Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 127:

Trước Sau
Tất cả mọi người đều muốn đi, bé còn đang nhìn anh với đôi mắt to long lanh, anh không thể không thỏa hiệp.

"Vậy đi chơi một chút cũng được."

Bé đã hôn một cái lên gương mặt của anh cả: "Cám ơn anh cả, anh cả thật tốt!"

Bỗng nhiên bị hôn một cái, Hoắc Tư Cẩn cứng đờ cả người.

Hoắc Tư Tước nhanh chóng bế Tể Tể ôm vào trong ngực của mình.

"Anh cả, đây là Tể Tể đang thể hiện sự yêu thích của mình."

Hoắc Tư Cẩn có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Vốn cho rằng sẽ rất khó chịu.

Kết quả một hồi lâu, không chỉ không có cảm giác buồn nôn khi bị người khác hôn, ngược lại đáy lòng lại sinh ra một cảm xúc vui vẻ rất nhỏ, Hoắc Tư Cẩn cảm thấy gương mặt của mình đã bắt đầu nóng bừng lên.

Sợ bị ba đứa em nhìn ra, anh tằng hắng một cái, sải bước đi lên phía trước.

"Các em ở chỗ này chờ, anh đi lấy xe."

"Vâng!"

Hoắc Tư Tước nhân cơ hội này nhắc nhở Tể Tể: "Tể Tể, về sau em không nên tùy tiện hôn anh cả, anh ấy...... Không thích người khác chạm vào mình."

Bé đang nghĩ đến chuyện chờ anh cả trở về liền cho anh cả hấp thụ máu Minh Vương, lúc này bé lại thấy do dự.

Anh cả không thích người khác đụng chạm, nhưng nếu đưa máu Minh Vương thì nhất định phải đụng vào khóe miệng của anh cả!

Nếu chậm, sẽ hay bị quỷ quái quấy nhiễu.

Bé đang chần chờ suy nghĩ thì đã được ôm vào trong xe, trên xe Hoắc Tư Thần đã xoay chuyển con mắt, bắt đầu nảy ra ý nghĩ xấu.

"Anh cả, chúng ta đi nhà chơi nhà ma đi, cam đoan sẽ cho anh có một trải nghiệm hoàn toàn mới!"

Hoắc Tư Cẩn không có chút kích thích nào đối với các loại nhà ma.

Nhưng anh rất mong chờ được xem trò cười, vì em trai út của anh, buổi tối còn không dám một mình đi ra ngoài!

Hoắc Tư Cẩn cười khẽ, đánh tay lái, vừa lạnh lùng lại tuấn mỹ.

"Được!"



*******

Cái nắng chói chang của ngày hè oi ả, không ngăn không được sự hào hứng của các bạn nhỏ vừa được nghỉ hè.

Cách sân chơi còn một đoạn đường, Tể Tể đang ở trong ngực anh hai đã nghe được rất nhiều tiếng thét chói tai mang theo các loại cảm xúc.

Bé thấy lo lắng nên đã hỏi Hoắc Tư Thần: "Anh ba, chúng ta thật muốn đi nhà ma chơi sao?"

Hoắc Tư Thần nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"

Bé nhắc nhở cậu: "Anh ba, anh không sợ à?"

Hoắc Tư Thần nghĩ đến những con quỷ thiếu tay gãy chân lập tức thẳng sống lưng lên.

Tể Tể không có đầu vẫn như bình thường còn rất đáng yêu!

Cho nên những con quỷ thiếu tay gãy chân còn dính một chút máu thì có gì phải sợ?

"Không sợ! Cả một đám yếu đuối tàn tật mà thôi! anh ba còn thương cảm bọn nó!"

Bé dựng thẳng ngón tay cái béo múp về phía anh ba: "Anh ba thật dũng cảm!"

Anh ba đã không sợ, lần trước ở trên xe anh hai cũng không sợ, anh Minh Tư thì càng không cần phải nói tới, bé lại nhìn về phía anh cả đang tìm chỗ đậu, chuẩn bị dừng xe.

"Anh cả, anh nhất định phải đi nhà ma chơi sao?"

Hoắc Tư Cẩn cho là bé sợ không dám đi, sau khi xe dừng hẳn.

Anh xuống xe, mở cửa sau của xe ra, bế Tể Tể từ trong ngực Hoắc Tư Tước ôm ra ngoài.

"Nếu Tể Tể sợ, anh cả sẽ mang Tể Tể đi cưỡi đu quay ngựa gỗ."

Tể Tể rất chờ mong đi nhà ma nha!

Có thể quang minh chính đại đi vào ăn quà vặt đấy!

Thế là bé vội vàng lắc đầu, dùng giọng nói ngây ngô biểu đạt ý nghĩ của mình với Hoắc Tư Cẩn.

"Anh cả, Tể Tể cũng muốn đi nhà ma chơi, nhưng Tể Tể sợ anh cả sẽ bị dọa sợ."

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Hoắc Tư Cẩn sửng sốt.



Anh chưa từng nghĩ tới, hóa ra Tể Tể lo lắng anh không dám đi nhà ma, cho nên mới hỏi anh như vậy.

Em gái còn nhỏ mà cũng biết quan tâm người khác, trong lòng Hoắc Tư Cẩn ấm áp.

Anh nhìn qua thì lạnh lùng, cũng không có kinh nghiệm sống như Hoắc Trầm Lệnh, nên anh có một trái tim rất mềm yếu.

Tể Tể giống như một làn gió nhẹ thổi vào trong trái tim mềm mại của anh.

Anh nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Tể Tể.

Toàn thân của Tể Tể đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hoắc Tư Cẩn không hiểu lắm liền hỏi: "Tể Tể?"

Tể Tể dùng hai tay che trán của mình, cất giọng non nớt.

"Là anh cả chủ động hôn Tể Tể, không phải Tể Tể chủ động hôn anh cả, anh cả không cần dùng sức xoa trán Tể Tể nha! Tể Tể cũng không chê anh cả!"

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Hoắc Tư Tước ở bên cạnh nhìn, nhịn không được cười ra tiếng: "Anh cả, Tể Tể biết anh có bệnh thích sạch sẽ, cho nên......"

Hoắc Tư Thần phiền muộn: "Có bệnh thích sạch sẽ còn tự mình ôm Tể Tể? Nếu không thì anh cứ để cho em ôm đi, em không có bệnh thích sạch sẽ!"

Hoắc Tư Cẩn càng ôm chặt Tể Tể vào trong ngực, lại hôn một cái lên chỗ tay nhỏ béo múp của bé đang che trán.

"Tể Tể đừng nghe bọn họ, anh cả không có bệnh thích sạch sẽ với Tể Tể!"

Tể Tể có chút lo lắng: "Thật?"

Hoắc Tư Cẩn cười nhìn bé: "Tể Tể thử hôn anh cả một cái thì biết."

Cơ hội tới rồi!

Ánh mắt Tể Tể trở nên sáng hơn.

"Vậy anh cả nhắm mắt lại đi."

Hoắc Tư Cẩn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt anh tuấn biểu lộ sự dung túng.

Bé cười hắc hắc, nhanh chóng cắn ngón tay trỏ của mình, điểm một cái vào khóe miệng của anh cả.

Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư thấy cảnh này, ba người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy đầu ngón tay đỏ tươi của Tể Tể dán vào khóe môi của Hoắc Tư Cẩn, trong nháy mắt đã biến thành trong suốt rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau