Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 70:
Ngũ quan đặc biệt tinh xảo, một đôi mắt to long lanh sáng ngời, bởi vì đang cùng Tư Tước, Tư Thần vui đùa nên cười đến mặt mày cong cong.
Một trận gió thổi qua, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ tròn trịa bị gió thổi lộ ra ngoài.
Là một đứa nhỏ rất đáng yêu hoạt bát!
Ông ấy nghĩ tới con gái mình khi còn bé, cũng mập mập tròn tròn như thế, đặc biệt đáng yêu.
Nhưng không biết từ lúc nào, con gái ruột mũm mĩm của mình đã chậm rãi thay đổi.
Nghĩ đến cái này, Hoắc Trầm Huy cảm thấy có chút bực mình.
Ông ấy cau mày, nhanh chóng đi xuống lầu.
Vừa tới phòng khách ngồi xuống thì Hoắc Trầm Lệnh cũng dẫn ba đứa nhỏ đi vào.
Bé nhìn thấy ở chính giữa ghế sô pha chính đang ngồi hai người lớn tuổi đầu tóc đã bạc, bé cũng không cần cha giới thiệu đã nhanh chân chạy tới chào hỏi.
"Chào ông nội và bà nội, cháu là Minh Tể Tể, là con gái của cha, là cháu nội của ông bà! Năm nay cháu ba tuổi rưỡi!"
Bà nội Hoắc vốn muốn làm cao và tỏ ra lạnh lùng nhưng lại không chịu nổi đứa bé trước mặt.
"Bà nội, bà có mái tóc trắng thật là dễ nhìn, công chúa Bách Tuyết cũng có mái tóc trắng, bà nội muốn biến thành công chúa Bách Tuyết sao?"
Bà nội Hoắc: "......"
Không được rồi!
Bị đứa nhỏ ngây thơ, mềm mại dễ thương tấn công thẳng sâu vào tâm hồn rồi!
Bà nội Hoắc không thể làm căng được nữa.
Ông nội Hoắc tằng hắng một cái, thân hình cao lớn, dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất rắn rỏi, khí thế vẫn rất dọa người.
Bé con nghe được tiếng ho khan của ông nội, vội vàng quay đầu nhìn về phía ông.
"Ông nội, thân thể của ông không thoải mái phải không? Để Tể Tể giúp ông nhìn xem sao nhé?"
Tể Tể kiểm tra thì đúng là đã nhìn ra vấn đề.
Trên vành tai của ông nội có vòng tròn nhỏ màu đen đã gần như hoàn toàn khép lại giống như cái vòng tròn đen ở đằng sau tai của cha lúc trước.
Ông nội cũng bị tính kế rồi.
Tể Tể mấp máy cái miệng nhỏ.
"Ông nội, ông thường xuyên ngủ mơ thấy ác mộng phải không?"
Quanh năm suốt tháng đều gặp ác mộng, ông nội Hoắc: "......"
Người duy nhất biết bí mật, bà nội Hoắc: "......"
**************
Ngồi ở bên cạnh Hoắc Trầm Huy, Vương Ngọc Linh nhíu mày, bất mãn mở miệng.
"Cháu muốn làm gì? Ba tuổi rưỡi chỉ vừa mới biết đi thôi còn muốn làm bác sĩ xem bệnh cho ông nội sao?"
Hoắc Trầm Huy nhìn vợ, mím môi không nói chuyện, ánh mắt lại nhìn vào bé.
Có thể là bởi vì chính mình cũng có con gái nên khi ông ấy nhìn thấy bé trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất mềm mại.
Thậm chí còn muốn ôm lấy.
Bà nội Hoắc tằng hắng mấy cái, nhìn về phía Tể Tể ngây thơ đáng yêu.
Bà cảm thấy bản thân không phải là một bà già hà khắc không nói lý lẽ, cho nên bà nói rất từ ái.
"Tể Tể, kia là mợ của cháu. Bên cạnh là chú hai của cháu, anh của cha cháu."
Tể Tể thuận theo nhìn sang, ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào chú hai, chào mợ."
Không đợi bà nội Hoắc giới thiệu thiếu niên ngồi bên cạnh chú hai, bé đã chủ động hỏi thăm.
"Chú hai, đây là anh trai nào của Tể Tể vậy?"
Vương Ngọc Linh nhìn chồng và con trai mình, lập tức giận tái mặt.
"Cháu......"
Hoắc Trầm Huy ngắt lời vợ mình, giọng nói rất ôn hòa.
"Nó gọi là Hoắc Tư Lâm, là anh họ lớn nhất của cháu. Cháu hẳn đã gặp qua An An, đấy là chị họ của cháu."
Bé “dạ” một tiếng, hướng về phía Hoắc Tư Lâm cười rất đáng yêu.
"Chào buổi tối anh Tư Lâm."
Hoắc Tư Lâm cười, đi đến trước mặt bé, từ trong ngực lấy ra một hộp quà nhỏ đã sớm chuẩn bị xong.
"Chào Tể Tể, đây là quà gặp mặt của anh Tư Lâm cho em."
Vương Ngọc Linh nghẹn, sao bà ta không biết con trai mình còn chuẩn bị quà gặp mặt cho con nhóc này?
Bé tươi cười nhận lấy, đưa tay ôm lấy Hoắc Tư Lâm.
"Cảm ơn anh Tư Lâm, Tể Tể rất thích."
Hoắc Tư Lâm là người cực kỳ yêu thích, cưng chiều em gái nhỏ của mình.
Em gái An An của mình khi còn bé rất giống Tể Tể, đều ngây thơ mềm mại lại đáng yêu, nhưng thời gian dần trôi qua...... anh ta không biết nên nói đó là loại cảm giác gì.
Bây giờ thấy Tể Tể, thuộc tính cưng chiều em gái lại được bật lên, lại nghe được Tể Tể nói thích, thực sự nhịn không được đã trực tiếp bế bé lên.
"Tể Tể thích thì tốt rồi, bên chỗ anh Tư Lâm còn có rất nhiều đồ chơi, Tể Tể có muốn cùng anh Tư Lâm đi xem một chút không?"
Hoắc Tư Thần lập tức ngồi không yên.
Lao ra hùng hổ như một con trâu, cướp người từ trong ngực Hoắc Tư Lâm.
"Buông Tể Tể ra! Tể Tể là em gái của em!"
Hoắc Tư Lâm: "......"
Bé vội vàng an ủi anh ba: "Anh ba, anh Tư Lâm cũng là anh của chúng ta, Tể Tể là em gái của các anh, chúng ta đều là người một nhà nha."
Hoắc Tư Thần có chút không thể nào tiếp thu được.
Nhưng nơi này là nhà cũ, dù cậu có ngốc nghếch, cũng không có khả năng ngay trước mặt ông bà nội nói lời ngu ngốc như: “chúng ta không phải người một nhà”.
Cho nên bạn nhỏ Hoắc Tư Thần cảm thấy em gái yêu quý của mình đã bị cướp, nhưng lại cố kỵ ông bà nội đang ngồi đây nên không thể trực tiếp cướp em gái về, lần đầu tiên trong đời cậu nhóc ủy khuất đến muốn khóc.
Một trận gió thổi qua, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ tròn trịa bị gió thổi lộ ra ngoài.
Là một đứa nhỏ rất đáng yêu hoạt bát!
Ông ấy nghĩ tới con gái mình khi còn bé, cũng mập mập tròn tròn như thế, đặc biệt đáng yêu.
Nhưng không biết từ lúc nào, con gái ruột mũm mĩm của mình đã chậm rãi thay đổi.
Nghĩ đến cái này, Hoắc Trầm Huy cảm thấy có chút bực mình.
Ông ấy cau mày, nhanh chóng đi xuống lầu.
Vừa tới phòng khách ngồi xuống thì Hoắc Trầm Lệnh cũng dẫn ba đứa nhỏ đi vào.
Bé nhìn thấy ở chính giữa ghế sô pha chính đang ngồi hai người lớn tuổi đầu tóc đã bạc, bé cũng không cần cha giới thiệu đã nhanh chân chạy tới chào hỏi.
"Chào ông nội và bà nội, cháu là Minh Tể Tể, là con gái của cha, là cháu nội của ông bà! Năm nay cháu ba tuổi rưỡi!"
Bà nội Hoắc vốn muốn làm cao và tỏ ra lạnh lùng nhưng lại không chịu nổi đứa bé trước mặt.
"Bà nội, bà có mái tóc trắng thật là dễ nhìn, công chúa Bách Tuyết cũng có mái tóc trắng, bà nội muốn biến thành công chúa Bách Tuyết sao?"
Bà nội Hoắc: "......"
Không được rồi!
Bị đứa nhỏ ngây thơ, mềm mại dễ thương tấn công thẳng sâu vào tâm hồn rồi!
Bà nội Hoắc không thể làm căng được nữa.
Ông nội Hoắc tằng hắng một cái, thân hình cao lớn, dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất rắn rỏi, khí thế vẫn rất dọa người.
Bé con nghe được tiếng ho khan của ông nội, vội vàng quay đầu nhìn về phía ông.
"Ông nội, thân thể của ông không thoải mái phải không? Để Tể Tể giúp ông nhìn xem sao nhé?"
Tể Tể kiểm tra thì đúng là đã nhìn ra vấn đề.
Trên vành tai của ông nội có vòng tròn nhỏ màu đen đã gần như hoàn toàn khép lại giống như cái vòng tròn đen ở đằng sau tai của cha lúc trước.
Ông nội cũng bị tính kế rồi.
Tể Tể mấp máy cái miệng nhỏ.
"Ông nội, ông thường xuyên ngủ mơ thấy ác mộng phải không?"
Quanh năm suốt tháng đều gặp ác mộng, ông nội Hoắc: "......"
Người duy nhất biết bí mật, bà nội Hoắc: "......"
**************
Ngồi ở bên cạnh Hoắc Trầm Huy, Vương Ngọc Linh nhíu mày, bất mãn mở miệng.
"Cháu muốn làm gì? Ba tuổi rưỡi chỉ vừa mới biết đi thôi còn muốn làm bác sĩ xem bệnh cho ông nội sao?"
Hoắc Trầm Huy nhìn vợ, mím môi không nói chuyện, ánh mắt lại nhìn vào bé.
Có thể là bởi vì chính mình cũng có con gái nên khi ông ấy nhìn thấy bé trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất mềm mại.
Thậm chí còn muốn ôm lấy.
Bà nội Hoắc tằng hắng mấy cái, nhìn về phía Tể Tể ngây thơ đáng yêu.
Bà cảm thấy bản thân không phải là một bà già hà khắc không nói lý lẽ, cho nên bà nói rất từ ái.
"Tể Tể, kia là mợ của cháu. Bên cạnh là chú hai của cháu, anh của cha cháu."
Tể Tể thuận theo nhìn sang, ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào chú hai, chào mợ."
Không đợi bà nội Hoắc giới thiệu thiếu niên ngồi bên cạnh chú hai, bé đã chủ động hỏi thăm.
"Chú hai, đây là anh trai nào của Tể Tể vậy?"
Vương Ngọc Linh nhìn chồng và con trai mình, lập tức giận tái mặt.
"Cháu......"
Hoắc Trầm Huy ngắt lời vợ mình, giọng nói rất ôn hòa.
"Nó gọi là Hoắc Tư Lâm, là anh họ lớn nhất của cháu. Cháu hẳn đã gặp qua An An, đấy là chị họ của cháu."
Bé “dạ” một tiếng, hướng về phía Hoắc Tư Lâm cười rất đáng yêu.
"Chào buổi tối anh Tư Lâm."
Hoắc Tư Lâm cười, đi đến trước mặt bé, từ trong ngực lấy ra một hộp quà nhỏ đã sớm chuẩn bị xong.
"Chào Tể Tể, đây là quà gặp mặt của anh Tư Lâm cho em."
Vương Ngọc Linh nghẹn, sao bà ta không biết con trai mình còn chuẩn bị quà gặp mặt cho con nhóc này?
Bé tươi cười nhận lấy, đưa tay ôm lấy Hoắc Tư Lâm.
"Cảm ơn anh Tư Lâm, Tể Tể rất thích."
Hoắc Tư Lâm là người cực kỳ yêu thích, cưng chiều em gái nhỏ của mình.
Em gái An An của mình khi còn bé rất giống Tể Tể, đều ngây thơ mềm mại lại đáng yêu, nhưng thời gian dần trôi qua...... anh ta không biết nên nói đó là loại cảm giác gì.
Bây giờ thấy Tể Tể, thuộc tính cưng chiều em gái lại được bật lên, lại nghe được Tể Tể nói thích, thực sự nhịn không được đã trực tiếp bế bé lên.
"Tể Tể thích thì tốt rồi, bên chỗ anh Tư Lâm còn có rất nhiều đồ chơi, Tể Tể có muốn cùng anh Tư Lâm đi xem một chút không?"
Hoắc Tư Thần lập tức ngồi không yên.
Lao ra hùng hổ như một con trâu, cướp người từ trong ngực Hoắc Tư Lâm.
"Buông Tể Tể ra! Tể Tể là em gái của em!"
Hoắc Tư Lâm: "......"
Bé vội vàng an ủi anh ba: "Anh ba, anh Tư Lâm cũng là anh của chúng ta, Tể Tể là em gái của các anh, chúng ta đều là người một nhà nha."
Hoắc Tư Thần có chút không thể nào tiếp thu được.
Nhưng nơi này là nhà cũ, dù cậu có ngốc nghếch, cũng không có khả năng ngay trước mặt ông bà nội nói lời ngu ngốc như: “chúng ta không phải người một nhà”.
Cho nên bạn nhỏ Hoắc Tư Thần cảm thấy em gái yêu quý của mình đã bị cướp, nhưng lại cố kỵ ông bà nội đang ngồi đây nên không thể trực tiếp cướp em gái về, lần đầu tiên trong đời cậu nhóc ủy khuất đến muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất