nội mới nấu canh gà ác xong, bây giờ chúng ta trở về đúng lúc có thể uống."
"Đi! Bà nội mang Tể Tể của chúng ta trở về uống canh gà nha!"
Bà nội Hoắc cứ như vậy ôm bé đi.
Hoắc Tư Thần bị hiểu lầm: "......"
Mặc dù bị hiểu lầm, nhưng Hoắc Tư Thần lại nhịn không được mà cười hớn hở.
Bách Minh Tư không rõ ràng cho lắm: "Em cười gì vậy?"
Hoắc Tư Thần còn hớn hở giải thích: "Bà nội thích Tể Tể, thậm chí còn thích hơn cả Hoắc An An trước đó, thật quá tốt!"
Lúc này Bách Minh Tư mới nghĩ đến trước đó cả nhà chú Hoắc đều miễn cưỡng qua lại cùng với người bên nhà cũ, cũng không nhịn được mà cười cười.
"Đúng vậy a, bà nội Hoắc còn có ông nội Hoắc đều đặc biệt thích Tể Tể, thật tốt."
Hoắc Tư Thần gãi gãi gáy, nhìn xung quanh một chút sau đó nhỏ giọng hỏi cậu.
"Anh Minh Tư, anh nói Tể Tể...... Có phải là người không?"
Bách Minh Tư cười nhìn cậu: "Có quan trọng không?"
Hoắc Tư Thần sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
"Không quan trọng! Chỉ cần là Tể Tể, chính là em gái của chúng ta, còn lại đều không quan trọng!"
Bọn họ rất thân thiết và gần gũi với dì, kết quả dì lại cùng ông ngoại bà ngoại liên thủ hại chết mẹ của bọn họ.
Nếu như Tể Tể không đến nhà họ, hiện tại bọn họ còn chưa biết kỳ thật mẹ đã không còn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Thần đang bi thương bỗng nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn qua Bách Minh Tư.
"Anh Minh Tư, Tể Tể......"
Bách Minh Tư biết Hoắc Tư Thần muốn nói gì, cậu vỗ nhẹ bả vai Hoắc Tư Thần.
"Yên tâm! Chuyện này, chỉ ba người chúng ta biết."
Hoắc Tư Thần biết anh Minh Tư rất đáng tin cậy, trên mặt cậu lần nữa lộ ra tươi cười.
Bách Minh Tư lại nhắc nhở cậu: "Chú Hoắc và Tư Tước hỏi tới thì sao?"
Hoắc Tư Thần cười càng thêm xán lạn, cũng không nhìn thấy mắt đâu, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
"Cha và anh hai đều đặc biệt thông minh, chắc chắn đã phát hiện Tể Tể có vấn đề, mà Tể Tể chỉ có ba tuổi rưỡi, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra bí mật nhỏ của Tể Tể, về phần phát hiện như thế nào thì......"
Bách Minh Tư đã hiểu!
Tư Thần, cậu nhóc này muốn để chú Hoắc và Tư Tước cảm thụ một chút sợ hãi giống như hôm nay cậu được cảm thụ!
Ừm!
Cậu cũng rất chờ mong!
Đương nhiên, cậu càng muốn biết Tể Tể đến cùng là như thế nào.
“Coi như là người” là thế nào?
Trong lòng cậu nảy ra một suy nghĩ lớn mật: Chẳng lẽ Tể Tể là xác sống, zombie?
Bé lắc đầu, giọng bé nhỏ nhẹ nói.
"Cha không biết, Tể Tể vốn không muốn để cho anh ba lo lắng, cho nên mới kéo đầu xuống để chứng minh cho anh ba thấy Tể Tể sẽ không chết."
Hoắc Tư Thần: "......"
Còn đặc biệt chứng minh cho cậu, cậu rất muốn chửi thề......
Nhưng nghĩ đến ý định ban đầu của em gái, Hoắc Tư Thần trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Coi như Tể Tể thật sự kỳ quái, nhưng Tể Tể rõ ràng là quan tâm cậu, Tể Tể là em gái của cậu!
Hoắc Tư Thần khẽ cắn môi, nuốt nước miếng nhìn về phía Tể Tể.
"Tể Tể, vậy em đến cùng...... Là gì?"
Mặc dù Bách Minh Tư không có hỏi, nhưng cũng rất muốn biết đáp án.
Tể Tể vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”.
Tiếp theo truyền đến tiếng bà nội Hoắc lo lắng quan tâm.
"Tư Thần, Minh Tư, Tể Tể tỉnh rồi à?"
Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần đồng thời lên tiếng: "Tể Tể, chuyện này nhất định không thể để cho ông bà nội biết, em nhớ chưa?"
Tể Tể ngoan ngoãn gật đầu: "Tể Tể biết, ông bà nội lớn tuổi rồi, không thể bị hù dọa!"
Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần đều thở phào, cảm thấy Tể Tể thật hiểu chuyện.
Hai người sờ sờ đầu của bé, Bách Minh Tư đi trước mấy bước đến bên cửa thu lại bùa cách âm phù vào túi, sau đó mở cửa phòng.
"Bà nội Hoắc."
Chào xong, cậu nhích ra một chút, để bà nội Hoắc đi vào bên trong.
"Tể Tể vừa tỉnh, em ấy đang chơi cùng Tư Thần ạ."
Bà nội Hoắc nhìn thấy Tư Thần và Tể Tể đang ngồi ở dưới đất, lập tức tăng tốc độ đi qua.
"Ôi, Tư Thần, Tể Tể vừa mới tỉnh, sao cháu lại cùng em chơi trên mặt đất? Vạn nhất bị cảm thì làm sao bây giờ? Cháu thì cứng rắn rồi nhưng Tể Tể là con gái, hơn nữa bé mới ba tuổi rưỡi, sao có thể khỏe được như cháu chứ?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Hử!
Tể Tể không cứng rắn không khỏe mạnh!
Em ấy không chỉ có thể tách đầu với cổ ra mà còn có thể chơi đùa cùng cậu nha.
Tể Tể được bà nội Hoắc ôm, vội vàng giúp anh ba giải thích.
"Bà nội, là Tể Tể lôi kéo anh ba ngồi trên mặt đất chơi, không liên quan đến anh ba đâu."
Thái độ của bà nội Hoắc đối với bé không chỉ là sự yêu thích của người lớn đối với trẻ con, mà còn có thêm một phần bởi vì bé đã giúp ông nội Hoắc, cho nên bà ấy cũng đặc biệt thiên vị Tể Tể.
"Đó là do anh ba của cháu không đúng, cháu đã tám tuổi, thế mà không biết khuyên Tể Tể của chúng ta một chút."
"Tể Tể đã ngủ rất lâu, cháu có đói bụng không? Bà nội mới nấu canh gà ác xong, bây giờ chúng ta trở về đúng lúc có thể uống."
"Đi! Bà nội mang Tể Tể của chúng ta trở về uống canh gà nha!"
Bà nội Hoắc cứ như vậy ôm bé đi.
Hoắc Tư Thần bị hiểu lầm: "......"
Mặc dù bị hiểu lầm, nhưng Hoắc Tư Thần lại nhịn không được mà cười hớn hở.
Bách Minh Tư không rõ ràng cho lắm: "Em cười gì vậy?"
Hoắc Tư Thần còn hớn hở giải thích: "Bà nội thích Tể Tể, thậm chí còn thích hơn cả Hoắc An An trước đó, thật quá tốt!"
Lúc này Bách Minh Tư mới nghĩ đến trước đó cả nhà chú Hoắc đều miễn cưỡng qua lại cùng với người bên nhà cũ, cũng không nhịn được mà cười cười.
"Đúng vậy a, bà nội Hoắc còn có ông nội Hoắc đều đặc biệt thích Tể Tể, thật tốt."
Hoắc Tư Thần gãi gãi gáy, nhìn xung quanh một chút sau đó nhỏ giọng hỏi cậu.
"Anh Minh Tư, anh nói Tể Tể...... Có phải là người không?"
Bách Minh Tư cười nhìn cậu: "Có quan trọng không?"
Hoắc Tư Thần sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
"Không quan trọng! Chỉ cần là Tể Tể, chính là em gái của chúng ta, còn lại đều không quan trọng!"
Bọn họ rất thân thiết và gần gũi với dì, kết quả dì lại cùng ông ngoại bà ngoại liên thủ hại chết mẹ của bọn họ.
Nếu như Tể Tể không đến nhà họ, hiện tại bọn họ còn chưa biết kỳ thật mẹ đã không còn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Thần đang bi thương bỗng nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn qua Bách Minh Tư.
"Anh Minh Tư, Tể Tể......"
Bách Minh Tư biết Hoắc Tư Thần muốn nói gì, cậu vỗ nhẹ bả vai Hoắc Tư Thần.
"Yên tâm! Chuyện này, chỉ ba người chúng ta biết."
Hoắc Tư Thần biết anh Minh Tư rất đáng tin cậy, trên mặt cậu lần nữa lộ ra tươi cười.
Bách Minh Tư lại nhắc nhở cậu: "Chú Hoắc và Tư Tước hỏi tới thì sao?"
Hoắc Tư Thần cười càng thêm xán lạn, cũng không nhìn thấy mắt đâu, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
"Cha và anh hai đều đặc biệt thông minh, chắc chắn đã phát hiện Tể Tể có vấn đề, mà Tể Tể chỉ có ba tuổi rưỡi, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra bí mật nhỏ của Tể Tể, về phần phát hiện như thế nào thì......"
Bách Minh Tư đã hiểu!
Tư Thần, cậu nhóc này muốn để chú Hoắc và Tư Tước cảm thụ một chút sợ hãi giống như hôm nay cậu được cảm thụ!
Ừm!
Cậu cũng rất chờ mong!
Đương nhiên, cậu càng muốn biết Tể Tể đến cùng là như thế nào.
“Coi như là người” là thế nào?
Trong lòng cậu nảy ra một suy nghĩ lớn mật: Chẳng lẽ Tể Tể là xác sống, zombie?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất