Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 1:
Trang viên nhà họ Hoắc.
Phòng khách.
Bầu không khí có chút cổ quái.
Hoắc Trầm Lệnh, chủ nhân của trang viên nhà họ Hoắc, đang ngồi ở một đầu của ghế sô pha bằng da, vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng.
Mà tại đầu kia của ghế sô pha, có một đứa bé trông như bé con, tóc đen, lông mi nhỏ dài, đang nằm ngủ ngon lành.
Dường như đã ngủ trong một tư thế khá lâu, cánh tay như củ sen của bé con đã duỗi ra vẫy vẫy, cánh tay trắng nhỏ múp míp sờ soạng bên trái, bên phải. Sau đó cong cái mông nhỏ, mắt nhắm mắt mở mà từ từ bò tới bên cạnh ông ấy.
Cả cánh tay nhỏ lẫn bắp chân mềm nhũn đều ôm lấy cánh tay của ông ấy. Lại dùng cái đầu nhỏ với mớ tóc bù xù mà dụi dụi vào chân ông ấy, xoay người nằm ngửa phơi cái bụng tròn vo ra rồi lại nằm ngủ tiếp.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía người đối diện, Tống Thanh - viện trưởng của cô nhi viện Hoa Ân.
"Tống viện trưởng nói đứa bé này là người trong cô nhi viện Hoa Ân của ông, như vậy thì tôi xin được hỏi vì sao mới bốn giờ sáng bé lại xuất hiện bên trong trang viên của nhà họ Hoắc?"
Tống Thanh bày ra vẻ mặt khó nói.
"Hoắc tiên sinh, chuyện là thế này, một tuần trước Minh Tể Tể được đồn cảnh sát đưa đến cô nhi viện, nhưng đứa nhỏ này có phần không dễ trông nom."
Nhìn Hoắc Trầm Lệnh không nói lời nào, Tống Thanh tiếp tục giải thích:
“Hoắc tiên sinh, đứa nhỏ này bị loạn giờ sinh học nghiêm trọng, ban ngày đi ngủ ban đêm lại sinh hoạt bình thường. Ngài nhìn, mắt tôi bị quầng thâm cả rồi … chính là một tuần này đều không được ngủ. Đêm qua mưa to, cô bé tự nhiên không thấy đâu, tôi và người của cô nhi viện đã đi tìm đến hơn nửa đêm. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bé mất tích.”
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững lên tiếng: ” Chẳng hạn như?...”
Tống Thanh nhìn cô bé đang ngủ say giữa ban ngày, trong lòng không ngăn được muốn yêu thương.
“Ngay đêm đầu tiên đến cô nhi viện, chúng tôi đã không thấy bé . Đến hơn nửa đêm lại phát hiện bé ở dưới gốc cây hòe nhỏ, cách cô nhi viện hơn ba trăm mét. Đêm thứ hai cũng không thấy, cuối cùng phát hiện bé ở bên trong cái thùng dầu bỏ đi ở đằng sau cô nhi viện. Ba bốn năm sáu đêm liền chúng tôi đã thay phiên nhau, bất kể thế nào cũng cố trông coi bé.”
Hoắc Trầm Lệnh vuốt tóc mềm mại của bé con, cất lên giọng nói lạnh lùng.
“Hôm qua là đêm thứ bảy, mấy người không coi chừng nữa nên bé lại không thấy đâu, tự mình đi tới trang viên của tôi?”
Tống Thanh xấu hổ.
Nhưng đây là sự thật!
Đừng nói là người cầm quyền nhà họ Hoắc, chính ông ấy cũng đều thấy khó tin.
Cô nhi viên Hoa Ân cùng với trang viên nhà họ Hoắc tại thành phố B là một nam một bắc, cách xa nhau hơn một trăm cây số. bé con mới ba tuổi rưỡi, hơn nửa đêm mà chỉ dựa vào hai cái chân ngắn ngủn làm sao đi tới được trang viên nhà họ Hoắc?
Nhưng trong camera giám sát, rõ ràng vào lúc 4 giờ sáng, nhân viên bảo vệ tuần tra trong trang viên nhà họ Hoắc đã phát hiện ra bé con ở dưới cây hòe cổ trăm năm ở phía sau núi.
Tống Thanh ho khan một tiếng, xấu hổ xoa xoa tay.
"Tuy rằng...... Rất khó hiểu, nhưng...... sự thật...... Chính là như vậy."
Hoắc Trầm Lệnh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mềm, cảm xúc không ổn định của ông ta trong thời gian gần đây bỗng nhiên bình tĩnh lại, trong đầu toàn là một mảnh mềm mại.
Trong lòng có giọng nói đang xúi giục ông ấy giữ bé con ở lại bên người.
Ông ấy liền muốn làm theo ý nghĩ của bản thân: “Vậy cô bé này cứ ở lại chỗ tôi đi!”
Tống Thanh sửng sốt.
"Hoắc tiên sinh, ý của ngài là...... muốn nuôi dưỡng cô bé này?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Tống Thanh thấy hết sức kinh ngạc.
Hoắc Trầm Lệnh luôn lạnh lùng, không quan tâm đến tình thân. Dù không công khai đã có ba người con trai nhưng ai cũng biết ông ấy là một người cha rất nghiêm khắc.
Chẳng lẽ giống suy nghĩ của ông ta, cảm thấy bé mặc dù không dễ chăm sóc nhưng lại rất mềm mại, lanh lợi, được người ưa thích.
Hơn nữa, không cần phải so sánh với người khác. nhà họ Hoắc với tư cách là gia tộc đứng đầu nước Hoa, tuyệt đối không thiếu tiền lại càng không thiếu người.
Nhận nuôi bé con thì cả hai bên đều có lợi.
Nhưng còn phải hỏi lại ý kiến của cô bé có muốn ở lại đây hay không.
Ông ta đi tới bên cạnh bé con, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi bé:
"Tể Tể, Tể Tể."
Minh Tể Tể đang ngủ say đến không biết chuyện gì bên cạnh, đêm qua bé chạy quá xa, lúc này còn chưa muốn tỉnh.
Nhưng nghe thấy viện trưởng gọi bé, vẫn cố gắng nhấc lên mí mắt, dùng đôi mắt to mê mang ngập nước nhìn ông ấy, dùng giọng sữa đáng yêu kêu lên.
"Ông nội Viện trưởng."
Tống Thanh yêu thương mà “ừ” một tiếng, đau lòng sờ lên cái đầu nhỏ đen nhánh của bé.
"Tể Tể, về sau con và cha Hoắc ở cùng nhau được không?"
Minh Tể Tể càng mờ mịt.
Cha Hoắc là ai?
Bé có cha mà!
Cha của bé ở địa phủ mà!
Không đúng!
Cha muốn để bé đến nhân gian tìm loài người làm bảo mẫu nuôi dạy bé!
Chủ yếu là cha quá bận rộn, thường xuyên loay hoay chân không chạm đất, nếu không phải bé sinh ra ở địa phủ mà là ở xã hội loài người, đoán chừng tám trăm năm trước bé đã bị chết vì đói rồi.
Cũng may bé không cần ăn cơm!
Thế là cha mặc kệ không quản việc nuôi dưỡng bé, cuộc sống của bé trôi qua trắc trở đến hiện tại đã được ba tuổi rưỡi.
Có một ngày cha bé muốn đem canh Mạnh bà làm nước cho bé uống, dọa cho bé muốn mất hồn luôn.
Nhưng bé sinh ra đã có thân thể, cho nên dù uống canh Mạnh bà, vẫn không quên cha mình là ai.
Cha dùng nửa giây thời gian nói cho bé biết, muốn bé đến nhân gian học tập cho tốt, sau này trở về cống hiến cho Địa Phủ, làm mới Địa Phủ.
Hôn bẹp một cái ở gò má của bé, rồi không chút do dự mà ném bé ra khỏi Địa Phủ.
Dù sao bé cũng có được thân thể bất tử, cha căn bản không lo lắng bé sẽ bị ngã chết.
Cho nên......
Bé dùng ánh mắt nhìn từ ông nội Viện trưởng chuyển tới trên người Hoắc Trầm Lệnh, trong lòng nghi hoặc, suy nghĩ một chút.
Người bảo mẫu này nhìn số cũng có mệnh phú quý, giàu sang. Hiện tại trung niên đã có điềm báo chết sớm, mà nhìn kỹ thì có khả năng chỉ trong hai ngày tới là xảy ra chuyện.
Minh Tể Tể chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, bé có phần tròng trắng ít hơn con ngươi, mắt to, con ngươi có màu đen thuần túy trong như thủy tinh, trông rất xinh đẹp, mê hoặc.
Trên gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, miệng hơi mở ra trên má liền có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Giọng nói của bé mềm mại, non nớt.
"Chú muốn làm người cha nhân gian của Tể Tể sao?"
Hoắc Trầm Lệnh nhướng mày: "Nhân gian?"
Minh Tể Tể gật đầu, hết sức cẩn thận mà giải thích.
"Đúng, nhân gian! Cha ruột của Tể Tể ở Địa Phủ cơ!”
Hoắc Trầm Lệnh không khỏi đau lòng.
Ông đứng lên ôm lấy bé con từ trên ghế salon, nhìn đôi mắt đen trắng to tròn của bé, thấy trong đáy mắt có quấn quýt cùng chờ đợi, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán bé.
“Ừ, chú sẽ làm người cha nhân gian của Tể Tể."
Minh Tể Tể cực kỳ vui vẻ, hôn một cái lên trên gương mặt của vị bảo mẫu nhân gian này.
"Thật tốt quá! Tể Tể có bảo mẫu ở nhân gian rồi! Tể Tể nói với cha, tối nay trễ một chút đến đón Tể Tể nhé! Đúng rồi, cha, con họ Minh, gọi Minh Tể Tể, không thể thay đổi tên họ."
Hoắc Trầm Lệnh yêu thương nhìn bé, đoán chừng bé con cũng không biết người thân ở Địa phủ là mang ý nghĩa tử vong, luôn cho rằng cha ruột còn sẽ tới đón bé.
Nhưng ông cũng không muốn nói rõ ràng, mà thuận theo bé nói:
"Được, không đổi tên, liền gọi Minh Tể Tể. Chờ trăm năm về sau, lại để cho cha của Tể Tể tới đón con!"
Minh Tể Tể cảm thấy vậy không được!
Bé con phải ở nhân gian năm trăm năm mới thành niên.
"Không! Cha, cha ở địa phủ phải năm trăm năm sau mới đến đón Tể Tể, nếu quá sớm Tể Tể còn chưa có lớn lên, Tể Tể chưa lớn thì cũng không thể giúp cha."
Hoắc Trầm Lệnh và Tống Thanh nghe lời nói không kiêng kỵ của bé liền nở nụ cười, rồi lại tràn đầy đau lòng.
Đây là một cô bé rất hiểu chuyện.
Hoắc Trầm Lệnh gọi quản gia phân phó: "La quản gia đi cùng Tống viện trưởng một chuyến tới cô nhi viện, làm thủ tục nhận nuôi."
La quản gia gật đầu: "Vâng, tiên sinh."
Tống Thanh cùng La quản gia vừa đi, Hoắc Trầm Lệnh chuẩn bị mang con gái bảo bối đi thăm quan trang viên một chút thì người vợ Trương Ninh điện thoại tới.
Ông ấy nghe điện thoại xong, trìu mến mà nhìn bé con ở trong lòng.
"Tể Tể, cha phải đi ra ngoài xử lý một chút việc, Tể Tể trước tiên ở trong nhà tự chơi được không?"
Minh Tể Tể cảm giác được sinh mệnh của người cha bảo mẫu ở nhân gian này đã tiến vào quá trình đếm ngược, liền ôm chặt lấy cổ của người cha bảo mẫu, thân thể mềm mềm, thân thiết tiến vào trong ngực lớn thoải mái.
"Không muốn, cha, Tể Tể muốn ở cùng một chỗ với cha, cha đi nơi nào, Tể Tể cũng muốn đi đến đó."
Vừa mới có được bảo mẫu nhân gian, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà tới Địa Phủ báo danh được!
Bé con ở trong ngực tròn tròn, mềm mềm hoàn toàn không giống với ba đứa con trai, Hoắc Trầm Lệnh không thể không mềm lòng.
"Vậy thì con đi cùng cha đi."
Phòng khách.
Bầu không khí có chút cổ quái.
Hoắc Trầm Lệnh, chủ nhân của trang viên nhà họ Hoắc, đang ngồi ở một đầu của ghế sô pha bằng da, vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng.
Mà tại đầu kia của ghế sô pha, có một đứa bé trông như bé con, tóc đen, lông mi nhỏ dài, đang nằm ngủ ngon lành.
Dường như đã ngủ trong một tư thế khá lâu, cánh tay như củ sen của bé con đã duỗi ra vẫy vẫy, cánh tay trắng nhỏ múp míp sờ soạng bên trái, bên phải. Sau đó cong cái mông nhỏ, mắt nhắm mắt mở mà từ từ bò tới bên cạnh ông ấy.
Cả cánh tay nhỏ lẫn bắp chân mềm nhũn đều ôm lấy cánh tay của ông ấy. Lại dùng cái đầu nhỏ với mớ tóc bù xù mà dụi dụi vào chân ông ấy, xoay người nằm ngửa phơi cái bụng tròn vo ra rồi lại nằm ngủ tiếp.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía người đối diện, Tống Thanh - viện trưởng của cô nhi viện Hoa Ân.
"Tống viện trưởng nói đứa bé này là người trong cô nhi viện Hoa Ân của ông, như vậy thì tôi xin được hỏi vì sao mới bốn giờ sáng bé lại xuất hiện bên trong trang viên của nhà họ Hoắc?"
Tống Thanh bày ra vẻ mặt khó nói.
"Hoắc tiên sinh, chuyện là thế này, một tuần trước Minh Tể Tể được đồn cảnh sát đưa đến cô nhi viện, nhưng đứa nhỏ này có phần không dễ trông nom."
Nhìn Hoắc Trầm Lệnh không nói lời nào, Tống Thanh tiếp tục giải thích:
“Hoắc tiên sinh, đứa nhỏ này bị loạn giờ sinh học nghiêm trọng, ban ngày đi ngủ ban đêm lại sinh hoạt bình thường. Ngài nhìn, mắt tôi bị quầng thâm cả rồi … chính là một tuần này đều không được ngủ. Đêm qua mưa to, cô bé tự nhiên không thấy đâu, tôi và người của cô nhi viện đã đi tìm đến hơn nửa đêm. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bé mất tích.”
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững lên tiếng: ” Chẳng hạn như?...”
Tống Thanh nhìn cô bé đang ngủ say giữa ban ngày, trong lòng không ngăn được muốn yêu thương.
“Ngay đêm đầu tiên đến cô nhi viện, chúng tôi đã không thấy bé . Đến hơn nửa đêm lại phát hiện bé ở dưới gốc cây hòe nhỏ, cách cô nhi viện hơn ba trăm mét. Đêm thứ hai cũng không thấy, cuối cùng phát hiện bé ở bên trong cái thùng dầu bỏ đi ở đằng sau cô nhi viện. Ba bốn năm sáu đêm liền chúng tôi đã thay phiên nhau, bất kể thế nào cũng cố trông coi bé.”
Hoắc Trầm Lệnh vuốt tóc mềm mại của bé con, cất lên giọng nói lạnh lùng.
“Hôm qua là đêm thứ bảy, mấy người không coi chừng nữa nên bé lại không thấy đâu, tự mình đi tới trang viên của tôi?”
Tống Thanh xấu hổ.
Nhưng đây là sự thật!
Đừng nói là người cầm quyền nhà họ Hoắc, chính ông ấy cũng đều thấy khó tin.
Cô nhi viên Hoa Ân cùng với trang viên nhà họ Hoắc tại thành phố B là một nam một bắc, cách xa nhau hơn một trăm cây số. bé con mới ba tuổi rưỡi, hơn nửa đêm mà chỉ dựa vào hai cái chân ngắn ngủn làm sao đi tới được trang viên nhà họ Hoắc?
Nhưng trong camera giám sát, rõ ràng vào lúc 4 giờ sáng, nhân viên bảo vệ tuần tra trong trang viên nhà họ Hoắc đã phát hiện ra bé con ở dưới cây hòe cổ trăm năm ở phía sau núi.
Tống Thanh ho khan một tiếng, xấu hổ xoa xoa tay.
"Tuy rằng...... Rất khó hiểu, nhưng...... sự thật...... Chính là như vậy."
Hoắc Trầm Lệnh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mềm, cảm xúc không ổn định của ông ta trong thời gian gần đây bỗng nhiên bình tĩnh lại, trong đầu toàn là một mảnh mềm mại.
Trong lòng có giọng nói đang xúi giục ông ấy giữ bé con ở lại bên người.
Ông ấy liền muốn làm theo ý nghĩ của bản thân: “Vậy cô bé này cứ ở lại chỗ tôi đi!”
Tống Thanh sửng sốt.
"Hoắc tiên sinh, ý của ngài là...... muốn nuôi dưỡng cô bé này?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Tống Thanh thấy hết sức kinh ngạc.
Hoắc Trầm Lệnh luôn lạnh lùng, không quan tâm đến tình thân. Dù không công khai đã có ba người con trai nhưng ai cũng biết ông ấy là một người cha rất nghiêm khắc.
Chẳng lẽ giống suy nghĩ của ông ta, cảm thấy bé mặc dù không dễ chăm sóc nhưng lại rất mềm mại, lanh lợi, được người ưa thích.
Hơn nữa, không cần phải so sánh với người khác. nhà họ Hoắc với tư cách là gia tộc đứng đầu nước Hoa, tuyệt đối không thiếu tiền lại càng không thiếu người.
Nhận nuôi bé con thì cả hai bên đều có lợi.
Nhưng còn phải hỏi lại ý kiến của cô bé có muốn ở lại đây hay không.
Ông ta đi tới bên cạnh bé con, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi bé:
"Tể Tể, Tể Tể."
Minh Tể Tể đang ngủ say đến không biết chuyện gì bên cạnh, đêm qua bé chạy quá xa, lúc này còn chưa muốn tỉnh.
Nhưng nghe thấy viện trưởng gọi bé, vẫn cố gắng nhấc lên mí mắt, dùng đôi mắt to mê mang ngập nước nhìn ông ấy, dùng giọng sữa đáng yêu kêu lên.
"Ông nội Viện trưởng."
Tống Thanh yêu thương mà “ừ” một tiếng, đau lòng sờ lên cái đầu nhỏ đen nhánh của bé.
"Tể Tể, về sau con và cha Hoắc ở cùng nhau được không?"
Minh Tể Tể càng mờ mịt.
Cha Hoắc là ai?
Bé có cha mà!
Cha của bé ở địa phủ mà!
Không đúng!
Cha muốn để bé đến nhân gian tìm loài người làm bảo mẫu nuôi dạy bé!
Chủ yếu là cha quá bận rộn, thường xuyên loay hoay chân không chạm đất, nếu không phải bé sinh ra ở địa phủ mà là ở xã hội loài người, đoán chừng tám trăm năm trước bé đã bị chết vì đói rồi.
Cũng may bé không cần ăn cơm!
Thế là cha mặc kệ không quản việc nuôi dưỡng bé, cuộc sống của bé trôi qua trắc trở đến hiện tại đã được ba tuổi rưỡi.
Có một ngày cha bé muốn đem canh Mạnh bà làm nước cho bé uống, dọa cho bé muốn mất hồn luôn.
Nhưng bé sinh ra đã có thân thể, cho nên dù uống canh Mạnh bà, vẫn không quên cha mình là ai.
Cha dùng nửa giây thời gian nói cho bé biết, muốn bé đến nhân gian học tập cho tốt, sau này trở về cống hiến cho Địa Phủ, làm mới Địa Phủ.
Hôn bẹp một cái ở gò má của bé, rồi không chút do dự mà ném bé ra khỏi Địa Phủ.
Dù sao bé cũng có được thân thể bất tử, cha căn bản không lo lắng bé sẽ bị ngã chết.
Cho nên......
Bé dùng ánh mắt nhìn từ ông nội Viện trưởng chuyển tới trên người Hoắc Trầm Lệnh, trong lòng nghi hoặc, suy nghĩ một chút.
Người bảo mẫu này nhìn số cũng có mệnh phú quý, giàu sang. Hiện tại trung niên đã có điềm báo chết sớm, mà nhìn kỹ thì có khả năng chỉ trong hai ngày tới là xảy ra chuyện.
Minh Tể Tể chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, bé có phần tròng trắng ít hơn con ngươi, mắt to, con ngươi có màu đen thuần túy trong như thủy tinh, trông rất xinh đẹp, mê hoặc.
Trên gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, miệng hơi mở ra trên má liền có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Giọng nói của bé mềm mại, non nớt.
"Chú muốn làm người cha nhân gian của Tể Tể sao?"
Hoắc Trầm Lệnh nhướng mày: "Nhân gian?"
Minh Tể Tể gật đầu, hết sức cẩn thận mà giải thích.
"Đúng, nhân gian! Cha ruột của Tể Tể ở Địa Phủ cơ!”
Hoắc Trầm Lệnh không khỏi đau lòng.
Ông đứng lên ôm lấy bé con từ trên ghế salon, nhìn đôi mắt đen trắng to tròn của bé, thấy trong đáy mắt có quấn quýt cùng chờ đợi, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán bé.
“Ừ, chú sẽ làm người cha nhân gian của Tể Tể."
Minh Tể Tể cực kỳ vui vẻ, hôn một cái lên trên gương mặt của vị bảo mẫu nhân gian này.
"Thật tốt quá! Tể Tể có bảo mẫu ở nhân gian rồi! Tể Tể nói với cha, tối nay trễ một chút đến đón Tể Tể nhé! Đúng rồi, cha, con họ Minh, gọi Minh Tể Tể, không thể thay đổi tên họ."
Hoắc Trầm Lệnh yêu thương nhìn bé, đoán chừng bé con cũng không biết người thân ở Địa phủ là mang ý nghĩa tử vong, luôn cho rằng cha ruột còn sẽ tới đón bé.
Nhưng ông cũng không muốn nói rõ ràng, mà thuận theo bé nói:
"Được, không đổi tên, liền gọi Minh Tể Tể. Chờ trăm năm về sau, lại để cho cha của Tể Tể tới đón con!"
Minh Tể Tể cảm thấy vậy không được!
Bé con phải ở nhân gian năm trăm năm mới thành niên.
"Không! Cha, cha ở địa phủ phải năm trăm năm sau mới đến đón Tể Tể, nếu quá sớm Tể Tể còn chưa có lớn lên, Tể Tể chưa lớn thì cũng không thể giúp cha."
Hoắc Trầm Lệnh và Tống Thanh nghe lời nói không kiêng kỵ của bé liền nở nụ cười, rồi lại tràn đầy đau lòng.
Đây là một cô bé rất hiểu chuyện.
Hoắc Trầm Lệnh gọi quản gia phân phó: "La quản gia đi cùng Tống viện trưởng một chuyến tới cô nhi viện, làm thủ tục nhận nuôi."
La quản gia gật đầu: "Vâng, tiên sinh."
Tống Thanh cùng La quản gia vừa đi, Hoắc Trầm Lệnh chuẩn bị mang con gái bảo bối đi thăm quan trang viên một chút thì người vợ Trương Ninh điện thoại tới.
Ông ấy nghe điện thoại xong, trìu mến mà nhìn bé con ở trong lòng.
"Tể Tể, cha phải đi ra ngoài xử lý một chút việc, Tể Tể trước tiên ở trong nhà tự chơi được không?"
Minh Tể Tể cảm giác được sinh mệnh của người cha bảo mẫu ở nhân gian này đã tiến vào quá trình đếm ngược, liền ôm chặt lấy cổ của người cha bảo mẫu, thân thể mềm mềm, thân thiết tiến vào trong ngực lớn thoải mái.
"Không muốn, cha, Tể Tể muốn ở cùng một chỗ với cha, cha đi nơi nào, Tể Tể cũng muốn đi đến đó."
Vừa mới có được bảo mẫu nhân gian, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà tới Địa Phủ báo danh được!
Bé con ở trong ngực tròn tròn, mềm mềm hoàn toàn không giống với ba đứa con trai, Hoắc Trầm Lệnh không thể không mềm lòng.
"Vậy thì con đi cùng cha đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất