Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 161:
Lại là người trực tiếp đánh vào mặt bà ta!
Hứa Dao vội vàng nói xin lỗi: "Anh Tư Cẩn, thật xin lỗi, An An mau tới đây ngồi đi."
Hoắc An An vội vàng gật đầu, Hứa Dao lại nhìn về phía Vương Ngọc Linh, khuôn mặt đang tối sầm lại.
"Cô, không phải cô nói mình đã nhìn thấy bạn thân ở dưới lầu sao? Bọn cháu sẽ ở đây trông An An, cô cứ đi xuống đó đi?"
Vương Ngọc Linh càng nhìn càng bực mình, chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Dù sao mục đích đã đạt được, chuyện sau đó cứ để lại cho Hứa Dao xử lý.
"Đúng rồi! Nhìn trí nhớ của cô này, cô đi xuống dưới một chút, Dao Dao, cháu để ý hai đứa em gái nha, mặc dù đều là người trong nhà, nhưng An An không được người khác ưa thích như Tể Tể."
Hoắc An An nhíu mày: "Mẹ, mẹ mau đi đi, đừng để dì chờ lâu."
Vương Ngọc Linh hung hăng trừng mắt với Hoắc Tư Thần một cái rồi mới rời đi.
Hoắc Tư Cẩn biết trước đó Hoắc An An suýt chút nữa đã bị bắt cóc từ trong miệng hai đứa em trai, lúc này nhìn thấy tinh thần cô bé cũng coi như không tệ.
Nếu như không phải cha nói ông bà nội còn có chú hai, trước đó tất cả mọi người đều bởi vì bị cái gì đó mê hoặc, cho nên mới một mực nhằm vào bọn họ, thì anh tuyệt đối sẽ không đưa người tới đây.
Chủ yếu là vì Hoắc An An cầu khẩn, hơn nữa anh chưa từng có thiện cảm với Vương Ngọc Linh, nhưng anh vẫn phải nể tình chú hai cho nên anh mới dẫn người tới.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc mang người tới, còn những cái khác thì..... Đừng nghĩ đến.
"Thích gì thì tự mình gọi đi."
Nói xong câu này, anh đi đến bên người Tể Tể, ôm bé vào lòng, tập trung tinh thần đút cho bé ăn.
Hoắc Tư Tước ở bên cạnh nhắc nhở anh: "Anh cả, đừng để Tể Tể ăn quá nhiều, nhỡ lại ngủ thiếp đi thì nghỉ chơi luôn đó?"
Hoắc Tư Cẩn dừng tay lại một chút, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng thả chậm tốc độ đút cho em gái.
Bên kia Hoắc An An nhìn chị họ Hứa Dao, lại nhìn em họ Hứa Giai Tuệ.
Cô ta đi đến trước mặt Hứa Giai Tuệ: "Tiểu Tuệ muốn ăn gì, chị An An lấy giúp em."
Hứa Giai Tuệ nhìn bánh nếp mà Tể Tể cầm trong tay, cô bé chỉ chỉ.
"Chị An An, em muốn ăn cái kia."
Bánh nếp thơm ngọt lại mềm, cũng không quá ngọt rất dễ nuốt, lại có mùi nhàn nhạt của hoa sen thơm ngát, ăn cực kỳ ngon, bé ăn rất nhiều, hiện tại cũng chỉ còn lại một ít trong tay.
Hoắc An An cũng nhìn thấy, nên vội trấn an Hứa Giai Tuệ.
"Tiểu Tuệ, bây giờ không có bánh nếp ngọt, chị An An lại gọi thêm một phần nữa, em chờ một lát, chúng ta ăn trước thứ khác đi."
Hứa Giai Tuệ là đứa nhỏ ít tuổi nhất trong nhà, lại là con gái, cho nên ở nhà rất được nuông chiều, ở nhà luôn luôn muốn gì thì được cái đó.
Chờ?
Không có cửa đâu!
"Không muốn! Chị An An, em muốn ăn cái kia! Hiện tại liền muốn ăn! Minh Tể Tể đang cầm kìa! Em muốn ăn đồ trong tay em ấy!"
Hoắc An An lúng túng cười với Tể Tể, vội vàng an ủi Hứa Giai Tuệ.
Sau đó Hứa Giai Tuệ bắt đầu kêu khóc.
"Hu hu hu...... em mặc kệ, em muốn ăn liền!"
"Em muốn ăn bánh trong tay em ấy!"
"Cái kia ăn ngon!"
"Hu hu hu...... em muốn ăn!"
......
Hứa Dao vội vàng kêu phục vụ tới đặt thêm một phần, nhưng Hứa Giai Tuệ vẫn khóc rống lên.
Hoắc An An đưa đồ ăn khác cho thì tránh thoát tay của Hoắc An An, chạy tới chỗ của Tể Tể.
Bé được Hoắc Tư Cẩn ôm vào trong ngực, Hứa Giai Tuệ mặc dù còn nhỏ, nhưng có mục đích rõ ràng nên đã chạy lại rất nhanh.
Tể Tể nhìn thấy Hứa Giai Tuệ xông tới, trong nháy mắt đã tranh thủ bỏ bánh nếp trên tay vào trong miệng.
Hứa Giai Tuệ chạy đến trước mặt.
Nhìn thấy Minh Tể Tể ăn bánh nếp ngọt mất rồi thì sụp đổ.
"Minh Tể Tể, em nôn ra! Đó là của chị! Đó là đồ mà chị muốn ăn! Đều là của chị!"
Hoắc Tư Thần ngăn cản Hứa Giai Tuệ lại, cậu nghe cô bé khóc đến đau cả đầu.
"Hứa Giai Tuệ, em đi sang bên kia đi! Sao lại nói là của em, đây là gọi cho Tể Tể nhà bọn anh ăn, em muốn ăn thì chờ một lát, phục vụ rất nhanh sẽ đưa tới."
Hứa Giai Tuệ ngồi bệt xuống đất, sau đó nằm xuống bắt đầu lăn lộn.
"Hu hu hu! Mọi người đều bắt nạt em! Em muốn nói cho cô, em muốn nói cho cha mẹ, nói cho ông bà Hoắc! Nói tất cả mọi người đều bắt nạt em!"
Hứa Dao cùng Hoắc An An vội vàng tới kéo người lên, nhưng Hứa Giai Tuệ vẫn ở trên mặt đất lăn lộn, còn không ngừng quơ hai tay, đạp chân, trong chốc lát hai người cũng không giữ được cô bé.
Hoắc Tư Thần không nhìn được, cũng tới hỗ trợ bắt người.
Cậu cùng Hoắc Tư Tước ngồi hai bên Hoắc Tư Cẩn đang ôm Tể Tể, Hứa Giai Tuệ đang lăn ở phía bên này của cậu, lúc cậu đi ra thì chỗ ngồi gần Hoắc Tư Cẩn liền trống.
Hứa Dao thấy thế, con mắt của cô ta xoay tròn, im hơi lặng tiếng mà ngả người ra sau ghế.
Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Hứa Giai Tuệ, cô ta móc ra một lá bùa con rối nhanh chóng dán trên quần áo chỗ ngay bên dưới nách của Tể Tể.
Bùa con rối vừa được dán lên lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Tể Tể cảm thấy dưới nách giống như bị thứ gì chạm vào, vừa muốn cúi đầu nhìn xuống, thì lại thấy Hứa Dao vội vàng nói xin lỗi.
Hứa Dao vội vàng nói xin lỗi: "Anh Tư Cẩn, thật xin lỗi, An An mau tới đây ngồi đi."
Hoắc An An vội vàng gật đầu, Hứa Dao lại nhìn về phía Vương Ngọc Linh, khuôn mặt đang tối sầm lại.
"Cô, không phải cô nói mình đã nhìn thấy bạn thân ở dưới lầu sao? Bọn cháu sẽ ở đây trông An An, cô cứ đi xuống đó đi?"
Vương Ngọc Linh càng nhìn càng bực mình, chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Dù sao mục đích đã đạt được, chuyện sau đó cứ để lại cho Hứa Dao xử lý.
"Đúng rồi! Nhìn trí nhớ của cô này, cô đi xuống dưới một chút, Dao Dao, cháu để ý hai đứa em gái nha, mặc dù đều là người trong nhà, nhưng An An không được người khác ưa thích như Tể Tể."
Hoắc An An nhíu mày: "Mẹ, mẹ mau đi đi, đừng để dì chờ lâu."
Vương Ngọc Linh hung hăng trừng mắt với Hoắc Tư Thần một cái rồi mới rời đi.
Hoắc Tư Cẩn biết trước đó Hoắc An An suýt chút nữa đã bị bắt cóc từ trong miệng hai đứa em trai, lúc này nhìn thấy tinh thần cô bé cũng coi như không tệ.
Nếu như không phải cha nói ông bà nội còn có chú hai, trước đó tất cả mọi người đều bởi vì bị cái gì đó mê hoặc, cho nên mới một mực nhằm vào bọn họ, thì anh tuyệt đối sẽ không đưa người tới đây.
Chủ yếu là vì Hoắc An An cầu khẩn, hơn nữa anh chưa từng có thiện cảm với Vương Ngọc Linh, nhưng anh vẫn phải nể tình chú hai cho nên anh mới dẫn người tới.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc mang người tới, còn những cái khác thì..... Đừng nghĩ đến.
"Thích gì thì tự mình gọi đi."
Nói xong câu này, anh đi đến bên người Tể Tể, ôm bé vào lòng, tập trung tinh thần đút cho bé ăn.
Hoắc Tư Tước ở bên cạnh nhắc nhở anh: "Anh cả, đừng để Tể Tể ăn quá nhiều, nhỡ lại ngủ thiếp đi thì nghỉ chơi luôn đó?"
Hoắc Tư Cẩn dừng tay lại một chút, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng thả chậm tốc độ đút cho em gái.
Bên kia Hoắc An An nhìn chị họ Hứa Dao, lại nhìn em họ Hứa Giai Tuệ.
Cô ta đi đến trước mặt Hứa Giai Tuệ: "Tiểu Tuệ muốn ăn gì, chị An An lấy giúp em."
Hứa Giai Tuệ nhìn bánh nếp mà Tể Tể cầm trong tay, cô bé chỉ chỉ.
"Chị An An, em muốn ăn cái kia."
Bánh nếp thơm ngọt lại mềm, cũng không quá ngọt rất dễ nuốt, lại có mùi nhàn nhạt của hoa sen thơm ngát, ăn cực kỳ ngon, bé ăn rất nhiều, hiện tại cũng chỉ còn lại một ít trong tay.
Hoắc An An cũng nhìn thấy, nên vội trấn an Hứa Giai Tuệ.
"Tiểu Tuệ, bây giờ không có bánh nếp ngọt, chị An An lại gọi thêm một phần nữa, em chờ một lát, chúng ta ăn trước thứ khác đi."
Hứa Giai Tuệ là đứa nhỏ ít tuổi nhất trong nhà, lại là con gái, cho nên ở nhà rất được nuông chiều, ở nhà luôn luôn muốn gì thì được cái đó.
Chờ?
Không có cửa đâu!
"Không muốn! Chị An An, em muốn ăn cái kia! Hiện tại liền muốn ăn! Minh Tể Tể đang cầm kìa! Em muốn ăn đồ trong tay em ấy!"
Hoắc An An lúng túng cười với Tể Tể, vội vàng an ủi Hứa Giai Tuệ.
Sau đó Hứa Giai Tuệ bắt đầu kêu khóc.
"Hu hu hu...... em mặc kệ, em muốn ăn liền!"
"Em muốn ăn bánh trong tay em ấy!"
"Cái kia ăn ngon!"
"Hu hu hu...... em muốn ăn!"
......
Hứa Dao vội vàng kêu phục vụ tới đặt thêm một phần, nhưng Hứa Giai Tuệ vẫn khóc rống lên.
Hoắc An An đưa đồ ăn khác cho thì tránh thoát tay của Hoắc An An, chạy tới chỗ của Tể Tể.
Bé được Hoắc Tư Cẩn ôm vào trong ngực, Hứa Giai Tuệ mặc dù còn nhỏ, nhưng có mục đích rõ ràng nên đã chạy lại rất nhanh.
Tể Tể nhìn thấy Hứa Giai Tuệ xông tới, trong nháy mắt đã tranh thủ bỏ bánh nếp trên tay vào trong miệng.
Hứa Giai Tuệ chạy đến trước mặt.
Nhìn thấy Minh Tể Tể ăn bánh nếp ngọt mất rồi thì sụp đổ.
"Minh Tể Tể, em nôn ra! Đó là của chị! Đó là đồ mà chị muốn ăn! Đều là của chị!"
Hoắc Tư Thần ngăn cản Hứa Giai Tuệ lại, cậu nghe cô bé khóc đến đau cả đầu.
"Hứa Giai Tuệ, em đi sang bên kia đi! Sao lại nói là của em, đây là gọi cho Tể Tể nhà bọn anh ăn, em muốn ăn thì chờ một lát, phục vụ rất nhanh sẽ đưa tới."
Hứa Giai Tuệ ngồi bệt xuống đất, sau đó nằm xuống bắt đầu lăn lộn.
"Hu hu hu! Mọi người đều bắt nạt em! Em muốn nói cho cô, em muốn nói cho cha mẹ, nói cho ông bà Hoắc! Nói tất cả mọi người đều bắt nạt em!"
Hứa Dao cùng Hoắc An An vội vàng tới kéo người lên, nhưng Hứa Giai Tuệ vẫn ở trên mặt đất lăn lộn, còn không ngừng quơ hai tay, đạp chân, trong chốc lát hai người cũng không giữ được cô bé.
Hoắc Tư Thần không nhìn được, cũng tới hỗ trợ bắt người.
Cậu cùng Hoắc Tư Tước ngồi hai bên Hoắc Tư Cẩn đang ôm Tể Tể, Hứa Giai Tuệ đang lăn ở phía bên này của cậu, lúc cậu đi ra thì chỗ ngồi gần Hoắc Tư Cẩn liền trống.
Hứa Dao thấy thế, con mắt của cô ta xoay tròn, im hơi lặng tiếng mà ngả người ra sau ghế.
Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Hứa Giai Tuệ, cô ta móc ra một lá bùa con rối nhanh chóng dán trên quần áo chỗ ngay bên dưới nách của Tể Tể.
Bùa con rối vừa được dán lên lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Tể Tể cảm thấy dưới nách giống như bị thứ gì chạm vào, vừa muốn cúi đầu nhìn xuống, thì lại thấy Hứa Dao vội vàng nói xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất