Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 28:
Ông cụ Trương và bà cụ Trương không chỉ hai chân nhũn ra mà khí lực cả người họ cũng dường như bị rút khô.
"Tại sao có thể như vậy?"
"Không phải thầy Lý Thiên nói tuyệt đối không có sai sót sao?"
Khi hai người nhìn tất cả mọi thứ, khuôn mặt tái nhợt không dám tin, thì xe cảnh sát đã đến.
"Có phải là ông Trương Chí Minh và bà Thái Vân Châu không? Ba tháng trước, hai người bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án tai nạn xe hơi. Mời hai vị theo chúng tôi đến đồn cảnh sát."
Khi ông cụ Trương và vợ được đưa đi, Hoắc Tư Tước bất ngờ bước ra khỏi chiếc xe Maybach màu đen.
"Chú cảnh sát, cháu có một phần chứng cứ đây."
Ông cụ Trương và vợ muốn ngăn lại, nhưng chiếc xe cảnh sát chở họ đã phóng đi.
"Không!"
"Tư Tước! Chúng ta là ông bà ngoại của cháu mà!"
...
Hoắc Tư Tước mắt điếc tai ngơ, đưa điện thoại di động cho viên cảnh sát làm việc.
Khi bé tỉnh dậy lúc 9 giờ tối, người nhà họ Trương đã bị bắt giam vì có bằng chứng xác thực.
Bởi vì nhà họ Trương xảy ra chuyện, tập đoàn Hoắc thị trước đó có hợp tác cùng nhà họ Trương cũng đều dừng lại, Hoắc Trầm Lệnh quá bận rộn với tư cách là chủ nhân nhà họ Hoắc.
ông không thể tiếp tục ở bên bé, nên dặn dò hai cậu con trai trông nom em gái.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần vì chuyện của họ Trương mà cảm xúc xa sút, nên đã đi thăm mẹ trong khi em gái ngủ say, sau khi trở về nhà, lại tiếp tục trông nom em gái trong căn phòng trên tầng hai.
Trông coi em gái nhưng vì tối hôm qua bận cả đêm, hai người bất tri bất giác ngủ quên mất.
Khi tỉnh dậy thì hai anh em đều nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng.
Hoắc Tư Thần dụi dụi mắt: "Anh hai, Tể Tể đâu?"
Hoắc Tư Tước còn đang mơ hồ, nghe đến hai từ "Tể Tể" liền tỉnh táo ngay lập tức.
Nhìn trái nhìn phải, trong phòng không thấy bé đâu.
Da đầu của Hoắc Tư Tước như tê dại khi nghĩ đến tình huống anh gặp Tể Tể và Minh Tư trong bệnh viện vào đêm hôm trước.
"Xong rồi, Tể Tể khẳng định lại ra ngoài rồi."
Nói xong anh lao ra khỏi phòng đi thẳng xuống lầu.
Hoắc Tư Thần vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa hỏi.
"Anh hai, buổi tối khuya như thế này, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé có thể đi đâu được?"
Hoắc Tư Tước cười nhắc nhở: "Tể Tể dám chơi trò trốn tìm mấy với mấy thứ đó trong một biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô lúc nửa đêm. Em nghĩ em ấy có thể đi chơi ở đâu vào đêm hôm khuya khoắt?"
Hoắc Tư Thần tê cả da đầu.
******************
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, từ phòng khách chạy thẳng đến cổng chính của trang viên.
Lúc hai người chuẩn bị chạy ra khỏi cổng, phía sau truyền đến tiếng nói non nớt của bé.
"Anh hai, anh ba, hai anh lại muốn đi ra ngoài chơi sao?"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần nhanh chóng quay đầu.
Thấy bé tay trái một cây xiên thịt nướng, tay phải một càng cua, miệng nhỏ ăn bóng nhẫy, ngẩng cái đầu nhỏ lên hai mắt sáng lóng lánh nhìn bọn họ.
"Có thể mang Tể Tể cùng đi chơi không?"
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Hai người trong nháy mắt đã bị hạ gục.
Tinh thần kích thích chạy nước rút 100m đã về đích, Hoắc Tư Tước vẫn còn trấn tĩnh, Hoắc Tư Thần vừa buông lỏng, trực tiếp đặt mông ngồi phịch ở trên bãi cỏ xanh biếc.
"Hô!"
Bé con nện bước nhỏ chân ngắn cộc cộc cộc chạy đến trước mặt anh ba.
"Anh ba, tối hôm nay chơi ở chỗ này sao?"
Hoắc Tư Thần thở dốc, nhưng không quên đáp lại em gái mình nên gật gật đầu.
Hoắc Tư Tước lau cái trán đổ mồ hôi lạnh.
Gió mát thổi qua, lạnh cả sống lưng.
Cậu giống như là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Vừa vặn thấy La quản gia đang bê một cái rương lớn từ bên ngoài tiến đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều biểu lộ sự hoảng sợ.
Hoắc Tư Tước ổn trọng không thét lên tiếng.
La quản gia làm việc cho trang viên nhà họ Hoắc đã nhiều năm, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, cũng giữ được trạng thái bình tĩnh.
Cho nên hình ảnh nhìn thấy chính là: Hai người, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói chuyện.
Vẫn là bé chú ý tới sự khác thường của anh hai và La quản gia, mềm mại lên tiếng.
"Anh hai, La quản gia, hai người đang chơi trò một, hai, ba đầu gỗ sao?"
Hoắc Tư Tước: "......"
La quản gia: "......"
Số tuổi của bọn họ cộng lại đều có thể làm ông rồi, chơi cái gì mà đầu gỗ chứ!
Đều là bị đối phương dọa sợ.
Hoắc Tư Tước tỉnh táo lại trước, xoay người đi tới ngồi xuống bên cạnh bé, xoa đầu của bé.
"Uhh, nhưng mà cảm thấy không vui."
Bé con nháy nháy mắt to, chờ đợi nhìn qua.
"Chơi không vui? Vậy … Anh hai, chơi cái gì mới vui đây?"
Hoắc Tư Tước: "...... Chơi game?"
Hoắc Tư Thần thở hổn hển thẳng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chơi game!"
Bé con hai mắt sáng lên: "Anh hai, Anh ba, vậy chúng ta đi chơi game đi!"
Bách Minh Tư vừa đi từ nhà họ Bách tới, vừa vặn nghe được lời nói của bé.
"Các em muốn chơi game?"
Bé con nhìn thấy anh Minh Tư tới, vội vàng chạy tới ôm lấy đùi.
"Anh Minh Tư, anh đến rồi."
"Tại sao có thể như vậy?"
"Không phải thầy Lý Thiên nói tuyệt đối không có sai sót sao?"
Khi hai người nhìn tất cả mọi thứ, khuôn mặt tái nhợt không dám tin, thì xe cảnh sát đã đến.
"Có phải là ông Trương Chí Minh và bà Thái Vân Châu không? Ba tháng trước, hai người bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án tai nạn xe hơi. Mời hai vị theo chúng tôi đến đồn cảnh sát."
Khi ông cụ Trương và vợ được đưa đi, Hoắc Tư Tước bất ngờ bước ra khỏi chiếc xe Maybach màu đen.
"Chú cảnh sát, cháu có một phần chứng cứ đây."
Ông cụ Trương và vợ muốn ngăn lại, nhưng chiếc xe cảnh sát chở họ đã phóng đi.
"Không!"
"Tư Tước! Chúng ta là ông bà ngoại của cháu mà!"
...
Hoắc Tư Tước mắt điếc tai ngơ, đưa điện thoại di động cho viên cảnh sát làm việc.
Khi bé tỉnh dậy lúc 9 giờ tối, người nhà họ Trương đã bị bắt giam vì có bằng chứng xác thực.
Bởi vì nhà họ Trương xảy ra chuyện, tập đoàn Hoắc thị trước đó có hợp tác cùng nhà họ Trương cũng đều dừng lại, Hoắc Trầm Lệnh quá bận rộn với tư cách là chủ nhân nhà họ Hoắc.
ông không thể tiếp tục ở bên bé, nên dặn dò hai cậu con trai trông nom em gái.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần vì chuyện của họ Trương mà cảm xúc xa sút, nên đã đi thăm mẹ trong khi em gái ngủ say, sau khi trở về nhà, lại tiếp tục trông nom em gái trong căn phòng trên tầng hai.
Trông coi em gái nhưng vì tối hôm qua bận cả đêm, hai người bất tri bất giác ngủ quên mất.
Khi tỉnh dậy thì hai anh em đều nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng.
Hoắc Tư Thần dụi dụi mắt: "Anh hai, Tể Tể đâu?"
Hoắc Tư Tước còn đang mơ hồ, nghe đến hai từ "Tể Tể" liền tỉnh táo ngay lập tức.
Nhìn trái nhìn phải, trong phòng không thấy bé đâu.
Da đầu của Hoắc Tư Tước như tê dại khi nghĩ đến tình huống anh gặp Tể Tể và Minh Tư trong bệnh viện vào đêm hôm trước.
"Xong rồi, Tể Tể khẳng định lại ra ngoài rồi."
Nói xong anh lao ra khỏi phòng đi thẳng xuống lầu.
Hoắc Tư Thần vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa hỏi.
"Anh hai, buổi tối khuya như thế này, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé có thể đi đâu được?"
Hoắc Tư Tước cười nhắc nhở: "Tể Tể dám chơi trò trốn tìm mấy với mấy thứ đó trong một biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô lúc nửa đêm. Em nghĩ em ấy có thể đi chơi ở đâu vào đêm hôm khuya khoắt?"
Hoắc Tư Thần tê cả da đầu.
******************
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, từ phòng khách chạy thẳng đến cổng chính của trang viên.
Lúc hai người chuẩn bị chạy ra khỏi cổng, phía sau truyền đến tiếng nói non nớt của bé.
"Anh hai, anh ba, hai anh lại muốn đi ra ngoài chơi sao?"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần nhanh chóng quay đầu.
Thấy bé tay trái một cây xiên thịt nướng, tay phải một càng cua, miệng nhỏ ăn bóng nhẫy, ngẩng cái đầu nhỏ lên hai mắt sáng lóng lánh nhìn bọn họ.
"Có thể mang Tể Tể cùng đi chơi không?"
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Hai người trong nháy mắt đã bị hạ gục.
Tinh thần kích thích chạy nước rút 100m đã về đích, Hoắc Tư Tước vẫn còn trấn tĩnh, Hoắc Tư Thần vừa buông lỏng, trực tiếp đặt mông ngồi phịch ở trên bãi cỏ xanh biếc.
"Hô!"
Bé con nện bước nhỏ chân ngắn cộc cộc cộc chạy đến trước mặt anh ba.
"Anh ba, tối hôm nay chơi ở chỗ này sao?"
Hoắc Tư Thần thở dốc, nhưng không quên đáp lại em gái mình nên gật gật đầu.
Hoắc Tư Tước lau cái trán đổ mồ hôi lạnh.
Gió mát thổi qua, lạnh cả sống lưng.
Cậu giống như là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Vừa vặn thấy La quản gia đang bê một cái rương lớn từ bên ngoài tiến đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều biểu lộ sự hoảng sợ.
Hoắc Tư Tước ổn trọng không thét lên tiếng.
La quản gia làm việc cho trang viên nhà họ Hoắc đã nhiều năm, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, cũng giữ được trạng thái bình tĩnh.
Cho nên hình ảnh nhìn thấy chính là: Hai người, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói chuyện.
Vẫn là bé chú ý tới sự khác thường của anh hai và La quản gia, mềm mại lên tiếng.
"Anh hai, La quản gia, hai người đang chơi trò một, hai, ba đầu gỗ sao?"
Hoắc Tư Tước: "......"
La quản gia: "......"
Số tuổi của bọn họ cộng lại đều có thể làm ông rồi, chơi cái gì mà đầu gỗ chứ!
Đều là bị đối phương dọa sợ.
Hoắc Tư Tước tỉnh táo lại trước, xoay người đi tới ngồi xuống bên cạnh bé, xoa đầu của bé.
"Uhh, nhưng mà cảm thấy không vui."
Bé con nháy nháy mắt to, chờ đợi nhìn qua.
"Chơi không vui? Vậy … Anh hai, chơi cái gì mới vui đây?"
Hoắc Tư Tước: "...... Chơi game?"
Hoắc Tư Thần thở hổn hển thẳng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chơi game!"
Bé con hai mắt sáng lên: "Anh hai, Anh ba, vậy chúng ta đi chơi game đi!"
Bách Minh Tư vừa đi từ nhà họ Bách tới, vừa vặn nghe được lời nói của bé.
"Các em muốn chơi game?"
Bé con nhìn thấy anh Minh Tư tới, vội vàng chạy tới ôm lấy đùi.
"Anh Minh Tư, anh đến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất