Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 61:

Trước Sau
Cố Thích Phong thở sâu: "Là tự sinh, cũng là tái sinh, tự sinh có ý chính là liên tiếp sinh trưởng, cũng chính là lần nữa tái sinh?"

Tể Tể lộ ra biểu tình chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy! Vậy nó quả thật có thể tự mình sinh!"

Quỷ lắp ráp: "......"

Cho nên!

Những người này không có năng lực của huyền môn nên chỉ có thể dựa vào khua môi múa mép tấn công nó?

Vậy cũng quá tốt rồi!

Chỉ cần vài phút là có thể làm xong việc!

Quỷ lắp ráp quyết định xử lý nhanh gọn, thân thể dài hơn mười mét đột ngột nhô lên từ mặt đất, trong nháy mắt đã chạy hơn mười mét đến trước mặt Cố Thích Phong.

Cố Thích Phong: "......"

Khiêu khích vương giả!

Anh ta tại tự tìm đường chết!

Tể Tể bỗng nhiên lên tiếng: "Người nuôi mày là ai vậy?"

Quỷ lắp ráp tức giận đến phát điên, không thèm để ý đến hai nhân loại yếu đuối như gà vào mắt, giọng nói lạnh tanh lại nhớp nháp thật kinh tởm.

"Không nói cho mày biết!"

Hừ!

Nghĩ … mấy người này ghê tởm nó!

Nó cũng có cách làm mấy người này khó chịu!

"Chờ chúng mày chết, đi Địa Phủ...... À, chết chính là chết, Địa Phủ cũng đều không đi được, bởi vì......"

Quỷ lắp ráp nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm hai người bằng một con mắt cá chết mọc ở trên đầu và một con mắt ở trên vai trái.

Bé nhìn thấy trong mắt nó có mong đợi.

Không nói à!

Bé bĩu môi: "Vậy mày không cần thiết lại tồn tại!"



Lúc này bé bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng duỗi ra bàn tay nhỏ che mắt chú Cố.

Cố Thích Phong chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết, còn có cầu xin sự thương xót, rồi thấy một cơn gió lạnh lẽo đập vào mặt, sau đó toàn bộ thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.

Cùng lúc đó, Bách Minh Tư đã dùng bùa chú xử lý một con quỷ, một cước đá văng cửa phòng làm việc.

Tể Tể đang nghiêng đầu chán ghét quyệt miệng, liền thấy anh Minh Tư đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Đôi mắt của bé chợt sáng lên.

"Anh Minh Tư, anh đến rồi!"

Nói xong thì bé buông tay đang che mắt của Cố Thích Phong, ôm lấy tay chú từ trong ngực trượt xuống mặt đất, nện bước nhỏ nhào về phía Bách Minh Tư.

Bách Minh Tư vội vàng đi nhanh mấy bước, xoay người ôm lấy thân thể nhỏ tròn tròn mập mập vào tay.

"Tể Tể, em thế nào?"

Bé thở dài, khuôn mặt nhỏ đầy thịt biểu lộ ra sự ghê tởm.

"Em thấy buồn nôn, anh Minh Tư, Tể Tể muốn ăn đường, muốn ăn đồ ngọt thật ngọt …."

Chuyện ăn kẹo chỉ có trẻ con mới làm, Bách Minh Tư với tư cách là một người thừa kế, cậu xưa nay chưa bao giờ ăn.

Nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu của bé, cậu không chút do dự đáp ứng.

"Được, đợi lát nữa xuống dưới, anh Minh Tư lập tức mang Tể Tể đi mua."

Nói xong cậu mới nhìn Cố Thích Phong hỏi thăm: "Chú Cố, chú thế nào?"

Cố Thích Phong nhìn khắp bốn phía, không biết lúc nào bên ngoài đã bắt đầu có mưa rào tầm tã, trời tối đen đưa tay ra gần như không thấy được năm ngón.

Mà anh ta rõ ràng đã ôm bé chạy một hơi hơn mười mét, kết quả lúc này mới chú ý tới, bọn họ vẫn còn ở trong phòng.

Nhưng con quỷ kia thì đã không thấy đâu.

Cố Thích Phong liền vội hỏi: "Minh Tư, con quỷ buồn nôn kia đâu rồi?"

Con quỷ buồn nôn: Tao đều đã không còn, có thể đừng gọi buồn nôn như vậy nữa được không?

Bách Minh Tư nghĩ đến lúc chạy đến bé có làm ra động tác nhỏ là lau miệng đầy ghét bỏ, trên mặt lộ ra một cái nụ cười ôn nhu.



"Chú Cố, con quỷ đó đã bị cháu tiêu diệt rồi."

Cố Thích Phong kinh ngạc: "Cháu tiêu diệt rồi?"

Bách Minh Tư gật đầu: "Chú Cố, cháu là người của nhà họ Bách, tự nhiên cũng biết các thủ đoạn của giới Huyền học, vừa rồi con quỷ kia mặc dù ghê tởm, nhưng cũng không tính lợi hại."

Thứ lợi hại hơn đang ở phía sau kìa.

Khi cậu đi lên trên này thì nhận được điện thoại của ông nội, hiện tại chắc ông đang ở tầng một.

Nghĩ tới đây, Bách Minh Tư không tiếp tục trấn an cảm xúc của Cố Thích Phong nữa, ôm bé nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

"Có người bày trận pháp tại bệnh viện, vận dụng tà thuật hại người, ông của cháu cũng tới, cháu chạy qua đó nhìn một chút."

Cố Thích Phong nhìn thấy trong hành lang có những màn sương đen đang lẩn trốn, biết thứ kia có thể là những con quỷ, anh ta vội vàng đuổi theo.

"Chú sẽ đi cùng cháu."

Lúc quan trọng, dù không cần thiết nhưng anh ta cũng phải đứng chắn ở phía trước hai đứa nhỏ mới được.

Tể Tể nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi Cố Thích Phong.

"Chú Cố, nơi lạnh nhất trong bệnh viện là nơi nào?"

Cố Thích Phong và Bách Minh Tư đồng thời lên tiếng: "Nhà xác."

Tể Tể: "Anh Minh Tư, chú Cố, chúng ta đến đó đi."

Cố Thích Phong: "......"

Bách Minh Tư: "......"

*****************

Cố Thích Phong và Bách Minh Tư đều biết bé không giống với những đứa nhỏ khác, hai người liếc nhau, nhìn khuôn mặt chờ đợi chớp chớp mắt to ngây thơ của bé, trong nháy mắt bọn họ liền thỏa hiệp.

Bách Minh Tư: "Được! Chúng ta lập tức đi!"

Cố Thích Phong lớn tuổi hơn, nhịn không được hỏi thêm một câu.

"Tể Tể, tại sao chúng ta lại muốn đi tới chỗ đó vậy?"

Đó cũng không phải là địa phương tốt lành gì, bé đi tới đó sẽ không bị dọa sợ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau