Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 57:
Cố Thích Phong: "......"
Đến cùng làm cha kiểu gì không biết, sao có thể làm chuyện điên rồ như vậy, để một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi đi quan sát, đi sờ mô hình xương?
Mà còn nói cái này là đẹp mắt nhất.
Cố Thích Phong không tự chủ mà nhếch miệng của mình lên: "Không biết là cái dạng gì?"
Bé suy nghĩ, mắt to đen nhánh chớp chớp, giọng non nớt lên tiếng.
"Ví dụ như bộ xưng mất nửa cái đầu, hoặc là chảy máu mủ khắp người, còn có những con sâu nhỏ mập mạp ...... ......"
"Được rồi, Tể Tể đừng nói nữa!"
Đây là cha ruột sao?
Có phải Tể Tể được người cha Địa Phủ đó nhặt ở bên ngoài?
Cố Thích Phong không thể ngồi yên.
"Tể Tể, cháu ở đây chơi một lát, chú Cố ra ngoài gọi điện thoại."
Bé vô cùng nghe lời: "Vâng, chú Cố, Tể Tể có thể tự mình chơi."
Nếu thực sự nhàm chán, bé còn có thể kêu mấy thứ quỷ hồn kia tới chơi cùng bé mà.
Giống như hiện tại...... Một con quỷ tóc tai bù xù, một nửa xương sọ lõm xuống dưới, đang ghé vào bên cửa sổ kính, hung ác lại thèm thuồng nhìn chằm chằm bé.
Đồ chơi tới rồi!
************
Chờ chú Cố rời khỏi phòng, bé nện bước nhỏ bằng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy đến cửa sổ kính sát đất ở đằng trước.
Bầu trời không biết lúc nào đã trở nên âm u, bên ngoài gió lớn gào thét, giống như sắp xảy ra một trận mưa to.
Nữ quỷ đang ghé vào cửa sổ, vừa muốn nhảy vào, không nghĩ tới bé lại chủ động chạy tới chỗ nó.
Nữ quỷ: "......"
Đứa nhỏ này có thể thấy được cô ta?
Như vậy thì quá tốt rồi!
Hương vị càng thơm ngon hơn khi sợ hãi!
Nhất là một đứa bé như thế này, vừa nhỏ vừa non mềm!
Cô bé ở trước mặt thật là béo tròn, miệng vừa cắn xuống chắc chăn khắp nơi đều là thịt!
Nữ quỷ thèm đến phát khóc.
Hai hàng huyết lệ chậm rãi tràn ra từ khóe mắt.
Nữ quỷ mở miệng, giọng nói âm trầm đáng sợ, tràn ngập quỷ khí.
"Cô bạn nhỏ, cháu muốn cô ăn cháu phải không!"
Tể Tể ngẩng đầu lên, nữ quỷ này có chút cao, bé dùng giọng non nớt thương lượng với nữ quỷ.
"Dì xấu, dì có thể xuống dưới đây không?"
"Ừm, dì có thể đi vào đây không?"
Nữ quỷ: "......"
Thật tuyệt!
Có phải cô bé nghĩ tưởng cô ta không thể đi vào bên trong, cho nên không sợ hãi?
Thật thú vị!
Nữ quỷ cứ như vậy mà trực tiếp đi xuyên qua cửa sổ sát đất, thân thể uốn éo như rắn mà đi vào.
Vì cố ý dọa sợ bé, cho nên lúc đi vào còn làm cho mái tóc dài hất tung theo gió, lộ ra một đôi mắt đỏ đáng sợ, thậm chí phần nửa đầu bị lõm xuống còn có vết máu đỏ tươi.
Tể Tể: "...... Dì xấu, dì trông rất xấu rất xấu."
Nữ quỷ: "......"
Dù đã chết, nhưng chỉ cần là phụ nữ thì vẫn yêu cái đẹp!
Nhìn bé thế mà một chút cũng không có bị hù sợ, còn nói vẻ ngoài của cô ta xấu, nữ quỷ cảm thấy không còn bình tĩnh được nữa.
Cô ta vây quanh bé, bay lượn một vòng tròn.
"Cháu sao lại không sợ?"
Những con mồi trước đó, trước khi chết đều bị dọa cho kêu la liên hồi, còn có người còn quỳ xuống dập đầu xin tha mạng?
Tể Tể nhìn nữ quỷ bay tới bay lui, lông mày nhỏ nhăn lại đưa tay ra túm một cái.
Nữ quỷ không thấy bé làm gì đã bị giữ lại.
Nữ quỷ: "......"
Bé thấy chỗ gáy của nữ quỷ có một đoạn dây đỏ mờ mờ, loại dây đỏ này dù là người có đôi mắt Âm Dương trong giới Huyền môn cũng có khi không nhìn thấy được.
Bé cũng chưa từng thấy ở Địa Phủ, cho nên bé có chút hiếu kỳ mà kéo kéo.
"Dì xấu, sao dì lại cột cái dây như thế này?"
Bé nhớ chú Bách có nuôi một con chó rất hung dữ.
Để phòng ngừa nó chạy mất, cũng bị buộc một sợi dây như thế này nhưng là màu đen chứ không phải loại dây màu đỏ.
"Cho nên dì xấu, dì bị người ta xem như chó để buộc sao?"
Bị nói trúng điểm yếu, lại bị nói bởi một đứa con nít: "......"
Trời ơi!
Đau lòng quá!
Quỷ bị con người nuôi dưỡng để sai sử!
Cũng chính là một con chó!
Biết là một chuyện!
Bị một đứa nhỏ nói trắng ra, đó chính là muốn tìm chết!
Nữ quỷ bỗng nhiên trở nên âm trầm, hung hãn dữ tợn lao về phía bé.
Tể Tể nhẹ nhàng kéo sợi dây đỏ một phát, nữ quỷ lập tức ngừng lại, một khuôn mặt trắng bệch đang mở ra cái miệng đầy máu cách bé chưa tới nửa ngón tay.
Bé ghét bỏ nhíu mày: "Dì xấu, dì không chỉ xấu xí, mà còn rất thúi!"
Nữ quỷ tức giận mà điên cuồng giãy dụa, trong phòng nghỉ tràn ngập quỷ khí.
Nếu có người đến, nhất định sẽ phát hiện bên trong một mảnh tối đen.
Bên trong phòng đầy quỷ khí âm u, nữ quỷ phát giận rống lên chói tai.
"A a a! Tao muốn ăn mày! Tao muốn ăn mày!"
Bé chớp mắt mấy cái, đứng yên không nhúc nhích.
"Vậy dì ăn đi! Nhưng cuối cùng tự bạo, không được trách Tể Tể nha."
Nữ quỷ đang há cái miệng đầy máu, khuôn mặt dữ tợn kinh khủng chuẩn bị xử lý bé, bỗng nhiên chần chờ.
Dù gì thì cũng không phải người nào có đôi mắt Âm Dương cũng đều có thể thấy được sợi dây đỏ sau đầu cô ta, chẳng lẽ đứa nhỏ này có cái gì kỳ quái?
Bé dùng giọng trẻ con hỏi: "Dì sao còn không ăn bé nha?"
Đến cùng làm cha kiểu gì không biết, sao có thể làm chuyện điên rồ như vậy, để một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi đi quan sát, đi sờ mô hình xương?
Mà còn nói cái này là đẹp mắt nhất.
Cố Thích Phong không tự chủ mà nhếch miệng của mình lên: "Không biết là cái dạng gì?"
Bé suy nghĩ, mắt to đen nhánh chớp chớp, giọng non nớt lên tiếng.
"Ví dụ như bộ xưng mất nửa cái đầu, hoặc là chảy máu mủ khắp người, còn có những con sâu nhỏ mập mạp ...... ......"
"Được rồi, Tể Tể đừng nói nữa!"
Đây là cha ruột sao?
Có phải Tể Tể được người cha Địa Phủ đó nhặt ở bên ngoài?
Cố Thích Phong không thể ngồi yên.
"Tể Tể, cháu ở đây chơi một lát, chú Cố ra ngoài gọi điện thoại."
Bé vô cùng nghe lời: "Vâng, chú Cố, Tể Tể có thể tự mình chơi."
Nếu thực sự nhàm chán, bé còn có thể kêu mấy thứ quỷ hồn kia tới chơi cùng bé mà.
Giống như hiện tại...... Một con quỷ tóc tai bù xù, một nửa xương sọ lõm xuống dưới, đang ghé vào bên cửa sổ kính, hung ác lại thèm thuồng nhìn chằm chằm bé.
Đồ chơi tới rồi!
************
Chờ chú Cố rời khỏi phòng, bé nện bước nhỏ bằng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy đến cửa sổ kính sát đất ở đằng trước.
Bầu trời không biết lúc nào đã trở nên âm u, bên ngoài gió lớn gào thét, giống như sắp xảy ra một trận mưa to.
Nữ quỷ đang ghé vào cửa sổ, vừa muốn nhảy vào, không nghĩ tới bé lại chủ động chạy tới chỗ nó.
Nữ quỷ: "......"
Đứa nhỏ này có thể thấy được cô ta?
Như vậy thì quá tốt rồi!
Hương vị càng thơm ngon hơn khi sợ hãi!
Nhất là một đứa bé như thế này, vừa nhỏ vừa non mềm!
Cô bé ở trước mặt thật là béo tròn, miệng vừa cắn xuống chắc chăn khắp nơi đều là thịt!
Nữ quỷ thèm đến phát khóc.
Hai hàng huyết lệ chậm rãi tràn ra từ khóe mắt.
Nữ quỷ mở miệng, giọng nói âm trầm đáng sợ, tràn ngập quỷ khí.
"Cô bạn nhỏ, cháu muốn cô ăn cháu phải không!"
Tể Tể ngẩng đầu lên, nữ quỷ này có chút cao, bé dùng giọng non nớt thương lượng với nữ quỷ.
"Dì xấu, dì có thể xuống dưới đây không?"
"Ừm, dì có thể đi vào đây không?"
Nữ quỷ: "......"
Thật tuyệt!
Có phải cô bé nghĩ tưởng cô ta không thể đi vào bên trong, cho nên không sợ hãi?
Thật thú vị!
Nữ quỷ cứ như vậy mà trực tiếp đi xuyên qua cửa sổ sát đất, thân thể uốn éo như rắn mà đi vào.
Vì cố ý dọa sợ bé, cho nên lúc đi vào còn làm cho mái tóc dài hất tung theo gió, lộ ra một đôi mắt đỏ đáng sợ, thậm chí phần nửa đầu bị lõm xuống còn có vết máu đỏ tươi.
Tể Tể: "...... Dì xấu, dì trông rất xấu rất xấu."
Nữ quỷ: "......"
Dù đã chết, nhưng chỉ cần là phụ nữ thì vẫn yêu cái đẹp!
Nhìn bé thế mà một chút cũng không có bị hù sợ, còn nói vẻ ngoài của cô ta xấu, nữ quỷ cảm thấy không còn bình tĩnh được nữa.
Cô ta vây quanh bé, bay lượn một vòng tròn.
"Cháu sao lại không sợ?"
Những con mồi trước đó, trước khi chết đều bị dọa cho kêu la liên hồi, còn có người còn quỳ xuống dập đầu xin tha mạng?
Tể Tể nhìn nữ quỷ bay tới bay lui, lông mày nhỏ nhăn lại đưa tay ra túm một cái.
Nữ quỷ không thấy bé làm gì đã bị giữ lại.
Nữ quỷ: "......"
Bé thấy chỗ gáy của nữ quỷ có một đoạn dây đỏ mờ mờ, loại dây đỏ này dù là người có đôi mắt Âm Dương trong giới Huyền môn cũng có khi không nhìn thấy được.
Bé cũng chưa từng thấy ở Địa Phủ, cho nên bé có chút hiếu kỳ mà kéo kéo.
"Dì xấu, sao dì lại cột cái dây như thế này?"
Bé nhớ chú Bách có nuôi một con chó rất hung dữ.
Để phòng ngừa nó chạy mất, cũng bị buộc một sợi dây như thế này nhưng là màu đen chứ không phải loại dây màu đỏ.
"Cho nên dì xấu, dì bị người ta xem như chó để buộc sao?"
Bị nói trúng điểm yếu, lại bị nói bởi một đứa con nít: "......"
Trời ơi!
Đau lòng quá!
Quỷ bị con người nuôi dưỡng để sai sử!
Cũng chính là một con chó!
Biết là một chuyện!
Bị một đứa nhỏ nói trắng ra, đó chính là muốn tìm chết!
Nữ quỷ bỗng nhiên trở nên âm trầm, hung hãn dữ tợn lao về phía bé.
Tể Tể nhẹ nhàng kéo sợi dây đỏ một phát, nữ quỷ lập tức ngừng lại, một khuôn mặt trắng bệch đang mở ra cái miệng đầy máu cách bé chưa tới nửa ngón tay.
Bé ghét bỏ nhíu mày: "Dì xấu, dì không chỉ xấu xí, mà còn rất thúi!"
Nữ quỷ tức giận mà điên cuồng giãy dụa, trong phòng nghỉ tràn ngập quỷ khí.
Nếu có người đến, nhất định sẽ phát hiện bên trong một mảnh tối đen.
Bên trong phòng đầy quỷ khí âm u, nữ quỷ phát giận rống lên chói tai.
"A a a! Tao muốn ăn mày! Tao muốn ăn mày!"
Bé chớp mắt mấy cái, đứng yên không nhúc nhích.
"Vậy dì ăn đi! Nhưng cuối cùng tự bạo, không được trách Tể Tể nha."
Nữ quỷ đang há cái miệng đầy máu, khuôn mặt dữ tợn kinh khủng chuẩn bị xử lý bé, bỗng nhiên chần chờ.
Dù gì thì cũng không phải người nào có đôi mắt Âm Dương cũng đều có thể thấy được sợi dây đỏ sau đầu cô ta, chẳng lẽ đứa nhỏ này có cái gì kỳ quái?
Bé dùng giọng trẻ con hỏi: "Dì sao còn không ăn bé nha?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất