Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 95:
Bé mở to mắt cười hắc hắc.
"Cái này có thể được!"
Cha cũng nói như vậy.
Hoắc Trầm Huy: "......"
Ba!
Mặt càng đau!
Ông là chú ruột cơ mà!
Chờ ông cụ Bách mang theo hai đứa bé một lớn một nhỏ rời đi, lúc này Hoắc Trầm Huy mới một lần nữa nhìn con gái mình.
"An An, con thành thật nói cho cha, những năm gần đây rốt cuộc con đã nói chuyện với thứ gì? Vì sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta?"
Tể Tể không ở đây, hệ thống chân mệnh thiên nữ lập tức đăng nhập xuất hiện trong đầu.
【 Ký chủ, không thể nói, nói sẽ bị trừng phạt! 】
Hoắc An An nhìn thấy cha giận tái mặt, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Hệ thống lại động viên cô ta.
【 Ông ấy là cha của cô, nhiều nhất chính là mặt đen hù dọa cô, thật sự có thể làm gì cô đây? Hổ dữ không ăn thịt con! Huống chi ông ấy luôn luôn rất tốt với cô! 】
Hoắc An An nghe câu "Huống chi ông ấy luôn luôn rất tốt với cô!" làm cho tinh thần phấn chấn hơn.
Đúng vậy!
Cô ta dù chết cũng không thừa nhận, Hoắc Trầm Huy có thể làm gì?
Nếu không được, cô ta còn có mẹ!
Hoắc An An trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của cha Hoắc Trầm Huy: "Cha, con không biết, con không biết gì hết. Đầu con đau quá, con muốn ngủ."
Nói xong Hoắc An An nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hoắc Trầm Huy: "......"
Lần nữa Hoắc Trầm Huy ý thức được, con gái thật sự đã bị dạy hư.
Giọng nói của ông lạnh xuống: "Không nói cũng được, từ hôm nay trở đi tất cả thẻ đen của con đều phải trả lại cho cha, tất cả quà cha tặng con cũng thế, không được phép mang ra khỏi phòng ngủ của con! Nếu không, cha thấy một cái ở bên ngoài thì cha sẽ tịch thu một cái!"
Hoắc An An lập tức nhảy lên ở trên giường.
"Cha! Cha điên rồi sao? Con đến cùng có còn là con gái của cha không? Cha bị Minh Tể Tể tẩy não rồi hả? Nó chính là người xấu, nó trời sinh ác......"
Hoắc Trầm Huy bỗng giơ tay lên, Hoắc Tư Lâm giật nảy mình vội vàng kêu lên.
"Cha!"
Hoắc An An bị sợ đến khẽ run rẩy, nhưng bởi vì hệ thống không ngừng cổ vũ cô ta, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cứng rắn hừ một tiếng.
"Bởi vì Minh Tể Tể mà muốn đánh con gái mình, con không nghĩ tới thì ra cha con lại nhẫn tâm như vậy!"
Hoắc An An nói xong liền nhanh chóng nằm xuống trùm chăn che kín đầu mình.
Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Hoắc Tư Lâm lẩm bẩm: "Em gái An An trước kia không phải như vậy, em đặc biệt nhu thuận nghe lời, chưa từng nói người khác không xứng xách giày cho mình. Cho dù là mẹ có nói lời kia, em cũng sẽ giống Tể Tể non nớt ngây thơ mà phản bác......"
Hoắc Trầm Huy nghe thấy lời nói của con trai, vẫn đang giơ tay bỗng nhiên rủ xuống nhìn con gái mình đang trùm chăn che kín cơ thể.
Ông bỗng nảy ra một suy nghĩ rất kinh hãi.
Đứa bé trước mặt này thật sự là An An của ông sao?
——
Ở dưới lầu bệnh viện, ông cụ Bách mang theo hai đứa bé đang đi về phía bãi đậu xe.
Đang đi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về một cửa hàng tiện lợi nằm hơi chếch một chút đối với bệnh viện.
Bách Minh Tư nhìn theo, mặt mày thiếu niên tuấn tú cũng nhíu theo.
"Ông nội, có yêu khí."
Ông cụ Bách “ừ” một tiếng: "Ông sẽ gọi điện cho cơ quan đặc biệt đến, chúng ta tạm thời ở đây nhìn chằm chằm, bên kia có yêu khí rất nặng, chúng ta không phải là đối thủ của nó."
Giọng nói của Tể Tể vang lên: "Ông nội Bách, anh Minh Tư, ở bên kia có một con chồn thật lớn nha!"
Tể Tể vừa dứt lời thì có một người đàn ông trung niên bụng phệ bỗng nhiên quay đầu nhìn, ánh mắt sáng như đuốc xuyên qua đường lớn bắn thẳng đến chỗ bọn họ.
Trong nháy mắt mang theo uy áp, giống như là một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào con mắt của bé.
Ông cụ Bách giật mình, vội đưa tay kéo cháu trai Minh Tư một cái, đồng thời lách mình tiến lên ngăn ở phía trước hai đứa bé.
Thân thể lảo đảo một cái, trong nháy mắt có máu chảy ra từ hai mắt.
Sợ dọa đến Tể Tể, ông cụ Bách đưa lưng về phía hai người phân phó cháu trai.
"Minh Tư, lập tức gọi điện thoại cho phó bộ trưởng Tống!"
Bé mơ hồ, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Bé ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, cách rất gần.
Con ngươi của bé trừng lớn: "Ông nội Bách, ông bị thương!"
Ông cụ Bách cũng kinh ngạc, nhưng kiên trì không quay đầu lại: "Tể Tể yên tâm, ông nội Bách không bị thương."
Bé không tin, “xoạch” một cái, tụt xuống từ trong ngực anh Minh Tư, rất nhanh di chuyển tới trước mặt ông cụ Bách, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn ông.
Sau đó nhìn thấy mắt ông nội Bách chảy ra hai hàng huyết lệ.
Tể Tể nổi giận!
Bé thấp giọng hừ lạnh, rõ ràng là đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, trắng trẻo mũm mĩm, mềm mềm tròn vo, nhưng khi bé mở miệng giọng nói lại trầm thấp lạnh lùng, lại có một cỗ khí thế dời núi lấp biển, bay thẳng tới người đàn ông trung niên đối diện đang nhìn bọn họ chằm chằm, cười hèn mọn lại khinh miệt.
Uy áp phô thiên cái địa mạnh mẽ đập vào mặt người đàn ông trung niên không kịp chuẩn bị, lúc vội vàng muốn phản kháng thì đã không kịp.
"Cái này có thể được!"
Cha cũng nói như vậy.
Hoắc Trầm Huy: "......"
Ba!
Mặt càng đau!
Ông là chú ruột cơ mà!
Chờ ông cụ Bách mang theo hai đứa bé một lớn một nhỏ rời đi, lúc này Hoắc Trầm Huy mới một lần nữa nhìn con gái mình.
"An An, con thành thật nói cho cha, những năm gần đây rốt cuộc con đã nói chuyện với thứ gì? Vì sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta?"
Tể Tể không ở đây, hệ thống chân mệnh thiên nữ lập tức đăng nhập xuất hiện trong đầu.
【 Ký chủ, không thể nói, nói sẽ bị trừng phạt! 】
Hoắc An An nhìn thấy cha giận tái mặt, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Hệ thống lại động viên cô ta.
【 Ông ấy là cha của cô, nhiều nhất chính là mặt đen hù dọa cô, thật sự có thể làm gì cô đây? Hổ dữ không ăn thịt con! Huống chi ông ấy luôn luôn rất tốt với cô! 】
Hoắc An An nghe câu "Huống chi ông ấy luôn luôn rất tốt với cô!" làm cho tinh thần phấn chấn hơn.
Đúng vậy!
Cô ta dù chết cũng không thừa nhận, Hoắc Trầm Huy có thể làm gì?
Nếu không được, cô ta còn có mẹ!
Hoắc An An trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của cha Hoắc Trầm Huy: "Cha, con không biết, con không biết gì hết. Đầu con đau quá, con muốn ngủ."
Nói xong Hoắc An An nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hoắc Trầm Huy: "......"
Lần nữa Hoắc Trầm Huy ý thức được, con gái thật sự đã bị dạy hư.
Giọng nói của ông lạnh xuống: "Không nói cũng được, từ hôm nay trở đi tất cả thẻ đen của con đều phải trả lại cho cha, tất cả quà cha tặng con cũng thế, không được phép mang ra khỏi phòng ngủ của con! Nếu không, cha thấy một cái ở bên ngoài thì cha sẽ tịch thu một cái!"
Hoắc An An lập tức nhảy lên ở trên giường.
"Cha! Cha điên rồi sao? Con đến cùng có còn là con gái của cha không? Cha bị Minh Tể Tể tẩy não rồi hả? Nó chính là người xấu, nó trời sinh ác......"
Hoắc Trầm Huy bỗng giơ tay lên, Hoắc Tư Lâm giật nảy mình vội vàng kêu lên.
"Cha!"
Hoắc An An bị sợ đến khẽ run rẩy, nhưng bởi vì hệ thống không ngừng cổ vũ cô ta, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cứng rắn hừ một tiếng.
"Bởi vì Minh Tể Tể mà muốn đánh con gái mình, con không nghĩ tới thì ra cha con lại nhẫn tâm như vậy!"
Hoắc An An nói xong liền nhanh chóng nằm xuống trùm chăn che kín đầu mình.
Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Hoắc Tư Lâm lẩm bẩm: "Em gái An An trước kia không phải như vậy, em đặc biệt nhu thuận nghe lời, chưa từng nói người khác không xứng xách giày cho mình. Cho dù là mẹ có nói lời kia, em cũng sẽ giống Tể Tể non nớt ngây thơ mà phản bác......"
Hoắc Trầm Huy nghe thấy lời nói của con trai, vẫn đang giơ tay bỗng nhiên rủ xuống nhìn con gái mình đang trùm chăn che kín cơ thể.
Ông bỗng nảy ra một suy nghĩ rất kinh hãi.
Đứa bé trước mặt này thật sự là An An của ông sao?
——
Ở dưới lầu bệnh viện, ông cụ Bách mang theo hai đứa bé đang đi về phía bãi đậu xe.
Đang đi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về một cửa hàng tiện lợi nằm hơi chếch một chút đối với bệnh viện.
Bách Minh Tư nhìn theo, mặt mày thiếu niên tuấn tú cũng nhíu theo.
"Ông nội, có yêu khí."
Ông cụ Bách “ừ” một tiếng: "Ông sẽ gọi điện cho cơ quan đặc biệt đến, chúng ta tạm thời ở đây nhìn chằm chằm, bên kia có yêu khí rất nặng, chúng ta không phải là đối thủ của nó."
Giọng nói của Tể Tể vang lên: "Ông nội Bách, anh Minh Tư, ở bên kia có một con chồn thật lớn nha!"
Tể Tể vừa dứt lời thì có một người đàn ông trung niên bụng phệ bỗng nhiên quay đầu nhìn, ánh mắt sáng như đuốc xuyên qua đường lớn bắn thẳng đến chỗ bọn họ.
Trong nháy mắt mang theo uy áp, giống như là một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào con mắt của bé.
Ông cụ Bách giật mình, vội đưa tay kéo cháu trai Minh Tư một cái, đồng thời lách mình tiến lên ngăn ở phía trước hai đứa bé.
Thân thể lảo đảo một cái, trong nháy mắt có máu chảy ra từ hai mắt.
Sợ dọa đến Tể Tể, ông cụ Bách đưa lưng về phía hai người phân phó cháu trai.
"Minh Tư, lập tức gọi điện thoại cho phó bộ trưởng Tống!"
Bé mơ hồ, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Bé ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, cách rất gần.
Con ngươi của bé trừng lớn: "Ông nội Bách, ông bị thương!"
Ông cụ Bách cũng kinh ngạc, nhưng kiên trì không quay đầu lại: "Tể Tể yên tâm, ông nội Bách không bị thương."
Bé không tin, “xoạch” một cái, tụt xuống từ trong ngực anh Minh Tư, rất nhanh di chuyển tới trước mặt ông cụ Bách, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn ông.
Sau đó nhìn thấy mắt ông nội Bách chảy ra hai hàng huyết lệ.
Tể Tể nổi giận!
Bé thấp giọng hừ lạnh, rõ ràng là đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, trắng trẻo mũm mĩm, mềm mềm tròn vo, nhưng khi bé mở miệng giọng nói lại trầm thấp lạnh lùng, lại có một cỗ khí thế dời núi lấp biển, bay thẳng tới người đàn ông trung niên đối diện đang nhìn bọn họ chằm chằm, cười hèn mọn lại khinh miệt.
Uy áp phô thiên cái địa mạnh mẽ đập vào mặt người đàn ông trung niên không kịp chuẩn bị, lúc vội vàng muốn phản kháng thì đã không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất