Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 133:
Bút Tiên khi còn sống cùng với sau khi chết đều không có đặc biệt yêu thích thứ gì, thứ yêu thích duy nhất chính là thích xem phim tình cảm loại máu chó.
Nó cẩn thận từng li từng tí chui vào chỗ sâu nhất ở bên trong, cách xa những phù văn đáng sợ kia, trong đầu lại bắt đầu biên đạo tình tiết máu chó. Vương từ nhiều năm trước đã phong lưu phóng đãng, vì người khác mà vứt bỏ người đã sinh con cho mình, nhiều năm sau con trai bị lãng quên đã trưởng thành, trở về tranh đoạt vị trí Vương để báo thù cho mẹ!
Haizz!
Cảm giác thật tốt!
Bách Minh Tư hoàn toàn không biết Bút Tiên đang suy nghĩ cái gì, cậu đã phát hiện mình không thể tìm thấy bé.
"Tể Tể?"
"Tể Tể?"
......
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước còn có Hoắc Tư Thần, đã cùng đám Mã Trình còn có hai NPC người thật xúm lại đứng cùng với nhau.
Nghe được tiếng của Bách Minh Tư cách bọn họ không xa, truyền đến ở bên trong màn sương đen, bọn họ đều đồng thời nhìn sang.
"Minh Tư, Tể Tể có chuyện gì không?"
Bách Minh Tư cúi đầu nhìn liếc qua ngọc bội hình ngôi sao ở trên cổ, ngọc bội cũng không có gì khác thường.
Cho nên Tể Tể hiện tại vẫn an toàn?
Mã Trình, Tiểu Ngọc, Thư Hiểu Nguyệt còn có Tưởng Vũ cùng hai NPC người thật đã bị dọa sợ mà co lại thành một nhóm nhỏ. Có điều lạ là Mã Trình lại ôm thật chặt Thư Hiểu Nguyệt, Tiểu Ngọc bị xô đẩy chen lấn chui vào bên trong ngực của Tưởng Vũ.
Lúc đầu hai người họ còn có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy hai người Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình ở bên cạnh đều không biết hối cải, hai người liếc nhau càng ôm chặt hơn.
Cũng không phải cố ý, mà là bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy NPC người thật dọa.
"A a a a! Quỷ a!"
NPC là hai người thật kia cũng bị dọa cho phát hoảng.
"A a a! Quỷ a!"
Hoắc Tư Thần ở bên cạnh nhìn thấy như vậy thì cảm thấy khó chịu.
Cậu hét lớn một tiếng: "Ngậm miệng! Quỷ đang ở bên kia kìa! Lại ầm ĩ liền ném mấy người đến chỗ của nó!"
Cậu cùng hai người anh trai đều có thể nhìn thấy quỷ quái, cũng biết hiện tại xung quanh bọn họ rất an toàn, tất cả âm khí đều ở phía trước cách xa năm mét, dày đặc giống như sắp thành màu than đá.
Hai NPC người thật lập tức che miệng, Tiểu Ngọc có chút lo lắng nhìn về phía bọn họ.
"Thật xin lỗi, chủ yếu là do trang phục của hai người......"
Hai NPC người thật liền tranh thủ cởi bỏ bộ quần áo dính tương cà nhìn rất đáng sợ ra.
"Như thế này là sao, làm sao lại thật sự có quỷ?"
"Ai nói không có đâu? Mấu chốt là phòng quan sát bên kia lâu như vậy cũng không có phát hiện ra bất thường ở đây sao? Không có người nào đến cứu chúng ta à?"
Tưởng Vũ xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn có chút lo lắng.
"Em gái của mấy người cũng tiến vào bên trong rồi? Vậy người đi đâu rồi? Hiện tại bên trong rất nguy hiểm, tôi nghe nói trẻ con càng nhỏ tuổi lại càng dễ bị ma quỷ chú ý tới...... Các người......"
Hoắc Tư Thần nghĩ đến em gái rất kỳ quái nhưng lại rất đáng yêu thì cảm thấy vô cùng tự tin.
Vừa đang định khen Tể Tể, Hoắc Tư Cẩn đã lên tiếng trước.
"Các người nhìn lầm rồi, em gái của chúng tôi đã đi chơi cùng với người anh khác rồi."
Hoắc Tư Thần: "Ai?"
Hoắc Tư Tước gật đầu xác nhận: "Đúng thế, bé đã đi cùng một anh trai khác đi chơi trò khác rồi, dù sao bé cũng mới ba tuổi rưỡi, nhà ma rõ ràng đã quy định không cho phép đứa nhỏ như vậy vào trong chơi, nói là sợ bị hù sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Lúc trước, Tưởng Vũ hốt hoảng chạy trốn, ngoài ý muốn nhìn thấy Tể Tể: "......"
Chẳng lẽ trước đó là do anh ta bị hoa mắt?
Tưởng Vũ không phải là người nhiều chuyện, mà hiện tại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Thư Hiểu Nguyệt dựa vào Mã Trình, đáy mắt hiện lên một tia tính toán, bỗng nhiên nũng nịu lên tiếng.
"Tưởng vũ, em tin anh thật sự nhìn thấy bé gái kia, bé có thể đang ở bên trong kia không? Nếu không các người đi qua đó tìm xem? Tôi cùng Mã Trình lại đi tới lối cửa vào bên kia nhìn xem, nhất định có thể ra ngoài."
Tưởng Vũ cũng không thèm nhìn cô ta, Tiểu Ngọc thì đen mặt.
"Tưởng Vũ nói không thấy chính là không thấy, cậu để bọn tớ đi vào bên trong tìm là có ý gì? Muốn để bọn tớ đi chịu chết, dùng mạng của bọn tớ tăng thêm thời gian cùng khả năng rời đi cho cậu và Mã Trình? Cậu có còn là người nữa không?"
Thư Hiểu Nguyệt ủy khuất: "Là Tưởng Vũ nói thấy được em gái kia, tớ cũng chỉ lo lắng mà thôi, dù sao cũng là một mạng người! Làm sao tớ lại thành không phải người rồi?"
Hoắc Tư Cẩn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô ta: "Cô muốn làm gì cũng được! Nhưng đừng dùng em gái tôi làm cớ......"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều nhìn về phía Thư Hiểu Nguyệt, giống như hai đầu mãnh thú chuẩn bị xông lên.
"Chị có thể thử một chút!"
Nó cẩn thận từng li từng tí chui vào chỗ sâu nhất ở bên trong, cách xa những phù văn đáng sợ kia, trong đầu lại bắt đầu biên đạo tình tiết máu chó. Vương từ nhiều năm trước đã phong lưu phóng đãng, vì người khác mà vứt bỏ người đã sinh con cho mình, nhiều năm sau con trai bị lãng quên đã trưởng thành, trở về tranh đoạt vị trí Vương để báo thù cho mẹ!
Haizz!
Cảm giác thật tốt!
Bách Minh Tư hoàn toàn không biết Bút Tiên đang suy nghĩ cái gì, cậu đã phát hiện mình không thể tìm thấy bé.
"Tể Tể?"
"Tể Tể?"
......
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước còn có Hoắc Tư Thần, đã cùng đám Mã Trình còn có hai NPC người thật xúm lại đứng cùng với nhau.
Nghe được tiếng của Bách Minh Tư cách bọn họ không xa, truyền đến ở bên trong màn sương đen, bọn họ đều đồng thời nhìn sang.
"Minh Tư, Tể Tể có chuyện gì không?"
Bách Minh Tư cúi đầu nhìn liếc qua ngọc bội hình ngôi sao ở trên cổ, ngọc bội cũng không có gì khác thường.
Cho nên Tể Tể hiện tại vẫn an toàn?
Mã Trình, Tiểu Ngọc, Thư Hiểu Nguyệt còn có Tưởng Vũ cùng hai NPC người thật đã bị dọa sợ mà co lại thành một nhóm nhỏ. Có điều lạ là Mã Trình lại ôm thật chặt Thư Hiểu Nguyệt, Tiểu Ngọc bị xô đẩy chen lấn chui vào bên trong ngực của Tưởng Vũ.
Lúc đầu hai người họ còn có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy hai người Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình ở bên cạnh đều không biết hối cải, hai người liếc nhau càng ôm chặt hơn.
Cũng không phải cố ý, mà là bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy NPC người thật dọa.
"A a a a! Quỷ a!"
NPC là hai người thật kia cũng bị dọa cho phát hoảng.
"A a a! Quỷ a!"
Hoắc Tư Thần ở bên cạnh nhìn thấy như vậy thì cảm thấy khó chịu.
Cậu hét lớn một tiếng: "Ngậm miệng! Quỷ đang ở bên kia kìa! Lại ầm ĩ liền ném mấy người đến chỗ của nó!"
Cậu cùng hai người anh trai đều có thể nhìn thấy quỷ quái, cũng biết hiện tại xung quanh bọn họ rất an toàn, tất cả âm khí đều ở phía trước cách xa năm mét, dày đặc giống như sắp thành màu than đá.
Hai NPC người thật lập tức che miệng, Tiểu Ngọc có chút lo lắng nhìn về phía bọn họ.
"Thật xin lỗi, chủ yếu là do trang phục của hai người......"
Hai NPC người thật liền tranh thủ cởi bỏ bộ quần áo dính tương cà nhìn rất đáng sợ ra.
"Như thế này là sao, làm sao lại thật sự có quỷ?"
"Ai nói không có đâu? Mấu chốt là phòng quan sát bên kia lâu như vậy cũng không có phát hiện ra bất thường ở đây sao? Không có người nào đến cứu chúng ta à?"
Tưởng Vũ xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn có chút lo lắng.
"Em gái của mấy người cũng tiến vào bên trong rồi? Vậy người đi đâu rồi? Hiện tại bên trong rất nguy hiểm, tôi nghe nói trẻ con càng nhỏ tuổi lại càng dễ bị ma quỷ chú ý tới...... Các người......"
Hoắc Tư Thần nghĩ đến em gái rất kỳ quái nhưng lại rất đáng yêu thì cảm thấy vô cùng tự tin.
Vừa đang định khen Tể Tể, Hoắc Tư Cẩn đã lên tiếng trước.
"Các người nhìn lầm rồi, em gái của chúng tôi đã đi chơi cùng với người anh khác rồi."
Hoắc Tư Thần: "Ai?"
Hoắc Tư Tước gật đầu xác nhận: "Đúng thế, bé đã đi cùng một anh trai khác đi chơi trò khác rồi, dù sao bé cũng mới ba tuổi rưỡi, nhà ma rõ ràng đã quy định không cho phép đứa nhỏ như vậy vào trong chơi, nói là sợ bị hù sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Lúc trước, Tưởng Vũ hốt hoảng chạy trốn, ngoài ý muốn nhìn thấy Tể Tể: "......"
Chẳng lẽ trước đó là do anh ta bị hoa mắt?
Tưởng Vũ không phải là người nhiều chuyện, mà hiện tại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Thư Hiểu Nguyệt dựa vào Mã Trình, đáy mắt hiện lên một tia tính toán, bỗng nhiên nũng nịu lên tiếng.
"Tưởng vũ, em tin anh thật sự nhìn thấy bé gái kia, bé có thể đang ở bên trong kia không? Nếu không các người đi qua đó tìm xem? Tôi cùng Mã Trình lại đi tới lối cửa vào bên kia nhìn xem, nhất định có thể ra ngoài."
Tưởng Vũ cũng không thèm nhìn cô ta, Tiểu Ngọc thì đen mặt.
"Tưởng Vũ nói không thấy chính là không thấy, cậu để bọn tớ đi vào bên trong tìm là có ý gì? Muốn để bọn tớ đi chịu chết, dùng mạng của bọn tớ tăng thêm thời gian cùng khả năng rời đi cho cậu và Mã Trình? Cậu có còn là người nữa không?"
Thư Hiểu Nguyệt ủy khuất: "Là Tưởng Vũ nói thấy được em gái kia, tớ cũng chỉ lo lắng mà thôi, dù sao cũng là một mạng người! Làm sao tớ lại thành không phải người rồi?"
Hoắc Tư Cẩn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô ta: "Cô muốn làm gì cũng được! Nhưng đừng dùng em gái tôi làm cớ......"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều nhìn về phía Thư Hiểu Nguyệt, giống như hai đầu mãnh thú chuẩn bị xông lên.
"Chị có thể thử một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất