Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 47:

Trước Sau
Hoắc Tư Tước ngồi xuống ghế sôfa, sờ sờ mi tâm ở giữa hai lông mày của mình.

"Anh nói đi, Tể Tể đến cùng là chuyện như thế nào?"

Hoắc Tư Tước là người trong cuộc, muốn phát hiện vấn đề của Tể Tể cũng không khó, Bách Minh Tư cau mày, ăn ngay nói thật.

"Anh cũng không rõ lắm, hai ngày này anh đang chuẩn bị tìm Tể Tể hỏi một chút, nhưng nhất thời không có cơ hội."

"Tể Tể không chỉ là có đôi mắt âm dương?"

Bách Minh Tư không trả lời mà hỏi lại: "Tể Tể vừa rồi đã làm gì với em?"

Hoắc Tư Tước cũng không có giấu diếm, trực tiếp nói ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Bách Minh Tư: "...... Trước đó, thứ kia rất lợi hại, anh cũng không dám nói mình có thể bảo vệ được em, không nghĩ tới Tể Tể chỉ nhẹ nhàng chạm vào em, tất cả mọi thứ đều biến mất."

Hoắc Tư Tước dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân của Bách Minh Tư.

"Nói tiếng người!"

Bách Minh Tư: "Thứ quỷ quái kia đã bị Tể Tể nuốt hết!"

Hoắc Tư Tước cả kinh nhảy ra khỏi ghế sôfa.

"Cái gì?"

Đây là lần thứ hai Bách Minh Tư nhìn thấy Tể Tể nuốt những thứ kia, cho nên biểu hiện của cậu rất bình tĩnh.

"Anh chỉ biết, Tể Tể cũng rất lợi hại! Về phần tại sao có thể như vậy, anh cũng không rõ!"

Hoắc Tư Tước khóe miệng co quắp: "Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé là người, làm sao có thể nuốt, nuốt thứ quỷ quái đó được?"

Bách Minh Tư cũng buồn bực khó hiểu: "Cho nên, anh luôn muốn tìm cơ hội ở riêng với Tể Tể để hỏi, nhưng là......"

Bách Minh Tư mím môi, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Hoắc Tư Tước nôn nóng đến độ đi tới đi lui.

"Tể Tể trời vừa tối liền tràn đầy năng lượng, vừa rồi lại đặc biệt buồn ngủ, có phải là bởi vì nuốt thứ quỷ quái kia?"

Bách Minh Tư gật đầu: "Có thể."



Hoắc Tư Tước không ở lại đây được nữa.

"Em đi xem bé một chút!"

Cậu vừa mới chuẩn bị đi tìm Tể Tể, thì anh họ Trương Kế Phong đã gọi điện thoại tới.

"Tư Tước, coi như là anh van em, nói giúp với cha em để ông ấy đừng đuổi tận giết tuyệt nhà họ Trương có được không? Dù thế nào, bọn họ cũng là người thân của em, đặc biệt là dì út, dì ấy thật lòng yêu thương, đối xử với em và Tư Thần như con ruột."

Có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt Hoắc Tư Tước trầm xuống: "Cho nên, bọn họ liền có thể hại chết mẹ em, lợi dụng thủ đoạn tà môn để che giấu, sau đó chiếm lấy vị trí đó?"

Trương Kế Phong không dám tin: "Mọi người...... Đều biết?"

Sắc mặt của Hoắc Tư Tước càng khó coi hơn, đáy mắt lộ ra sự lạnh lùng khắc cốt ghi tâm: "Vậy là...... anh cũng đã sớm biết?"

******************

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Tư Tước mặt trầm như nước.

Bách Minh Tư ít nhiều cũng hiểu rõ một chút hành vi và diễn xuất của người nhà họ Trương từ trước tới nay, cũng rất chướng mắt, nhưng lại không nghĩ rằng người nhà họ Trương sẽ làm được đến tình trạng này.

Bao gồm cả đời cháu là Trương Kế Phong, vậy mà đều biết toàn bộ kế hoạch.

Nhìn Hoắc Tư Tước tức giận đến phát run, Bách Minh Tư vỗ nhẹ vào bả vai của cậu ấy.

"Tư Tước, Thiên Đạo luôn có luân hồi, bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng."

Hoắc Tư Tước nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát nó.

"Em biết, em đang chờ!"

Lúc đầu cậu còn lo lắng nhà họ Trương sụp đổ, mấy anh chị em họ phải làm sao bây giờ.

Dù sao tất cả mọi người vẫn còn là một đứa trẻ!

Không nghĩ tới......

Ha Hả!

Hoắc Tư Tước cười rộ lên.



"Cha nhất định sẽ làm cho bọn họ trả giá gấp trăm ngàn lần cho sự độc ác và tàn nhẫn của mình!”

Nhưng dù trả giá gấp trăm lần nghìn lần, cũng không thể đổi mẹ trở về cho ba anh em họ.

Cho nên cậu hận không thể chém người nhà họ Trương thành ngàn vạn mảnh vụn!

Vì tiền, vì lợi ích, lại trở thành đao phủ chem giết người chí thân của mình!

Bách Minh Tư nghĩ đến thủ đoạn của chú Hoắc, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đúng vậy! Bọn họ nhất định sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình!"

Cậu vừa nói xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tây thành phố.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của cậu vang lên, là ông nội Bách gọi tới.

"Minh Tư, cháu còn đang ở nhà họ Hoắc không?"

Bách Minh Tư đáp: "Ông ơi, phía tây thành phố đã xảy ra chuyện gì à?"

Ông nội Bách vang lên giọng nói khàn khàn đầy tang thương: "Bà Tô chết rồi."

Bách Minh Tư cau mày: "Bà cụ Tô?"

Cậu nhớ thân thể của bà cụ Tô rất tốt, là người mà cậu biết, là trưởng bối có thân thể khỏe mạnh nhất trong giới Huyền Môn.

Mà bà cụ Tô rất chú ý đến sức khỏe, lại am hiểu thủ đoạn của Huyền Môn, đúng ra không nên mất sớm như vậy.

"Có chuyện ngoài ý muốn hả ông?"

"Đúng vậy! Nhưng cũng đáng đời!"

Bách Minh Tư hơi hiểu một chút: "Bà ấy dùng tà thuật?"

"Ừ!"

Dường như Bách Minh Tư đã nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên lên tiếng.

"Ông có biết bà ấy lợi dụng tà thuật để đối phó với ai không? Hoặc là người sai khiến bà ấy là ai?"

"Không biết! Bà ấy chết rất thê thảm, bị lửa thiêu chết, những cô hồn dã quỷ mà bà ấy nuôi dưỡng cũng đều bị đốt sạch sẽ, không có để lại một chút dấu vết nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau