Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 29:
Ôm lấy anh Minh Tư, bé phát hiện trên người anh Minh Tư không còn mùi hương khiến bé bị nhảy mũi nữa.
Ngược lại có một mùi hương nhàn nhạt của lá trúc thơm ngát, đặc biệt dễ ngửi.
Bé con rất thích mùi này, cả hai tay chân liền bắt đầu hướng trên người đối phương muốn bế.
Bách Minh Tư vừa muốn xoay người ôm bé, Hoắc Tư Tước nhanh hơn cậu một bước đã ôm bé mất rồi.
"Minh Tư, tại sao anh cũng tới đây?"
Bách Minh Tư đến tìm Tể Tể.
Cậu tận mắt thấy bé há mồm nuốt những quỷ khí kia.
Màn sương đen kia cũng không phải chỉ có quỷ khí, vì có tụ âm trận nên đã gọi luôn những du hồn dã quỷ tới.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là thời cơ để nói chuyện này với bé.
Bách Minh Tư cười cười, cậu có dáng dấp đặc biệt đẹp đẽ, lúc cười rộ lên càng thêm đẹp mắt.
Bé nhìn anh Minh Tư đang cười, đáng yêu hỏi.
"Anh Minh Tư, anh có chơi game muốn cùng bọn em không?"
Bách Minh Tư cầu còn không được.
"Được!"
Hoắc Tư Tước: "......"
Cậu nhéo nhéo gò má trên khuôn mặt non mềm của em gái: "Có anh hai và anh ba chơi với em, mà em còn không cảm thấy đủ?"
Bé vừa láu lỉnh vừa đáng yêu trả lời: "Nhiều người thì vui hơn nha!"
Địa Phủ là một cộng đồng lớn, từ nhỏ bé đã được cha Minh Vương nuôi thả mà lớn lên, quen thuộc không khí náo nhiệt.
Hoắc Tư Thần lập tức nói tiếp: "Tể Tể nói đúng! Nhiều người sẽ vui hơn! Anh hai, chúng ta ra ngoài quán net chơi đi! Càng náo nhiệt! Càng có không khí!"
Hoắc Tư Tước: "......"
Em trai ngốc, chỉ số thông minh của em lại đi đâu rồi?
Em gái nhà mình nhu nhược mềm yếu, có bọn họ yêu thương là đủ rồi, Bách Minh Tư đêm hôm khuya khoắt còn tới đây đoạt em gái cùng bọn họ.
Bé reo hò: "Tuyệt! Đi quán net, quán net nhiều người! Anh hai, đi mau đi mau!"
Hoắc Tư Tước nhắc nhở bé: "Tể Tể, hiện tại đã khuya, không đi ngủ cha sẽ lo lắng, em sẽ không cao lớn!"
Bé rất sợ lớn lên bị lùn, cuối cùng đành nhịn đau từ bỏ.
"Vậy cha lúc nào thì trở về?"
Hoắc Tư Tước nghĩ, trong khoảng thời gian này cha sẽ rất bận bịu, đoán chừng đều ăn ngủ ở công ty.
"Khó nói trước được, nhưng anh hai cùng anh ba sẽ trong nhà chăm sóc em, trong nhà cũng có máy chơi game, chơi hai tiếng liền đi ngủ, có được không?"
Bé nhìn anh hai, ngoan ngoãn gật đầu.
"Được, Tể Tể nghe anh hai."
Hoắc Tư Tước còn tưởng rằng muốn tốn công phu rất lớn mới có thể trấn an được bé, không nghĩ tới bé mặc dù còn nhỏ, nhưng đặc biệt ngoan ngoãn.
Cậu ôm bé đi trở về.
"Đi, đi ăn thêm chút nữa, ăn no rồi lại chơi."
Bé vẫy gọi anh Minh Tư và anh ba: "Anh Minh Tư, anh ba, đi mau, ăn uống no rồi chơi game nào!"
Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần vội nhấc chân đuổi theo.
Ăn xong cơm tối, bốn người đi đến lầu hai gian phòng phía đông.
Bên phòng này bày một loạt các loại trò trơi.
Thiết bị tân tiến nhất cho các trò chơi khác nhau, cái gì cần có đều có ở đây.
Bé cảm thấy hoa mắt.
"Anh hai, chừng nào chúng ta bắt đầu chơi game? Cứ trực tiếp đánh như vậy à? Có thể làm hỏng không?"
Hoắc Tư Tước cười sờ sờ đầu bé: "Không đâu, những thiết bị này đều được chế tạo bằng vật liệu tốt nhất! Không dễ dàng hỏng như vậy!"
Hoắc Tư Thần đã mở bốn máy chơi game, Hoắc Tư Tước vốn định ôm bé chơi cùng, nhưng nhìn khuôn mặt bé tràn đầy phấn khích lại tràn đầy hiếu kì, suy nghĩ một hồi rồi để bé xem trước một chút.
Bé sờ bên này một chút, sờ bên kia một chút, cực kỳ hiếu kì.
Ngay sau khi Hoắc Tư Thần nói: "Anh hai, Tể Tể, anh Minh Tư, bắt đầu chơi thôi!", thì bên trong phòng trò chơi truyền đến "Phanh phanh phanh". Bốn lần tiếng nổ tung vỡ vụn của đồ vật.
Bé đánh xong bốn máy chơi game, mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm cái máy thứ năm.
Biểu lộ giống mèo con nhìn chằm chằm con chuột chuẩn bị ra tay tấn công.
Trần đầy cảnh giác và hiếu chiến.
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Bách Minh Tư: "......"
Đợi một hồi, bé phát hiện máy chơi game thứ năm không có sáng lên giống bốn máy kia, bé khó hiểu nhịn không được gãi gãi trán, sau đó quay đầu nhìn về phía anh hai đang ngồi bên cạnh.
"Anh hai, trò chơi này sao không sáng đèn?"
Hoắc Tư Tước vô thức đưa tay, ấn nút mở nguồn.
Máy chơi game sáng lên trong nháy mắt, liền bị bé nện một quyền đầy thô bạo trực tiếp vỡ nát.
Hoắc Tư Tước: "......"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhịn không được nuốt nước miếng: "Tể Tể, trò chơi này em đánh......"
Bé mềm mại, đáng yêu nhìn về phía cậu nhóc: "Sức lực còn nhỏ? Không đủ công phá? Thế nhưng nếu như em lại dùng sức để đánh, vách tường bị đánh thủng thì sao?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Bách Minh Tư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mềm của bé: "Tể Tể, trò chơi không phải đánh như vậy."
Bé đầy nghi hoặc: "Không phải “đánh” trò chơi sao?"
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Vẻ mặt của Hoắc Tư Tước một lời khó nói hết, giải thích: "Là đánh, nhưng không phải dùng ngoại lực đánh!"
Bé con đáng yêu “nga” một tiếng: "Chẳng trách, cái máy trò chơi này không chịu chạy đi, chỉ chờ bị đánh, chẳng vui chút nào."
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Bách Minh Tư hiểu ý nghĩ của bé, nở nụ cười xấu xa.
Máy chơi game: "......"
Tôi không có chân là lỗi của tôi sao!
Ngược lại có một mùi hương nhàn nhạt của lá trúc thơm ngát, đặc biệt dễ ngửi.
Bé con rất thích mùi này, cả hai tay chân liền bắt đầu hướng trên người đối phương muốn bế.
Bách Minh Tư vừa muốn xoay người ôm bé, Hoắc Tư Tước nhanh hơn cậu một bước đã ôm bé mất rồi.
"Minh Tư, tại sao anh cũng tới đây?"
Bách Minh Tư đến tìm Tể Tể.
Cậu tận mắt thấy bé há mồm nuốt những quỷ khí kia.
Màn sương đen kia cũng không phải chỉ có quỷ khí, vì có tụ âm trận nên đã gọi luôn những du hồn dã quỷ tới.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là thời cơ để nói chuyện này với bé.
Bách Minh Tư cười cười, cậu có dáng dấp đặc biệt đẹp đẽ, lúc cười rộ lên càng thêm đẹp mắt.
Bé nhìn anh Minh Tư đang cười, đáng yêu hỏi.
"Anh Minh Tư, anh có chơi game muốn cùng bọn em không?"
Bách Minh Tư cầu còn không được.
"Được!"
Hoắc Tư Tước: "......"
Cậu nhéo nhéo gò má trên khuôn mặt non mềm của em gái: "Có anh hai và anh ba chơi với em, mà em còn không cảm thấy đủ?"
Bé vừa láu lỉnh vừa đáng yêu trả lời: "Nhiều người thì vui hơn nha!"
Địa Phủ là một cộng đồng lớn, từ nhỏ bé đã được cha Minh Vương nuôi thả mà lớn lên, quen thuộc không khí náo nhiệt.
Hoắc Tư Thần lập tức nói tiếp: "Tể Tể nói đúng! Nhiều người sẽ vui hơn! Anh hai, chúng ta ra ngoài quán net chơi đi! Càng náo nhiệt! Càng có không khí!"
Hoắc Tư Tước: "......"
Em trai ngốc, chỉ số thông minh của em lại đi đâu rồi?
Em gái nhà mình nhu nhược mềm yếu, có bọn họ yêu thương là đủ rồi, Bách Minh Tư đêm hôm khuya khoắt còn tới đây đoạt em gái cùng bọn họ.
Bé reo hò: "Tuyệt! Đi quán net, quán net nhiều người! Anh hai, đi mau đi mau!"
Hoắc Tư Tước nhắc nhở bé: "Tể Tể, hiện tại đã khuya, không đi ngủ cha sẽ lo lắng, em sẽ không cao lớn!"
Bé rất sợ lớn lên bị lùn, cuối cùng đành nhịn đau từ bỏ.
"Vậy cha lúc nào thì trở về?"
Hoắc Tư Tước nghĩ, trong khoảng thời gian này cha sẽ rất bận bịu, đoán chừng đều ăn ngủ ở công ty.
"Khó nói trước được, nhưng anh hai cùng anh ba sẽ trong nhà chăm sóc em, trong nhà cũng có máy chơi game, chơi hai tiếng liền đi ngủ, có được không?"
Bé nhìn anh hai, ngoan ngoãn gật đầu.
"Được, Tể Tể nghe anh hai."
Hoắc Tư Tước còn tưởng rằng muốn tốn công phu rất lớn mới có thể trấn an được bé, không nghĩ tới bé mặc dù còn nhỏ, nhưng đặc biệt ngoan ngoãn.
Cậu ôm bé đi trở về.
"Đi, đi ăn thêm chút nữa, ăn no rồi lại chơi."
Bé vẫy gọi anh Minh Tư và anh ba: "Anh Minh Tư, anh ba, đi mau, ăn uống no rồi chơi game nào!"
Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần vội nhấc chân đuổi theo.
Ăn xong cơm tối, bốn người đi đến lầu hai gian phòng phía đông.
Bên phòng này bày một loạt các loại trò trơi.
Thiết bị tân tiến nhất cho các trò chơi khác nhau, cái gì cần có đều có ở đây.
Bé cảm thấy hoa mắt.
"Anh hai, chừng nào chúng ta bắt đầu chơi game? Cứ trực tiếp đánh như vậy à? Có thể làm hỏng không?"
Hoắc Tư Tước cười sờ sờ đầu bé: "Không đâu, những thiết bị này đều được chế tạo bằng vật liệu tốt nhất! Không dễ dàng hỏng như vậy!"
Hoắc Tư Thần đã mở bốn máy chơi game, Hoắc Tư Tước vốn định ôm bé chơi cùng, nhưng nhìn khuôn mặt bé tràn đầy phấn khích lại tràn đầy hiếu kì, suy nghĩ một hồi rồi để bé xem trước một chút.
Bé sờ bên này một chút, sờ bên kia một chút, cực kỳ hiếu kì.
Ngay sau khi Hoắc Tư Thần nói: "Anh hai, Tể Tể, anh Minh Tư, bắt đầu chơi thôi!", thì bên trong phòng trò chơi truyền đến "Phanh phanh phanh". Bốn lần tiếng nổ tung vỡ vụn của đồ vật.
Bé đánh xong bốn máy chơi game, mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm cái máy thứ năm.
Biểu lộ giống mèo con nhìn chằm chằm con chuột chuẩn bị ra tay tấn công.
Trần đầy cảnh giác và hiếu chiến.
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Bách Minh Tư: "......"
Đợi một hồi, bé phát hiện máy chơi game thứ năm không có sáng lên giống bốn máy kia, bé khó hiểu nhịn không được gãi gãi trán, sau đó quay đầu nhìn về phía anh hai đang ngồi bên cạnh.
"Anh hai, trò chơi này sao không sáng đèn?"
Hoắc Tư Tước vô thức đưa tay, ấn nút mở nguồn.
Máy chơi game sáng lên trong nháy mắt, liền bị bé nện một quyền đầy thô bạo trực tiếp vỡ nát.
Hoắc Tư Tước: "......"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhịn không được nuốt nước miếng: "Tể Tể, trò chơi này em đánh......"
Bé mềm mại, đáng yêu nhìn về phía cậu nhóc: "Sức lực còn nhỏ? Không đủ công phá? Thế nhưng nếu như em lại dùng sức để đánh, vách tường bị đánh thủng thì sao?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Bách Minh Tư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mềm của bé: "Tể Tể, trò chơi không phải đánh như vậy."
Bé đầy nghi hoặc: "Không phải “đánh” trò chơi sao?"
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Vẻ mặt của Hoắc Tư Tước một lời khó nói hết, giải thích: "Là đánh, nhưng không phải dùng ngoại lực đánh!"
Bé con đáng yêu “nga” một tiếng: "Chẳng trách, cái máy trò chơi này không chịu chạy đi, chỉ chờ bị đánh, chẳng vui chút nào."
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Thần: "......"
Bách Minh Tư hiểu ý nghĩ của bé, nở nụ cười xấu xa.
Máy chơi game: "......"
Tôi không có chân là lỗi của tôi sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất