Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 187:

Trước Sau
Hoắc Tư Tước yếu ớt nhắc nhở: "Nhưng mấy năm trước thì sao?"

Thái độ của Hoắc Trầm Huy rất quả quyết: "Bởi vì bị tính kế, nhưng bây giờ thì hết rồi, chú cam đoan với mấy cháu, tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất luận điều gì không tốt cho cha các cháu cùng với mấy đứa nữa."

Hoắc Tư Thần thăm dò như một tên trộm: "Chú không có ý định tranh đoạt vị trí điều hành tập đoàn Hoắc thị?"

Hoắc Trầm Huy buồn cười nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Cha của cháu càng thích hợp làm người nắm quyền điều hành tập đoàn Hoắc thị hơn chú, nhà họ Hoắc nằm trong tay của cha cháu sẽ tốt hơn! Về phần chú...... Vẫn thích hợp làm cố vấn luật hơn."

Hoắc Tư Cẩn chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Nhưng thím sẽ không đồng ý."

Hoắc Trầm Huy cũng nghĩ đến việc này, cười càng thêm ôn hòa.

"Vậy để thím ấy đi nỗ lực đi!"

Hoắc Tư Cẩn hoà hoãn lại: "Thím ấy hết làm ầm ĩ rồi ạ?"

Ánh mắt Hoắc Trầm Huy rơi xuống trên người Hoắc Trầm Lệnh: "Nếu như thím của cháu làm ra việc gì thương tổn đến bất cứ người nào của nhà họ Hoắc, các cháu không cần nể mặt chú, cứ dựa theo gia quy mà xử trí!"

Hoắc Tư Cẩn cười cười với chú hai, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Hoắc Tư Thần còn muốn nói điều gì đó, Hoắc Trầm Lệnh đã khẽ lên tiếng.

"Ăn cơm."

"Vâng ạ!"

......

Tể Tể bị đói quá nên đã tỉnh lại.

Đôi mắt to của bé vừa mới ngủ dậy nên còn hơi ẩm ướt, nhìn vô cùng xinh đẹp, giống như ngọc trai ngâm trong nước, lại càng phát ra ánh sáng long lanh.

Bé nhìn thấy bóng người bên giường có chút mơ hồ.

Giọng nhỏ của bé kêu lên: "Chú hai?"



Hoắc Trầm Huy đã đợi ba tiếng đồng hồ, mới sáu giờ sáng ông đã rời giường đi đến phòng của Tể Tể.

Cũng may lúc đó Hoắc Trầm Lệnh đã rời giường rửa mặt đi tới công ty, nếu không đoán chừng ông cũng không vào được gian phòng này.

"Đúng, là chú hai đây, Tể Tể ngủ ngon không?"

Bé nở một nụ cười thật tươi và ôm lấy cánh tay của chú hai.

Giọng của bé mềm mại, vô cùng ngọt ngào và dễ nghe.

"Tể Tể ngủ ngon, chú hai đến lúc nào thế? Chị An An không khỏe sao?"

Hoắc Trầm Huy kinh ngạc: "Chú hai đã tới được một lúc rồi, sao Tể Tể biết chị An An không khỏe?"

Tể Tể thừa nhận rất dứt khoát.

"Bởi vì hôm qua chị An An đã bị mấy con quỷ dọa sợ, chắc chắn sẽ không ổn."

Hoắc Trầm Huy: "...... Cho nên...... mấy con quỷ kia là......"

Tể Tể từ trên giường đứng lên, dùng cơ thể tròn vo mềm mại của mình chui vào trong lòng chú hai.

"Chị An An nói dối, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan, sẽ phải trả giá thật đắt."

Hoắc Trầm Huy trong lòng chấn động, theo bản năng mà truy hỏi.

"Chị của cháu đã nói cái gì?"

Tể Tể một năm một mười nói về chuyện gặp được Hoắc An An cùng với mấy người Hứa Dao một lần, mặc dù bé còn nhỏ, nhưng nói chuyện vô cùng trôi chảy, lại có trật tự rõ ràng, Hoắc Trầm Huy yên lặng lắng nghe, sắc mặt có chút trầm xuống.

Bé nhìn chú hai, ôm cánh tay của chú hai mà lung lay.

"Chú hai, chú có đang nghe không?"

Trong chớp mắt Hoắc Trầm Huy đã điều chỉnh lại sắc mặt, ôm bé đi rửa mặt, sau đó mang theo bé đi xuống lầu ăn cơm.

"Chú hai đang nghe, chú hai cũng biết, là chị An An đã làm sai, trẻ con không thể nói dối, nếu không sẽ phải trả giá rất lớn!"

Thấy chú hai đồng ý với suy nghĩ của mình, bé cười hắc hắc.



"Chú hai yên tâm, mấy con quỷ kia chỉ hù dọa chị An An một chút mà thôi, chỉ cần chị An An ý thức được mình đã sai, thì chị ấy sẽ không thấy ác mộng nữa."

Hoắc Trầm Huy trong lòng bừng tỉnh.

Thì ra là thế.

Khó trách An An được điều trị ở bệnh viện, cho dù đã tiêm thuốc an thần, vẫn ngủ không an ổn.

Những ma quỷ kia vẫn đi theo sau như hình với bóng để hù dọa, căn bản không phải An An muốn tránh đi liền có thể tránh được.

Có đau lòng không?

Tất nhiên là đau lòng rồi!

Dù sao cũng là con gái nhỏ của mình!

Nhưng nghĩ đến hành vi của con gái, còn có khí thế hùng hổ của vợ mình mang theo cháu gái đến trang viên tìm Tể Tể gây phiền phức, Hoắc Trầm Huy đã ép xuống cơn đau lòng kia.

Ông không thể dung túng!

Mà An An rõ ràng có bí mật không muốn người biết, bởi vì bí mật kia, dẫn đến việc ông cùng cha mẹ còn có chú út đã xa lánh và chèn ép Trầm Lệnh.

Cho dù là con gái của ông, cũng nên chịu trách nhiệm về ngôn từ và cử chỉ của chính mình.

Nếu không phải Tể Tể có vận khí tốt, có lẽ Tể Tể đã thành con rối của Tống Kiều rồi.

Hậu quả kia......

Hoắc Trầm Huy cảm thấy An An chỉ bị hù dọa, Tể Tể đã rất bao dung rồi.

Ông ôm bé, thơm lên gò má trên khuôn mặt nhỏ đầy thịt của bé.

"Tể Tể, cám ơn cháu."

Tể Tể thân mật mà cọ cọ chú hai, chân mày nhỏ cau lại.

"Chú hai không cần khách khí, nhưng mà chị An An sẽ không thay đổi một cách đơn giản như vậy, Tể Tể luôn cảm thấy chị ấy rất lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau