Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 107:
Tể Tể cảm thấy áy náy.
Dù sao cha đối với bé quá tốt rồi.
Tể Tể không thể không có lương tâm như thế.
Bé xoắn xuýt, xoay xoay người liên tục trong vòng tay của cha, sắp thành thịt viên luôn rồi.
"Cha ~~~"
Giọng trẻ con của bé rất nhẹ và trong veo.
Hoắc Trầm Lệnh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng bé.
"Ngoan, ngủ đi, trời sắp sáng rồi."
Bé ngủ không được, bé có chuyện để trong lòng, bé muốn nói.
Hay là bé đi hỏi lại cha Minh Vương lần nữa?
Nhưng cha Minh Vương rõ ràng là rất bận rộn, nếu không, đã không đến mức trực tiếp ném bé về.
Cha Minh Vương quá bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới bé.
Bé cảm thấy khó xử, ở trong ngực cha uốn éo, dụi dụi.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy mà dở khóc dở cười.
Ông dịu dàng dỗ dành bé.
"Tể Tể ngoan, ngủ đi con."
Bé nhìn cha một cái, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
…
Âm thanh nhỏ nhu nhược phát ra.
"Cha, cha của Tể Tể ở Địa Phủ nói, Tể Tể là công chúa nhỏ của Địa Phủ nha!"
Đây là đáp án mà bé đã vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể lừa gạt người cha đã đối xử rất tốt với bé.
Minh Tể Tể, cũng chính là công chúa nhỏ của Địa Phủ.
Nhưng bé không có nói bé là con gái của Minh Vương.
Dù cha Minh Vương có hỏi tới, bé cũng cảm thấy mình có thể giải thích được.
Không còn chuyện phải suy nghĩ trong lòng, lại hao phí không ít năng lượng, mí mắt của bé đã bắt đầu đánh nhau, mấy giây sau liền ngủ.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Hoắc Trầm Lệnh thấy bé chỉ trong mấy giây đã ngủ ngon lành thì dở khóc dở cười.
Trong đầu lần nữa nhớ lại lời bé nói trước khi ngủ.
"Cha, cha của Tể Tể ở Địa Phủ nói, Tể Tể là công chúa nhỏ của Địa Phủ nha!"
Lông mày ông nhăn lại, lộ ra mấy phần bực bội.
Thậm chí còn có chút oán trách!
Cha ruột của Tể Tể làm sao vậy?
Làm gì có người cha nào sắp chết đến nơi rồi, thế mà còn nói với con mình là để bé làm công chúa nhỏ của Địa Phủ?
Đây là ngóng trông con gái của mình cùng đi theo luôn sao?
Thật là!
Về phần biểu hiện kỳ quái tối nay của bé, cha Hoắc trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Giang Lâm.
"Hủy bỏ hết lịch trình vào ngày mai cho tôi!"
Sau một giờ mới nằm xuống giường, lại chơi điện thoại nửa giờ mới ngủ, lúc rạng sáng bốn giờ hơn, Giang Lâm đang ở trong chăn nhận được điện thoại của ông chủ: "...... Vâng!"
Thế là trợ lý Giang rạng sáng bốn giờ hơn đã rời giường, bắt đầu gửi tin nhắn ở trong nhóm của quản lý cấp cao.
Anh ta ngủ không được nữa!
Mọi người cùng nhau dậy thôi!
Vì vậy, các giám đốc điều hành của công ty đều nghe thấy chuông báo của điện thoại được thiết lập đặc biệt vang lên, mỗi người đều vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn.
Sau khi xem xong......
Mỗi người vợ / tình nhân / anh em ở bên cạnh đều hùng hùng hổ hổ nói, trợ lý Giang không phải người tốt đẹp gì!
Còn muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà cường độ công việc của bọn họ rất cao nên chất lượng của giấc ngủ cũng không tốt lắm, tỉnh dậy rồi rất khó ngủ tiếp, sau đó cả nhóm đều cùng hùng hổ chửi thề và phàn nàn.
…..
Trang viên nhà họ Hoắc, bé tỉnh lại thì ngoài ý muốn nhìn thấy cha còn đang ở bên cạnh.
Hơn nữa vẫn còn đang ngủ.
Bé cong môi cười, con mắt sáng lấp lánh, nhẹ chân nhẹ tay chui ra ngoài từ trong ngực cha, sau đó dùng tư thế mà bé vẫn thường dùng mà tụt xuống giường.
Đầu tiên là đôi bàn chân nhỏ thăm dò ở mé giường, đầu ngón chân với với phía dưới, thân thể di chuyển, cái mông nhỏ dùng sức xê xuống, chân lắc lắc một chút cả người liền từ trên giường tụt xuống dưới đất.
Bé một mình rửa mặt ở trong phòng tắm, sau đó nện bước nhỏ quay lại phòng ngủ, nghe thấy điện thoại của cha đặt ở đầu giường đang rung lên.
Sợ quấy rầy đến cha đang ngủ, bé vội vàng cầm điện thoại lên.
Nhưng bé chưa bao giờ dùng điện thoại, không biết làm như thế nào.
Điện thoại của cha Hoắc không cài đặt mật khẩu, dù sao cũng không có người nào có lá gan đụng vào điện thoại riêng của cha Hoắc.
Trừ bé.
Bé vuốt trái, vuốt phải.
Nhìn thấy bên trong có rất nhiều hình ảnh, khi chạm vào thì nó nhảy nhảy lên, nhìn xem rất thích thú, bé liền tùy tiện nhấn vài cái.
Sau khi nhấn nhấn vài lần bé đã nhìn ra mấu chốt.
Những hình khối được chia ra hiển thị trên điện thoại lần lượt từ trên xuống dưới, bé có thể nhìn thấy tất cả khi vuốt kéo xuống dưới màn hình.
Bé thích kéo thật dài, cho nên đã trực tiếp kéo một đường dài nhất, vuốt xuống tận dưới cùng khi không còn ứng dụng nào có thể hiển thị ra được nữa.
Vuốt xong, bé lại nhìn một chút, cảm thấy nhàm chán liền chuyển sang chơi kiểu khác.
Vừa vặn Wechat báo tin nhắn của Giang Lâm gửi tới.
【 Ông chủ, ngài có chọn lại bốn loại cổ phiếu khác không? 】
Bé một chữ cũng không biết, nhưng biết cái ký hiệu cuối cùng kia là ý muốn hỏi.
Bé gãi gãi cái ót, bàn tay nhỏ lại nhấn nhấn, không cẩn thận đã mở cửa sổ chát ra, nhưng vẫn không hiểu gì, sau khi suy nghĩ thì tùy tiện nhấn mấy cái ở phía trên.
Dù sao cha đối với bé quá tốt rồi.
Tể Tể không thể không có lương tâm như thế.
Bé xoắn xuýt, xoay xoay người liên tục trong vòng tay của cha, sắp thành thịt viên luôn rồi.
"Cha ~~~"
Giọng trẻ con của bé rất nhẹ và trong veo.
Hoắc Trầm Lệnh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng bé.
"Ngoan, ngủ đi, trời sắp sáng rồi."
Bé ngủ không được, bé có chuyện để trong lòng, bé muốn nói.
Hay là bé đi hỏi lại cha Minh Vương lần nữa?
Nhưng cha Minh Vương rõ ràng là rất bận rộn, nếu không, đã không đến mức trực tiếp ném bé về.
Cha Minh Vương quá bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới bé.
Bé cảm thấy khó xử, ở trong ngực cha uốn éo, dụi dụi.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy mà dở khóc dở cười.
Ông dịu dàng dỗ dành bé.
"Tể Tể ngoan, ngủ đi con."
Bé nhìn cha một cái, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
…
Âm thanh nhỏ nhu nhược phát ra.
"Cha, cha của Tể Tể ở Địa Phủ nói, Tể Tể là công chúa nhỏ của Địa Phủ nha!"
Đây là đáp án mà bé đã vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể lừa gạt người cha đã đối xử rất tốt với bé.
Minh Tể Tể, cũng chính là công chúa nhỏ của Địa Phủ.
Nhưng bé không có nói bé là con gái của Minh Vương.
Dù cha Minh Vương có hỏi tới, bé cũng cảm thấy mình có thể giải thích được.
Không còn chuyện phải suy nghĩ trong lòng, lại hao phí không ít năng lượng, mí mắt của bé đã bắt đầu đánh nhau, mấy giây sau liền ngủ.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Hoắc Trầm Lệnh thấy bé chỉ trong mấy giây đã ngủ ngon lành thì dở khóc dở cười.
Trong đầu lần nữa nhớ lại lời bé nói trước khi ngủ.
"Cha, cha của Tể Tể ở Địa Phủ nói, Tể Tể là công chúa nhỏ của Địa Phủ nha!"
Lông mày ông nhăn lại, lộ ra mấy phần bực bội.
Thậm chí còn có chút oán trách!
Cha ruột của Tể Tể làm sao vậy?
Làm gì có người cha nào sắp chết đến nơi rồi, thế mà còn nói với con mình là để bé làm công chúa nhỏ của Địa Phủ?
Đây là ngóng trông con gái của mình cùng đi theo luôn sao?
Thật là!
Về phần biểu hiện kỳ quái tối nay của bé, cha Hoắc trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Giang Lâm.
"Hủy bỏ hết lịch trình vào ngày mai cho tôi!"
Sau một giờ mới nằm xuống giường, lại chơi điện thoại nửa giờ mới ngủ, lúc rạng sáng bốn giờ hơn, Giang Lâm đang ở trong chăn nhận được điện thoại của ông chủ: "...... Vâng!"
Thế là trợ lý Giang rạng sáng bốn giờ hơn đã rời giường, bắt đầu gửi tin nhắn ở trong nhóm của quản lý cấp cao.
Anh ta ngủ không được nữa!
Mọi người cùng nhau dậy thôi!
Vì vậy, các giám đốc điều hành của công ty đều nghe thấy chuông báo của điện thoại được thiết lập đặc biệt vang lên, mỗi người đều vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn.
Sau khi xem xong......
Mỗi người vợ / tình nhân / anh em ở bên cạnh đều hùng hùng hổ hổ nói, trợ lý Giang không phải người tốt đẹp gì!
Còn muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà cường độ công việc của bọn họ rất cao nên chất lượng của giấc ngủ cũng không tốt lắm, tỉnh dậy rồi rất khó ngủ tiếp, sau đó cả nhóm đều cùng hùng hổ chửi thề và phàn nàn.
…..
Trang viên nhà họ Hoắc, bé tỉnh lại thì ngoài ý muốn nhìn thấy cha còn đang ở bên cạnh.
Hơn nữa vẫn còn đang ngủ.
Bé cong môi cười, con mắt sáng lấp lánh, nhẹ chân nhẹ tay chui ra ngoài từ trong ngực cha, sau đó dùng tư thế mà bé vẫn thường dùng mà tụt xuống giường.
Đầu tiên là đôi bàn chân nhỏ thăm dò ở mé giường, đầu ngón chân với với phía dưới, thân thể di chuyển, cái mông nhỏ dùng sức xê xuống, chân lắc lắc một chút cả người liền từ trên giường tụt xuống dưới đất.
Bé một mình rửa mặt ở trong phòng tắm, sau đó nện bước nhỏ quay lại phòng ngủ, nghe thấy điện thoại của cha đặt ở đầu giường đang rung lên.
Sợ quấy rầy đến cha đang ngủ, bé vội vàng cầm điện thoại lên.
Nhưng bé chưa bao giờ dùng điện thoại, không biết làm như thế nào.
Điện thoại của cha Hoắc không cài đặt mật khẩu, dù sao cũng không có người nào có lá gan đụng vào điện thoại riêng của cha Hoắc.
Trừ bé.
Bé vuốt trái, vuốt phải.
Nhìn thấy bên trong có rất nhiều hình ảnh, khi chạm vào thì nó nhảy nhảy lên, nhìn xem rất thích thú, bé liền tùy tiện nhấn vài cái.
Sau khi nhấn nhấn vài lần bé đã nhìn ra mấu chốt.
Những hình khối được chia ra hiển thị trên điện thoại lần lượt từ trên xuống dưới, bé có thể nhìn thấy tất cả khi vuốt kéo xuống dưới màn hình.
Bé thích kéo thật dài, cho nên đã trực tiếp kéo một đường dài nhất, vuốt xuống tận dưới cùng khi không còn ứng dụng nào có thể hiển thị ra được nữa.
Vuốt xong, bé lại nhìn một chút, cảm thấy nhàm chán liền chuyển sang chơi kiểu khác.
Vừa vặn Wechat báo tin nhắn của Giang Lâm gửi tới.
【 Ông chủ, ngài có chọn lại bốn loại cổ phiếu khác không? 】
Bé một chữ cũng không biết, nhưng biết cái ký hiệu cuối cùng kia là ý muốn hỏi.
Bé gãi gãi cái ót, bàn tay nhỏ lại nhấn nhấn, không cẩn thận đã mở cửa sổ chát ra, nhưng vẫn không hiểu gì, sau khi suy nghĩ thì tùy tiện nhấn mấy cái ở phía trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất