Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 27:
Bé ghé vào trên vai của anh hai, bé chớp đôi mắt to đen láy nhìn anh Minh Tư, một đôi bàn tay mũm mĩm vòng qua cổ anh hai, cố gắng với tới tay anh Minh Tư.
Đáng tiếc bàn tay của bé quá ngắn và cánh tay nhỏ quá nhiều thịt.
Với không tới biến thành một cục thịt chọc chọc ngón tay, trông thật buồn cười, nhưng là bé làm, chỉ thấy rõ ràng không đáng yêu nhưng lại rất đáng yêu.
Mặc dù Bách Minh Tư bị sốc khi nhìn thấy tình huống của bé, nhưng cậu vẫn gật đầu một cách mơ hồ.
Bé lập tức mặt mày hớn hở, toàn thân buông lỏng ghé trên vai anh hai, đôi mắt to long lanh lấp lánh khiến trái tim Minh Tư gần như tan chảy.
Trên lầu, Hoắc Tư Thần đã đi xuống với một cái chai sứ nhỏ tròn.
Da đầu ông cụ Trương tê dại, bà cụ Trương thì hoảng sợ chỉ muốn bỏ chạy.
Cả hai muốn bước tới để đoạt lấy, nhưng lại sợ hãi.
Hoắc Tư Tước cầm điện thoại di động, bấm số 110 trực tiếp gọi đi.
Bà cụ Trương đột nhiên hoàn hồn, thúc giục chồng mình.
"Nhanh! Mau gọi điện cho thầy Lý Thiên! Sau đó gọi cho hai đứa con trai, lập tức bảo bọn họ quay trở về!"
Ông cụ Trương sắc mặt trắng bệch gật đầu, hai người bất ổn không yên vừa sợ hãi lo lắng vừa gọi điện thoại.
Có tiếng động cơ gầm rú phát ra từ bên ngoài biệt thự.
Ngay sau đó, một chiếc Maybach màu đen từ bên ngoài chạy vào, khi ông cụ Trương và vợ nhìn thấy dãy biển số 8, đồng tử của họ không thể kiềm chế được phóng to.
Trái tim đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Giang Lâm xuống xe, nhanh chóng mở cửa sau.
Hoắc Trầm Lệnh trong bộ vest đen trắng từ ghế sau bước xuống, bầu trời quang đãng không một bóng mây, dưới ánh mặt trời như được bao phủ khắp nơi nhưng không thể làm tan hàn băng trên người anh.
Nhìn lướt sang một cái, chân của ông cụ Trương và bà cụ Trương không nhịn được mềm nhũn, đành phải dựa vào nhau.
"Trầm Lệnh ... sao con lại ở đây, Trầm Lệnh?"
Hoắc Trầm Lệnh mặc kệ hai người bọn họ, sải bước đi vào phòng khách, liếc mắt nhìn bốn đứa trẻ.
Hoắc Tư Tước đoán được ý của cha, vội vàng lên tiếng.
"Cha, chúng con đều không sao."
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu, bé nằm trên vai anh hai nhìn thấy là cha bảo mẫu liền duỗi tay ngắn ngủn ra muốn ôm: "Cha, ôm!"
Hoắc Trầm Lệnh vội vàng nhận lấy bé từ trên tay của cậu con trai thứ hai.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy hai mí mắt của bé như sắp không chống đỡ được nữa, ông đoán rằng đêm qua bé lại thức đêm, không khỏi cưng chiều véo chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú của bé.
"Có chuyện gì vậy, Tể Tể?"
Bé ngáp dài.
Bé cố gắng hết sức nhấc mí mắt lên nhìn cha, giọng nói non nớt đặc biệt thu hút.
"Cha, Tể Tể buồn ngủ, Tể Tể buồn ngủ quá!"
Cha đã tới, tất cả những âm khí đó đã bị bé loại bỏ. Người đứng sau hình thành trận pháp chắc chắn sẽ bị cắn trả. Có cha và anh Minh Tư ở đây, bé cảm thấy chuyện này đã ổn rồi.
Nhìn thấy bé buồn ngủ đến mức không giữ được mí mắt, nhưng cố gắng nhíu mày để giữ cho mình tỉnh táo, Hoắc Trầm Lệnh không nhịn được cười.
"Hiểu rồi, ngủ đi con, có cha ở đây."
Bé chỉ chờ cha nói câu này, sau đó nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.
Vòng tay của cha rất dày và rộng rãi, để có thể ngủ thoải mái, bé uốn qua uốn lại trong vòng tay của cha để tìm tư thế thoải mái.
Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng bé, nhìn bình sứ đứa con trai thứ ba đang ôm trong tay.
"Bên trong là cái gì?"
Hoắc Tư Tước giải thích: "Là hồn phách của Lư lam Lam!"
Kể từ khi Hoắc Trầm Lệnh biết nhà họ Trương tấn công không chỉ mình mà còn cả Tư Tước, ông đã sắp xếp để Giang Lâm chú ý đến tất cả tin tức liên quan đến cha con bọn họ, tự nhiên cũng biết về chuyện trên diễn đàn trường học của Tư Tước.
Ông có thể giải quyết vấn đề của người sống, nhưng Lư Lam Lam đã chết.
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh lên tiếng, Bách Minh Tư đã chủ động nói.
"Chú Hoắc, Minh Tư có thể giúp được chuyện này."
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh coi như ôn hòa: "Cảm ơn cháu."
Ông bà cụ Trương từng rất sợ Hoắc Trầm Lệnh, cho dù Hoắc Trầm Lệnh là con rể của bọn họ, nhưng chỉ cần có thể không gặp mặt bọn họ sẽ không gặp.
Không ngờ hôm nay Hoắc Trầm Lệnh đột nhiên tới cửa, khí thế hung hãn.
Bà cụ Trương đang nghĩ về ba đứa con của mình cố hỏi Hoắc Trầm Lệnh với giọng run rẩy.
"Quốc Đống, Quốc Lâm bọn họ đâu?"
Ba đứa con đều đi đến nhà nhà họ Hoắc, tại sao chỉ có Hoắc Trầm Lệnh trở về?
Hoắc Trầm Lệnh nhìn nhà họ Trương, liếc một cái thôi cũng cảm thấy chướng mắt, sau khi lấy được đồ, thấy bọn trẻ đều ổn, liền ôm bé con gật đầu với ba cậu nhóc.
"Về nhà thôi."
Ba thiếu niên gật đầu đi theo.
Bà cụ Trương tức giận đến mức quát to: "Hoắc Trầm Lệnh, các người dừng lại cho tôi, còn Quốc Đống nhà chúng tôi đi đâu rồi?"
Hoắc Trầm Lệnh không nhìn lại: "Bọn họ liên thủ với Trương Tinh để mưu hại và giết người. Đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi. Về phần ông bà ... cảnh sát sẽ đến sớm thôi."
Ông nói xong thì đằng xa đã có tiếng còi báo động.
Đáng tiếc bàn tay của bé quá ngắn và cánh tay nhỏ quá nhiều thịt.
Với không tới biến thành một cục thịt chọc chọc ngón tay, trông thật buồn cười, nhưng là bé làm, chỉ thấy rõ ràng không đáng yêu nhưng lại rất đáng yêu.
Mặc dù Bách Minh Tư bị sốc khi nhìn thấy tình huống của bé, nhưng cậu vẫn gật đầu một cách mơ hồ.
Bé lập tức mặt mày hớn hở, toàn thân buông lỏng ghé trên vai anh hai, đôi mắt to long lanh lấp lánh khiến trái tim Minh Tư gần như tan chảy.
Trên lầu, Hoắc Tư Thần đã đi xuống với một cái chai sứ nhỏ tròn.
Da đầu ông cụ Trương tê dại, bà cụ Trương thì hoảng sợ chỉ muốn bỏ chạy.
Cả hai muốn bước tới để đoạt lấy, nhưng lại sợ hãi.
Hoắc Tư Tước cầm điện thoại di động, bấm số 110 trực tiếp gọi đi.
Bà cụ Trương đột nhiên hoàn hồn, thúc giục chồng mình.
"Nhanh! Mau gọi điện cho thầy Lý Thiên! Sau đó gọi cho hai đứa con trai, lập tức bảo bọn họ quay trở về!"
Ông cụ Trương sắc mặt trắng bệch gật đầu, hai người bất ổn không yên vừa sợ hãi lo lắng vừa gọi điện thoại.
Có tiếng động cơ gầm rú phát ra từ bên ngoài biệt thự.
Ngay sau đó, một chiếc Maybach màu đen từ bên ngoài chạy vào, khi ông cụ Trương và vợ nhìn thấy dãy biển số 8, đồng tử của họ không thể kiềm chế được phóng to.
Trái tim đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Giang Lâm xuống xe, nhanh chóng mở cửa sau.
Hoắc Trầm Lệnh trong bộ vest đen trắng từ ghế sau bước xuống, bầu trời quang đãng không một bóng mây, dưới ánh mặt trời như được bao phủ khắp nơi nhưng không thể làm tan hàn băng trên người anh.
Nhìn lướt sang một cái, chân của ông cụ Trương và bà cụ Trương không nhịn được mềm nhũn, đành phải dựa vào nhau.
"Trầm Lệnh ... sao con lại ở đây, Trầm Lệnh?"
Hoắc Trầm Lệnh mặc kệ hai người bọn họ, sải bước đi vào phòng khách, liếc mắt nhìn bốn đứa trẻ.
Hoắc Tư Tước đoán được ý của cha, vội vàng lên tiếng.
"Cha, chúng con đều không sao."
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu, bé nằm trên vai anh hai nhìn thấy là cha bảo mẫu liền duỗi tay ngắn ngủn ra muốn ôm: "Cha, ôm!"
Hoắc Trầm Lệnh vội vàng nhận lấy bé từ trên tay của cậu con trai thứ hai.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy hai mí mắt của bé như sắp không chống đỡ được nữa, ông đoán rằng đêm qua bé lại thức đêm, không khỏi cưng chiều véo chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú của bé.
"Có chuyện gì vậy, Tể Tể?"
Bé ngáp dài.
Bé cố gắng hết sức nhấc mí mắt lên nhìn cha, giọng nói non nớt đặc biệt thu hút.
"Cha, Tể Tể buồn ngủ, Tể Tể buồn ngủ quá!"
Cha đã tới, tất cả những âm khí đó đã bị bé loại bỏ. Người đứng sau hình thành trận pháp chắc chắn sẽ bị cắn trả. Có cha và anh Minh Tư ở đây, bé cảm thấy chuyện này đã ổn rồi.
Nhìn thấy bé buồn ngủ đến mức không giữ được mí mắt, nhưng cố gắng nhíu mày để giữ cho mình tỉnh táo, Hoắc Trầm Lệnh không nhịn được cười.
"Hiểu rồi, ngủ đi con, có cha ở đây."
Bé chỉ chờ cha nói câu này, sau đó nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.
Vòng tay của cha rất dày và rộng rãi, để có thể ngủ thoải mái, bé uốn qua uốn lại trong vòng tay của cha để tìm tư thế thoải mái.
Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng bé, nhìn bình sứ đứa con trai thứ ba đang ôm trong tay.
"Bên trong là cái gì?"
Hoắc Tư Tước giải thích: "Là hồn phách của Lư lam Lam!"
Kể từ khi Hoắc Trầm Lệnh biết nhà họ Trương tấn công không chỉ mình mà còn cả Tư Tước, ông đã sắp xếp để Giang Lâm chú ý đến tất cả tin tức liên quan đến cha con bọn họ, tự nhiên cũng biết về chuyện trên diễn đàn trường học của Tư Tước.
Ông có thể giải quyết vấn đề của người sống, nhưng Lư Lam Lam đã chết.
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh lên tiếng, Bách Minh Tư đã chủ động nói.
"Chú Hoắc, Minh Tư có thể giúp được chuyện này."
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh coi như ôn hòa: "Cảm ơn cháu."
Ông bà cụ Trương từng rất sợ Hoắc Trầm Lệnh, cho dù Hoắc Trầm Lệnh là con rể của bọn họ, nhưng chỉ cần có thể không gặp mặt bọn họ sẽ không gặp.
Không ngờ hôm nay Hoắc Trầm Lệnh đột nhiên tới cửa, khí thế hung hãn.
Bà cụ Trương đang nghĩ về ba đứa con của mình cố hỏi Hoắc Trầm Lệnh với giọng run rẩy.
"Quốc Đống, Quốc Lâm bọn họ đâu?"
Ba đứa con đều đi đến nhà nhà họ Hoắc, tại sao chỉ có Hoắc Trầm Lệnh trở về?
Hoắc Trầm Lệnh nhìn nhà họ Trương, liếc một cái thôi cũng cảm thấy chướng mắt, sau khi lấy được đồ, thấy bọn trẻ đều ổn, liền ôm bé con gật đầu với ba cậu nhóc.
"Về nhà thôi."
Ba thiếu niên gật đầu đi theo.
Bà cụ Trương tức giận đến mức quát to: "Hoắc Trầm Lệnh, các người dừng lại cho tôi, còn Quốc Đống nhà chúng tôi đi đâu rồi?"
Hoắc Trầm Lệnh không nhìn lại: "Bọn họ liên thủ với Trương Tinh để mưu hại và giết người. Đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi. Về phần ông bà ... cảnh sát sẽ đến sớm thôi."
Ông nói xong thì đằng xa đã có tiếng còi báo động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất