Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 163:

Trước Sau
Hoắc Tư Tước không thể tin nổi: "Tể Tể lợi hại như vậy, ai có thể điều khiển được Tể Tể?"

Bé giải thích: "Đối phương điều khiển không được, cho nên hiện tại Tể Tể mới không có đi ra ngoài, nhưng kẻ đó muốn Tể Tể đi ra ngoài."

Nói đến đây, bé nhìn về phía Hoắc Tư Tước.

Hoắc Tư Tước híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén.

"Tể Tể, em đi ra ngoài đi."

"Tư Thần, gọi điện thoại cho cha!"

Bé chớp chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu.

"Tể Tể nghe anh hai."

Nhưng bé cũng chưa quên chị gái còn đang khóc, trước khi đi lại ôm lấy chị gái một cái.

"Chị gái à, chờ Tể Tể trở về, Tể Tể sẽ nhìn xem có thể tìm mấy chú đến hỗ trợ hay không, để chị có thể cùng em gái của chị gặp mặt một lần cuối."

Trương Tiểu Chi gào khóc không để ý đến xung quanh, căn bản không nghe thấy cuộc nói chuyện của anh em nhà họ Hoắc lúc nãy.

"Còn có thể gặp mặt sao?"

Bé nở nụ cười: "Chỉ cần còn chưa đi đầu thai thì có thể gặp nha!"

Trương Tiểu Chi chợt nhìn thấy hi vọng liền lau vội nước mắt trên mặt.

Cô ta nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt hiện lên sự hung ác.

"Minh tiểu thư, chị lặng lẽ cùng đi với em."

****

Bé đã thấy rất nhiều quỷ hồn có đôi mắt vô hồn, mờ mịt trống rỗng, cho nên bé giả bộ như đang bị điều khiển mà không hề có chút khó khăn nào.

Hai mắt to đen láy trong nháy mắt đã mất đi tiêu cự, nhìn vào khoảng không một cách vô định.

Bởi vì bé mập mạp, cho nên khi thân thể bắt đầu cứng ngắc đi ra ngoài, trông bé nhìn ngơ ngác đần độn, nhưng lại rất đáng yêu.

Hứa Dao cùng Hoắc An An cũng không hề rời khỏi câu lạc bộ, mà là đi tới phòng riêng của mình để ngồi theo dõi.



Nhìn thấy bé từ trong phòng đi ra, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ai đó.

"Đã ra khỏi cửa rồi."

"Tốt!"

Ở dưới lầu, bé vừa đi ra ngoài không bao lâu, thì Bách Minh Tư cũng vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, Bách Minh Tư vội vã lên tiếng.

"Tể Tể đâu rồi?"

Hoắc Tư Thần lập tức mở miệng: "Tể Tể nói có gì đó đang thao túng em ấy, anh hai muốn tìm người đứng sau nên đã bảo Tể Tể đi ra ngoài, nhưng có người đang đi theo."

Bách Minh Tư cũng muốn đi theo: "Em ấy đi đằng nào?"

Hoắc Tư Thần chỉ hướng bên phải: "Bên kia."

Bách Minh Tư gật gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.

Vì cũng muốn tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, cho nên lúc đi sang bên kia thì cũng rất thận trọng.

Cùng lúc đó, Hoắc Tư Tước đã thông qua điện thoại mà nhanh chóng theo dõi toàn bộ hệ thống camera giám sát của câu lạc bộ.

Hoắc Tư Thần nhìn động tác tay trên điện thoại di động của anh hai nhanh nhạy giống như chỉ nhìn thấy được tàn ảnh, cậu giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh hai.

"Tuyệt!"

Hoắc Tư Tước vỗ một cái lên bả vai cậu: "Đi thôi, chúng ta cũng đi theo, nếu có người đi theo thì em cũng phải biểu diễn tài lẻ của mình!"

Trong ba anh em thì Hoắc Tư Thần lại là người có sức lực lớn nhất, đừng nhìn cậu nhỏ nhất nhưng so sức mạnh đánh nhau, cho dù là Hoắc Tư Cẩn ở đây cũng không bằng.

Chỉ là ba anh em thường ngày ở chung, Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước trực tiếp dùng trí thông minh nghiền ép hoàn toàn cậu em trai chỉ biết dùng sức mạnh này.

Hoắc Tư Thần nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, còn ánh mắt thì rất lạnh lùng hung hăng.

"Dám tính kế Tể Tể nhà chúng ta, em không đánh bọn họ đến răng rơi đầy đất mới lạ!"

"Đi!"



......

Hoắc Tư Tước vừa ra cửa, đột nhiên chú ý tới một ánh nhìn từ lan can trên lầu.

Hoắc Tư Thần cũng ngẩng đầu nhìn theo, hai người thấy Hứa Dao cùng Hoắc An An lúc trước đã mang theo Hứa Giai Tuệ rời đi.

Hoắc Tư Thần nhíu mày, Hoắc Tư Tước cười nhạt.

"Đi thôi!"

Loại thời điểm này, Hoắc Tư Thần tuyệt đối nghe lời.

"Vâng!"

Ở trên lan can, Hoắc An An có chút bất mãn nhìn về phía Hứa Dao.

"Chị Dao Dao, nếu như chúng ta bị hoài nghi......"

Cô ta trách Hứa Dao cứ nhất quyết phải ra đây nhìn, ba anh em nhà họ Hoắc trừ Hoắc Tư Thần đần độn ra thì hai người Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đều rất thông minh.

Nếu như bị hoài nghi thì bản thân Hoắc An An về sau có thể sống dễ chịu ở nhà họ Hoắc được sao?

Nghĩ tới đây thì cô ta hơi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn thoáng qua Hứa Dao nhiều hơn mấy phần hàn ý.

Khi cần thiết, không có gì là không thể hy sinh, từ bỏ.

Rốt cuộc chỉ là một chị họ không có đầu óc mà thôi!

Hứa Dao lại rất bình tĩnh: "Không cần sợ! Vừa rồi chúng ta không trốn không né, thái độ cực kỳ thoải mái và hào phóng, nếu như chột dạ thì làm gì có ai dám trực tiếp đối mắt cùng bọn họ?"

Hoắc An An gật đầu đồng ý: "Vẫn là chị Dao Dao thông minh."

Hứa Dao cười: "Đúng vậy! Chờ xem, lần này chị nhất định sẽ làm cho Minh Tể Tể ăn quả đắng!"

Hệ thống trong đầu Hoắc An An đã nhắc nhở cô ta.

【 Cô hỏi Hứa Dao xem cô ta điều khiển Minh Tể Tể bằng gì? Tôi không kiểm tra được. 】

Hoắc An An trong lòng kinh ngạc, bởi vì sự đặc biệt của hệ thống, mặc kệ là thuốc hoặc là ma tuý thì hệ thống cũng đều có thể phát hiện ra.

Hoắc An An lập tức nhìn Hứa Dao: "Chị Dao Dao, vì sao Minh Tể Tể lại ngoan ngoãn nghe lời mà đi ra như vậy? Em ấy nhìn giống như...... Mộng du vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau