Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 53:
Hoắc An An than thở.
【 Phong thái? Cậu không thấy con bé kia phớt lờ tôi à, còn không thèm nhìn tôi! Nó là cái thá gì? 】
Hệ thống trấn an cảm xúc của ký chủ.
【 Đứa nhỏ đó chẳng là gì cả! Chỉ là con nuôi của nhà họ Hoắc mà thôi! Mới ba tuổi rưỡi, mà cuộc sống ngày đêm bị đảo điên nghiêm trọng, có thể khỏe mạnh lớn lên hay không cũng khó nói! 】
Hoắc An An sửng sốt một chút.
【 Khoan đã! Con bé bị rối loạn sinh hoạt ngày đêm nghiêm trọng! Ý của cậu là...... khả năng không thể trưởng thành? Cậu có thể tra được tin tức của nó không? Nó đến cùng là ai? 】
Hệ thống mập mờ suy đoán.
【 Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, nhưng thói quen sống này chính là không khỏe mạnh? Cô nhịn một chút đi, dù sao hiện tại cũng còn có người khác ở đây.】
Hoắc An An nhắm mắt để tỉnh táo lại.
Vừa mở mắt liền đối đầu với đôi mắt to đen sì, giống như nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc lâu rồi.
Ánh mắt kia vẫn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, hiếu kì, còn có từng luồng khí lạnh làm bản thân cô ta có chút sửng sốt.
Hoắc An An đè xuống sự bất mãn, bắt đầu dỗ dành bé.
"Tể Tể, nếu như em có chỗ nào không khỏe, hôm nay chị An An không đi học, em có muốn đi cùng chị An An về nhà cũ chơi không?"
Tể Tể rất muốn về nhà cũ nhưng mà bé muốn đi cùng cha, tuyệt đối không muốn đi cùng Hoắc An An.
"Sau khi cha hết việc sẽ mang Tể Tể đi qua đó!"
Hoắc An An còn muốn nói điều gì, nhưng bé đã không nể mặt mà nắm lấy tay của Cố Thích Phong, thúc giục anh ta rời đi.
"Chú Cố, chúng ta đi nơi khác chơi đi."
Cố Thích Phong lo lắng trước đó bé đã bị dọa, nên xoay người ôm bé lên.
"An An, hẹn gặp lại nha."
Hoắc An An nhếch môi, cười vẫy vẫy tay chào.
Cố Thích Phong vừa mới ôm bé đi thì Vương Linh Ngọc đi kiểm tra sức khỏe với con gái vừa vặn đi tới.
Nhìn sắc mặt khó coi của con gái, bà ta vội vàng ôm lấy con mình.
"An An, có phải con vẫn còn đau đầu?"
Hoắc An An lắc đầu, yên lặng nhìn xem phương hướng rời đi của Minh Tể Tể.
"Mẹ, mẹ có biết chuyện chú ba nhận nuôi một đứa con gái không?"
Vương Linh Ngọc gật đầu, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Biết, vậy thì sao? Một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mà thôi, cũng không phải là con cháu ruột của nhà họ Hoắc, chỉ là được nhận nuôi, chẳng lẽ còn dám ở trước mặt con khoa tay múa chân?"
Hoắc An An cúi đầu, tỏ vẻ rất thất vọng.
"Mẹ, vừa rồi con mới nhìn thấy Tể Tể, em ấy giống như không thích con lắm."
Vương Linh Ngọc lập tức không vui.
"Nó dám không thích con?"
Hoắc An An nói: "Vừa rồi con nói chuyện với em ấy, nhưng mà em ấy rất hờ hững với con."
Vương Linh Ngọc cảm thấy không hài lòng, bà ta ôm con gái lên xe.
"Tối hôm nay chú ba của con sẽ mang nó đến nhà cũ ăn cơm chiều, mẹ sẽ làm nó xấu mặt!"
Hoắc An An tràn đầy lo lắng: "Mẹ, mẹ làm như thế chú ba có thể sẽ không vui?"
Cho tới bây giờ Vương Linh Ngọc cũng không có thiện cảm với Hoắc Trầm Lệnh, nhất là khi Hoắc Trầm Lệnh không phải là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, nhưng lại cướp đi quyền làm chủ gia đình của chồng mình.
Bà ta cười lạnh: "Như thế cũng rất tốt! Ông ta không vui, mẹ và cha con vui là được!"
Bởi vì Hoắc Trầm Lệnh quản ba đứa con trai quá nghiêm, bà ta muốn làm gì cũng không thể nào xuống tay.
Hiện tại cũng tốt, tới một đứa con gái nhỏ!
Mới ba tuổi rưỡi cũng chưa biết gì?
Có khi cũng không biết mách lại, sao bà ta không dày vò chứ?
Bị hai mẹ con nhà này nhớ thương, Tể Tể đang ghé vào ngực của chú Cố, bỗng liên tục đánh mấy cái hắt xì.
"Ắt xì... Hắt xì hắt xì!"
Cố Thích Phong nhìn bé dùng tay nhỏ mập mạp xoa xoa cái mũi, làn da trẻ con non mềm, nhất là làn da đặc biệt trắng nõn của bé, rất nhanh cái mũi nhỏ đã bị xoa đến đỏ ửng lên.
"Cháu bị cảm lạnh rồi sao?"
Bé nhăn nhăn cái mũi nhỏ mà lắc lắc đầu.
"Cha ở Địa Phủ từng nói với Tể Tể, vô duyên vô cớ bỗng nhiên nhảy mũi, chắc chắn có người đang nhớ thương Tể Tể! Giống như là không có ý tốt!"
Cố Thích Phong không nghĩ tới bé lại nhớ rõ người cha đã mất như vậy, anh ta yêu thương mà sờ sờ đầu của bé.
"Yên tâm! Chú Cố và cha Hoắc của cháu sẽ bảo vệ cháu, không ai dám đánh chủ ý xấu lên Tể Tể đâu!"
Tể Tể cười hớn hở, đôi mắt to đặc biệt sáng, giọng trẻ con mềm yếu vang lên: "Cho dù có người muốn đánh chủ ý xấu thì Tể Tể cũng không sợ!"
Cố Thích Phong bỗng nghĩ đến bé có đôi mắt Âm Dương, còn có năng lực có thể dự báo trước, không khỏi càng cưng chiều xoa xoa đầu bé.
Nghĩ đến mấy ngày trước không có việc gì, anh ta có lật đến mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn, bên trong có nhắc tới tiểu công chúa của Thiên Đình.
Thế là Cố Thích Phong cưng chiều nói: "Ừ, bởi vì Tể Tể là tiểu công chúa của Thiên Đình!"
Tể Tể theo bản năng sửa lại: "Không! Tể Tể là tiểu công chúa ở Địa Phủ!"
Cố Thích Phong: "Thiên Đình tốt hơn Địa Phủ chứ?"
【 Phong thái? Cậu không thấy con bé kia phớt lờ tôi à, còn không thèm nhìn tôi! Nó là cái thá gì? 】
Hệ thống trấn an cảm xúc của ký chủ.
【 Đứa nhỏ đó chẳng là gì cả! Chỉ là con nuôi của nhà họ Hoắc mà thôi! Mới ba tuổi rưỡi, mà cuộc sống ngày đêm bị đảo điên nghiêm trọng, có thể khỏe mạnh lớn lên hay không cũng khó nói! 】
Hoắc An An sửng sốt một chút.
【 Khoan đã! Con bé bị rối loạn sinh hoạt ngày đêm nghiêm trọng! Ý của cậu là...... khả năng không thể trưởng thành? Cậu có thể tra được tin tức của nó không? Nó đến cùng là ai? 】
Hệ thống mập mờ suy đoán.
【 Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, nhưng thói quen sống này chính là không khỏe mạnh? Cô nhịn một chút đi, dù sao hiện tại cũng còn có người khác ở đây.】
Hoắc An An nhắm mắt để tỉnh táo lại.
Vừa mở mắt liền đối đầu với đôi mắt to đen sì, giống như nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc lâu rồi.
Ánh mắt kia vẫn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, hiếu kì, còn có từng luồng khí lạnh làm bản thân cô ta có chút sửng sốt.
Hoắc An An đè xuống sự bất mãn, bắt đầu dỗ dành bé.
"Tể Tể, nếu như em có chỗ nào không khỏe, hôm nay chị An An không đi học, em có muốn đi cùng chị An An về nhà cũ chơi không?"
Tể Tể rất muốn về nhà cũ nhưng mà bé muốn đi cùng cha, tuyệt đối không muốn đi cùng Hoắc An An.
"Sau khi cha hết việc sẽ mang Tể Tể đi qua đó!"
Hoắc An An còn muốn nói điều gì, nhưng bé đã không nể mặt mà nắm lấy tay của Cố Thích Phong, thúc giục anh ta rời đi.
"Chú Cố, chúng ta đi nơi khác chơi đi."
Cố Thích Phong lo lắng trước đó bé đã bị dọa, nên xoay người ôm bé lên.
"An An, hẹn gặp lại nha."
Hoắc An An nhếch môi, cười vẫy vẫy tay chào.
Cố Thích Phong vừa mới ôm bé đi thì Vương Linh Ngọc đi kiểm tra sức khỏe với con gái vừa vặn đi tới.
Nhìn sắc mặt khó coi của con gái, bà ta vội vàng ôm lấy con mình.
"An An, có phải con vẫn còn đau đầu?"
Hoắc An An lắc đầu, yên lặng nhìn xem phương hướng rời đi của Minh Tể Tể.
"Mẹ, mẹ có biết chuyện chú ba nhận nuôi một đứa con gái không?"
Vương Linh Ngọc gật đầu, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Biết, vậy thì sao? Một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mà thôi, cũng không phải là con cháu ruột của nhà họ Hoắc, chỉ là được nhận nuôi, chẳng lẽ còn dám ở trước mặt con khoa tay múa chân?"
Hoắc An An cúi đầu, tỏ vẻ rất thất vọng.
"Mẹ, vừa rồi con mới nhìn thấy Tể Tể, em ấy giống như không thích con lắm."
Vương Linh Ngọc lập tức không vui.
"Nó dám không thích con?"
Hoắc An An nói: "Vừa rồi con nói chuyện với em ấy, nhưng mà em ấy rất hờ hững với con."
Vương Linh Ngọc cảm thấy không hài lòng, bà ta ôm con gái lên xe.
"Tối hôm nay chú ba của con sẽ mang nó đến nhà cũ ăn cơm chiều, mẹ sẽ làm nó xấu mặt!"
Hoắc An An tràn đầy lo lắng: "Mẹ, mẹ làm như thế chú ba có thể sẽ không vui?"
Cho tới bây giờ Vương Linh Ngọc cũng không có thiện cảm với Hoắc Trầm Lệnh, nhất là khi Hoắc Trầm Lệnh không phải là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, nhưng lại cướp đi quyền làm chủ gia đình của chồng mình.
Bà ta cười lạnh: "Như thế cũng rất tốt! Ông ta không vui, mẹ và cha con vui là được!"
Bởi vì Hoắc Trầm Lệnh quản ba đứa con trai quá nghiêm, bà ta muốn làm gì cũng không thể nào xuống tay.
Hiện tại cũng tốt, tới một đứa con gái nhỏ!
Mới ba tuổi rưỡi cũng chưa biết gì?
Có khi cũng không biết mách lại, sao bà ta không dày vò chứ?
Bị hai mẹ con nhà này nhớ thương, Tể Tể đang ghé vào ngực của chú Cố, bỗng liên tục đánh mấy cái hắt xì.
"Ắt xì... Hắt xì hắt xì!"
Cố Thích Phong nhìn bé dùng tay nhỏ mập mạp xoa xoa cái mũi, làn da trẻ con non mềm, nhất là làn da đặc biệt trắng nõn của bé, rất nhanh cái mũi nhỏ đã bị xoa đến đỏ ửng lên.
"Cháu bị cảm lạnh rồi sao?"
Bé nhăn nhăn cái mũi nhỏ mà lắc lắc đầu.
"Cha ở Địa Phủ từng nói với Tể Tể, vô duyên vô cớ bỗng nhiên nhảy mũi, chắc chắn có người đang nhớ thương Tể Tể! Giống như là không có ý tốt!"
Cố Thích Phong không nghĩ tới bé lại nhớ rõ người cha đã mất như vậy, anh ta yêu thương mà sờ sờ đầu của bé.
"Yên tâm! Chú Cố và cha Hoắc của cháu sẽ bảo vệ cháu, không ai dám đánh chủ ý xấu lên Tể Tể đâu!"
Tể Tể cười hớn hở, đôi mắt to đặc biệt sáng, giọng trẻ con mềm yếu vang lên: "Cho dù có người muốn đánh chủ ý xấu thì Tể Tể cũng không sợ!"
Cố Thích Phong bỗng nghĩ đến bé có đôi mắt Âm Dương, còn có năng lực có thể dự báo trước, không khỏi càng cưng chiều xoa xoa đầu bé.
Nghĩ đến mấy ngày trước không có việc gì, anh ta có lật đến mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn, bên trong có nhắc tới tiểu công chúa của Thiên Đình.
Thế là Cố Thích Phong cưng chiều nói: "Ừ, bởi vì Tể Tể là tiểu công chúa của Thiên Đình!"
Tể Tể theo bản năng sửa lại: "Không! Tể Tể là tiểu công chúa ở Địa Phủ!"
Cố Thích Phong: "Thiên Đình tốt hơn Địa Phủ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất