Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 124:
Nhưng người chết sống lại không thể gạt được các loại dụng cụ kiểm tra của bệnh viện mới đúng!
Cho nên suy nghĩ này trong nháy mắt đã bị sụp đổ.
Bách Minh Tư không nghĩ nữa, vấn đề này rất nhanh sẽ có đáp án.
******
Một tuần sau, các trường đại học cao đẳng đã vào đợt nghỉ hè.
Thời gian trước Hoắc Tư Cẩn luôn ở nước ngoài thi đấu, hiện tại đã mang theo một đống huy chương trở lại trường học, bởi vì biết tin mẹ đã qua đời từ một tháng trước, còn là do bị cả nhà ông ngoại tính toán, vừa đau vừa giận, cho nên anh ấy đã nhanh chóng chạy về nhà.
Gần đây giấc ngủ của Tể Tể đã thay đổi rất nhiều, như lúc này đã mười rưỡi sáng mà bé vẫn còn đang nằm ngáy o o trong phòng.
Con trai cả về nhà, Hoắc Trầm Lệnh đã cố ý trì hoãn thời gian đến công ty.
Ông đã dẫn con trai đi thắp nhang cho mẹ mình, ông vỗ vỗ bả vai của con trai khi đi ra ngoài.
Rõ ràng không nói gì, nhưng lại giống như cái gì cũng đều đã nói.
Trong ba người con trai, Hoắc Tư Cẩn không chỉ giống ông về ngoại hình mà còn giống về tính cách.
Đều ăn nói nghiêm túc, đều hờ hững lạnh lùng.
Một đứa con trai lãnh đạm lạnh lùng như vậy, nhưng lúc quỳ trước linh vị của mẹ mình thì ánh mắt cũng đỏ hoe, cúi đầu lau nước mắt.
Nhìn cha thân thiết lại có chút lo lắng nhìn mình, đáy lòng Hoắc Tư Cẩn có chút quái lạ.
Cha luôn hờ hững, từ trước đến nay luôn nghiêm khắc đối ba anh em bọn họ và luôn tuân theo quy củ.
Việc mẹ không còn khiến bọn họ khó chịu là hợp tình hợp lí.
Nhưng cha cho dù có khó chịu đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trước mặt ba anh em họ.
Cha chính là một người kiên cường, lạnh lùng, có đôi khi rất thờ ơ và không thích gần gũi thân thiết với ai.
Hiện tại cha......
Hoắc Trầm Lệnh biết trong lòng con trai đang suy nghĩ gì, ông lại vỗ vỗ bả vai con trai mình thêm lần nữa.
"Tư Cẩn, trước đó là cha không để ý đến cảm thụ của các con, về sau...... Cha sẽ không thế nữa."
Hoắc Tư Cẩn: "...... A!"
Thần sắc của anh thêm cứng ngắc, thậm chí cảm giác bị cha chạm vào có chút không quen.
Thậm chí anh còn không nhớ rõ lần gần nhất cha nhẹ đụng vào mình là lúc nào, giống như là thời điểm khi anh còn rất rất nhỏ.
Hoắc Trầm Lệnh cũng chú ý thấy, bên trong đôi mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Nhưng ông chính là người nắm quyền của nhà họ Hoắc, cho dù xấu hổ cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Tốc độ nhanh đến nỗi Hoắc Tư Cẩn không phát hiện ra, Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục khuôn mặt nghiêm cẩn đạm mạc, lạnh lùng uy nghiêm.
"Tư Tước chắc là đã nói với con trong điện thoại, các con đã có thêm một em gái, bé gọi là Tể Tể."
Chuyện này lúc Hoắc Tư Cẩn còn ở nước ngoài, lúc đặt vé bay trở về đã nghe Tư Tước nói qua, nghe nói là một đứa nhỏ rất nhu thuận đáng yêu.
Anh nghĩ tới lúc mẹ còn sống, sẽ thỉnh thoảng nhìn ba anh em bọn họ mà nói “nếu như các con có em gái thì tốt rồi”.
Hoắc Tư Cẩn nhẹ nhàng hỏi cha: "Nhận nuôi Tể Tể, là của ý mẹ khi còn sống à?"
Hoắc Trầm Lệnh lắc đầu: "Không phải, là ý của cha."
Hoắc Tư Cẩn mím môi: "Lúc trước mẹ rất muốn sinh em gái cho chúng con."
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Cha biết."
Hoắc Tư Cẩn nhíu mày: "Vì sao lại không sinh?"
Hoắc Trầm Lệnh rất bình tĩnh đáp lại: "Mẹ con lúc sinh Tư Thần đã bị chảy máu quá nhiều, về sau vẫn luôn chú ý điều dưỡng sức khỏe, nhưng cũng không đủ sức khỏe để có thể sinh thêm."
Là người nắm quyền nhà họ Hoắc, vợ của mình muốn sinh một đứa con gái, ông tất nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ.
Hoắc Tư Cẩn giương mắt, cẩn thận nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp, mặc âu phục mang giày da, thần sắc uy nghiêm đang đứng ở trước mặt.
Cha của anh.
Anh có thể phát hiện được sự thay đổi của cha.
Nếu lúc trước anh hỏi vấn đề này, dựa theo tính tình của cha thì sẽ trực tiếp rời đi.
Đối với cha mà nói, bọn họ chỉ là trẻ con.
Trẻ con thì nên làm chuyện của trẻ con.
Ví dụ như giai đoạn hiện tại của anh, việc anh nên làm chính là học tập cho giỏi.
Về phần cái khác, cha sẽ xử lý tốt tất cả, không cần bọn họ hỏi nhiều.
Trong nhà, cha đại biểu cho quyền lực tuyệt đối!
Anh nhìn thấy Giang Lâm trợ lý đặc biệt của cha đang chờ ở bên ngoài, còn liên tục nhìn đồng hồ, hiển nhiên là đang có chuyện gấp.
Nhưng cha luôn nhìn anh, cũng không có ý định muốn rời đi ngay.
"Tư Cẩn, mặc dù Tể Tể không phải là con gái ruột của cha và mẹ con, nhưng bé rất tốt, con gặp qua con bé thì sẽ biết thôi."
Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên cười.
"Cha sợ con không thích Tể Tể?"
Hoắc Trầm Lệnh đúng là có lo lắng về chuyện này, rất hiếm khi giải thích thêm một câu.
"Tể Tể...... Có đôi mắt Âm Dương."
Con trai lớn có tính cách giống ông, nếu như không thích một người hoặc là một vật nào đó, mặc kệ đối phương có bao nhiêu cố gắng, hoặc là vật kia có tốt như thế nào, đều sẽ xua đuổi như rác.
Lần đầu tiên ông nhìn thấy Tể Tể thì đã thấy sự ngây thơ thuần phác của bé, cảm thấy bé đặc biệt đáng yêu, nhưng mà con trai cả thì chưa hẳn.
Cho nên suy nghĩ này trong nháy mắt đã bị sụp đổ.
Bách Minh Tư không nghĩ nữa, vấn đề này rất nhanh sẽ có đáp án.
******
Một tuần sau, các trường đại học cao đẳng đã vào đợt nghỉ hè.
Thời gian trước Hoắc Tư Cẩn luôn ở nước ngoài thi đấu, hiện tại đã mang theo một đống huy chương trở lại trường học, bởi vì biết tin mẹ đã qua đời từ một tháng trước, còn là do bị cả nhà ông ngoại tính toán, vừa đau vừa giận, cho nên anh ấy đã nhanh chóng chạy về nhà.
Gần đây giấc ngủ của Tể Tể đã thay đổi rất nhiều, như lúc này đã mười rưỡi sáng mà bé vẫn còn đang nằm ngáy o o trong phòng.
Con trai cả về nhà, Hoắc Trầm Lệnh đã cố ý trì hoãn thời gian đến công ty.
Ông đã dẫn con trai đi thắp nhang cho mẹ mình, ông vỗ vỗ bả vai của con trai khi đi ra ngoài.
Rõ ràng không nói gì, nhưng lại giống như cái gì cũng đều đã nói.
Trong ba người con trai, Hoắc Tư Cẩn không chỉ giống ông về ngoại hình mà còn giống về tính cách.
Đều ăn nói nghiêm túc, đều hờ hững lạnh lùng.
Một đứa con trai lãnh đạm lạnh lùng như vậy, nhưng lúc quỳ trước linh vị của mẹ mình thì ánh mắt cũng đỏ hoe, cúi đầu lau nước mắt.
Nhìn cha thân thiết lại có chút lo lắng nhìn mình, đáy lòng Hoắc Tư Cẩn có chút quái lạ.
Cha luôn hờ hững, từ trước đến nay luôn nghiêm khắc đối ba anh em bọn họ và luôn tuân theo quy củ.
Việc mẹ không còn khiến bọn họ khó chịu là hợp tình hợp lí.
Nhưng cha cho dù có khó chịu đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trước mặt ba anh em họ.
Cha chính là một người kiên cường, lạnh lùng, có đôi khi rất thờ ơ và không thích gần gũi thân thiết với ai.
Hiện tại cha......
Hoắc Trầm Lệnh biết trong lòng con trai đang suy nghĩ gì, ông lại vỗ vỗ bả vai con trai mình thêm lần nữa.
"Tư Cẩn, trước đó là cha không để ý đến cảm thụ của các con, về sau...... Cha sẽ không thế nữa."
Hoắc Tư Cẩn: "...... A!"
Thần sắc của anh thêm cứng ngắc, thậm chí cảm giác bị cha chạm vào có chút không quen.
Thậm chí anh còn không nhớ rõ lần gần nhất cha nhẹ đụng vào mình là lúc nào, giống như là thời điểm khi anh còn rất rất nhỏ.
Hoắc Trầm Lệnh cũng chú ý thấy, bên trong đôi mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Nhưng ông chính là người nắm quyền của nhà họ Hoắc, cho dù xấu hổ cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Tốc độ nhanh đến nỗi Hoắc Tư Cẩn không phát hiện ra, Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục khuôn mặt nghiêm cẩn đạm mạc, lạnh lùng uy nghiêm.
"Tư Tước chắc là đã nói với con trong điện thoại, các con đã có thêm một em gái, bé gọi là Tể Tể."
Chuyện này lúc Hoắc Tư Cẩn còn ở nước ngoài, lúc đặt vé bay trở về đã nghe Tư Tước nói qua, nghe nói là một đứa nhỏ rất nhu thuận đáng yêu.
Anh nghĩ tới lúc mẹ còn sống, sẽ thỉnh thoảng nhìn ba anh em bọn họ mà nói “nếu như các con có em gái thì tốt rồi”.
Hoắc Tư Cẩn nhẹ nhàng hỏi cha: "Nhận nuôi Tể Tể, là của ý mẹ khi còn sống à?"
Hoắc Trầm Lệnh lắc đầu: "Không phải, là ý của cha."
Hoắc Tư Cẩn mím môi: "Lúc trước mẹ rất muốn sinh em gái cho chúng con."
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Cha biết."
Hoắc Tư Cẩn nhíu mày: "Vì sao lại không sinh?"
Hoắc Trầm Lệnh rất bình tĩnh đáp lại: "Mẹ con lúc sinh Tư Thần đã bị chảy máu quá nhiều, về sau vẫn luôn chú ý điều dưỡng sức khỏe, nhưng cũng không đủ sức khỏe để có thể sinh thêm."
Là người nắm quyền nhà họ Hoắc, vợ của mình muốn sinh một đứa con gái, ông tất nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ.
Hoắc Tư Cẩn giương mắt, cẩn thận nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp, mặc âu phục mang giày da, thần sắc uy nghiêm đang đứng ở trước mặt.
Cha của anh.
Anh có thể phát hiện được sự thay đổi của cha.
Nếu lúc trước anh hỏi vấn đề này, dựa theo tính tình của cha thì sẽ trực tiếp rời đi.
Đối với cha mà nói, bọn họ chỉ là trẻ con.
Trẻ con thì nên làm chuyện của trẻ con.
Ví dụ như giai đoạn hiện tại của anh, việc anh nên làm chính là học tập cho giỏi.
Về phần cái khác, cha sẽ xử lý tốt tất cả, không cần bọn họ hỏi nhiều.
Trong nhà, cha đại biểu cho quyền lực tuyệt đối!
Anh nhìn thấy Giang Lâm trợ lý đặc biệt của cha đang chờ ở bên ngoài, còn liên tục nhìn đồng hồ, hiển nhiên là đang có chuyện gấp.
Nhưng cha luôn nhìn anh, cũng không có ý định muốn rời đi ngay.
"Tư Cẩn, mặc dù Tể Tể không phải là con gái ruột của cha và mẹ con, nhưng bé rất tốt, con gặp qua con bé thì sẽ biết thôi."
Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên cười.
"Cha sợ con không thích Tể Tể?"
Hoắc Trầm Lệnh đúng là có lo lắng về chuyện này, rất hiếm khi giải thích thêm một câu.
"Tể Tể...... Có đôi mắt Âm Dương."
Con trai lớn có tính cách giống ông, nếu như không thích một người hoặc là một vật nào đó, mặc kệ đối phương có bao nhiêu cố gắng, hoặc là vật kia có tốt như thế nào, đều sẽ xua đuổi như rác.
Lần đầu tiên ông nhìn thấy Tể Tể thì đã thấy sự ngây thơ thuần phác của bé, cảm thấy bé đặc biệt đáng yêu, nhưng mà con trai cả thì chưa hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất