Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 149:

Trước Sau
Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể tránh khỏi Trương Tiểu Chi.

"Cách xa em gái của tôi ra!"

Loại người này, ngay cả yêu ma cũng muốn tiếp cận, thậm chí còn hại không ít người, Hoắc Tư Cẩn tuyệt đối không muốn Tể Tể tiếp xúc với cô ta quá nhiều.

“Bịch” một tiếng, Trương Tiểu Chi quỳ xuống ngay trước mặt bọn họ.

"Anh đẹp trai, em gái nhỏ, van cầu hai người giúp tôi, chỉ cần các người có thể cứu em gái giúp tôi, các người muốn tôi làm gì cũng được."

Hoắc Tư Cẩn xách con thỏ đen vừa muốn ôm Tể Tể rời đi, bé lại mềm mại lên tiếng.

"Anh cả, chị ấy chưa từng hại ai cả."

Hoắc Tư Cẩn: "Hả?"

Trước đó anh nhìn thấy con quỷ hung ác kia chẳng lẽ là giả?

Tể Tể: "Anh cả, thi thể của tiểu quỷ đó nằm ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, còn có thi thể của ba nữ quỷ ở ngoài cổng cũng đều ở đấy."

Hoắc Tư Cẩn không dám tin: "Sao có thể chứ?"

Tể Tể chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh: "Tiểu quỷ cùng với thi thể của nó đang ở rất gần đây, Tể Tể có thể cảm ứng được."

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Những điều mà Tể Tể nói, mặc dù Hoắc Tư Cẩn ngoài miệng nói câu "Làm sao có thể chứ", nhưng thật ra trong lòng đã thật sự tin.

Anh không nói nhiều, vốn định để bé chờ ở trong phòng làm việc này, sau khi suy nghĩ kỹ thì vẫn quyết định ôm bé đi ra ngoài, trực tiếp xuống lầu đi thẳng đến tầng hầm.

Trương Tiểu Chi thấy anh đi thẳng đến tầng hầm, bị dọa đến sắc mặt thay đổi.



"Cái kia...... Anh đẹp trai, anh không thể cứ như thế mà đi xuống tầng hầm, phía dưới kia...... Phía dưới kia có rất nhiều...... Rất nhiều ma quỷ, giáo sư Hứa...... Sẽ để bọn chúng giết anh!"

Hoắc Tư Cẩn mắt điếc tai ngơ, Trương Tiểu Chi vô cùng sợ hãi, cô ta đem hi vọng cứu em gái mình từ con thỏ đen chuyển sang hai anh em Hoắc Tư Cẩn, không chút do dự mà đi theo.

Bên trong phòng thí nghiệm dưới đất được bật đèn sáng chói, lúc Hoắc Tư Cẩn ôm bé đi đến, thì giáo sư Hứa đeo kính mặc áo choàng trắng đang làm thí nghiệm giải phẫu.

Về phần thân thể bị giải phẫu...... Rõ ràng là cậu bé mà trước đó Hoắc Tư Cẩn đã nhìn thấy trên xe của Trương Tiểu Chi, chính là tiểu quỷ kia.

Hoắc Tư Cẩn không dám tin khi nhìn thấy một màn này, trái tim giống như bị người ta hung hăng đâm vào.

Giáo sư Hứa là người thầy mà anh vô cùng kính trọng, cũng là một trong những người lớn tuổi nhất làm nghiên cứu khoa học trong trường.

Người thầy vừa tài giỏi vừa có địa vị, hiện tại lại có hành vi như thế này…

Giáo sư Hứa ngẩng đầu, thản nhiên nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng vứt bỏ dao giải phẫu trong tay, nhanh chóng ném thi thể vào trong hồ chứa Formalin ở bên cạnh.

Hoắc Tư Cẩn nhìn sang, lúc này mới phát hiện bên trong hồ kia ngâm ít nhất bốn năm bộ thi thể.

Hoắc Tư Cẩn mím môi, một đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm vào giáo sư Hứa.

Khi thấy quanh thân giáo sư Hứa có âm khí quanh quẩn, Hoắc Tư Cẩn mới phát hiện ra.

"Ông không phải là giáo sư Hứa, rốt cuộc ông là ai?"

Giáo sư Hứa ngồi trên ghế, giọng nói ôn hòa từ trước đến nay đã trở nên lạnh lẽo.

"Người đến đòi mạng mày!"

Ông ta lại mỉm cười, ánh mắt đảo quanh Tể Tể và Trương Tiểu Chi ở đằng sau cũng theo tới.

"Còn thiếu ba người, đại trận của chủ nhân liền thành, vừa vặn các người lại tự động đưa tới cửa, ha ha ha...... Đây là trời cũng đang giúp chủ nhân mà!"



Tể Tể dùng giọng trẻ con hỏi ông ta: "Đồ quỷ, chủ nhân của mày là con quỷ nào thế? Nói nghe một chút, không chừng Tể Tể lại biết được nha!"

Quỷ hồn phụ thể trên thân người giáo sư Hứa: "...... nhóc con, mày lôi kéo làm quen với tao cũng vô dụng, hôm nay ba cái mạng của ba người chúng mày, tao chắc chắn phải có được!"

Vừa dứt lời nó liền thoát ra khỏi người của giáo sư Hứa, lao thẳng tới chỗ của Tể Tể.

Cùng lúc đó, tất cả đèn đang sáng trưng trong phòng thí nghiệm đều tối đen, bên trong một màu đen kịt, tất cả những con quỷ được thu thập hơn nửa năm nay đều xuất động.

Trương Tiểu Chi không có mắt Âm Dương, không nhìn thấy bọn chúng đang chen chúc xông đến.

Nhưng giác quan của cô ta cũng rất nhạy cảm, nếu không làm sao biết trên tay của Hoắc Tư Cẩn có vật trang trí được làm từ một con quỷ khi chỉ mới vừa gặp thoáng qua.

Cô ta vội chạy tới kéo Hoắc Tư Cẩn: "Anh đẹp trai, chạy mau!"

Kết quả kéo không được!

Không chỉ kéo không được, còn vì dùng sức quá mạnh mà lao vào khung cửa bên cạnh.

Trước mắt biến thành màu đen cùng cảm giác âm lãnh khiếp người, âm khí từ khắp phương hướng nhào về phía cô ta, tựa hồ chỉ cần một giây sẽ cắn nuốt gần như không còn.

Trong lúc hoảng sợ tuyệt vọng, cô ta lại cảm thấy mọi thứ đã thay đổi.

Dường như âm khí đang nhanh chóng giảm xuống, hàn ý phía sau lưng khiến người ta rùng mình cũng biến mất trong nháy mắt.

Trương Tiểu Chi không biết là sai ở đâu, vội vàng vịn khung cửa đứng lên.

"Anh đẹp trai, em gái nhỏ, chúng ta đi mau, đi tìm thiên sư đến đối phó nó!"

Trương Tiểu Chi không thấy được một thế giới khác, con quỷ cầm đầu cuộc tấn công đang lao về phía trước, biến thành khẩu phần ăn đầu tiên của Tể Tể.

Bởi vì có rất nhiều quỷ quái, ít nhất cũng phải mười mấy con, bé cũng không che giấu sự thèm thuồng của mình, trực tiếp mở miệng nuốt từng con một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau