Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 30:

Trước Sau
Tể Tể hậu tri hậu giác phát hiện ra một vấn đề.

Bé chớp chớp đôi mắt to nhìn máy chơi game bị bé làm hỏng, khuôn mặt mập mạp tràn đầy vẻ tội lỗi.

"Anh hai, máy chơi game......"

Hoắc Tư Tước vung tay lên, không chút do dự nói bừa.

"Những máy trò chơi kia đều sắp hỏng, vốn muốn kéo ra ngoài xử lý, hiện tại em xử lý rồi cũng tốt."

Bé mở to đôi mắt đen nhánh rất sáng và ngây thơ.

"Có thật không?"

Hoắc Tư Tước nói dối không đỏ mặt: "Đương nhiên, không tin em hỏi Tư Thần!"

Hoắc Tư Thần lòng đang rỉ máu, máy chơi game này vừa mới được trang bị thêm mà!

Nhưng em gái mới ba tuổi rưỡi, cậu có thể so đo cùng một đứa nhỏ sao?

Hiển nhiên là không thể!

Thế là Hoắc Tư Thần nở ra một nụ cười xán lạn: "Tể Tể, anh hai nói đều là thật! Anh ba sẽ lập tức kêu La quản gia đến mang những máy móc bị đánh hỏng này đi."

Hoắc Tư Tước kêu La quản gia tới, La quản gia nhìn thấy trò chơi tân tiến nhất, hôm trước mới được đưa đến đã vỡ thành nhiều mảnh, nhất thời nét mặt vô cùng đặc sắc.

Bách Minh Tư sợ bé nhìn thấy khuôn mặt của La quản gia liền ôm lấy bé mở một chiếc máy trò chơi khác lên dạy bé chơi, trò chơi mà các bạn nhỏ ba tuổi rưỡi có thể dùng tay chơi thành thạo.

"Tể Tể nhìn chỗ này, chơi như thế này, những hình giống nhau thì chọn cho nó tự xóa đi."

Tể Tể tò mò, thử di chuyển bàn tay để chơi.

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn Bách Minh Tư ôm Tể Tể chơi game, bé chơi còn rất vui vẻ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười đáng yêu, hai người một lần nữa lại mở hai máy chơi game khác mà chơi.

"Anh hai, chơi tổ đội sao?"

"Uhh!"

Hoắc Tư Thần: "Anh hai, còn thiếu người!"

Hoắc Tư Tước ngồi bên cạnh Bách Minh Tư, kéo ống tay áo của anh.



"Chơi không, còn thiếu một người!"

Bách Minh Tư nhìn Tể Tể có thể chơi được một mình, nên đặt bé ngồi ở trên ghế, còn mình đi đến chiếc máy bên cạnh bé.

Ba người vào một đội bắt đầu trò chơi.

Tể Tể tự chơi trò của mình, nhìn lia lịa.

Nhìn qua nhìn lại muốn hoa cả mắt, bé nhịn không được dụi dụi mắt.

Nhìn trò chơi mà ba người anh chơi không giống mình, thậm chí còn có vũ khí, bé có chút hiếu kỳ.

Nhưng nhìn thấy các anh đang tập trung tinh thần để chơi, bé cũng không muốn làm phiền, dứt khoát quay lại chơi trò của mình, tiếp tục nhìn.

Loại trò chơi này bé con chơi rất dễ dàng, La quản gia mang tới cho bốn đứa bé không ít đồ ăn vặt, lại bưng cho tiểu thư một ly sữa bò ấm.

Tể Tể ngừng chơi game, chuyên chú ăn.

"Cảm ơn La quản gia."

La quản gia từ ái nhìn Tể Tể: "Không có gì đâu tiểu thư, đây là chuyện tôi nên làm."

Tể Tể vẫy vẫy tay với La quản gia: "La quản gia, chúc ngủ ngon!"

La quản gia: "......"

Các thiếu gia và tiểu thư còn chưa ngủ, ông ta làm sao dám ngủ trước.

Từ khi tiểu thư tới đây đến bây giờ, cuộc sống của ông ta cũng bắt đầu lẫn lộn cả ngày lẫn đêm.

Không nói đến thì thôi, chứ thật ra là có chút chịu không nổi.

Tể Tể nhìn ra La quản gia đang buồn ngủ, bé dùng giọng nói mềm nhẹ mà thương lượng với ông.

"La quản gia, Tể Tể rất ngoan, buổi tối hôm nay thật sự sẽ không ra khỏi nhà."

Có vết xe đổ lúc trước, La quản gia thật không dám tin.

Tể Tể chỉ chỉ ba người anh đang chơi trò chơi: "Tể Tể sẽ ở chỗ này chơi đùa cùng các anh."



Cuối cùng La quản gia cũng bị sự đáng yêu, láu lỉnh của Tể Tể đưa ra ngoài.

La quản gia: "......"

Tốt hơn, ông ta vẫn nên đi tới phòng quan sát nói một tiếng, để nhân viên phòng giám sát làm việc cẩn thận, nhìn chằm chằm phòng trò chơi này.

Ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện?

Đưa tiễn La quản gia xong, Tể Tể bò lên trên ghế đung đưa chân nhỏ ngắn cũn, thoải mái nhàn nhã ăn quà vặt.

Ăn một miếng bánh uống một ngụm uống sữa, vô cùng vui vẻ.

Bách Minh Tư ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu liếc nhìn bé một cái, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên.

Âm thầm nghĩ, chơi xong trò chơi này cậu sẽ tìm cơ hội hỏi Tể Tể về tình huống ban ngày ở nhà họ Trương, bé nuốt những quỷ khí kia là chuyện gì như thế nào.

Tể Tể ăn đồ ăn vặt không cẩn thận làm rơi trên mặt đất, bé từ trên ghế bò xuống, sau đó vểnh cái mông nhỏ tìm kiếm trên mặt đất.

Kết quả không tìm thấy.

Lại tìm!

Trực tiếp đưa tay mò tìm.

Bên dưới ghế sa lon bằng da là một mảnh tối om, khuôn mặt nhỏ của bé ghé vào trên mặt thảm mềm mại, mắt to đen nhánh nhìn thấy phía dưới có rất nhiều những sợi dây mềm có nhiều màu sắc khác nhau.

Được sắp xếp chỉnh tề, trông rất đẹp.

Tể Tể chưa thấy qua bao giờ nên đã đưa tay ra sờ sờ.

Cảm thấy lạnh lạnh, rất dễ chịu.

Bé dùng sức kéo một cái!

Những tia lửa và tia điện bắn ra khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, Tể Tể cảm giác mình bị một cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu!

Theo bản năng kêu một tiếng!

"A!"

Toàn bộ phòng trò chơi bỗng nhiên đen kịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau