Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 5:
Hai giờ sau, chiếc Maybach dừng lại ở một nghĩa trang ngoại ô.
Tể Tể đã ngủ say trong xe, sau khi đến nơi, Hoắc Trầm Lệnh bế cô bé ra khỏi xe, theo sau là Bách Minh Tư.
Khi một người lớn và hai đứa nhỏ đến trước bia mộ của Trương Ninh, Hoắc Trầm Lệnh gật đầu với Bách Minh Tư. Bách Minh Tư nhẹ “vâng” một tiếng sau đó từ từ đi vòng quanh mộ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên trán, khi đôi mắt Âm Dương mở ra, Bách Minh Tư vốn luôn bình tĩnh lại giật mình loạng choạng.
Quá nhiều!
Nhưng vì đang là ban ngày, hơn nữa mặt trời cũng lên khá cao nên tất cả những người đang lơ lửng đó chỉ dám lộ ra một cái đầu màu đen.
Thậm chí, có người không chịu được cái nắng chói chang thiêu đốt nên đã chìm xuống lòng đất, chỉ để lại đôi mắt ở trên mộ để nhìn ra ngoài.
Bách Minh Tư: "..."
Hình ảnh đó thực sự là ...
Nếu không phải từ nhỏ cậu đã nhìn thấy nhiều người bay lơ lửng như vậy, ước chừng cậu đã ngất ngay tại chỗ.
Hoắc Trầm Lệnh thấy cậu lảo đảo, liền vội vàng chạy tới đưa tay ra dìu cậu.
"Minh Tư, làm sao vậy?"
Chẳng lẽ chuyện lại khó hơn ông ấy tưởng tượng?
Hoắc Trầm Lệnh biết Minh Tư luôn luôn bình tĩnh, bởi vì nhà họ Bách có thể giao tiếp âm dương, nên sẽ có rất ít chuyện khiến ông ấy kinh ngạc.
Vẻ mặt của Bách Minh Tư có chút khó tả.
"Không có chuyện gì, chỉ là... Chỉ là có rất nhiều người nhìn. Lần đầu tiên gặp phải, cháu đã thất kinh làm cho chú Hoắc chê cười rồi."
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Ông nhanh chóng nhìn xung quanh, đây là một nghĩa trang có diện tích rất rộng, hơn 10.000 mẫu, những thứ đó có nhiều thì cũng không lạ.
"Hiện tại không phải là ban ngày sao?"
Bách Minh Tư cũng khó hiểu: "Cháu không biết, nhưng dường như tất cả bọn họ đều đi ra, hơn nữa tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Không đúng!
Bách Minh Tư nhìn kỹ lại, phát hiện ra rằng tất cả những con quỷ lơ lửng đó đều đang nhìn chằm chằm vào bé con trong tay của chú Hoắc.
Cậu không nghĩ nhiều liền vội vàng che Tể Tể ở phía sau.
"Chú Hoắc, hình như chúng đang quan sát cô bé."
Sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, tản ra khí thế ác liệt.
Tể Tể cảm thấy cơ thể ôm mình đang ấm áp bỗng nhiên nóng như dầu trong chảo lửa, quá nóng khiến bé muốn bò ra ngoài.
Bé mở mắt liếc nhìn, cánh tay nhỏ mềm dụi dụi mắt, đưa tới trước người anh Minh Tư nũng nịu muốn được ôm.
"Anh Minh Tư, ôm một cái!"
Hoắc Trầm Lệnh: "?"
Bách Minh Tư dù rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng xoay người ôm bé con vào lòng.
Hoắc Trầm Lệnh chỉ bối rối trong chốc lát, liền nghĩ đến bé con cũng có đôi mắt âm dương, vội vàng tiến lên che chở cho hai đứa bé một lớn một nhỏ ở phía sau.
Bách Minh Tư cũng còn nhỏ, không sử dụng mắt Âm Dương được quá lâu, nếu không, khí huyết sẽ cạn kiệt.
Cậu lại nhìn lướt qua bia mộ của Trương Ninh, sau khi xác định không có gì ở đó, cậu dứt khoát đóng mắt Âm Dương lại.
Vì đóng mắt âm dương nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt xao xuyến của những người lơ lửng đó sau khi nhìn thấy bé con.
Những người lơ lửng mà chỉ đưa đầu đặt ra bên ngoài hố chôn lại càng vui mừng hơn.
Đa số là những người sống ở cõi âm đều đến thăm người thân ở trần gian vào tháng 7, và hầu hết đều nhận biết bé con.
Một đám được chứng kiến con gái bảo bối của Minh Vương trong vòng tay con người làm sao có thể không kích động?
Vì vậy, những người lơ lửng bắt đầu trò chuyện.
"A! Đó là Tể Tể sao!"
"Đúng vậy! Ặc! Anh Hắc nói sếp lớn của chúng ta bận quá không có thời gian cho con gái, nên để con gái đến nhân gian tìm bảo mẫu! Không ngờ lại là sự thật!"
"Anh Bạch cũng nói như vậy! Ài!... Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xem được hình ảnh chân thực đến vậy đâu!"
"Đúng! chúng ta vội vàng trở lại đi đầu thai làm gì, không phải cũng dựa theo quy củ của âm phủ sao? Cuối cùng, đại Boss vẫn ném con gái cho người khác nuôi dưỡng!"
"Ôi chao! Lâu rồi không gặp bé con! Có vẻ bé càng dễ thương hơn!"
"Nhìn ánh mắt buồn ngủ kia, tôi rất muốn cắn một miếng!"
"Đi đi! Còn có họ Bách bên cạnh có thể giao tiếp âm dương kia. Nếu như chú dọa người nhà họ Bách, không sợ tổ tiên nhà họ Bách sẽ chiên chú bảy tám mươi lần trước khi đầu thai sao?"
"To gan! Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật của thế giới âm phủ. Ngay cả tổ tiên của nhà họ Bách cũng không thể sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân, phải không?"
"Ha hả! Sao chú không lao ra ngay mà định dọa anh bằng cái chết khốn khổ của mình?"
"Ôi!... Trời nắng to làm em chóng mặt chết đi được! Em về mộ ngủ đây!"
...
Tể Tể nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhưng bé buồn ngủ quá thực sự không còn sức để mở mắt nữa, nên bé nằm yên trong vòng tay của anh Minh Tư và tiếp tục ngủ ngon lành.
Sau khi Bách Minh Tư xác nhận tình hình, cậu ta lắc đầu với Hoắc Trầm Lệnh.
"Chú Hoắc, cháu không thấy dì Trương."
Hoắc Trầm Lệnh không khỏi kinh ngạc: "Chúng ta trở về rồi nói chuyện sau."
"Vâng."
Khi Hoắc Trầm Lệnh chuẩn bị ôm bé con qua, Bách Minh Tư mỉm cười khi thấy bé đang ngủ.
"Chú Hoắc, để cháu bế, bé đang ngủ."
Hoắc Trầm Lệnh có chút kinh ngạc, nhưng rốt cuộc không nhìn thấy gì, nếu có thứ không thể giải thích theo khoa học, Bách Minh Tư hiển nhiên là người tốt nhất bảo vệ bé con.
"Cảm ơn cháu."
Bách Minh Tư cười lắc đầu: "Không sao, cháu cũng thích bé mà."
Hoắc Trầm Lệnh nhắc nhở: "Bé con cũng có đôi mắt âm dương."
Bách Minh Tư sững sờ: "Hả?"
Hoắc Trầm Lệnh lộ ra ngưng trọng: "Con bé cũng thấy thứ gì đó trong phòng bệnh."
Bách Minh Tư cau mày cân nhắc, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
"Chú Hoắc, bé còn quá nhỏ, cháu thấy mấy chuyện đó đã ảnh hưởng quá nhiều đến tâm lý của cháu. Chú chờ cháu về tìm ông nội tìm cách che mắt âm dương cho bé trước đã? "
Hoắc Trầm Lệnh cười nhẹ vỗ vỗ vai cậu ta.
"Cho dù không nói, lát nữa chú cũng sẽ đến nhà chú Bách nhờ chú Tư giúp."
Hai người nói chuyện một lúc, khi nhìn thấy lối vào của nghĩa trang, họ tự nhiên ngừng nói chuyện.
Từ nghĩa trang trở về cũng mất hai tiếng đồng hồ, Hoắc Trầm Lệnh không định đến nhà họ Bách ăn tối, liền đưa hai đứa nhỏ đến một nhà hàng tư nhân trước khi đến nhà họ Bách.
Có thể là do trong lòng có suy nghĩ kỳ quái, hoặc có thể là do sắp lộ ra bộ mặt thật của Trương Tinh và khai báo lại cho người vợ đã chết của ông, hoặc cũng có thể là có bé con dễ thương đáng yêu bên người ông, vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã thay đổi giống như là một người khác, trước kia lạnh lùng lãnh đạm còn bây giờ là dịu dàng ôn nhu.
Trời đã tối.
Mặc dù bé vẫn còn muốn ngủ, nhưng cha bảo mẫu vẫn gọi bé dậy để ăn tối.
Khi ngồi xuống, Hoắc Trầm Lệnh liền nhận ra một vấn đề.
"Tể Tể, thật xin lỗi, ban ngày cha quên không đưa con đi ăn."
Bách Minh Tư sững sờ: "Ý chú Hoắc là... Chú và bé đã một ngày không ăn?"
Hoắc gia chủ lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ.
Khi bận rộn, ông ấy thường quên ăn, hoặc không có thời gian để ăn.
Ba đứa con trai trong nhà đã có vợ và người giúp việc chăm sóc, cả đời không cần lo lắng cho bọn họ, nhất thời quên mất rằng vợ ông từng nói đứa nhỏ tốt nhất là nên ăn cơm và ăn nhiều bữa.
Tể Tể mở cái miệng nhỏ nhắn màu hồng ngáp.
Bộ dạng "con ngủ chưa ngon, buồn ngủ quá" khiến trái tim của Hoắc Trầm Lệnh như tan chảy.
Ngay khi bé vừa mở miệng, giọng nói như sữa ngoan ngoãn đến mức Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy xấu hổ.
"Cha, không sao. Tể Tể thường ngủ vào ban ngày, chỉ bắt đầu ăn và chơi vào ban đêm. Ban ngày Tể Tể không đói bụng."
Bé cũng đã ăn đồ ăn vặt.
Hoắc Trầm Lệnh nhớ tới những gì Tống Thanh nói về đôi mắt âm dương của bé con.
Tuyệt đối không có khả năng.
Chung quy vẫn là không khỏe.
Nhưng Bách Minh Tư đã nói trước ông một bước: "Tể Tể, phải chơi ban ngày và ngủ vào ban đêm, bằng không sẽ không cao lớn."
Bé con không muốn trở thành một chú lùn, đôi mắt đang còn ngái ngủ, cô bé sợ hãi đến mức tỉnh táo hẳn lên.
Đôi mắt sâu đen mở to, má phồng lên, vươn ngực nhỏ ra khẳng định.
"... Bé sẽ chơi vào ban ngày và ngủ vào ban đêm! Không trở thành chú lùn, bé phải cao lớn!"
Bé nhìn vào anh Minh Tư và cha mình.
"Tể Tể muốn cao bằng cha!"
Hoắc Trầm Lệnh và Bách Minh Tư đều cảm thấy thích thú trước câu nói ngây ngô của bé, biểu cảm nhí nhảnh đáng yêu của bé khiến họ bật cười.
Khi Bách Minh Tư nhìn thấy nụ cười của chú Hoắc, cậu thấy không thể tin vào mắt mình.
Nếu ba anh em Tư Cẩn, Tư Tước và Tư Thần nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ thắc mắc liệu người này có phải là cha ruột của họ không?
Tể Tể đã ngủ say trong xe, sau khi đến nơi, Hoắc Trầm Lệnh bế cô bé ra khỏi xe, theo sau là Bách Minh Tư.
Khi một người lớn và hai đứa nhỏ đến trước bia mộ của Trương Ninh, Hoắc Trầm Lệnh gật đầu với Bách Minh Tư. Bách Minh Tư nhẹ “vâng” một tiếng sau đó từ từ đi vòng quanh mộ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên trán, khi đôi mắt Âm Dương mở ra, Bách Minh Tư vốn luôn bình tĩnh lại giật mình loạng choạng.
Quá nhiều!
Nhưng vì đang là ban ngày, hơn nữa mặt trời cũng lên khá cao nên tất cả những người đang lơ lửng đó chỉ dám lộ ra một cái đầu màu đen.
Thậm chí, có người không chịu được cái nắng chói chang thiêu đốt nên đã chìm xuống lòng đất, chỉ để lại đôi mắt ở trên mộ để nhìn ra ngoài.
Bách Minh Tư: "..."
Hình ảnh đó thực sự là ...
Nếu không phải từ nhỏ cậu đã nhìn thấy nhiều người bay lơ lửng như vậy, ước chừng cậu đã ngất ngay tại chỗ.
Hoắc Trầm Lệnh thấy cậu lảo đảo, liền vội vàng chạy tới đưa tay ra dìu cậu.
"Minh Tư, làm sao vậy?"
Chẳng lẽ chuyện lại khó hơn ông ấy tưởng tượng?
Hoắc Trầm Lệnh biết Minh Tư luôn luôn bình tĩnh, bởi vì nhà họ Bách có thể giao tiếp âm dương, nên sẽ có rất ít chuyện khiến ông ấy kinh ngạc.
Vẻ mặt của Bách Minh Tư có chút khó tả.
"Không có chuyện gì, chỉ là... Chỉ là có rất nhiều người nhìn. Lần đầu tiên gặp phải, cháu đã thất kinh làm cho chú Hoắc chê cười rồi."
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Ông nhanh chóng nhìn xung quanh, đây là một nghĩa trang có diện tích rất rộng, hơn 10.000 mẫu, những thứ đó có nhiều thì cũng không lạ.
"Hiện tại không phải là ban ngày sao?"
Bách Minh Tư cũng khó hiểu: "Cháu không biết, nhưng dường như tất cả bọn họ đều đi ra, hơn nữa tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Không đúng!
Bách Minh Tư nhìn kỹ lại, phát hiện ra rằng tất cả những con quỷ lơ lửng đó đều đang nhìn chằm chằm vào bé con trong tay của chú Hoắc.
Cậu không nghĩ nhiều liền vội vàng che Tể Tể ở phía sau.
"Chú Hoắc, hình như chúng đang quan sát cô bé."
Sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, tản ra khí thế ác liệt.
Tể Tể cảm thấy cơ thể ôm mình đang ấm áp bỗng nhiên nóng như dầu trong chảo lửa, quá nóng khiến bé muốn bò ra ngoài.
Bé mở mắt liếc nhìn, cánh tay nhỏ mềm dụi dụi mắt, đưa tới trước người anh Minh Tư nũng nịu muốn được ôm.
"Anh Minh Tư, ôm một cái!"
Hoắc Trầm Lệnh: "?"
Bách Minh Tư dù rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng xoay người ôm bé con vào lòng.
Hoắc Trầm Lệnh chỉ bối rối trong chốc lát, liền nghĩ đến bé con cũng có đôi mắt âm dương, vội vàng tiến lên che chở cho hai đứa bé một lớn một nhỏ ở phía sau.
Bách Minh Tư cũng còn nhỏ, không sử dụng mắt Âm Dương được quá lâu, nếu không, khí huyết sẽ cạn kiệt.
Cậu lại nhìn lướt qua bia mộ của Trương Ninh, sau khi xác định không có gì ở đó, cậu dứt khoát đóng mắt Âm Dương lại.
Vì đóng mắt âm dương nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt xao xuyến của những người lơ lửng đó sau khi nhìn thấy bé con.
Những người lơ lửng mà chỉ đưa đầu đặt ra bên ngoài hố chôn lại càng vui mừng hơn.
Đa số là những người sống ở cõi âm đều đến thăm người thân ở trần gian vào tháng 7, và hầu hết đều nhận biết bé con.
Một đám được chứng kiến con gái bảo bối của Minh Vương trong vòng tay con người làm sao có thể không kích động?
Vì vậy, những người lơ lửng bắt đầu trò chuyện.
"A! Đó là Tể Tể sao!"
"Đúng vậy! Ặc! Anh Hắc nói sếp lớn của chúng ta bận quá không có thời gian cho con gái, nên để con gái đến nhân gian tìm bảo mẫu! Không ngờ lại là sự thật!"
"Anh Bạch cũng nói như vậy! Ài!... Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xem được hình ảnh chân thực đến vậy đâu!"
"Đúng! chúng ta vội vàng trở lại đi đầu thai làm gì, không phải cũng dựa theo quy củ của âm phủ sao? Cuối cùng, đại Boss vẫn ném con gái cho người khác nuôi dưỡng!"
"Ôi chao! Lâu rồi không gặp bé con! Có vẻ bé càng dễ thương hơn!"
"Nhìn ánh mắt buồn ngủ kia, tôi rất muốn cắn một miếng!"
"Đi đi! Còn có họ Bách bên cạnh có thể giao tiếp âm dương kia. Nếu như chú dọa người nhà họ Bách, không sợ tổ tiên nhà họ Bách sẽ chiên chú bảy tám mươi lần trước khi đầu thai sao?"
"To gan! Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật của thế giới âm phủ. Ngay cả tổ tiên của nhà họ Bách cũng không thể sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân, phải không?"
"Ha hả! Sao chú không lao ra ngay mà định dọa anh bằng cái chết khốn khổ của mình?"
"Ôi!... Trời nắng to làm em chóng mặt chết đi được! Em về mộ ngủ đây!"
...
Tể Tể nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhưng bé buồn ngủ quá thực sự không còn sức để mở mắt nữa, nên bé nằm yên trong vòng tay của anh Minh Tư và tiếp tục ngủ ngon lành.
Sau khi Bách Minh Tư xác nhận tình hình, cậu ta lắc đầu với Hoắc Trầm Lệnh.
"Chú Hoắc, cháu không thấy dì Trương."
Hoắc Trầm Lệnh không khỏi kinh ngạc: "Chúng ta trở về rồi nói chuyện sau."
"Vâng."
Khi Hoắc Trầm Lệnh chuẩn bị ôm bé con qua, Bách Minh Tư mỉm cười khi thấy bé đang ngủ.
"Chú Hoắc, để cháu bế, bé đang ngủ."
Hoắc Trầm Lệnh có chút kinh ngạc, nhưng rốt cuộc không nhìn thấy gì, nếu có thứ không thể giải thích theo khoa học, Bách Minh Tư hiển nhiên là người tốt nhất bảo vệ bé con.
"Cảm ơn cháu."
Bách Minh Tư cười lắc đầu: "Không sao, cháu cũng thích bé mà."
Hoắc Trầm Lệnh nhắc nhở: "Bé con cũng có đôi mắt âm dương."
Bách Minh Tư sững sờ: "Hả?"
Hoắc Trầm Lệnh lộ ra ngưng trọng: "Con bé cũng thấy thứ gì đó trong phòng bệnh."
Bách Minh Tư cau mày cân nhắc, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
"Chú Hoắc, bé còn quá nhỏ, cháu thấy mấy chuyện đó đã ảnh hưởng quá nhiều đến tâm lý của cháu. Chú chờ cháu về tìm ông nội tìm cách che mắt âm dương cho bé trước đã? "
Hoắc Trầm Lệnh cười nhẹ vỗ vỗ vai cậu ta.
"Cho dù không nói, lát nữa chú cũng sẽ đến nhà chú Bách nhờ chú Tư giúp."
Hai người nói chuyện một lúc, khi nhìn thấy lối vào của nghĩa trang, họ tự nhiên ngừng nói chuyện.
Từ nghĩa trang trở về cũng mất hai tiếng đồng hồ, Hoắc Trầm Lệnh không định đến nhà họ Bách ăn tối, liền đưa hai đứa nhỏ đến một nhà hàng tư nhân trước khi đến nhà họ Bách.
Có thể là do trong lòng có suy nghĩ kỳ quái, hoặc có thể là do sắp lộ ra bộ mặt thật của Trương Tinh và khai báo lại cho người vợ đã chết của ông, hoặc cũng có thể là có bé con dễ thương đáng yêu bên người ông, vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã thay đổi giống như là một người khác, trước kia lạnh lùng lãnh đạm còn bây giờ là dịu dàng ôn nhu.
Trời đã tối.
Mặc dù bé vẫn còn muốn ngủ, nhưng cha bảo mẫu vẫn gọi bé dậy để ăn tối.
Khi ngồi xuống, Hoắc Trầm Lệnh liền nhận ra một vấn đề.
"Tể Tể, thật xin lỗi, ban ngày cha quên không đưa con đi ăn."
Bách Minh Tư sững sờ: "Ý chú Hoắc là... Chú và bé đã một ngày không ăn?"
Hoắc gia chủ lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ.
Khi bận rộn, ông ấy thường quên ăn, hoặc không có thời gian để ăn.
Ba đứa con trai trong nhà đã có vợ và người giúp việc chăm sóc, cả đời không cần lo lắng cho bọn họ, nhất thời quên mất rằng vợ ông từng nói đứa nhỏ tốt nhất là nên ăn cơm và ăn nhiều bữa.
Tể Tể mở cái miệng nhỏ nhắn màu hồng ngáp.
Bộ dạng "con ngủ chưa ngon, buồn ngủ quá" khiến trái tim của Hoắc Trầm Lệnh như tan chảy.
Ngay khi bé vừa mở miệng, giọng nói như sữa ngoan ngoãn đến mức Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy xấu hổ.
"Cha, không sao. Tể Tể thường ngủ vào ban ngày, chỉ bắt đầu ăn và chơi vào ban đêm. Ban ngày Tể Tể không đói bụng."
Bé cũng đã ăn đồ ăn vặt.
Hoắc Trầm Lệnh nhớ tới những gì Tống Thanh nói về đôi mắt âm dương của bé con.
Tuyệt đối không có khả năng.
Chung quy vẫn là không khỏe.
Nhưng Bách Minh Tư đã nói trước ông một bước: "Tể Tể, phải chơi ban ngày và ngủ vào ban đêm, bằng không sẽ không cao lớn."
Bé con không muốn trở thành một chú lùn, đôi mắt đang còn ngái ngủ, cô bé sợ hãi đến mức tỉnh táo hẳn lên.
Đôi mắt sâu đen mở to, má phồng lên, vươn ngực nhỏ ra khẳng định.
"... Bé sẽ chơi vào ban ngày và ngủ vào ban đêm! Không trở thành chú lùn, bé phải cao lớn!"
Bé nhìn vào anh Minh Tư và cha mình.
"Tể Tể muốn cao bằng cha!"
Hoắc Trầm Lệnh và Bách Minh Tư đều cảm thấy thích thú trước câu nói ngây ngô của bé, biểu cảm nhí nhảnh đáng yêu của bé khiến họ bật cười.
Khi Bách Minh Tư nhìn thấy nụ cười của chú Hoắc, cậu thấy không thể tin vào mắt mình.
Nếu ba anh em Tư Cẩn, Tư Tước và Tư Thần nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ thắc mắc liệu người này có phải là cha ruột của họ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất