Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 74:
Phòng khách.
Lúc mọi người thấy ông nội ôm bé đi ra ngoài, tất cả mọi người ai cũng chết lặng vì ngạc nhiên.
Nhất là Vương Ngọc Linh, bà ta hoài nghi mình bị ảo giác, liên tục dụi mắt.
Một bên đẩy đẩy con gái Hoắc An An ở bên cạnh: "An An, con nhìn xem, có phải mắt của mẹ bị làm sao rồi không?"
Giọng nói của Hoắc An An còn có chút hoảng hốt: "Mẹ, mẹ cũng cảm thấy con mắt có vấn đề à?"
Vương Ngọc Linh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía con gái ở bên cạnh.
"An An, con có ý gì? Con thấy được cái gì à?"
Hoắc An An cũng đang rất khó tin, dụi dụi mắt.
"Mẹ, ông nội làm sao lại...... Ôm Tể Tể?"
Vương Ngọc Linh: "......"
Không phải bà ta nhìn lầm!
Là ông thật sự ôm đứa cháu nuôi kia!
Vương Ngọc Linh giật giật khóe miệng, ông đã ôm bé đi đến phòng ăn.
"Dì Vương, hôm nay nấu hết mấy món tủ của dì, nhìn xem Tể Tể thích ăn cái gì, đến lúc đó lại làm nhiều thêm một chút!"
Người nhà họ Hoắc: "......"
Đừng nói Vương Ngọc Linh, ngay cả ba cha con Hoắc Trầm Lệnh đều có chút choáng váng.
Nhưng trong ba cha con, trừ Hoắc Tư Thần còn nhỏ tuổi không giữ được bình tĩnh, không ngừng sờ gáy trừng to mắt, thì Hoắc Trầm Lệnh cùng Hoắc Tư Tước đang ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Hoắc Tư Tước đứng dậy: "Cha, con đi qua đó chơi cùng Tể Tể."
Hoắc Tư Thần lập tức bật dậy: "Cha, con cũng đi cùng anh hai!"
Bên kia Hoắc Tư Lâm cũng đứng dậy: "Cha, chú ba, con đi cùng Tư Tước, Tư Thần qua đó."
Ba đứa trẻ cùng đứng lên, sải bước đi tới phòng ăn.
Nhất là Hoắc Tư Thần, trực tiếp chạy.
Tốc độ kia, biểu tình kia, cậu đi chậm như sợ Tể Tể sẽ bị ông nội bắt nạt vậy.
Hoắc Trầm Huy bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh đang có vẻ mặt hờ hững.
"Trầm Lệnh, anh em chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh trở nên nặng nề, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi không cảm thấy giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói."
Hoắc Trầm Huy giống như nghĩ đến cái gì, lập tức giải thích.
"Trầm Lệnh, anh cũng không phải muốn nói chuyện với em về việc phát triển ở khu phía nam."
Sợ Hoắc Trầm Lệnh lại từ chối, Hoắc Trầm Huy đã đứng lên, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, lộ ra mấy phần khẩn trương.
"Trầm Lệnh, cùng anh hai nói chuyện có được không?"
Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An đồng thời nhìn sang, hai mẹ con lộ vẻ không dám tin.
Nhất là Hoắc An An, đầu lại càng đau.
Cô ta đang muốn nói gì đó, thì bà nội Hoắc đã từ thư phòng đi ra.
Con mắt đỏ hoe giống như đã khóc.
Hoắc An An không chút do dự, nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà nội Hoắc.
"Bà nội, bà có chuyện gì không?"
Bà nội Hoắc vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn về phía phòng khách.
"Trầm Lệnh, cha con cùng Tể Tể đâu rồi?"
"Đúng rồi, Trầm Lệnh, Tể Tể lần đầu về nhà, con nói cho mẹ biết con bé thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, hôm nay mẹ sẽ tự mình xuống bếp nấu."
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Vương Ngọc Linh: "......"
Hoắc An An: "......"
Ngược lại là Hoắc Trầm Huy, tựa hồ đã sớm đoán được, vẫn duy trì trạng thái ôn hòa, chờ đợi nhìn Hoắc Trầm Lệnh.
Hoắc Trầm Lệnh trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ, mặt không biểu tình mở miệng.
"Tể Tể không kén ăn!"
Bà nội Hoắc hé miệng, mắt đã muốn ngấn nước, vội vàng gật đầu, một bên lau nước mắt một bên lại nhìn đứa con trai thứ hai, sợ khống chế không nổi cảm xúc, bước nhanh đi vào phòng bếp.
Vương Ngọc Linh: "......"
"An An, ông nội cùng bà nội của con, đến cùng là bị làm sao vậy?"
Hoắc An An một bên xoa huyệt thái dương, một bên cúi thấp đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nhất định là Minh Tể Tể giở trò quỷ!
Hệ thống nhân vật phản diện lợi hại như vậy sao?
Lại có thể trực tiếp làm cho hệ thống chân mệnh thiên nữ của cô ta xuất hiện trục trặc, bị ép phải tắt máy thăng cấp?
Hoắc An An lo lắng bất an, muốn tự mình nhìn rõ.
"Mẹ, con cũng đi qua chơi cùng Tể Tể."
Các anh trai đều đến phòng ăn, một mình cô ta ngồi ở chỗ này thì rõ ràng sẽ cho người khác thấy cô ta rất không thích Tể Tể.
Dù hiện tại cô ta chỉ muốn lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, những vẫn nhịn đau đứng dậy, nhanh chóng đi tới phòng ăn tìm Minh Tể Tể.
Trong phòng ăn.
Minh Tể Tể được ông nội ôm vào trong ngực, đang ăn sầu riêng.
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần ba người cùng ở bên cạnh, một người lột sầu riêng, một người cầm đĩa, một người cầm cái thìa, cùng nhau chăm sóc bé.
Hoắc An An: "......"
Hệ thống nhân vật phản diện lợi hại như vậy sao?
Có thể trong nháy mắt ảnh hưởng tới nhiều người như vậy?
Không có hệ thống ở bên tai nhắc nhở, người luôn luôn thuận buồm xuôi gió Hoắc An An nhất thời suýt chút nữa khống chế không nổi cảm xúc trên khuôn mặt.
"Ông nội...... mọi người......"
Lúc mọi người thấy ông nội ôm bé đi ra ngoài, tất cả mọi người ai cũng chết lặng vì ngạc nhiên.
Nhất là Vương Ngọc Linh, bà ta hoài nghi mình bị ảo giác, liên tục dụi mắt.
Một bên đẩy đẩy con gái Hoắc An An ở bên cạnh: "An An, con nhìn xem, có phải mắt của mẹ bị làm sao rồi không?"
Giọng nói của Hoắc An An còn có chút hoảng hốt: "Mẹ, mẹ cũng cảm thấy con mắt có vấn đề à?"
Vương Ngọc Linh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía con gái ở bên cạnh.
"An An, con có ý gì? Con thấy được cái gì à?"
Hoắc An An cũng đang rất khó tin, dụi dụi mắt.
"Mẹ, ông nội làm sao lại...... Ôm Tể Tể?"
Vương Ngọc Linh: "......"
Không phải bà ta nhìn lầm!
Là ông thật sự ôm đứa cháu nuôi kia!
Vương Ngọc Linh giật giật khóe miệng, ông đã ôm bé đi đến phòng ăn.
"Dì Vương, hôm nay nấu hết mấy món tủ của dì, nhìn xem Tể Tể thích ăn cái gì, đến lúc đó lại làm nhiều thêm một chút!"
Người nhà họ Hoắc: "......"
Đừng nói Vương Ngọc Linh, ngay cả ba cha con Hoắc Trầm Lệnh đều có chút choáng váng.
Nhưng trong ba cha con, trừ Hoắc Tư Thần còn nhỏ tuổi không giữ được bình tĩnh, không ngừng sờ gáy trừng to mắt, thì Hoắc Trầm Lệnh cùng Hoắc Tư Tước đang ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Hoắc Tư Tước đứng dậy: "Cha, con đi qua đó chơi cùng Tể Tể."
Hoắc Tư Thần lập tức bật dậy: "Cha, con cũng đi cùng anh hai!"
Bên kia Hoắc Tư Lâm cũng đứng dậy: "Cha, chú ba, con đi cùng Tư Tước, Tư Thần qua đó."
Ba đứa trẻ cùng đứng lên, sải bước đi tới phòng ăn.
Nhất là Hoắc Tư Thần, trực tiếp chạy.
Tốc độ kia, biểu tình kia, cậu đi chậm như sợ Tể Tể sẽ bị ông nội bắt nạt vậy.
Hoắc Trầm Huy bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh đang có vẻ mặt hờ hững.
"Trầm Lệnh, anh em chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh trở nên nặng nề, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi không cảm thấy giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói."
Hoắc Trầm Huy giống như nghĩ đến cái gì, lập tức giải thích.
"Trầm Lệnh, anh cũng không phải muốn nói chuyện với em về việc phát triển ở khu phía nam."
Sợ Hoắc Trầm Lệnh lại từ chối, Hoắc Trầm Huy đã đứng lên, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, lộ ra mấy phần khẩn trương.
"Trầm Lệnh, cùng anh hai nói chuyện có được không?"
Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An đồng thời nhìn sang, hai mẹ con lộ vẻ không dám tin.
Nhất là Hoắc An An, đầu lại càng đau.
Cô ta đang muốn nói gì đó, thì bà nội Hoắc đã từ thư phòng đi ra.
Con mắt đỏ hoe giống như đã khóc.
Hoắc An An không chút do dự, nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà nội Hoắc.
"Bà nội, bà có chuyện gì không?"
Bà nội Hoắc vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn về phía phòng khách.
"Trầm Lệnh, cha con cùng Tể Tể đâu rồi?"
"Đúng rồi, Trầm Lệnh, Tể Tể lần đầu về nhà, con nói cho mẹ biết con bé thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, hôm nay mẹ sẽ tự mình xuống bếp nấu."
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Vương Ngọc Linh: "......"
Hoắc An An: "......"
Ngược lại là Hoắc Trầm Huy, tựa hồ đã sớm đoán được, vẫn duy trì trạng thái ôn hòa, chờ đợi nhìn Hoắc Trầm Lệnh.
Hoắc Trầm Lệnh trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ, mặt không biểu tình mở miệng.
"Tể Tể không kén ăn!"
Bà nội Hoắc hé miệng, mắt đã muốn ngấn nước, vội vàng gật đầu, một bên lau nước mắt một bên lại nhìn đứa con trai thứ hai, sợ khống chế không nổi cảm xúc, bước nhanh đi vào phòng bếp.
Vương Ngọc Linh: "......"
"An An, ông nội cùng bà nội của con, đến cùng là bị làm sao vậy?"
Hoắc An An một bên xoa huyệt thái dương, một bên cúi thấp đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nhất định là Minh Tể Tể giở trò quỷ!
Hệ thống nhân vật phản diện lợi hại như vậy sao?
Lại có thể trực tiếp làm cho hệ thống chân mệnh thiên nữ của cô ta xuất hiện trục trặc, bị ép phải tắt máy thăng cấp?
Hoắc An An lo lắng bất an, muốn tự mình nhìn rõ.
"Mẹ, con cũng đi qua chơi cùng Tể Tể."
Các anh trai đều đến phòng ăn, một mình cô ta ngồi ở chỗ này thì rõ ràng sẽ cho người khác thấy cô ta rất không thích Tể Tể.
Dù hiện tại cô ta chỉ muốn lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, những vẫn nhịn đau đứng dậy, nhanh chóng đi tới phòng ăn tìm Minh Tể Tể.
Trong phòng ăn.
Minh Tể Tể được ông nội ôm vào trong ngực, đang ăn sầu riêng.
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần ba người cùng ở bên cạnh, một người lột sầu riêng, một người cầm đĩa, một người cầm cái thìa, cùng nhau chăm sóc bé.
Hoắc An An: "......"
Hệ thống nhân vật phản diện lợi hại như vậy sao?
Có thể trong nháy mắt ảnh hưởng tới nhiều người như vậy?
Không có hệ thống ở bên tai nhắc nhở, người luôn luôn thuận buồm xuôi gió Hoắc An An nhất thời suýt chút nữa khống chế không nổi cảm xúc trên khuôn mặt.
"Ông nội...... mọi người......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất