Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 167:

Trước Sau
"Đều trở về rồi!"

Bách Minh Tư: "Hả?"

Đôi mắt bé đảo quanh, chỉ chỉ Tống Kiều đang giương mắt đờ đẫn đứng như chết lặng, thời gian đã trôi một lúc rồi còn không tỉnh táo lại.

"Anh Minh Tư, anh nhìn vẻ mặt của bác người xấu kia liền biết Tể Tể không có nói sai."

Bách Minh Tư thuận thế nhìn sang, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt rất vi diệu.

Nhà họ Bách mặc dù không phải là thế gia trong Huyền môn, nhưng bởi vì có thể câu thông giao tiếp Âm Dương, cho nên cũng hiểu một chút thuật pháp Huyền môn.

Phàm là có người vận dụng cờ chiêu hồn thì nhất định sẽ nhấc lên một mảnh gió tanh mưa máu.

Nhân giới và Địa Phủ vốn là hai thế giới, vận dụng cờ chiêu hồn, hoặc là để luyện chế ra một con quỷ thật lợi hại, hoặc là để đối phó kẻ địch mạnh, người gọi ra cờ chiêu hồn nhất định phải lấy tu vi cùng máu của mình làm vật tế, mượn binh từ Địa Phủ.

Nhìn cờ chiêu hồn vừa nãy phát động ra như thế, thậm chí đã có thể nhìn thấy cánh cửa của Địa Phủ và từng đội ngũ âm binh, hẳn là Tống Kiều đã mượn binh thành công từ Địa Phủ.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết.

Không nghĩ tới......

…..

Tống Kiều so Bách Minh Tư càng không thể tiếp nhận sự thật hơn.

Ông ta trừng đôi mắt thật lớn, nhìn chằm chằm vào vô số mây đen bên trên bầu trời vẫn còn đang cuồn cuộn.

Cờ chiêu hồn mặc dù vẫn duy trì trạng thái che khuất bầu trời, nhưng đầu lâu lúc trước giương nanh múa vuốt thì lúc này lại lặng yên ở trên cờ chiêu hồn, chỉ như một bức tranh dán tường bình thường.

Tống Kiều thở hồng hộc lại lần nữa cắn nát ngón tay, ở trên không trung nhanh chóng vẽ vẽ điểm điểm.

Máu tươi lần nữa tụ hợp vào bên trong cờ chiêu hồn, bức họa đầu lâu bên trong cờ lại có động tĩnh.

Mắt Tống Kiều sáng lên.

Cờ chiêu hồn lần nữa lại có âm phong gào thét bay phất phới, bốn phía âm khí tăng lên mạnh mẽ.



Sau đó Tống Kiều nhìn thấy cái đầu lâu lớn lần này không có mở ra cái miệng đầy âm khí u lãnh, lộ ra răng nanh đáng sợ.

Mà...... ở trên cờ chiêu hồn chậm rãi chuyển động.

Xoay xoay chuyển chuyển, toàn bộ hình dáng dữ tợn đáng sợ biến thành một cái gáy trơn bóng nhẵn nhụi.

Tống Kiều: "......"

Bách Minh Tư: "......"

Bách Minh Tư nghẹn họng nhìn trân trối: "Tể Tể, thứ quỷ kia......"

Tể Tể: "Quay sang chỗ khác."

Bách Minh Tư cảm thấy không chỉ xoay qua chỗ khác, bởi vì cái đầu lâu lớn như vậy dường như là đang run lẩy bẩy cùng với lá cờ chiêu hồn.

"Anh cảm thấy nếu như nó có tay, nhất định sẽ lấy tay che mặt chứ không quay cái gáy lại như thế này."

Bé hiếu kì: "Tại sao vậy?"

Bách Minh Tư: "Bởi vì sợ? Hoặc là bởi vì không dám gặp người?"

Bé suy nghĩ một hồi, lại quay ra nhìn Tống Kiều hai mắt trừng lớn cũng sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

"Anh Minh Tư, Tể Tể cảm thấy chắc là con quỷ kia vì cảm thấy chủ nhân mình quá vô dụng, cho nên đã xoay sang chỗ khác."

Không đợi Bách Minh Tư nói chuyện, bé lại hừ một tiếng.

"Anh Minh Tư, người xấu này bày trận pháp lớn như vậy, kết quả không mượn được binh, quỷ quái cũng thấy mất mặt thay ông ta!"

Tống Kiều: "......"

Không thể nào!

Rõ ràng đã nhìn thấy cánh cửa Địa Phủ mà, thậm chí đội ngũ âm binh cũng đi ra ngoài rồi, làm sao bỗng nhiên liền không có gì nữa?

Tống Kiều chưa từ bỏ ý định, quyết đinh thử lại lần thứ ba!



Kết quả vẫn không hề có động tĩnh gì!

Nhất là cái đầu lâu to lớn trên cờ chiêu hồn đang lơ lửng bên trên, run rẩy càng thêm lợi hại.

Giống như là một người đang đứng trên vách núi run lẩy bẩy vì không biết nguy hiểm phía sau, toàn bộ đầu lâu bắt đầu xuất hiện vết rạn.

Thậm chí cờ chiêu hồn cũng bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.

Tống Kiều nghe được câu kia của bé con "Kết quả mượn binh không được, quỷ quái cũng thấy mất mặt thay ông ta", bản thân lại tiêu hao một lượng lớn năng lượng, ông ta lảo đảo một cái “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.

Ngực cũng có một trận đau nhức, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Tể Tể há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Mày… Phốc......"

Bé nhìn Tống Kiều nôn ra máu, lắc đầu, dùng giọng trẻ con nhắc nhở ông ta.

"Bác người xấu, không đồng ý cho mượn binh chính là không đồng ý cho mượn binh, cho dù bác có nôn hết máu trên người, cũng vẫn không mượn binh được!"

Tống Kiều: "......"

Tống Kiều chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, bởi vì quá tiêu hao năng lượng, hiện tại ông ta cũng không thể khống chế nổi cờ chiêu hồn.

Ánh mắt âm lãnh lại hung tàn vẫn nhìn chằm chằm bé.

Một đứa nhỏ ba tuổi đối mặt với đội ngũ âm binh, còn có cánh cửa của Địa Phủ thế mà không một chút sợ hãi, thậm chí còn chắc chắn ông ta không thể nào mượn được binh.

Lần trước bé nói Chu Việt sẽ gãy tay gãy chân, quả nhiên cũng gãy mất.

Hiện tại bé nói ông ta không mượn được binh, tình huống bây giờ của ông ta cũng biết mình căn bản không cách nào thôi động cờ chiêu hồn được nữa, không thể thúc động cờ chiêu hồn, tự nhiên là không cách nào mượn binh từ Địa Phủ được.

Nhưng ông ta mượn binh là vì muốn bắt giữ Tể Tể.

Mà hiện tại xem ra bé sẽ thoát qua ải này, mà bé cùng ông ta căn bản không phải người một đường.

Đã như vậy thì không cần thiết giữ lại!

Đáy mắt Tống Kiều hiện lên sát ý, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy một góc cờ chiêu hồn, dùng sức hung hăng lắc một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau