Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 180:
"Là con gái muốn khí lực lớn như vậy để làm cái gì? Muốn biến thành lực sĩ à? Mẹ nói con gái thì nên học đàn, cờ, thư pháp và học vẽ, phải có khí chất!"
Bách Minh Tư cùng Hoắc Tư Cẩn đang đứng cách đó không xa đồng thời nhíu mày.
Đứa nhỏ này tên là Hùng Huệ An, là chị họ của Hùng Tiểu Quân.
Cô bé nhìn chằm chằm Minh Tể Tể: "Minh Tể Tể đúng không, vừa rồi em đã hù dọa em trai của chị, em lập tức xin lỗi em ấy đi, nếu không chị sẽ không bỏ qua cho em!"
Tể Tể còn chưa lên tiếng, Chu Khả Khả gầy gò đã mạnh mẽ lên tiếng.
"Chị Huệ An, là tiểu Quân tự mình chạy tới muốn so tài cùng Tể Tể, là cậu ấy lấy lớn hiếp nhỏ, còn không bằng Tể Tể!"
Hùng Tiểu Quân gãi gãi sau gáy, cũng đứng về phía Chu Khả Khả nói.
"Chị, chúng em đang chơi mà."
Hùng Huệ An trừng mắt, tỏ vẻ không vui: "Hùng Tiểu Quân, chị thấy em bị người khác bắt nạt nên mới giúp em!"
Hùng Tiểu Quân căn bản không nhận tình: "Đã nói là đang chơi, hơn nữa em to lớn thế này ngoại trừ Lý Hưng Dương ai có thể bắt nạt em chứ?"
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương đắc chí nói: "Tiểu Quân, mới vừa rồi cậu đã bị Tể Tể nâng lên đó!"
Khuôn mặt nhỏ mập mạp của Hùng Tiểu Quân đỏ bừng lên.
Cậu đứng tại chỗ xấu hổ luống cuống, giống một con ngỗng mập mạp ngốc nghếch.
Hùng Huệ An nhìn bộ dáng em trai giận mà không có chỗ phát tiết, nhất là em trai mình lúc nào cũng theo đuôi Chu Khả Khả, Chu Khả Khả đi chỗ nào thì em trai mình cũng liền đi đến chỗ đó.
Hùng Huệ An hừ một tiếng: "Hùng Tiểu Quân, em đi ra đây! Chúng ta về nhà!"
Hùng Tiểu Quân nhanh chóng nhìn sang Chu Khả Khả ở bên cạnh, lập tức lắc đầu.
"Không muốn, em muốn chơi với Khả Khả."
Chu Khả Khả: "Không muốn, tớ muốn chơi với Tể Tể!"
Hùng Tiểu Quân sắp khóc.
"Khả Khả, cậu không thể có bạn mới liền không chơi với tớ nữa, cô giáo nói không thể có bạn mới liền quên bạn cũ được."
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương đặc biệt ngay thẳng: "Nhưng chị gái của cậu thật đáng ghét!"
Hùng Tiểu Quân ngoảnh sang nhìn về phía Hùng Huệ An: "Chị quá đáng ghét, chị đi đi! Đừng quấy rầy bọn em chơi đùa!"
Hùng Huệ An: "......"
Hùng Huệ An muốn chửi thề......
Cô bé sắp bị làm cho tức chết.
Hùng Huệ An xuất ra đòn sát thủ: "Hùng Tiểu Quân, em lại không nghe lời, lát nữa chị trực tiếp nói cho anh chị biết em bắt nạt chị!"
Mặt Hùng Tiểu Quân tái đi.
Tể Tể có ấn tượng không tệ về Hùng Tiểu Quân, chí ít Hùng Tiểu Quân vẫn cùng phía với bọn họ.
Thế là bé trấn an Hùng Tiểu Quân: "Không sao đâu, anh tiểu Quân, nếu anh của anh tới bắt nạt anh thì anh cứ nói với Tể Tể, Tể Tể sẽ giúp anh bắt nạt lại! Chắc chắn anh ấy đánh không lại Tể Tể!"
Ba bạn nhỏ Chu Khả Khả, Hùng Tiểu Quân cùng Lý Hưng Dương đều đang rất lo lắng.
Chu Khả Khả có chút sợ mà nhắc nhở bé.
"Thế nhưng mà Tể Tể à, anh của tiểu Quân đã học cấp hai rồi, vừa cao vừa lớn lại rất khỏe, nếu anh ấy đánh thật thì chúng ta đánh không lại đâu."
Bé chỉ chỉ về phía hai anh Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư đang đứng bên cạnh bể bơi.
"Không sợ! chị ấy có anh thì Tể Tể cũng có anh!"
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương lại càng lo lắng hơn.
"Nhưng mà hai anh của em mặc dù nhìn rất đẹp trai, nhưng đều rất gầy, hơn nữa còn chơi cầu trượt nước ngây thơ như trẻ em, bọn họ có phải giống như anh của anh......" Cậu chỉ chỉ đầu của mình, vừa lo lắng vừa khổ sở: "Nơi này có vấn đề?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư ở bên ngoài nghe thấy hết cuộc hội thoại của mấy em nhỏ: "......"
*******
Tể Tể lắc cái đầu nhỏ giống như trống tỏi.
"Không có không có, anh cả và anh Minh Tư của Tể Tể rất thông minh!"
Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư thông minh khéo léo đã chuyển lực chú ý của mình, tận lực để cho mình không để ý đến mấy đứa trẻ này.
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương thổn thức một tiếng, lại vui vẻ trở lại.
"Vậy thì tốt rồi! Nếu đầu có vấn đề thì cũng thật đáng thương."
Chu Khả Khả hiển nhiên cũng quen biết anh trai của bạn nhỏ Lý Hưng Dương: "Đúng vậy, anh Mục Dương rất đáng thương."
Hùng Tiểu Quân cũng ủ rũ theo: "Chữa trị mãi cũng không hết."
Tể Tể thử hỏi: "Vậy..... thay cái đầu khác có được không?"
Hoắc Tư Cẩn và Bách Minh Tư vẫn đang tận lực không nghe chuyện của bọn nhỏ: "......"
Hai người họ bị câu nói của Tể Tể làm cho kinh hãi suýt nữa đã chạy tới giải thích với mấy bạn nhỏ.
Thay cái đầu!
Tể Tể coi đứa nhỏ nào cũng giống bé à!
Chu Khả Khả lập tức lắc đầu: "Chắc chắn không được! Người không có đầu sẽ chết!"
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương cũng giải thích: "Chết chính là cái gì cũng không còn, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ!"
Hùng Tiểu Quân là fand cuồng của Chu Khả Khả đã khẳng định lại: "Đúng! Người không có đầu sẽ chết!"
Tể Tể nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút: "Vậy thay người đi?"
Chu Khả Khả, Lý Hưng Dương cùng với Hùng Tiểu Quân đồng thời lắc đầu: "Không được! Đều giống nhau thôi, kể cả là người lớn hay trẻ con! Thay chính là chết, chết chính là không được gặp cha mẹ nữa."
Tể Tể: "Không! Tể Tể vẫn có thể nhìn thấy cha, cha của Tể Tể vẫn ở Địa Phủ."
Bách Minh Tư đang suy nghĩ có nên ngăn cản bé không, Hoắc Tư Cẩn thì đứng yên, im lặng lắc đầu.
Bách Minh Tư cùng Hoắc Tư Cẩn đang đứng cách đó không xa đồng thời nhíu mày.
Đứa nhỏ này tên là Hùng Huệ An, là chị họ của Hùng Tiểu Quân.
Cô bé nhìn chằm chằm Minh Tể Tể: "Minh Tể Tể đúng không, vừa rồi em đã hù dọa em trai của chị, em lập tức xin lỗi em ấy đi, nếu không chị sẽ không bỏ qua cho em!"
Tể Tể còn chưa lên tiếng, Chu Khả Khả gầy gò đã mạnh mẽ lên tiếng.
"Chị Huệ An, là tiểu Quân tự mình chạy tới muốn so tài cùng Tể Tể, là cậu ấy lấy lớn hiếp nhỏ, còn không bằng Tể Tể!"
Hùng Tiểu Quân gãi gãi sau gáy, cũng đứng về phía Chu Khả Khả nói.
"Chị, chúng em đang chơi mà."
Hùng Huệ An trừng mắt, tỏ vẻ không vui: "Hùng Tiểu Quân, chị thấy em bị người khác bắt nạt nên mới giúp em!"
Hùng Tiểu Quân căn bản không nhận tình: "Đã nói là đang chơi, hơn nữa em to lớn thế này ngoại trừ Lý Hưng Dương ai có thể bắt nạt em chứ?"
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương đắc chí nói: "Tiểu Quân, mới vừa rồi cậu đã bị Tể Tể nâng lên đó!"
Khuôn mặt nhỏ mập mạp của Hùng Tiểu Quân đỏ bừng lên.
Cậu đứng tại chỗ xấu hổ luống cuống, giống một con ngỗng mập mạp ngốc nghếch.
Hùng Huệ An nhìn bộ dáng em trai giận mà không có chỗ phát tiết, nhất là em trai mình lúc nào cũng theo đuôi Chu Khả Khả, Chu Khả Khả đi chỗ nào thì em trai mình cũng liền đi đến chỗ đó.
Hùng Huệ An hừ một tiếng: "Hùng Tiểu Quân, em đi ra đây! Chúng ta về nhà!"
Hùng Tiểu Quân nhanh chóng nhìn sang Chu Khả Khả ở bên cạnh, lập tức lắc đầu.
"Không muốn, em muốn chơi với Khả Khả."
Chu Khả Khả: "Không muốn, tớ muốn chơi với Tể Tể!"
Hùng Tiểu Quân sắp khóc.
"Khả Khả, cậu không thể có bạn mới liền không chơi với tớ nữa, cô giáo nói không thể có bạn mới liền quên bạn cũ được."
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương đặc biệt ngay thẳng: "Nhưng chị gái của cậu thật đáng ghét!"
Hùng Tiểu Quân ngoảnh sang nhìn về phía Hùng Huệ An: "Chị quá đáng ghét, chị đi đi! Đừng quấy rầy bọn em chơi đùa!"
Hùng Huệ An: "......"
Hùng Huệ An muốn chửi thề......
Cô bé sắp bị làm cho tức chết.
Hùng Huệ An xuất ra đòn sát thủ: "Hùng Tiểu Quân, em lại không nghe lời, lát nữa chị trực tiếp nói cho anh chị biết em bắt nạt chị!"
Mặt Hùng Tiểu Quân tái đi.
Tể Tể có ấn tượng không tệ về Hùng Tiểu Quân, chí ít Hùng Tiểu Quân vẫn cùng phía với bọn họ.
Thế là bé trấn an Hùng Tiểu Quân: "Không sao đâu, anh tiểu Quân, nếu anh của anh tới bắt nạt anh thì anh cứ nói với Tể Tể, Tể Tể sẽ giúp anh bắt nạt lại! Chắc chắn anh ấy đánh không lại Tể Tể!"
Ba bạn nhỏ Chu Khả Khả, Hùng Tiểu Quân cùng Lý Hưng Dương đều đang rất lo lắng.
Chu Khả Khả có chút sợ mà nhắc nhở bé.
"Thế nhưng mà Tể Tể à, anh của tiểu Quân đã học cấp hai rồi, vừa cao vừa lớn lại rất khỏe, nếu anh ấy đánh thật thì chúng ta đánh không lại đâu."
Bé chỉ chỉ về phía hai anh Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư đang đứng bên cạnh bể bơi.
"Không sợ! chị ấy có anh thì Tể Tể cũng có anh!"
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương lại càng lo lắng hơn.
"Nhưng mà hai anh của em mặc dù nhìn rất đẹp trai, nhưng đều rất gầy, hơn nữa còn chơi cầu trượt nước ngây thơ như trẻ em, bọn họ có phải giống như anh của anh......" Cậu chỉ chỉ đầu của mình, vừa lo lắng vừa khổ sở: "Nơi này có vấn đề?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư ở bên ngoài nghe thấy hết cuộc hội thoại của mấy em nhỏ: "......"
*******
Tể Tể lắc cái đầu nhỏ giống như trống tỏi.
"Không có không có, anh cả và anh Minh Tư của Tể Tể rất thông minh!"
Hoắc Tư Cẩn cùng Bách Minh Tư thông minh khéo léo đã chuyển lực chú ý của mình, tận lực để cho mình không để ý đến mấy đứa trẻ này.
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương thổn thức một tiếng, lại vui vẻ trở lại.
"Vậy thì tốt rồi! Nếu đầu có vấn đề thì cũng thật đáng thương."
Chu Khả Khả hiển nhiên cũng quen biết anh trai của bạn nhỏ Lý Hưng Dương: "Đúng vậy, anh Mục Dương rất đáng thương."
Hùng Tiểu Quân cũng ủ rũ theo: "Chữa trị mãi cũng không hết."
Tể Tể thử hỏi: "Vậy..... thay cái đầu khác có được không?"
Hoắc Tư Cẩn và Bách Minh Tư vẫn đang tận lực không nghe chuyện của bọn nhỏ: "......"
Hai người họ bị câu nói của Tể Tể làm cho kinh hãi suýt nữa đã chạy tới giải thích với mấy bạn nhỏ.
Thay cái đầu!
Tể Tể coi đứa nhỏ nào cũng giống bé à!
Chu Khả Khả lập tức lắc đầu: "Chắc chắn không được! Người không có đầu sẽ chết!"
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương cũng giải thích: "Chết chính là cái gì cũng không còn, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ!"
Hùng Tiểu Quân là fand cuồng của Chu Khả Khả đã khẳng định lại: "Đúng! Người không có đầu sẽ chết!"
Tể Tể nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút: "Vậy thay người đi?"
Chu Khả Khả, Lý Hưng Dương cùng với Hùng Tiểu Quân đồng thời lắc đầu: "Không được! Đều giống nhau thôi, kể cả là người lớn hay trẻ con! Thay chính là chết, chết chính là không được gặp cha mẹ nữa."
Tể Tể: "Không! Tể Tể vẫn có thể nhìn thấy cha, cha của Tể Tể vẫn ở Địa Phủ."
Bách Minh Tư đang suy nghĩ có nên ngăn cản bé không, Hoắc Tư Cẩn thì đứng yên, im lặng lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất