Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 80:
Hoắc Tư Thần ngạc nhiên: "Ở lại đây ngủ?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Con không muốn à?"
Hoắc Tư Thần cười hắc hắc: "Con nghĩ lại rồi, con lập tức nói cho anh hai biết!"
Mặc dù Hoắc Tư Thần cảm thấy ông bà nội thiên vị cả nhà chú hai, nhưng buổi tối hôm nay nhìn như đã thay đổi rồi.
Bạn nhỏ mặc dù không cao lớn, nhưng tâm tư lại nhiều.
Tốt nhất ở chỗ này thêm mấy ngày, tức chết Hoắc An An trong ngoài không đồng nhất kia.
*************************
Hoắc Trầm Lệnh dùng sức chín trâu hai hổ cũng không đánh thức được Tể Tể.
Ngược lại, lại sợ dùng âm thanh quá lớn sẽ hù dọa bé, cho nên gọi rất nhẹ nhàng.
Ôm bé kêu gọi hồi lâu, lại làm bản thân mình ngủ thiếp đi.
Hoắc Tư Tước đi lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy cha đang nằm nghiêng bên cạnh Tể Tể.
Tể Tể thì nằm ngửa cái bụng lên, miệng nhỏ mở ra một chút, cánh tay béo múp míp còn ôm một cánh tay của cha, trông rất ấm áp hài hòa.
Lại nhìn cha, một tay ôm eo mập mạp của bé, để em ấy tựa ở trong ngực mình, rõ ràng là cử chỉ bảo vệ.
Hoắc Tư Tước không khỏi mỉm cười, cầm chăn mỏng đắp cho cha, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Hoắc Trầm Lệnh đã tỉnh lại ngay lúc con trai đắp chăn mỏng cho mình, nhưng không có mở mắt.
Chờ con trai thứ hai nhẹ nhàng đi ra ngoài mới mở mắt ra, ông nhìn một chút bé đang dựa vào ông nằm ngáy o o, lại nhìn cửa phòng đang chầm chậm đóng lại, khóe miệng cong lên.
Vốn định xử lý công việc một chút, ánh mắt nhìn vào chiếc chăn mỏng được đắp lên người, lại trực tiếp từ bỏ.
Đây là tâm ý của Tư Tước dành cho ông, ông không thể bởi vì công việc mà từ chối.
Trái tim Hoắc Trầm Lệnh khẽ run lên, một cỗ ê ẩm lạ lẫm, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót.
Trong ngực là Tể Tể đang hô hấp đều đặn, còn đang ngáy nho nhỏ, rất đáng yêu và dễ thương.
Hoắc Trầm Lệnh nhịn không được cúi đầu nhìn bé, đứa nhỏ này ngủ đặc biệt sâu, cái miệng nhỏ chu lên, xoay người, toàn bộ cơ thể đặt ở trên cánh tay ông.
Cảm thấy không thoải mái, lại lăn vào sâu trong ngực ông.
Giày vò mấy phút, rốt cuộc tìm được vị trí dễ chịu, vẫn ôm lấy một bên cánh tay, chân thì khoác lên chân ông, tiếp tục ngủ say sưa.
Hoắc Trầm Lệnh bị động tác nhỏ của bé làm cho sững sờ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé của ba đứa con trai.
Tư Cẩn cùng Tư Tước khi còn bé đặc biệt dễ chăm sóc, mặc dù ông đi sớm về trễ, có đôi khi bận rộn thậm chí còn không trở về nhà, nhưng qua vài lời nói của mà vợ hoặc ngẫu nhiên vui đùa cùng Tư Cẩn cũng có thể nhìn ra được.
Làm ầm ĩ nhất chính là Tư Thần, nghe nói ba tháng đầu cũng giống như Tể Tể, sinh hoạt ngày đêm điên đảo đến lợi hại.
Khi đó ông đang ở nước ngoài phát triển thị trường, nên thường xuyên ở nước ngoài.
Thỉnh thoảng thấy Tư Thần cũng đều rất vội vàng, hoặc là thông qua video.
Nhìn lại Tể Tể trong ngực, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi nghĩ đến vợ mình.
Ông vẫn biết vợ luôn muốn có con gái, nhưng về sau bọn họ không sinh nữa.
Sau khi vợ đi thì Tể Tể tới.
Không chỉ có đến mà còn phát hiện ra âm mưu của nhà họ Trương, cứu được một nhà bốn người bọn họ.
Không!
Có lẽ không chỉ có vậy!
Cả cha mẹ cùng với anh trai bọn họ giống như cũng nhận được ảnh hưởng nào đó mà thay đổi.
Nhưng buổi tối hôm nay, Tể Tể cũng không có nói bé nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì mà.
Cho dù lúc ở trên bàn ăn Hoắc An An đã cố ý nói đến chuyện thay thế nhưng mà Tể Tể vẫn ăn một cách ngon lành.
Nghĩ đến chuyện mà anh hai nói cùng ông, ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh tối lại.
Nếu quả thật giống như lời của anh hai, vậy nhà cũ bên này cũng có một thứ gì đó không phải con người khống chế khiến tính tình của bọn họ trong những năm gần đây đã thay đổi mà không hay biết, anh hai cũng không biết thứ đó là gì?
Ông không cảm thấy anh hai đang nói láo.
Nhất là từ cảm xúc của hai ông bà có thể nhìn ra bọn họ đang hối hận, sinh lòng áy náy đối với ông, cho nên tận lực chăm sóc Tể Tể.
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đi nghĩ lại, lại bắt đầu mệt rã rời.
Ông khẽ cười một tiếng, dứt khoát không nghĩ nữa.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!
Cho dù sức người không thể đỡ, còn có người trong huyền môn đấy!
——
Mặt trời lên cao, Tể Tể ngơ ngác đứng dậy.
Hoắc Trầm Lệnh đi lên từ dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy Tể Tể tỉnh.
"Tể Tể."
Bé xoa xoa con mắt, giọng con nít ngây ngô chào hỏi.
"Cha! Chào buổi sáng!"
Hoắc Trầm Lệnh lúc tỉnh dậy đã kéo màn cửa ra, hơn nữa còn mở đèn ở gian phòng bên trong lên, ông sợ mình đi xuống dưới vừa đúng lúc bé tỉnh lại nhìn thấy một mảnh đen kịt mà sợ hãi.
Không nghĩ tới bé có thể ngủ một giấc đến buổi trưa, mười giờ hơn mới dậy.
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Con không muốn à?"
Hoắc Tư Thần cười hắc hắc: "Con nghĩ lại rồi, con lập tức nói cho anh hai biết!"
Mặc dù Hoắc Tư Thần cảm thấy ông bà nội thiên vị cả nhà chú hai, nhưng buổi tối hôm nay nhìn như đã thay đổi rồi.
Bạn nhỏ mặc dù không cao lớn, nhưng tâm tư lại nhiều.
Tốt nhất ở chỗ này thêm mấy ngày, tức chết Hoắc An An trong ngoài không đồng nhất kia.
*************************
Hoắc Trầm Lệnh dùng sức chín trâu hai hổ cũng không đánh thức được Tể Tể.
Ngược lại, lại sợ dùng âm thanh quá lớn sẽ hù dọa bé, cho nên gọi rất nhẹ nhàng.
Ôm bé kêu gọi hồi lâu, lại làm bản thân mình ngủ thiếp đi.
Hoắc Tư Tước đi lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy cha đang nằm nghiêng bên cạnh Tể Tể.
Tể Tể thì nằm ngửa cái bụng lên, miệng nhỏ mở ra một chút, cánh tay béo múp míp còn ôm một cánh tay của cha, trông rất ấm áp hài hòa.
Lại nhìn cha, một tay ôm eo mập mạp của bé, để em ấy tựa ở trong ngực mình, rõ ràng là cử chỉ bảo vệ.
Hoắc Tư Tước không khỏi mỉm cười, cầm chăn mỏng đắp cho cha, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Hoắc Trầm Lệnh đã tỉnh lại ngay lúc con trai đắp chăn mỏng cho mình, nhưng không có mở mắt.
Chờ con trai thứ hai nhẹ nhàng đi ra ngoài mới mở mắt ra, ông nhìn một chút bé đang dựa vào ông nằm ngáy o o, lại nhìn cửa phòng đang chầm chậm đóng lại, khóe miệng cong lên.
Vốn định xử lý công việc một chút, ánh mắt nhìn vào chiếc chăn mỏng được đắp lên người, lại trực tiếp từ bỏ.
Đây là tâm ý của Tư Tước dành cho ông, ông không thể bởi vì công việc mà từ chối.
Trái tim Hoắc Trầm Lệnh khẽ run lên, một cỗ ê ẩm lạ lẫm, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót.
Trong ngực là Tể Tể đang hô hấp đều đặn, còn đang ngáy nho nhỏ, rất đáng yêu và dễ thương.
Hoắc Trầm Lệnh nhịn không được cúi đầu nhìn bé, đứa nhỏ này ngủ đặc biệt sâu, cái miệng nhỏ chu lên, xoay người, toàn bộ cơ thể đặt ở trên cánh tay ông.
Cảm thấy không thoải mái, lại lăn vào sâu trong ngực ông.
Giày vò mấy phút, rốt cuộc tìm được vị trí dễ chịu, vẫn ôm lấy một bên cánh tay, chân thì khoác lên chân ông, tiếp tục ngủ say sưa.
Hoắc Trầm Lệnh bị động tác nhỏ của bé làm cho sững sờ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé của ba đứa con trai.
Tư Cẩn cùng Tư Tước khi còn bé đặc biệt dễ chăm sóc, mặc dù ông đi sớm về trễ, có đôi khi bận rộn thậm chí còn không trở về nhà, nhưng qua vài lời nói của mà vợ hoặc ngẫu nhiên vui đùa cùng Tư Cẩn cũng có thể nhìn ra được.
Làm ầm ĩ nhất chính là Tư Thần, nghe nói ba tháng đầu cũng giống như Tể Tể, sinh hoạt ngày đêm điên đảo đến lợi hại.
Khi đó ông đang ở nước ngoài phát triển thị trường, nên thường xuyên ở nước ngoài.
Thỉnh thoảng thấy Tư Thần cũng đều rất vội vàng, hoặc là thông qua video.
Nhìn lại Tể Tể trong ngực, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi nghĩ đến vợ mình.
Ông vẫn biết vợ luôn muốn có con gái, nhưng về sau bọn họ không sinh nữa.
Sau khi vợ đi thì Tể Tể tới.
Không chỉ có đến mà còn phát hiện ra âm mưu của nhà họ Trương, cứu được một nhà bốn người bọn họ.
Không!
Có lẽ không chỉ có vậy!
Cả cha mẹ cùng với anh trai bọn họ giống như cũng nhận được ảnh hưởng nào đó mà thay đổi.
Nhưng buổi tối hôm nay, Tể Tể cũng không có nói bé nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì mà.
Cho dù lúc ở trên bàn ăn Hoắc An An đã cố ý nói đến chuyện thay thế nhưng mà Tể Tể vẫn ăn một cách ngon lành.
Nghĩ đến chuyện mà anh hai nói cùng ông, ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh tối lại.
Nếu quả thật giống như lời của anh hai, vậy nhà cũ bên này cũng có một thứ gì đó không phải con người khống chế khiến tính tình của bọn họ trong những năm gần đây đã thay đổi mà không hay biết, anh hai cũng không biết thứ đó là gì?
Ông không cảm thấy anh hai đang nói láo.
Nhất là từ cảm xúc của hai ông bà có thể nhìn ra bọn họ đang hối hận, sinh lòng áy náy đối với ông, cho nên tận lực chăm sóc Tể Tể.
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đi nghĩ lại, lại bắt đầu mệt rã rời.
Ông khẽ cười một tiếng, dứt khoát không nghĩ nữa.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!
Cho dù sức người không thể đỡ, còn có người trong huyền môn đấy!
——
Mặt trời lên cao, Tể Tể ngơ ngác đứng dậy.
Hoắc Trầm Lệnh đi lên từ dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy Tể Tể tỉnh.
"Tể Tể."
Bé xoa xoa con mắt, giọng con nít ngây ngô chào hỏi.
"Cha! Chào buổi sáng!"
Hoắc Trầm Lệnh lúc tỉnh dậy đã kéo màn cửa ra, hơn nữa còn mở đèn ở gian phòng bên trong lên, ông sợ mình đi xuống dưới vừa đúng lúc bé tỉnh lại nhìn thấy một mảnh đen kịt mà sợ hãi.
Không nghĩ tới bé có thể ngủ một giấc đến buổi trưa, mười giờ hơn mới dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất