Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 82:
Hoắc Tư Lâm được như ý nguyện ôm Tể Tể đi ra ngoài, anh ta đã trưởng thành rồi nên đã có bằng lái.
Nhưng hôm nay mang Tể Tể ra ngoài, chỉ muốn được ôm bé cho nên để tài xế lái xe.
Xe chạy ra khỏi nhà cũ còn chưa đến mười phút, điện thoại di động liền vang lên.
"An An, em sao vậy?"
Hoắc An An suy yếu nói: "Anh, em đau đầu quá, cha mẹ đều đi làm rồi, ông bà nội cũng không biết đi đâu, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?"
Hoắc Tư Lâm nghĩ đến đêm qua sắc mặt của em gái rất tái nhợt liền đồng ý, bảo tài xế lái xe trở về đón người.
Mười phút sau, Hoắc An An cũng ngồi ở ghế sau xe.
Nhìn thấy anh trai đang ôm Minh Tể Tể giống như là ôm bảo bối vào trong ngực, Hoắc An An nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Không đợi em gái nói gì thì Hoắc Tư Lâm đã phát giác được em gái không thích Tể Tể, anh ta cau mày giải thích cho em gái hiểu.
"An An, hồi em còn nhỏ giống Tể Tể, anh cũng ôm em như vậy."
Hoắc An An đương nhiên biết anh mình đang nói thật.
Vậy thì sao?
"Anh, em ấy chỉ là con gái nuôi của chú ba thôi!"
Ngồi trong ngực anh Tư Lâm, bé không đồng ý.
"Con gái nuôi cũng là con gái! Tể Tể chính là con gái của cha!"
Cha Minh Vương nói: “một ngày là cha, cả đời là cha”!
Bé tới nhân gian tìm cha bảo mẫu, mặc kệ cha bảo mẫu có thể làm cha của bé bao lâu, bé đều sẽ nhớ kỹ phần ân tình này!
Hoắc An An theo bản năng muốn tranh cãi lại, nhưng thấy anh nhăn lại lông mày trong lòng giật mình một cái, lập tức mím môi nuốt lời định nói trở về.
Cô ta không thể tranh cãi với Minh Tể Tể trước mặt anh trai mình!
Nếu như cô ta không đủ bình tĩnh, cuối cùng anh trai nhất định sẽ bị Minh Tể Tể ảnh hưởng, từ đó xa lánh cô ta, cô quá rõ cách thức làm việc của nhân vật phản diện độc ác.
Cô ta chính là công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Hoắc!
Cô ta hừ lạnh quay đầu không nhìn Minh Tể Tể nữa.
Hoắc Tư Lâm có chút bất đắc dĩ, còn có chút đau đầu.
"An An, em......"
Hoắc An An cúi thấp đầu không cho anh thấy được sự lạnh lùng trong mắt cô ta, giọng nói cũng trở nên mềm yếu, nghe có vẻ rất đáng thương.
"Em không so đo cùng với em ấy nữa, anh đừng chán ghét em."
Hoắc Tư Lâm thấy thái độ của em gái đã thay đổi và dịu đi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Em và Tể Tể đều là em gái của anh, anh đều sẽ yêu thương và bảo vệ các em, sao có thể ghét em được?"
Hoắc An An lơ đãng âm ừ, quyết định không nói chuyện nữa.
Kỳ thật tính tình của cô ta vẫn luôn không tốt, dễ dàng nổi nóng, cô ta sợ mình sẽ mất kiểm soát nếu tức giận.
Nửa giờ sau, xe đã chạy đến Bệnh Viện Trung Ương.
Ăn uống no nê, lại được Hoắc Tư Lâm ôm vào trong ngực rất dễ chịu, dù không muốn nhưng bé vẫn ngủ ngon lành.
Hoắc Tư Lâm một tay ôm bé, một tay dắt tay em gái đi kiểm tra.
Từ phòng kiểm tra đi ra, Hoắc An An vẫn đang day day huyệt thái dương.
"Anh, em cảm thấy gần đây em vẫn ngủ tốt, vì sao kiểm tra lại nói là em nghỉ ngơi không tốt nên mới đau đầu?"
Hoắc Tư Lâm cau mày: "Đi tìm Cố viện trưởng để chú ấy tự mình kiểm tra xem?"
Hoắc An An cũng cau mày theo: "Cố viện trưởng không phải xảy ra tai nạn xe cộ sao? Vẫn còn có thể đi làm?"
Hoắc Tư Lâm có tin tức nhanh nhạy, cười giải thích.
"Đúng là xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn người không có việc gì, hai ngày này mặc dù đang nghỉ ngơi, nhưng chú ấy vẫn ở bệnh viện."
Hoắc An An: "......"
Hệ thống từng nói với cô ta, Cố Thích Phong sẽ bị tại tai nạn xe cộ, sau nửa tháng điều trị cũng không qua khỏi, sẽ chết.
Nhưng hiện tại rõ ràng khác xa so với hệ thống nói.
"An An?"
Hoắc An An có chút chột dạ, dù sao cô ta bởi vì có hệ thống nên đã sớm biết Cố Thích Phong sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng cô ta lại bởi vì biết Cố Thích Phong cùng với chú ba có quan hệ vô cùng tốt nên không có nhắc nhở.
"Anh, không cần, em thấy đầu không còn choáng nữa."
Hoắc Tư Lâm không yên lòng: "Thật?"
Hoắc An An liên tục gật đầu: "Thật!"
Sợ anh tiếp tục truy vấn, Hoắc An An lập tức chuyển chủ đề đến trên người Minh Tể Tể.
"Anh, sao Tể Tể lúc nào cũng ngủ vậy?"
Hoắc Tư Lâm từ trong lời nói của Tư Tước cùng với Tư Thần nên biết tình hình của Tể Tể, cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Tể Tể bị rối loạn giờ sinh học, bé vẫn còn đang điều chỉnh, chờ một lát đến nhà trẻ sẽ gọi em ấy dậy."
Hoắc An An nảy ra ý nghĩ xấu.
"Anh, lát nữa đi ra xe thì để em ôm Tể Tể nha. Đứa nhỏ ngủ thiếp đi nhìn thật đáng yêu, em cũng muốn ôm một cái."
Hoắc Tư Lâm tự nhiên hi vọng hai em gái tương thân tương ái, yêu thương nhau.
Nhưng hôm nay mang Tể Tể ra ngoài, chỉ muốn được ôm bé cho nên để tài xế lái xe.
Xe chạy ra khỏi nhà cũ còn chưa đến mười phút, điện thoại di động liền vang lên.
"An An, em sao vậy?"
Hoắc An An suy yếu nói: "Anh, em đau đầu quá, cha mẹ đều đi làm rồi, ông bà nội cũng không biết đi đâu, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?"
Hoắc Tư Lâm nghĩ đến đêm qua sắc mặt của em gái rất tái nhợt liền đồng ý, bảo tài xế lái xe trở về đón người.
Mười phút sau, Hoắc An An cũng ngồi ở ghế sau xe.
Nhìn thấy anh trai đang ôm Minh Tể Tể giống như là ôm bảo bối vào trong ngực, Hoắc An An nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Không đợi em gái nói gì thì Hoắc Tư Lâm đã phát giác được em gái không thích Tể Tể, anh ta cau mày giải thích cho em gái hiểu.
"An An, hồi em còn nhỏ giống Tể Tể, anh cũng ôm em như vậy."
Hoắc An An đương nhiên biết anh mình đang nói thật.
Vậy thì sao?
"Anh, em ấy chỉ là con gái nuôi của chú ba thôi!"
Ngồi trong ngực anh Tư Lâm, bé không đồng ý.
"Con gái nuôi cũng là con gái! Tể Tể chính là con gái của cha!"
Cha Minh Vương nói: “một ngày là cha, cả đời là cha”!
Bé tới nhân gian tìm cha bảo mẫu, mặc kệ cha bảo mẫu có thể làm cha của bé bao lâu, bé đều sẽ nhớ kỹ phần ân tình này!
Hoắc An An theo bản năng muốn tranh cãi lại, nhưng thấy anh nhăn lại lông mày trong lòng giật mình một cái, lập tức mím môi nuốt lời định nói trở về.
Cô ta không thể tranh cãi với Minh Tể Tể trước mặt anh trai mình!
Nếu như cô ta không đủ bình tĩnh, cuối cùng anh trai nhất định sẽ bị Minh Tể Tể ảnh hưởng, từ đó xa lánh cô ta, cô quá rõ cách thức làm việc của nhân vật phản diện độc ác.
Cô ta chính là công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Hoắc!
Cô ta hừ lạnh quay đầu không nhìn Minh Tể Tể nữa.
Hoắc Tư Lâm có chút bất đắc dĩ, còn có chút đau đầu.
"An An, em......"
Hoắc An An cúi thấp đầu không cho anh thấy được sự lạnh lùng trong mắt cô ta, giọng nói cũng trở nên mềm yếu, nghe có vẻ rất đáng thương.
"Em không so đo cùng với em ấy nữa, anh đừng chán ghét em."
Hoắc Tư Lâm thấy thái độ của em gái đã thay đổi và dịu đi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Em và Tể Tể đều là em gái của anh, anh đều sẽ yêu thương và bảo vệ các em, sao có thể ghét em được?"
Hoắc An An lơ đãng âm ừ, quyết định không nói chuyện nữa.
Kỳ thật tính tình của cô ta vẫn luôn không tốt, dễ dàng nổi nóng, cô ta sợ mình sẽ mất kiểm soát nếu tức giận.
Nửa giờ sau, xe đã chạy đến Bệnh Viện Trung Ương.
Ăn uống no nê, lại được Hoắc Tư Lâm ôm vào trong ngực rất dễ chịu, dù không muốn nhưng bé vẫn ngủ ngon lành.
Hoắc Tư Lâm một tay ôm bé, một tay dắt tay em gái đi kiểm tra.
Từ phòng kiểm tra đi ra, Hoắc An An vẫn đang day day huyệt thái dương.
"Anh, em cảm thấy gần đây em vẫn ngủ tốt, vì sao kiểm tra lại nói là em nghỉ ngơi không tốt nên mới đau đầu?"
Hoắc Tư Lâm cau mày: "Đi tìm Cố viện trưởng để chú ấy tự mình kiểm tra xem?"
Hoắc An An cũng cau mày theo: "Cố viện trưởng không phải xảy ra tai nạn xe cộ sao? Vẫn còn có thể đi làm?"
Hoắc Tư Lâm có tin tức nhanh nhạy, cười giải thích.
"Đúng là xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn người không có việc gì, hai ngày này mặc dù đang nghỉ ngơi, nhưng chú ấy vẫn ở bệnh viện."
Hoắc An An: "......"
Hệ thống từng nói với cô ta, Cố Thích Phong sẽ bị tại tai nạn xe cộ, sau nửa tháng điều trị cũng không qua khỏi, sẽ chết.
Nhưng hiện tại rõ ràng khác xa so với hệ thống nói.
"An An?"
Hoắc An An có chút chột dạ, dù sao cô ta bởi vì có hệ thống nên đã sớm biết Cố Thích Phong sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng cô ta lại bởi vì biết Cố Thích Phong cùng với chú ba có quan hệ vô cùng tốt nên không có nhắc nhở.
"Anh, không cần, em thấy đầu không còn choáng nữa."
Hoắc Tư Lâm không yên lòng: "Thật?"
Hoắc An An liên tục gật đầu: "Thật!"
Sợ anh tiếp tục truy vấn, Hoắc An An lập tức chuyển chủ đề đến trên người Minh Tể Tể.
"Anh, sao Tể Tể lúc nào cũng ngủ vậy?"
Hoắc Tư Lâm từ trong lời nói của Tư Tước cùng với Tư Thần nên biết tình hình của Tể Tể, cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Tể Tể bị rối loạn giờ sinh học, bé vẫn còn đang điều chỉnh, chờ một lát đến nhà trẻ sẽ gọi em ấy dậy."
Hoắc An An nảy ra ý nghĩ xấu.
"Anh, lát nữa đi ra xe thì để em ôm Tể Tể nha. Đứa nhỏ ngủ thiếp đi nhìn thật đáng yêu, em cũng muốn ôm một cái."
Hoắc Tư Lâm tự nhiên hi vọng hai em gái tương thân tương ái, yêu thương nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất