Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 152:
Hai cái tai đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó tứ chi ngắn ngủn bị thứ gì đó quấn lấy.
Thỏ đen quay đầu nhìn lại, không biết từ đâu ra cuộn băng dính.
"Đây là muốn làm gì? Thỏ bị xúc phạm còn không được phép nói lý lẽ?"
Tể Tể chính trực nhìn chằm chằm vào thỏ đen, thấy cha bỗng nhiên đi tới buộc thỏ đen lại thì hơi kinh ngạc.
"Cha?"
Khi Hoắc Trầm Lệnh đối mặt với thỏ đen là khuôn mặt nham hiểm, ánh mắt lãnh lệ.
"Đây là nhà họ Hoắc, không phải ổ thỏ của mày! Phân rõ phải trái? Tể Tể nhà tao chính là lý lẽ!"
Khi quay đầu lại nhìn bé, chỉ trong một giây đã thay đổi khuôn mặt, nhếch miệng lên, nụ cười trên mặt rất ôn nhu và cưng chiều.
"Tể Tể ngoan, cha bỗng nhiên muốn nói chuyện cùng con thỏ này một chút, cha có thể dẫn nó ra ngoài không?"
Thỏ đen xù lông toàn thân: "Không muốn!"
Bé nhìn thỏ đen, lại nhìn khuôn mặt ôn hòa của cha đang nhìn mình.
Mắt bé xoay tròn, lại chớp chớp, có chút hiếu kỳ lên tiếng.
"Cha, cha muốn nói chuyện với nó về cái đống thịt thừa kia sao?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đang xông tới: "......"
Hoắc Tư Thần luôn đứng ở bên cạnh đã trở lên ngơ ngác: "......"
Cha Hoắc: "......"
Cha Hoắc: Suy nghĩ muốn xé nát tim con thỏ ra cũng đều có.
Tể Tể chớp một đôi mắt to, vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm vào thỏ đen, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng bốn cái chân ngắn của thỏ đen đều bị cha trói, cho nên bé không nhìn thấy gì cả.
"Cha, vì sao thỏ đen......"
Hoắc Tư Tước vội vàng lên tiếng: "Tể Tể, anh hai chợt nhớ tới đã mua cho em một bộ sách hoạt hình, anh hai mang em đi xem nhé."
Bé không muốn đi, bé còn đang hiếu kỳ.
Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn giật giật, trực tiếp bế Tể Tể lên.
"Tể Tể, em mới vừa ăn cơm xong, anh cả mang em ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm một chút nhé, cứ để cha nói chuyện cùng thỏ đen."
Trực giác của thỏ đen cảm thấy không ổn.
Vừa muốn lớn tiếng hô "tiểu đại nhân" thì đã bị Hoắc Tư Thần nhanh tay nhanh mắt che miệng lại.
Mặc dù Hoắc Tư Thần không hiểu cha và anh cả muốn làm gì, còn có anh hai, vì sao mấy người họ bỗng nhiên giống như là đang đối mặt với kẻ thù, nhưng cậu là người nhà họ Hoắc, có nhiều thứ đã đi sâu vào trong tiềm thức, khắc cốt ghi tâm.
Mọi người trong nhà đều có thái độ này, cậu nhất định cũng phải theo, chắc chắn không sai.
Đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cầu cứu, đến lúc thỏ đen kêu lên thì Hoắc Tư Cẩn đã ôm bé đến hoa viên đằng sau vườn của trang viên nhà họ Hoắc rồi.
Vì để đi nhanh hơn nên anh đã bước lên xe cân bằng mà chạy đi.
Bé nhìn xe cân bằng ở dưới chân anh cả: "Anh cả, làm như thế này cũng có thể tiêu cơm sao?"
Hoắc Tư Cẩn: "...... Đường ở đây có chút vấn đề, La quản gia đang thu xếp cho công nhân sửa lại đường, anh cả mang Tể Tể đi đến chỗ xa hơn để tiêu cơm."
La quản gia đang ở bên ngoài đi dạo qua một vòng kiểm tra lại trang viên có ổn không thì cũng vừa vặn đi tới.
Bé nhiệt tình chào hỏi: "Chào La quản gia."
La quản gia vội dừng lại: "Chào Tể Tể tiểu thư, chào cậu cả."
Bé chỉ thấy một mình La quản gia, đôi mắt to nghi hoặc nhìn lại phía sau, còn đưa mắt nhìn thật xa ở đằng sau lưng của La quản gia.
Vẫn không thấy gì.
Bé nhìn La quản gia với vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "La quản gia, công nhân mà ông mang đến đâu rồi?"
Hoắc Tư Cẩn: "Đoán chừng tất cả mọi người đang ăn cơm, ăn cơm xong lại tới làm việc."
Đầu óc La quản gia đang mơ hồ nhưng vẫn thuận theo ý của cậu cả mà trả lời: "...... Đúng thế."
Chỉ là...... Trời đã tối rồi, mang công nhân đến đây để làm gì?
Ông ấy vừa kiểm tra một vòng toàn bộ trang viên của nhà họ Hoắc, những nơi cần sửa chữa thì ban ngày đã sớm sửa chữa rồi, ở trong sân mọc cỏ dại nhỏ thì ông cũng đã kêu người làm vườn nhổ hết rồi.
Ông đã bỏ sót chỗ nào sao?
Bé “a” một tiếng: "Thì ra là như vậy, vậy thì chúng ta mau mau đi thôi anh cả, nếu không, đợi lát nữa các chú công nhân ăn cơm nước xong tới sửa đường, chúng ta ở chỗ này sẽ làm phiền mấy chú ấy?"
Hoắc Tư Cẩn chỉ muốn mang bé cách xa con thỏ lưu manh kia, nên lập tức đồng ý.
"Được, anh cả sẽ đi nhanh hơn chút, chúng ta đi nào!"
Bé phất phất bàn tay nhỏ về phía La quản gia: "La quản gia, hẹn gặp lại."
La quản gia đứng tại chỗ cũng phất phất tay lại, khuôn mặt cung kính và đầy yêu thương.
"Tể Tể tiểu thư, cậu cả, chú ý an toàn, hẹn gặp lại."
Chờ đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của hai người họ, La quản gia liền cúi đầu nhìn mặt đường, chỗ này buổi sáng hôm qua vừa mới làm lại, tất cả đều có hoa văn màu sắc rất đẹp và đặc biệt tinh xảo.
Cậu cả có ý gì, trong khoảng thời gian này, nhanh chóng cải tạo lại?
Không phải sáng sớm hôm qua cậu cả đã rất hài lòng rồi sao?
Hay là do Tể Tể tiểu thư không thích?
Chắc là Tể Tể tiểu thư không thích, dù sao ông cũng đã ở trong trang viên nhà họ Hoắc nhiều năm, ông chủ cùng mấy thiếu gia có tính tình gì ông cũng coi như hiểu rõ, đối đãi với người làm thuê trong trang viên, nhìn như đạm mạc xa cách, nhưng thật ra luôn luôn rất bao dung.
Tể Tể tiểu thư đáng yêu hoạt bát, là đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi, chắc cũng không thích loại hoa văn thoạt nhìn bình thường này......
Thỏ đen quay đầu nhìn lại, không biết từ đâu ra cuộn băng dính.
"Đây là muốn làm gì? Thỏ bị xúc phạm còn không được phép nói lý lẽ?"
Tể Tể chính trực nhìn chằm chằm vào thỏ đen, thấy cha bỗng nhiên đi tới buộc thỏ đen lại thì hơi kinh ngạc.
"Cha?"
Khi Hoắc Trầm Lệnh đối mặt với thỏ đen là khuôn mặt nham hiểm, ánh mắt lãnh lệ.
"Đây là nhà họ Hoắc, không phải ổ thỏ của mày! Phân rõ phải trái? Tể Tể nhà tao chính là lý lẽ!"
Khi quay đầu lại nhìn bé, chỉ trong một giây đã thay đổi khuôn mặt, nhếch miệng lên, nụ cười trên mặt rất ôn nhu và cưng chiều.
"Tể Tể ngoan, cha bỗng nhiên muốn nói chuyện cùng con thỏ này một chút, cha có thể dẫn nó ra ngoài không?"
Thỏ đen xù lông toàn thân: "Không muốn!"
Bé nhìn thỏ đen, lại nhìn khuôn mặt ôn hòa của cha đang nhìn mình.
Mắt bé xoay tròn, lại chớp chớp, có chút hiếu kỳ lên tiếng.
"Cha, cha muốn nói chuyện với nó về cái đống thịt thừa kia sao?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đang xông tới: "......"
Hoắc Tư Thần luôn đứng ở bên cạnh đã trở lên ngơ ngác: "......"
Cha Hoắc: "......"
Cha Hoắc: Suy nghĩ muốn xé nát tim con thỏ ra cũng đều có.
Tể Tể chớp một đôi mắt to, vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm vào thỏ đen, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng bốn cái chân ngắn của thỏ đen đều bị cha trói, cho nên bé không nhìn thấy gì cả.
"Cha, vì sao thỏ đen......"
Hoắc Tư Tước vội vàng lên tiếng: "Tể Tể, anh hai chợt nhớ tới đã mua cho em một bộ sách hoạt hình, anh hai mang em đi xem nhé."
Bé không muốn đi, bé còn đang hiếu kỳ.
Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn giật giật, trực tiếp bế Tể Tể lên.
"Tể Tể, em mới vừa ăn cơm xong, anh cả mang em ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm một chút nhé, cứ để cha nói chuyện cùng thỏ đen."
Trực giác của thỏ đen cảm thấy không ổn.
Vừa muốn lớn tiếng hô "tiểu đại nhân" thì đã bị Hoắc Tư Thần nhanh tay nhanh mắt che miệng lại.
Mặc dù Hoắc Tư Thần không hiểu cha và anh cả muốn làm gì, còn có anh hai, vì sao mấy người họ bỗng nhiên giống như là đang đối mặt với kẻ thù, nhưng cậu là người nhà họ Hoắc, có nhiều thứ đã đi sâu vào trong tiềm thức, khắc cốt ghi tâm.
Mọi người trong nhà đều có thái độ này, cậu nhất định cũng phải theo, chắc chắn không sai.
Đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cầu cứu, đến lúc thỏ đen kêu lên thì Hoắc Tư Cẩn đã ôm bé đến hoa viên đằng sau vườn của trang viên nhà họ Hoắc rồi.
Vì để đi nhanh hơn nên anh đã bước lên xe cân bằng mà chạy đi.
Bé nhìn xe cân bằng ở dưới chân anh cả: "Anh cả, làm như thế này cũng có thể tiêu cơm sao?"
Hoắc Tư Cẩn: "...... Đường ở đây có chút vấn đề, La quản gia đang thu xếp cho công nhân sửa lại đường, anh cả mang Tể Tể đi đến chỗ xa hơn để tiêu cơm."
La quản gia đang ở bên ngoài đi dạo qua một vòng kiểm tra lại trang viên có ổn không thì cũng vừa vặn đi tới.
Bé nhiệt tình chào hỏi: "Chào La quản gia."
La quản gia vội dừng lại: "Chào Tể Tể tiểu thư, chào cậu cả."
Bé chỉ thấy một mình La quản gia, đôi mắt to nghi hoặc nhìn lại phía sau, còn đưa mắt nhìn thật xa ở đằng sau lưng của La quản gia.
Vẫn không thấy gì.
Bé nhìn La quản gia với vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "La quản gia, công nhân mà ông mang đến đâu rồi?"
Hoắc Tư Cẩn: "Đoán chừng tất cả mọi người đang ăn cơm, ăn cơm xong lại tới làm việc."
Đầu óc La quản gia đang mơ hồ nhưng vẫn thuận theo ý của cậu cả mà trả lời: "...... Đúng thế."
Chỉ là...... Trời đã tối rồi, mang công nhân đến đây để làm gì?
Ông ấy vừa kiểm tra một vòng toàn bộ trang viên của nhà họ Hoắc, những nơi cần sửa chữa thì ban ngày đã sớm sửa chữa rồi, ở trong sân mọc cỏ dại nhỏ thì ông cũng đã kêu người làm vườn nhổ hết rồi.
Ông đã bỏ sót chỗ nào sao?
Bé “a” một tiếng: "Thì ra là như vậy, vậy thì chúng ta mau mau đi thôi anh cả, nếu không, đợi lát nữa các chú công nhân ăn cơm nước xong tới sửa đường, chúng ta ở chỗ này sẽ làm phiền mấy chú ấy?"
Hoắc Tư Cẩn chỉ muốn mang bé cách xa con thỏ lưu manh kia, nên lập tức đồng ý.
"Được, anh cả sẽ đi nhanh hơn chút, chúng ta đi nào!"
Bé phất phất bàn tay nhỏ về phía La quản gia: "La quản gia, hẹn gặp lại."
La quản gia đứng tại chỗ cũng phất phất tay lại, khuôn mặt cung kính và đầy yêu thương.
"Tể Tể tiểu thư, cậu cả, chú ý an toàn, hẹn gặp lại."
Chờ đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của hai người họ, La quản gia liền cúi đầu nhìn mặt đường, chỗ này buổi sáng hôm qua vừa mới làm lại, tất cả đều có hoa văn màu sắc rất đẹp và đặc biệt tinh xảo.
Cậu cả có ý gì, trong khoảng thời gian này, nhanh chóng cải tạo lại?
Không phải sáng sớm hôm qua cậu cả đã rất hài lòng rồi sao?
Hay là do Tể Tể tiểu thư không thích?
Chắc là Tể Tể tiểu thư không thích, dù sao ông cũng đã ở trong trang viên nhà họ Hoắc nhiều năm, ông chủ cùng mấy thiếu gia có tính tình gì ông cũng coi như hiểu rõ, đối đãi với người làm thuê trong trang viên, nhìn như đạm mạc xa cách, nhưng thật ra luôn luôn rất bao dung.
Tể Tể tiểu thư đáng yêu hoạt bát, là đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi, chắc cũng không thích loại hoa văn thoạt nhìn bình thường này......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất