Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 64:
Mắt không có một chút màu trắng nào, giống như hạt châu đen nhánh chìm trong đại dương mênh mông.
Trong nháy mắt, con quỷ trong trận đồ Bát Quái đang chuẩn bị đả thương người thì toàn thân cứng đờ.
"Minh......"
Nó thậm chí không kịp phát ra cảnh báo cho chủ nhân đằng sau, bé đã đến trước mặt nó.
Dù sao thì anh Minh Tư cũng biết bé có thể ăn những con quỷ này, bé cũng không thèm che giấu, hé miệng liền nuốt.
Bách Minh Tư: "......"
Đây là ỷ vào việc cậu biết rõ bé có thể ăn những con quỷ này, cho nên bé không thèm che dấu?
Bách Minh Tư không biết diễn tả tâm tình của mình như thế nào.
Có chút kinh ngạc, lại có chút...... vui.
Không đến ba giây, bé đã nuốt sạch sẽ tất cả quỷ ở bên trong nhà xác.
Cùng lúc đó, một bóng người vừa gầy vừa nhỏ lảo đảo từ bên ngoài chạy vào.
Người này mặc một áo khoác trắng, bên trong là quần áo màu xanh lam, áo khoác trắng cùng quần áo phía trong đều có vết máu loang lổ.
Một đôi mắt hãm sâu, xương gò má rất cao.
Vừa chạy vào liền chạy thẳng đến trận đồ Bát Quái bên này.
Khi thấy trận đồ Bát Quái vẫn bình thường, nhưng vòng lớn ở bên ngoài chỉ còn thiếu nửa tấc liền có thể hoàn thành thì hai mắt trở lên hung ác nham hiểm, âm độc nhìn về phía Tể Tể và Bách Minh Tư đang đứng bên cạnh vòng tròn lớn bên ngoài trận đồ.
"Là bọn mày phá hủy trận pháp?"
Trước đó Cố Thích Phong đã bị bé phong bế các giác quan, sau khi đám quỷ đã bị xử lý mới chậm rãi khôi phục.
Vừa khôi phục, liền thấy một một bóng lưng có chút quen thuộc.
"Bác sĩ Lý?"
Lý Lập quay đầu, lúc này mới chú ý tới Cố Thích Phong thế mà cũng ở đây.
Gã nhất thời cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu nhìn vết máu trên người mình.
"Cố...... Cố viện trưởng, sao anh lại ở chỗ này?"
Cố Thích Phong không bỏ qua biểu cảm không tự nhiên trên mặt gã, bước nhanh đi về phía Bách Minh Tư và Tể Tể, bảo vệ hai người ở sau lưng.
"Tôi nhận được báo cáo nói có người đang ở đây làm ra chuyện mê tín dị đoan, bày trận pháp, cố ý tới xem một chút, còn bác sĩ Lý thì sao?"
Bác sĩ Lý hắng giọng, miễn cưỡng mỉm cười.
"Tôi cũng vậy."
Bách Minh Tư chậm rãi lên tiếng: "Chú Cố, vừa rồi gã đã hỏi có phải chúng ta đã hủy trận pháp hay không đấy."
Bác sĩ Lý: "......"
Cố Thích Phong cau mày, lúc này bốn phía sạch sẽ, chứng minh toàn bộ quỷ đã bị xử lý.
Mặc dù chấn kinh, nhưng Cố Thích Phong dù sao cũng là một viện trưởng, dù trong lòng đang gào thét lên như một con nhím đất, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Bác sĩ Lý không hi vọng vật kia bị phá hủy à?"
Bác sĩ Lý ngượng ngùng cười một tiếng: "Làm sao có thể chứ? Nơi này là nhà xác của bệnh viện, kiêng kỵ nhất là bàng môn tà đạo, bị hủy thì tốt rồi."
Càng nói càng trơn tru, thậm chí gã còn bắt đầu khen ngợi Bách Minh Tư.
"Cũng may mà đứa nhỏ này kịp thời phá hủy, vạn nhất xảy ra chuyện không tốt...... cũng đừng để người nhà bệnh nhân nhìn thấy, đến lúc đó bệnh viện thật không có cách nào giải thích."
Cố Thích Phong khịt mũi, ánh mắt quét qua vết máu loang lổ trên quần áo của bác sĩ Lý.
"Bác sĩ Lý đây là...... Giải phẫu thất bại?"
Nụ cười giả tạo trên mặt bác sĩ Lý sắp không nhịn được nữa, gã phán đoán tình hình ở đây một chút, nghĩ đến chuyện ở chỗ Lương Quốc Dân trước khi gã xuống đây, đáy mắt gã lóe lên một tia âm độc.
Hai đứa bé này không có gì đáng lo, chỉ cần xử lý Cố Thích Phong trước, như vậy về sau......
Bác sĩ Lý cười càng sâu: "Cố viện trưởng, anh có thể đi ra ngoài nói chuyện với tôi được không?"
Bách Minh Tư vừa muốn nói gì, Tể Tể bỗng kéo kéo ngón tay của cậu.
Bách Minh Tư cúi đầu, thuận thế ôm bé vào lòng, hai người nói nhỏ với nhau.
"Tể Tể, bác sĩ Lý kia có gì đó không ổn."
Bé cũng nhỏ giọng phụ họa: "Không sao đâu, tuổi thọ của chú ấy đã đến điểm cuối rồi."
Bách Minh Tư: "...... hả?"
Cậu có thể giao tiếp âm dương, nhưng không nhìn thấu sinh tử.
Bé có mắt Âm Dương, còn có thể dự đoán trước tương lai?
Bé ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Thật! Năm giây nữa thôi!"
Bách Minh Tư: "......"
Trái tim nhảy lên một cái, cậu hỏi: "Vậy chú Cố thì sao?"
Tể Tể mỉm cười: "Chú Cố là bác sĩ, có ánh sáng công đức ở trên người, còn có Tể Tể bảo vệ chú Cố, chắc chắn không có việc gì."
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng còi báo động của cảnh sát.
Con ngươi của bác sĩ Lý co rụt lại, đang cùng Cố Thích Phong đi đến cửa bỗng nhiên từ bên hông rút ra một con dao gọt trái cây, hung ác đâm vào tim của Cố Thích Phong.
Đồng tử của Bách Minh Tư co rụt, trong lúc hãi hùng khiếp vía thì nghe được một tiếng "Phanh".
Sau đó là thân ảnh bác sĩ Lý ngã xuống.
Bác sĩ Lý nằm rạp trên mặt đất, ở giữa trán có một cái lỗ, máu tươi chảy ra ngoài.
Cùng lúc đó, có bốn cảnh sát nhanh chóng xông tới.
"Cố viện trưởng, anh không có sao chứ?"
Lại có thêm hai đồng chí cảnh sát chạy đến chỗ Bách Minh Tư và Tể Tể.
"Sao lại có hai đứa bé ở đây? Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi cùng chú cảnh sát, nơi này không phải là chỗ của trẻ em."
Bách Minh Tư ôm Tể Tể chào hỏi chú cảnh sát, sau đó thuận theo cùng bọn họ rời đi.
Dù biết không cần, nhưng vẫn diễn trò làm bộ che kín mắt của bé.
Trái tim ngăn không được đập cuồng loạn!
Vì một màn kinh hồn kia!
Lại thêm chuyện bé có thể dự đoán được cái chết.
Trong nháy mắt, con quỷ trong trận đồ Bát Quái đang chuẩn bị đả thương người thì toàn thân cứng đờ.
"Minh......"
Nó thậm chí không kịp phát ra cảnh báo cho chủ nhân đằng sau, bé đã đến trước mặt nó.
Dù sao thì anh Minh Tư cũng biết bé có thể ăn những con quỷ này, bé cũng không thèm che giấu, hé miệng liền nuốt.
Bách Minh Tư: "......"
Đây là ỷ vào việc cậu biết rõ bé có thể ăn những con quỷ này, cho nên bé không thèm che dấu?
Bách Minh Tư không biết diễn tả tâm tình của mình như thế nào.
Có chút kinh ngạc, lại có chút...... vui.
Không đến ba giây, bé đã nuốt sạch sẽ tất cả quỷ ở bên trong nhà xác.
Cùng lúc đó, một bóng người vừa gầy vừa nhỏ lảo đảo từ bên ngoài chạy vào.
Người này mặc một áo khoác trắng, bên trong là quần áo màu xanh lam, áo khoác trắng cùng quần áo phía trong đều có vết máu loang lổ.
Một đôi mắt hãm sâu, xương gò má rất cao.
Vừa chạy vào liền chạy thẳng đến trận đồ Bát Quái bên này.
Khi thấy trận đồ Bát Quái vẫn bình thường, nhưng vòng lớn ở bên ngoài chỉ còn thiếu nửa tấc liền có thể hoàn thành thì hai mắt trở lên hung ác nham hiểm, âm độc nhìn về phía Tể Tể và Bách Minh Tư đang đứng bên cạnh vòng tròn lớn bên ngoài trận đồ.
"Là bọn mày phá hủy trận pháp?"
Trước đó Cố Thích Phong đã bị bé phong bế các giác quan, sau khi đám quỷ đã bị xử lý mới chậm rãi khôi phục.
Vừa khôi phục, liền thấy một một bóng lưng có chút quen thuộc.
"Bác sĩ Lý?"
Lý Lập quay đầu, lúc này mới chú ý tới Cố Thích Phong thế mà cũng ở đây.
Gã nhất thời cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu nhìn vết máu trên người mình.
"Cố...... Cố viện trưởng, sao anh lại ở chỗ này?"
Cố Thích Phong không bỏ qua biểu cảm không tự nhiên trên mặt gã, bước nhanh đi về phía Bách Minh Tư và Tể Tể, bảo vệ hai người ở sau lưng.
"Tôi nhận được báo cáo nói có người đang ở đây làm ra chuyện mê tín dị đoan, bày trận pháp, cố ý tới xem một chút, còn bác sĩ Lý thì sao?"
Bác sĩ Lý hắng giọng, miễn cưỡng mỉm cười.
"Tôi cũng vậy."
Bách Minh Tư chậm rãi lên tiếng: "Chú Cố, vừa rồi gã đã hỏi có phải chúng ta đã hủy trận pháp hay không đấy."
Bác sĩ Lý: "......"
Cố Thích Phong cau mày, lúc này bốn phía sạch sẽ, chứng minh toàn bộ quỷ đã bị xử lý.
Mặc dù chấn kinh, nhưng Cố Thích Phong dù sao cũng là một viện trưởng, dù trong lòng đang gào thét lên như một con nhím đất, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Bác sĩ Lý không hi vọng vật kia bị phá hủy à?"
Bác sĩ Lý ngượng ngùng cười một tiếng: "Làm sao có thể chứ? Nơi này là nhà xác của bệnh viện, kiêng kỵ nhất là bàng môn tà đạo, bị hủy thì tốt rồi."
Càng nói càng trơn tru, thậm chí gã còn bắt đầu khen ngợi Bách Minh Tư.
"Cũng may mà đứa nhỏ này kịp thời phá hủy, vạn nhất xảy ra chuyện không tốt...... cũng đừng để người nhà bệnh nhân nhìn thấy, đến lúc đó bệnh viện thật không có cách nào giải thích."
Cố Thích Phong khịt mũi, ánh mắt quét qua vết máu loang lổ trên quần áo của bác sĩ Lý.
"Bác sĩ Lý đây là...... Giải phẫu thất bại?"
Nụ cười giả tạo trên mặt bác sĩ Lý sắp không nhịn được nữa, gã phán đoán tình hình ở đây một chút, nghĩ đến chuyện ở chỗ Lương Quốc Dân trước khi gã xuống đây, đáy mắt gã lóe lên một tia âm độc.
Hai đứa bé này không có gì đáng lo, chỉ cần xử lý Cố Thích Phong trước, như vậy về sau......
Bác sĩ Lý cười càng sâu: "Cố viện trưởng, anh có thể đi ra ngoài nói chuyện với tôi được không?"
Bách Minh Tư vừa muốn nói gì, Tể Tể bỗng kéo kéo ngón tay của cậu.
Bách Minh Tư cúi đầu, thuận thế ôm bé vào lòng, hai người nói nhỏ với nhau.
"Tể Tể, bác sĩ Lý kia có gì đó không ổn."
Bé cũng nhỏ giọng phụ họa: "Không sao đâu, tuổi thọ của chú ấy đã đến điểm cuối rồi."
Bách Minh Tư: "...... hả?"
Cậu có thể giao tiếp âm dương, nhưng không nhìn thấu sinh tử.
Bé có mắt Âm Dương, còn có thể dự đoán trước tương lai?
Bé ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Thật! Năm giây nữa thôi!"
Bách Minh Tư: "......"
Trái tim nhảy lên một cái, cậu hỏi: "Vậy chú Cố thì sao?"
Tể Tể mỉm cười: "Chú Cố là bác sĩ, có ánh sáng công đức ở trên người, còn có Tể Tể bảo vệ chú Cố, chắc chắn không có việc gì."
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng còi báo động của cảnh sát.
Con ngươi của bác sĩ Lý co rụt lại, đang cùng Cố Thích Phong đi đến cửa bỗng nhiên từ bên hông rút ra một con dao gọt trái cây, hung ác đâm vào tim của Cố Thích Phong.
Đồng tử của Bách Minh Tư co rụt, trong lúc hãi hùng khiếp vía thì nghe được một tiếng "Phanh".
Sau đó là thân ảnh bác sĩ Lý ngã xuống.
Bác sĩ Lý nằm rạp trên mặt đất, ở giữa trán có một cái lỗ, máu tươi chảy ra ngoài.
Cùng lúc đó, có bốn cảnh sát nhanh chóng xông tới.
"Cố viện trưởng, anh không có sao chứ?"
Lại có thêm hai đồng chí cảnh sát chạy đến chỗ Bách Minh Tư và Tể Tể.
"Sao lại có hai đứa bé ở đây? Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi cùng chú cảnh sát, nơi này không phải là chỗ của trẻ em."
Bách Minh Tư ôm Tể Tể chào hỏi chú cảnh sát, sau đó thuận theo cùng bọn họ rời đi.
Dù biết không cần, nhưng vẫn diễn trò làm bộ che kín mắt của bé.
Trái tim ngăn không được đập cuồng loạn!
Vì một màn kinh hồn kia!
Lại thêm chuyện bé có thể dự đoán được cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất