Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 140:

Trước Sau
"Tể Tể, nếm thử món này."

"Tể Tể, uống chút canh do anh hai phục vụ nào."

"Anh ba xé đùi gà cho Tể Tể, Tể Tể mau ăn, mùi vị rất ngon."

Bách Minh Tư không phải là anh trai lại cách xa nhất, cho nên không đút thức ăn mà đưa sữa và nước trái cây cho bé.

Bất tri bất giác, bé lại ăn liên tục, liên tục được đút ăn.

Cuối cùng ngồi ở trong ngực anh cả, trong miệng vẫn còn đồ ăn do anh hai đút, một tay thì cầm gan ngỗng anh ba đưa cho, một tay thì ôm cốc sữa bò anh Minh Tư đưa, đầu gục vào chén cơm trước mặt.

"Tể Tể?"

"Tể Tể?"

"Tể Tể!"

......

Bốn người giật nảy mình, vội vàng kiểm tra Tể Tể.

Người nhà họ Bách là gia tộc tâm linh, cũng biết một chút y thuật đơn giản.

Kiểm tra hết một lượt, Bách Minh Tư dở khóc dở cười.

Hoắc Tư Thần sốt ruột: "Anh Minh Tư, Tể Tể làm sao vậy?"

Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước không nói chuyện, nhưng cũng chăm chú nhìn cậu.

Bách Minh Tư cầm khăn tay lau xung quang miệng nhỏ vẫn còn dính sữa cho bé, giọng của thiếu niên mang theo cưng chiều cười nói.

"Tể Tể hẳn là mệt mỏi, ăn no rồi, sau đó buồn ngủ quá liền ngủ luôn."

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Hoắc Tư Tước: "......"

Hoắc Tư Thần: "......"



Ba người anh trai trăm miệng một lời hỏi lại: "Thật?"

Bách Minh Tư cười gật đầu: "Nếu như không yên lòng, có thể mang Tể Tể đi đến chỗ chú Cố làm kiểm tra, nhưng đáp án chắc cũng giống vậy. Tể Tể có mạch tượng rất bình ổn, mà thần hồn cũng rất bình thường."

Hoắc Tư Cẩn nhìn bụng nhỏ tròn trịa của bé, cảm thấy có chút lo lắng.

"Tể Tể đã ăn không ít, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi có thể không thoải mái chỗ nào không?"

Bách Minh Tư cũng có chút lo lắng: "Vậy không bằng gọi bé dậy, dắt bé đi bộ một chút, sau đó lại để cho Tể Tể ngủ tiếp"

Ba anh em nhà họ Hoắc cùng nhau gật đầu: "Được!"

Kết quả ba anh em nhà họ Hoắc cùng với Bách Minh Tư tổng cộng bốn người đều gọi Tể Tể một hồi lâu nhưng đều không đánh thức được bé dậy.

Ba anh em nhà họ Hoắc và Bách Minh Tư: "......"

Heo con ăn no cũng không thể ngủ được như vậy, đúng không?

Dù Bách Minh Tư đã kiểm tra thần hồn của Tể Tể rồi nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng.

Đứa nhỏ nào mà lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự như vậy?

Đây là có chuyện gì xảy ra!

Sắc mặt bốn người nhanh chóng thay đổi, lập tức đưa bé đi bệnh viện tìm Cố Thích Phong.

Cố Thích Phong nhìn Hoắc Tư Cẩn dẫn cả mấy anh em theo, mặt không có chút máu, nghĩ là bé đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp bế bé đẩy vào phòng cấp cứu.

Sau khi kiểm tra xong, Cố Thích Phong khuôn mặt như bị tê liệt.

"Tể Tể khỏe giống như con nghé, chỉ là đơn thuần ngủ say thôi."

Ba anh em nhà họ Hoắc và Bách Minh Tư: "......"

Chú Cố, chú chắc chứ?

*******

Hoắc Trầm Lệnh nhận được điện thoại của con trai cả lúc vừa hết giờ làm việc, bởi vì trong nhà có bốn đứa bé, ông muốn vun đắp tình cảm nên thời gian này rất ít tăng ca.

Vừa biết bốn đứa bé cùng Bách Minh Tư đều đang ở Bệnh Viện Trung Ương thành phố, Hoắc Trầm Lệnh thậm chí quên hỏi đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp cúp điện thoại yêu cầu trợ lý đi lấy xe, một đường đi thẳng đến bệnh viện.



Lúc Hoắc Trầm Lệnh đến nơi Tể Tể vẫn còn chưa tỉnh.

Thậm chí ngủ càng sâu hơn, còn có tiếng ngáy nhỏ.

Cố Thích Phong nhìn thấy ông tới, ngay lập tức đưa các số liệu kiểm tra cho ông ấy nhìn.

"Để xác nhận xem máy móc có sai sót không, tôi thậm chí còn gửi mẫu sang các bệnh viện khác làm kiểm tra, đồng thời bố trí một số bác sĩ rất chuyên nghiệp khám giúp Tể Tể."

Hoắc Trầm Lệnh đang lo lắng, nhìn thấy trạng thái kia của bé liền biết bé chỉ là ngủ thiếp đi.

Ông cầm gần mười tờ kết quả phân tích giống nhau như đúc, nhịn không được nhẹ nhàng cười lên.

"Tể Tể tham ngủ, có đôi khi thật sự gọi không dậy được."

Nói đến đây, ông nhìn về phía mấy người Hoắc Tư Cẩn.

"Là cha quên nói cho các con biết, hù dọa các con rồi, cha xin lỗi."

Hoắc Tư Cẩn kinh ngạc, cha lại nói xin lỗi với bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, vẻ mặt của anh lộ ra không thể tin được câu trả lời này.

"Tể Tể thật chỉ là ngủ thôi sao?"

Hoắc Trầm Lệnh nhìn tất cả mọi người một chút, mọi người đều biết Tể Tể có mắt Âm Dương. Hoắc Trầm Lệnh cũng không giấu diếm.

"Cha suy đoán là do Tể Tể có mắt Âm Dương nên mới như vậy."

Ông dừng lại một chút, nhìn Bách Minh Tư.

"Minh Tư, theo cháu thì sao?"

Bách Minh Tư cũng coi như là người của giới Huyền Môn, lúc trước cậu bắt mạch kiểm tra cũng xác định bé chỉ ngủ thiếp đi.

Nhưng...... Quan tâm quá sẽ bị loạn.

Bách Minh Tư có chút xấu hổ: "Suy đoán của chú Hoắc rất có thể xảy ra, chuyện Tể Tể ngủ mà gọi không dậy thì phải chờ Tể Tể tỉnh, chúng ta lại hỏi bé xem."

Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy đúng, dù sao cũng phải biết nguyên nhân, nếu không lần sau ở nhà cũ ngủ say gọi không tỉnh sẽ dọa đến hai ông bà.

Giấc ngủ này của Tể Tể là ngủ một giấc đến ba giờ chiều ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau