Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 55:
Nói xong còn không quên phụ họa thêm: "Chú Cố cũng rất tốt!"
Cố Thích Phong còn chưa kịp ghen ghét, liền được bé trấn an.
"Tể Tể, vì sao cháu lại muốn biết chú Khúc Tĩnh đi đâu thế?"
Tể Tể chỉ chỉ cái trán của chú Khúc Tĩnh: "Trên người của chú Khúc Tĩnh bị nhiễm âm khí, lúc Tể Tể cùng chú Cố đi lên gặp chú Khúc Tĩnh thì trên thân của chú ấy rất sạch sẽ, chắc là mới vừa rồi chú ấy đi ra ngoài gặp phải người nào đó mà bị nhiễm lên thôi."
Khúc Tĩnh: "......"
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong biết bé có mắt Âm Dương, cho nên không chút nghi ngờ.
Ngược lại là Khúc Tĩnh, cảm thấy rất kinh ngạc.
"Tiểu thư Tể Tể, tôi......"
Tể Tể hỏi anh ta: "Chú Khúc Tĩnh, chú có cảm thấy hiện tại thân thể có nặng nề hơn trước, hoặc là lạnh hơn không?"
Khúc Tĩnh: "......"
Không để ý thì thôi, nhưng bây giờ thì thật đúng là như vậy.
Luôn cảm thấy nặng trĩu từ đỉnh đầu xuống đến chân, tự nhiên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Rõ ràng buổi sáng anh ta rời giường đã có tinh thần gấp trăm lần, năng lượng tràn đầy.
Cố Thích Phong nheo mắt: "Để giám đốc Lương vào đi."
Khúc Tĩnh nhìn bé một cái, liền vội vàng gật đầu.
"Vâng!"
Khúc Tĩnh ra ngoài không đến một phút, thì Lương Quốc Dân bước vào.
Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, dáng dấp cũng phúc hậu, nhìn trắng mập mũm mĩm như bánh bao chay lên men quá đà, trên mặt cười ha hả.
Nhưng bởi vì nghỉ ngơi không tốt, nên quầng thâm và bọng mắt khá nhiều.
Một đôi mắt giống như bong bóng cá, thoạt nhìn còn có chút đáng sợ.
Nhưng ánh mắt rất ôn hòa.
Bé cũng vui vẻ cười lên khi nhìn thấy ông ấy.
Lương Quốc Dân hiển nhiên rất quen thuộc với công việc xã giao, đã cùng Cố Thích Phong chào hỏi.
Sau khi chào hỏi còn nhắc đến Tể Tể: "Đây chính là con gái của Hoắc tổng, Tể Tể tiểu thư phải không? Dáng dấp thật đáng yêu."
Nói xong ông ấy cười càng thêm từ ái: "Chào Tể Tể tiểu thư, bác gọi là Lương Quốc Dân."
Tể Tể nhìn âm khí trên đầu ông ấy, trễ nhất là trong vòng hai giờ tới bác béo này sẽ có họa sát thân, liền nhíu lông mày nhỏ.
"Tể Tể rất ngoan, bác Lương thì không ổn lắm."
Lương Quốc Dân đâu chỉ không ổn lắm, mà là cực kỳ không ổn.
Hai tháng nay ông ấy không ngừng gặp ác mộng, tóc đã lưa thưa hiện tại chỉ còn lại vài ba sợi còn kiên cường chưa rụng xuống.
Lương Quốc Dân lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nhìn bé có chút áy náy.
"Tể Tể tiểu thư, thật xin lỗi, có phải bác Lương đã làm cháu sợ không?"
Ông ấy trông như thế này, bé vẫn còn rất nhỏ, trở về nhà cũng đừng gặp ác mộng nha.
Bé cười cười đong đưa cái đầu nhỏ, giọng trẻ con non nớt nói.
"Bác Lương là người tốt, Tể Tể rất thích."
Trên người của bác Lương có “Ánh Sáng Công Đức”, nhưng phần “Ánh Sáng Công Đức” này sắp bị âm khí quanh người cắn nuốt hầu như không còn, nếu bé không phải là con gái ruột của Minh Vương, đoán chừng cũng rất khó phát hiện.
Người tốt hẳn phải sống lâu trăm tuổi, mà không phải bị tà thuật loạn thất bát tao đưa đi Địa Phủ sớm như vậy.
Lương Quốc Dân sửng sốt một chút, có lẽ là lời nói của trẻ con ngây thơ, hoặc là gần đây bị ác mộng ám ảnh, ông ta cảm động muốn rơi nước mắt.
"Cảm ơn Tể Tể tiểu thư."
Bé ngồi ở trên ghế sofa đung đưa hai chân nhỏ, Cố Thích Phong nhìn bé giống như còn muốn nói gì nữa, vội vàng đi qua ôm bé vào trong ngực.
"Tể Tể, cháu muốn nói gì à?"
Bé thấy chú Cố nói nhỏ với bé, bé cũng nói nhỏ với chú Cố.
"Chú Cố, bác Lương này trong hai giờ nữa sẽ có họa sát thân."
Cố Thích Phong: "......"
Tể Tể nhẹ nhàng nói thêm hai chữ: "Sẽ chết."
Cố Thích Phong: "......"
*****************
Nếu là trước đây, Cố Thích Phong tuyệt đối cho rằng bé đang nói nhảm.
Nhưng sau khi tự mình được trải nghiệm, lại biết bé có đôi mắt Âm Dương, Cố Thích Phong lập tức trở nên nghiêm túc.
Lương Quốc Dân không chỉ là chủ tịch tập đoàn Đại Phong mà còn là một nhà từ thiện nổi tiếng ở Kinh Thị, những năm gần đây danh tiếng coi như không tệ.
Điều không tốt duy nhất chính là nuôi con không nên thân, có hai đứa con trai một đứa con gái, một đứa so một đứa lại càng hư hỏng hơn.
Cố Thích Phong chậm rãi cau mày, muốn hỏi bé có biện pháp nào giải quyết không?
Nhưng trong giới Huyền học, nếu bé nói ra có nghĩa là tiết lộ thiên cơ.
Nếu như bé giúp giải quyết chuyện này, sẽ có ảnh hưởng không tốt với bé không?
Lúc Cố Thích Phong nhíu mày suy tư, bé lại ghé vào bên tai, nhỏ giọng nói.
"Chú Cố, trên người bác Lương có ánh sáng công đức của mình, nhưng rất yếu ớt, cho nên không cản được họa sát thân lần này."
Cố Thích Phong khẽ giật mình: "Tể Tể, cháu còn có thể nhìn thấy ánh sáng công đức?"
Trên đời này thế mà lại có công đức.
Cũng đúng!
Có thể có mắt Âm Dương, còn có quỷ hồn, vì sao không thể có công đức đây?
Âm Dương điều hòa, hỗ trợ lẫn nhau!
Úi…!
Anh ta là một tiến sĩ y học hiện đại, hiện tại lại......
Lúc Cố Thích Phong còn đang thất thần, Lương Quốc Dân đã mở miệng lần nữa, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi, hiển nhiên đã không còn chịu nổi.
Cố Thích Phong còn chưa kịp ghen ghét, liền được bé trấn an.
"Tể Tể, vì sao cháu lại muốn biết chú Khúc Tĩnh đi đâu thế?"
Tể Tể chỉ chỉ cái trán của chú Khúc Tĩnh: "Trên người của chú Khúc Tĩnh bị nhiễm âm khí, lúc Tể Tể cùng chú Cố đi lên gặp chú Khúc Tĩnh thì trên thân của chú ấy rất sạch sẽ, chắc là mới vừa rồi chú ấy đi ra ngoài gặp phải người nào đó mà bị nhiễm lên thôi."
Khúc Tĩnh: "......"
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong biết bé có mắt Âm Dương, cho nên không chút nghi ngờ.
Ngược lại là Khúc Tĩnh, cảm thấy rất kinh ngạc.
"Tiểu thư Tể Tể, tôi......"
Tể Tể hỏi anh ta: "Chú Khúc Tĩnh, chú có cảm thấy hiện tại thân thể có nặng nề hơn trước, hoặc là lạnh hơn không?"
Khúc Tĩnh: "......"
Không để ý thì thôi, nhưng bây giờ thì thật đúng là như vậy.
Luôn cảm thấy nặng trĩu từ đỉnh đầu xuống đến chân, tự nhiên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Rõ ràng buổi sáng anh ta rời giường đã có tinh thần gấp trăm lần, năng lượng tràn đầy.
Cố Thích Phong nheo mắt: "Để giám đốc Lương vào đi."
Khúc Tĩnh nhìn bé một cái, liền vội vàng gật đầu.
"Vâng!"
Khúc Tĩnh ra ngoài không đến một phút, thì Lương Quốc Dân bước vào.
Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, dáng dấp cũng phúc hậu, nhìn trắng mập mũm mĩm như bánh bao chay lên men quá đà, trên mặt cười ha hả.
Nhưng bởi vì nghỉ ngơi không tốt, nên quầng thâm và bọng mắt khá nhiều.
Một đôi mắt giống như bong bóng cá, thoạt nhìn còn có chút đáng sợ.
Nhưng ánh mắt rất ôn hòa.
Bé cũng vui vẻ cười lên khi nhìn thấy ông ấy.
Lương Quốc Dân hiển nhiên rất quen thuộc với công việc xã giao, đã cùng Cố Thích Phong chào hỏi.
Sau khi chào hỏi còn nhắc đến Tể Tể: "Đây chính là con gái của Hoắc tổng, Tể Tể tiểu thư phải không? Dáng dấp thật đáng yêu."
Nói xong ông ấy cười càng thêm từ ái: "Chào Tể Tể tiểu thư, bác gọi là Lương Quốc Dân."
Tể Tể nhìn âm khí trên đầu ông ấy, trễ nhất là trong vòng hai giờ tới bác béo này sẽ có họa sát thân, liền nhíu lông mày nhỏ.
"Tể Tể rất ngoan, bác Lương thì không ổn lắm."
Lương Quốc Dân đâu chỉ không ổn lắm, mà là cực kỳ không ổn.
Hai tháng nay ông ấy không ngừng gặp ác mộng, tóc đã lưa thưa hiện tại chỉ còn lại vài ba sợi còn kiên cường chưa rụng xuống.
Lương Quốc Dân lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nhìn bé có chút áy náy.
"Tể Tể tiểu thư, thật xin lỗi, có phải bác Lương đã làm cháu sợ không?"
Ông ấy trông như thế này, bé vẫn còn rất nhỏ, trở về nhà cũng đừng gặp ác mộng nha.
Bé cười cười đong đưa cái đầu nhỏ, giọng trẻ con non nớt nói.
"Bác Lương là người tốt, Tể Tể rất thích."
Trên người của bác Lương có “Ánh Sáng Công Đức”, nhưng phần “Ánh Sáng Công Đức” này sắp bị âm khí quanh người cắn nuốt hầu như không còn, nếu bé không phải là con gái ruột của Minh Vương, đoán chừng cũng rất khó phát hiện.
Người tốt hẳn phải sống lâu trăm tuổi, mà không phải bị tà thuật loạn thất bát tao đưa đi Địa Phủ sớm như vậy.
Lương Quốc Dân sửng sốt một chút, có lẽ là lời nói của trẻ con ngây thơ, hoặc là gần đây bị ác mộng ám ảnh, ông ta cảm động muốn rơi nước mắt.
"Cảm ơn Tể Tể tiểu thư."
Bé ngồi ở trên ghế sofa đung đưa hai chân nhỏ, Cố Thích Phong nhìn bé giống như còn muốn nói gì nữa, vội vàng đi qua ôm bé vào trong ngực.
"Tể Tể, cháu muốn nói gì à?"
Bé thấy chú Cố nói nhỏ với bé, bé cũng nói nhỏ với chú Cố.
"Chú Cố, bác Lương này trong hai giờ nữa sẽ có họa sát thân."
Cố Thích Phong: "......"
Tể Tể nhẹ nhàng nói thêm hai chữ: "Sẽ chết."
Cố Thích Phong: "......"
*****************
Nếu là trước đây, Cố Thích Phong tuyệt đối cho rằng bé đang nói nhảm.
Nhưng sau khi tự mình được trải nghiệm, lại biết bé có đôi mắt Âm Dương, Cố Thích Phong lập tức trở nên nghiêm túc.
Lương Quốc Dân không chỉ là chủ tịch tập đoàn Đại Phong mà còn là một nhà từ thiện nổi tiếng ở Kinh Thị, những năm gần đây danh tiếng coi như không tệ.
Điều không tốt duy nhất chính là nuôi con không nên thân, có hai đứa con trai một đứa con gái, một đứa so một đứa lại càng hư hỏng hơn.
Cố Thích Phong chậm rãi cau mày, muốn hỏi bé có biện pháp nào giải quyết không?
Nhưng trong giới Huyền học, nếu bé nói ra có nghĩa là tiết lộ thiên cơ.
Nếu như bé giúp giải quyết chuyện này, sẽ có ảnh hưởng không tốt với bé không?
Lúc Cố Thích Phong nhíu mày suy tư, bé lại ghé vào bên tai, nhỏ giọng nói.
"Chú Cố, trên người bác Lương có ánh sáng công đức của mình, nhưng rất yếu ớt, cho nên không cản được họa sát thân lần này."
Cố Thích Phong khẽ giật mình: "Tể Tể, cháu còn có thể nhìn thấy ánh sáng công đức?"
Trên đời này thế mà lại có công đức.
Cũng đúng!
Có thể có mắt Âm Dương, còn có quỷ hồn, vì sao không thể có công đức đây?
Âm Dương điều hòa, hỗ trợ lẫn nhau!
Úi…!
Anh ta là một tiến sĩ y học hiện đại, hiện tại lại......
Lúc Cố Thích Phong còn đang thất thần, Lương Quốc Dân đã mở miệng lần nữa, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi, hiển nhiên đã không còn chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất