Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 26:
Chỉ khi nhìn thấy âm khí quanh người ông cụ Trương nhanh chóng bốc lên, sau đó bắt đầu lan ra cả phòng khách, cậu mới biết có chuyện không ổn.
Bách Minh Tư cau mày, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Ông ấy đã kích hoạt Tụ Âm Trận!"
Cùng lúc đó, tiếng quát mắng của Hoắc Tư Thần từ trên lầu truyền đến.
"Làm cái quái gì vậy! Tránh đường cho ông! Đừng tưởng ông sợ!"
Bên ngoài có ánh mặt trời sáng lạn, nhưng căn biệt thự to lớn như vậy bỗng chốc tối sầm lại trong nháy mắt.
Âm khí tràn ngập, ngay sau đó Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư nhận thấy xung quanh tối đen như mực, bọn họ chìm trong sương mù tối tăm, dù ở rất gần nhưng họ vẫn không thể nhìn thấy nhau.
Hai người nhảy dựng trong lòng, đồng thời quay đầu lại tìm người.
"Tể Tể!"
Tể Tể nâng cánh tay nhỏ bé lên, mỗi bên nắm lấy một bàn tay, ánh mặt trời lên cao làm bé rất buồn ngủ đột nhiên lại thấy tinh thần tỉnh táo.
Lúc đầu, bé nghĩ là cha Minh Vương đã triệu hồi bé quay trở lại địa phủ.
Hiện tại xem ra không phải rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé không khỏi giật giật.
"Tụ Âm Trận?"
Khi Bách Minh Tư cảm thấy bàn tay mình đang được đôi tay nhỏ bé của Tể Tể nắm lấy, cậu thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng gật đầu.
"Đúng vậy, đừng nhìn Tể Tể, Tư Tước, cậu và Tể Tể mau nhắm mắt lại, xoay người chạy thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại!"
Quay người lại, ngay trước mặt chính là cổng biệt thự, lúc này tụ âm trận còn chưa hình thành, còn có cơ hội chạy ra ngoài.
Nhưng bé lại nhìn thấy món ăn yêu thích, ánh mắt sáng lên.
Vừa định ăn một ngụm, giọng nói u ám của ông cụ Trương vang lên trong màn sương đen.
"Muốn chạy? Đã quá muộn!"
"Tư Tước, Tư Thần! Đừng trách ông ngoại, muốn trách thì trách cháu họ Hoắc!"
Bé được anh hai bế lên, sau đó bé phát hiện anh hai đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Đang định nói anh hai đừng sợ, những thứ này đều chỉ là một bữa ăn sáng, thì đột nhiên thấy anh hai lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bật chức năng ghi âm.
Bé nghiêng đầu và im lặng ngậm cái miệng nhỏ đang hé mở của mình.
Anh hai hình như có việc cần làm.
Bé đợi để ăn vậy.
Hoắc Tư Tước xong việc nói: "Cho nên, ông ngoại muốn nhân cơ hội này giết chúng cháu? Giống như giết mẹ của chúng cháu lúc trước?"
Giọng ông cụ Trương già nua, lạnh lùng xé bỏ lớp ngụy trang từ ái bao năm qua để lộ bộ mặt thật của mình.
"Ai bảo mẹ cháu không nghe lời? Đường đường là Hoắc phu nhân mà lại không giúp được gì cho cha mẹ. Nó còn sống thì có ích lợi gì?"
Bà cụ Trương ở bên cạnh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Càng lớn, khuỷu tay càng hướng ra ngoài! Nó cho rằng lập gia đình thì dựa vào nhà chồng sao? Nó không biết, chỗ dựa lớn nhất của phụ nữ chính là nhà mẹ đẻ?"
Đôi mắt của Hoắc Tư Tước đầy tức giận, giọng nói gần như rít ra khỏi kẽ răng.
"Vậy tai nạn xe cộ của mẹ cháu đều là do ông cố ý sắp đặt?"
Vợ chồng ông cụ Trương có hai con trai và hai con gái, con gái lớn Trương Ninh sinh ra khỏe mạnh, còn con gái út Trương Tinh ốm yếu, luôn bệnh tật quấn thân. Lúc ấy điều kiện gia đình không tốt, bên người đã có hai đứa con trai, hai vợ chồng ông bà cụ Trương dứt khoát gửi con gái lớn về quê cho các cụ nuôi dưỡng.
Cho đến khi các cụ qua đời, Trương Ninh mười tuổi mới được đưa về.
Lúc này lòng của ông cụ Trương và bà cụ Trương đã lệch lạc, thiên vị!
Cô con gái nhỏ thông minh và ngoan ngoãn được nuôi dưỡng bên cạnh và cô con gái lớn xa lạ được nuôi dưỡng ở nông thôn, thỉnh thoảng gặp nhau trong các dịp lễ, tết. Vợ chồng ông bà cụ Trương đương nhiên thích con gái nhỏ hơn.
Lúc trước, khi Hoắc Trầm Lệnh kết hôn, nếu như bọn họ không xem trọng Hoắc Trầm Vân, thiếu gia thứ ba của nhà họ Hoắc, thì sẽ không phải là Trương Ninh mà là Trương Tinh gả vào nhà họ Hoắc.
Kết quả, bọn họ làm sao biết được Hoắc Trầm Lệnh, người mà bọn họ coi thường, lại trở thành gia chủ nhà họ Hoắc!
Cô con gái út muốn trở thành Hoắc phu nhân, nhưng con gái lớn và họ không thân thiết, luôn từ chối để nhà họ Hoắc giúp nhà họ Trương, theo thời gian, mối quan hệ gia đình mỏng manh tan biến, chỉ còn lại sự bất mãn và oán hận.
Nghĩ đến điều này, bà cụ Trương khịt mũi hừ lạnh tỏ vẻ không hài lòng.
"Ai bảo nó ngu dốt như vậy! Vị trí Hoắc phu nhân lẽ ra phải thuộc về Tiểu Tinh!"
Hoắc Tư Tước: "..."
Bé nhìn thấy biểu hiện của anh hai căm phẫn đến tột cùng, vội vàng ôm cổ anh hai.
Đồng thời, mở miệng hút.
“Ngao ô …”
Khi bé ăn đến ngụm cuối cùng, đang liếm miệng, thì bắt gặp anh Minh Tư đang nhìn cô chằm chằm, hai con ngươi nheo lại.
Tể Tể: "... ách!"
******************
Âm khí bị bé hút vào bụng hầu như không còn, trong biệt thự khôi phục lại ánh sáng bình thường.
Sáng sủa, sạch sẽ và ánh nắng chan hòa.
Ông cụ Trương và bà cụ Trương mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.
Bà cụ Trương trố mắt nhìn: "Chuyện ... chuyện gì xảy ra vậy?"
Sắc mặt của ông cụ Trương cũng trở nên vô cùng khó coi, thậm chí ấn đường màu đen cũng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
Bách Minh Tư cau mày, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Ông ấy đã kích hoạt Tụ Âm Trận!"
Cùng lúc đó, tiếng quát mắng của Hoắc Tư Thần từ trên lầu truyền đến.
"Làm cái quái gì vậy! Tránh đường cho ông! Đừng tưởng ông sợ!"
Bên ngoài có ánh mặt trời sáng lạn, nhưng căn biệt thự to lớn như vậy bỗng chốc tối sầm lại trong nháy mắt.
Âm khí tràn ngập, ngay sau đó Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư nhận thấy xung quanh tối đen như mực, bọn họ chìm trong sương mù tối tăm, dù ở rất gần nhưng họ vẫn không thể nhìn thấy nhau.
Hai người nhảy dựng trong lòng, đồng thời quay đầu lại tìm người.
"Tể Tể!"
Tể Tể nâng cánh tay nhỏ bé lên, mỗi bên nắm lấy một bàn tay, ánh mặt trời lên cao làm bé rất buồn ngủ đột nhiên lại thấy tinh thần tỉnh táo.
Lúc đầu, bé nghĩ là cha Minh Vương đã triệu hồi bé quay trở lại địa phủ.
Hiện tại xem ra không phải rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé không khỏi giật giật.
"Tụ Âm Trận?"
Khi Bách Minh Tư cảm thấy bàn tay mình đang được đôi tay nhỏ bé của Tể Tể nắm lấy, cậu thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng gật đầu.
"Đúng vậy, đừng nhìn Tể Tể, Tư Tước, cậu và Tể Tể mau nhắm mắt lại, xoay người chạy thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại!"
Quay người lại, ngay trước mặt chính là cổng biệt thự, lúc này tụ âm trận còn chưa hình thành, còn có cơ hội chạy ra ngoài.
Nhưng bé lại nhìn thấy món ăn yêu thích, ánh mắt sáng lên.
Vừa định ăn một ngụm, giọng nói u ám của ông cụ Trương vang lên trong màn sương đen.
"Muốn chạy? Đã quá muộn!"
"Tư Tước, Tư Thần! Đừng trách ông ngoại, muốn trách thì trách cháu họ Hoắc!"
Bé được anh hai bế lên, sau đó bé phát hiện anh hai đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Đang định nói anh hai đừng sợ, những thứ này đều chỉ là một bữa ăn sáng, thì đột nhiên thấy anh hai lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bật chức năng ghi âm.
Bé nghiêng đầu và im lặng ngậm cái miệng nhỏ đang hé mở của mình.
Anh hai hình như có việc cần làm.
Bé đợi để ăn vậy.
Hoắc Tư Tước xong việc nói: "Cho nên, ông ngoại muốn nhân cơ hội này giết chúng cháu? Giống như giết mẹ của chúng cháu lúc trước?"
Giọng ông cụ Trương già nua, lạnh lùng xé bỏ lớp ngụy trang từ ái bao năm qua để lộ bộ mặt thật của mình.
"Ai bảo mẹ cháu không nghe lời? Đường đường là Hoắc phu nhân mà lại không giúp được gì cho cha mẹ. Nó còn sống thì có ích lợi gì?"
Bà cụ Trương ở bên cạnh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Càng lớn, khuỷu tay càng hướng ra ngoài! Nó cho rằng lập gia đình thì dựa vào nhà chồng sao? Nó không biết, chỗ dựa lớn nhất của phụ nữ chính là nhà mẹ đẻ?"
Đôi mắt của Hoắc Tư Tước đầy tức giận, giọng nói gần như rít ra khỏi kẽ răng.
"Vậy tai nạn xe cộ của mẹ cháu đều là do ông cố ý sắp đặt?"
Vợ chồng ông cụ Trương có hai con trai và hai con gái, con gái lớn Trương Ninh sinh ra khỏe mạnh, còn con gái út Trương Tinh ốm yếu, luôn bệnh tật quấn thân. Lúc ấy điều kiện gia đình không tốt, bên người đã có hai đứa con trai, hai vợ chồng ông bà cụ Trương dứt khoát gửi con gái lớn về quê cho các cụ nuôi dưỡng.
Cho đến khi các cụ qua đời, Trương Ninh mười tuổi mới được đưa về.
Lúc này lòng của ông cụ Trương và bà cụ Trương đã lệch lạc, thiên vị!
Cô con gái nhỏ thông minh và ngoan ngoãn được nuôi dưỡng bên cạnh và cô con gái lớn xa lạ được nuôi dưỡng ở nông thôn, thỉnh thoảng gặp nhau trong các dịp lễ, tết. Vợ chồng ông bà cụ Trương đương nhiên thích con gái nhỏ hơn.
Lúc trước, khi Hoắc Trầm Lệnh kết hôn, nếu như bọn họ không xem trọng Hoắc Trầm Vân, thiếu gia thứ ba của nhà họ Hoắc, thì sẽ không phải là Trương Ninh mà là Trương Tinh gả vào nhà họ Hoắc.
Kết quả, bọn họ làm sao biết được Hoắc Trầm Lệnh, người mà bọn họ coi thường, lại trở thành gia chủ nhà họ Hoắc!
Cô con gái út muốn trở thành Hoắc phu nhân, nhưng con gái lớn và họ không thân thiết, luôn từ chối để nhà họ Hoắc giúp nhà họ Trương, theo thời gian, mối quan hệ gia đình mỏng manh tan biến, chỉ còn lại sự bất mãn và oán hận.
Nghĩ đến điều này, bà cụ Trương khịt mũi hừ lạnh tỏ vẻ không hài lòng.
"Ai bảo nó ngu dốt như vậy! Vị trí Hoắc phu nhân lẽ ra phải thuộc về Tiểu Tinh!"
Hoắc Tư Tước: "..."
Bé nhìn thấy biểu hiện của anh hai căm phẫn đến tột cùng, vội vàng ôm cổ anh hai.
Đồng thời, mở miệng hút.
“Ngao ô …”
Khi bé ăn đến ngụm cuối cùng, đang liếm miệng, thì bắt gặp anh Minh Tư đang nhìn cô chằm chằm, hai con ngươi nheo lại.
Tể Tể: "... ách!"
******************
Âm khí bị bé hút vào bụng hầu như không còn, trong biệt thự khôi phục lại ánh sáng bình thường.
Sáng sủa, sạch sẽ và ánh nắng chan hòa.
Ông cụ Trương và bà cụ Trương mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.
Bà cụ Trương trố mắt nhìn: "Chuyện ... chuyện gì xảy ra vậy?"
Sắc mặt của ông cụ Trương cũng trở nên vô cùng khó coi, thậm chí ấn đường màu đen cũng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất