Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 66:

Trước Sau
Từ lúc bé nói năm giây nữa bác sĩ Lý sẽ chết, cậu theo bản năng ở trong lòng bắt đầu đếm thử.

Đếm tới năm thì bác sĩ Lý liền ngã xuống, tử vong tại chỗ.

Thi thể của bác sĩ Lý bị mang đi, Cố Thích Phong làm viện trưởng, lại là người trong cuộc, tự nhiên phải phối hợp với cảnh sát để điều tra.

Về phần hai đứa bé, một người là học sinh cấp hai, một người là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi......

Vừa muốn mang Bách Minh Tư đi tra hỏi, Ông nội Bách và Hoắc Trầm Lệnh một trước một sau tiến đến.

"Đồng chí cảnh sát có gì muốn hỏi thì hỏi chúng tôi đi? Bọn trẻ còn quá nhỏ."

Đồng chí cảnh sát: "Ông Bách?"

Ông nội Bách mỉm cười từ ái: "Đúng vậy, kia là cháu của tôi."

Đồng chí cảnh sát lại nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh: "Hoắc tiên sinh."

Hoắc Trầm Lệnh hờ hững trả lời: "Tể Tể là con gái của tôi."

Đồng chí cảnh sát: "......"

***********************

Một người là tộc trưởng của gia tộc lâu đời, một người là người cầm quyền của gia tộc đứng đầu Hoa quốc. Hai đứa nhỏ được hai người đó bảo vệ, trong đó có một đứa nhỏ còn quá bé, chú cảnh sát không có lý do gì mà không đồng ý.

"Đương nhiên là được!"

Chú cảnh sát nói rồi nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh, thái độ rất thành thật.

"Ông Hoắc, con gái ông còn quá nhỏ, có thể không cần về đồn làm biên bản ghi chép."

Hoắc Trầm Lệnh không từ chối, mà bước nhanh đi đến bên cạnh Bách Minh Tư, ông bế Tể Tể từ trên tay cậu rồi ôm vào trong ngực.

Ánh mắt lạnh lùng hờ hững ở trước mặt người ngoài bỗng nhiên thay đổi.

Ánh mắt đặc biệt ôn nhu, còn mang theo vài phần bất an lo lắng.

Biết Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ kia là một chuyện, nhưng hôm nay Tể Tể còn đi nhà xác.

Nhà xác là nơi ...... mà một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi có thể đến sao?

Nếu như không phải lúc này Cố Thích Phong đang ở cục cảnh sát làm biên bản ghi chép, đoán chừng anh ta đã bị ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh chọc thủng.



Bảo mẫu Hoắc tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng đứa nhỏ trong ngực mình kỳ thật là siêu cấp Bug!

Cố Thích Phong quá oan uổng!

Đôi mắt của bé đã khôi phục lại trạng thái trắng đen bình thường, tròng mắt đen nhánh vừa to vừa sáng, đẹp giống như lưu ly.

Giọng trẻ con non nớt.

"Cha, Tể Tể muốn đi đến đó."

Bởi vì trên người những chú cảnh sát này có âm khí.

Nhưng mà rất nhạt rất nhạt.

Có thể là ở trên đường đi đã bị nhiễm hoặc là ở địa phương mà họ đang làm việc…

Bé muốn đi xem.

Dựa theo lời nói của cha Minh Vương, nhân viên làm việc cho Địa Phủ nhất định phải được bảo vệ an toàn.

Vậy ở nhân giới, những nhân viên làm việc này cũng nên được bảo vệ tốt.

Bé chính là người ấm áp như vậy đấy.

Cha Hoắc: "......"

Ông nghĩ Tể Tể sẽ từ chối mà không cần suy nghĩ.

Không nghĩ tới, đôi mắt của Tể Tể cũng không chớp lấy một cái mà mặt mũi lại còn tràn đầy mong đợi, đang nhếch miệng cười lộ ra cả hàm răng trắng nói cho ông biết.

"Cha, Tể Tể muốn đi."

Cha Hoắc: "......"

Cha Hoắc che trái tim, kiên nhẫn thay đổi sách lược một cách nhẹ nhàng, dùng chiến thuật quanh co.

"Tể Tể, con có mệt không?"

Cha Hoắc cảm thấy ông tình nguyện để cuộc sống của bé đảo lộn ngày đêm cũng không muốn bé lại đi tới nhà xác nhìn thấy đủ thứ như vậy.

Đây không phải là đang ngược đãi bé sao?

Kích thích trái tim nhỏ của Tể Tể sao?



Mấy thứ quỷ hồn ở nhà xác được người mời tới có thể giống như mấy quỷ hồn ngoài ý muốn gặp được ở ngoài đường sao?

Không giống!

Quỷ được triệu hồi tới đều có thể khiến sấm sét vang dội, mưa to như trút nước, lực sát thương tuyệt đối cực lớn.

Ông nhận được tin liền chạy đến, từ khi ông cụ Bách nhận được tin có người cố ý lợi dụng thủ đoạn bàng môn tà đạo, muốn nhân cơ hội mưa to gió lớn mà lấy mạng của giám đốc Lương Quốc Dân của tập đoàn Đại Phong.

Nghe nói Lương Quốc Dân bỗng nhiên nhảy xuống từ lầu tám.

May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bây giờ vẫn còn đang hôn mê.

Nhưng sau khi kiểm tra đại não của Lương Quốc Dân thì cũng không có bất kỳ tổn thương nào.

Hiển nhiên là bị những quỷ hồn kia làm.

Tể Tể không buồn ngủ, hôm nay không có nắng mà là mưa dầm, nhưng tinh thần của bé vẫn rất tốt.

"Cha, Tể Tể không buồn ngủ."

Cha Hoắc đầy cõi lòng chờ mong: "......"

Cha Hoắc cũng không thể nói chuyện không tính toán gì hết để bé lưu lại ấn tượng xấu, cuối cùng không thể không ôm bé lên xe đi tới cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát vừa vặn là giữa trưa, cha Hoắc lấy thời gian ăn cơm trưa làm lý do, bế bé tới một văn phòng đợi.

Để trợ lý Giang Lâm đưa cơm trưa đến, một bên đút cho bé ăn, một bên lại dẫn giải từng bước.

"Tể Tể biết đến đây để làm gì không?"

Bé đang nhai quai, quai hàm đã phình lên, miệng nhỏ còn dính chút mỡ trên khóe miệng, cái đầu nhỏ lắc lắc.

Nhìn không những không lôi thôi, ngược lại còn rất ngộ nghĩnh đáng yêu.

"Con biết nha, Tể Tể tới để hỗ trợ."

Hỗ trợ bảo vệ các chú cảnh sát.

Mục đích của bé rất rõ ràng.

Cha Hoắc không ngừng cố gắng: "Tể Tể, kỳ thật chỉ cần anh Minh Tư của con là có thể hỗ trợ rồi."

Tể Tể từ lúc đến cục cảnh sát đã nhận ra nơi này có âm khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau